Khải Nguyên theo cha tòng quân từ năm mười lăm tuổi, đến nay đã là hai năm.
Từ nhỏ, hắn đối với việc tòng quân có điểm chờ mong. Thấy phụ thân mỗi khi về nhà cùng đại ca so chiêu, hắn đã nghĩ muốn một lần giống như phụ
thân mạnh mẽ như vậy.
Hắn học võ, rất chăm chỉ học võ. Hắn cũng xem qua binh thư, học qua mưu lược. Năm mười lăm tuổi, hắn tòng quân.
Tòng quân có điểm tốt, đó là rời xa kinh thành, không còn phải nghe những
lời đàm tiếu, nhìn thấy một nhóm người hắn không thích, vênh váo đi
trước mặt hắn. Hắn nghe được, đó là người nhà họ Hà, là thân thích của
hoàng hậu. Hoàng hậu được sủng ái, nhóm người kia cũng được nước làm
tới, ngày một được ân sủng, ra đường vênh váo, thế gia công tử tại kinh
thành cũng không ai dám làm gì bọn họ. Hắn lúc còn nhỏ có một lần xảy ra xích mích, rồi phụ thân cấm hắn đi gây hấn, hắn cũng không lý đến đám
người kia.
Ở trong quân
đội được một năm, biến động lớn lao gì đều có phụ thân lo, cho nên hắn
chỉ an phận làm một tiểu binh, sau thăng lên ngũ trưởng, thăng lên thập
trưởng, bách phu trưởng, rồi trở thành thiên phu trưởng, quản lý một
ngàn người.
Một ngàn
người là con số rất lớn, hắn phấn đấu thăng được đến hiện tại, một phần
là do hắn võ nghệ lương hảo, vũ lực cũng cao, một phần là vì biên cương
thường xuyên xảy ra xung đột, cơ hội thượng chiến trường cao, cho nên
cũng dễ kiếm quân công.
Liền lúc này, đột nhiên có một chiếu lệnh rất kỳ quái, lệnh cho một người mà hắn gọi là Hà đại tướng quân, đến Tây Bắc biên cương chỗ của hắn, đương vị đại tướng quân. Đại tướng quân, là cao hơn phụ thân hắn một bậc.
Hắn nghe được, có chút lo lắng. Phụ thân không nói gì, nhận chỉ rồi nhường ra ấn soái.
Sau đó, phụ thân liền bị điều đến phía Tây của Tây Bắc, canh giữ biên
cương. Hắn cảm thấy điều lệnh đó thực nực cười. Phía Tây của Tây Bắc, ở
bên ngoài là đồi cát, có mấy người mà cần điều cả một đại quân đi canh
giữ?
Chỉ là quân lệnh như núi, hắn đương quân nhân, liền muốn nghe lệnh điều binh mà rời đi. Đội
quân của Hà tướng quân Hà đại bao cỏ ở lại canh giữ phía Đông của Tây
Bắc, nơi trực diện đối diện với ngoại tộc. Phụ thân thấy vậy đã từng nói với Hà đại bao cỏ rằng ngoại tộc thế mạnh, không thể chia quân. Kết quả Hà đại bao cỏ mắng phụ thân một trận rồi đuổi ra khỏi soái trướng.
Hắn nhìn lại doanh trại lần cuối cùng rồi rời đi.
Ba tháng sau, liền có lệnh quân khẩn cấp, tốc hành hành quân đến phía Đông của Tây Bắc, ngăn cản ngoại tộc.
Chỉ là cho dù tốc hành hành quân, đội quân của Hà đại bao cỏ không chịu
được một đòn, vừa bị đánh liền tan tác, cho nên khi phụ thân dẫn quân
tới nơi, thứ còn lại chỉ là một bãi hoang tàn với xác người phơi đầy
đất.
Phụ thân dẫn quân
bọc hậu, bao vây ngoại tộc. Trận chiến đó thực gian nan, chính hắn cũng
bị thương không nhẹ, nhưng vẫn chỉ có thể cầm cự được một thời gian liền phải lui binh vì thế giặc quá mạnh. Phụ thân đã thực sầu lo, liền nghĩ
kế, cho quân đi đường nhỏ, vòng về một thành trì, định đánh úp ngoại
tộc. Lại không ngờ tới Hà đại bao cỏ đánh thua đầu hàng, tham sống sợ
chết, liền nối giáo cho giặc. Một ngày phá tam quan, không có nội gian,
hắn không tin.
Chỉ trong
một tháng, ngoại tộc đánh thẳng kinh thành. Tin tức từ Tây Bắc tới kinh
thành hoàn toàn bị bế tắc. Kinh thành không hề biết được một chút gì,
cho nên không phòng bị, cho nên thất thủ.
Kinh thành thất thủ, phụ thân đã sững sờ, liền cho người tức tốc trở về tìm
kiếm hoàng đế và hoàng tộc chi nhân, phải cứu được người, không thể để
người chết mất. Phụ thân về kịp, cũng chặn giết được một lượng không nhỏ ngoại tộc, cũng xông vào được kinh thành, nhưng không cứu được hoàng đế mà chỉ cứu được hoàng hậu. Hắn nhìn thấy hoàng hậu, lại nghĩ tới Hà đại bao cỏ. Thấy hoàng hậu lúc này sắc mặt khóc tang, bám lấy phụ thân của
hắn, hắn đã không vui vẻ gì. Hắn đã muốn đem người đàn bà này ném xuống
đi, nhưng vì bà ta là hoàng hậu, cho nên không thể ném.
Tìm kiếm trong kinh thành một hồi vẫn không tìm ra được người nào, phụ thân đành phải lui binh. Sau đó vì ngoại tộc chèn ép, binh lính không có
lương thực không được nghỉ ngơi đầy đủ do hành quân gấp gáp, cho nên
không kháng cự lại được. Phụ thân đã thực sầu lo, cuối cùng vẫn là quyết định lui binh vào rừng rậm, chờ đợi cơ hội xuất chiến.
Binh lính ăn uống cần kiệm cực khổ, bà hoàng hậu kia lại không ngừng đòi hỏi thứ này thứ kia, làm hắn không chịu được. Phụ thân vẫn theo lễ lễ bái
bà ta, nhưng về yêu sách của bà ta, phụ thân đều từ chối. Cơm còn không
đủ ăn, lấy đâu ra hương liệu để bà ta tắm rửa mỗi ngày? Nhưng những nhu
cầu cơ bản nhất, bọn hắn vẫn phải đáp ứng.
Liền qua một thời gian, hắn liền nghe được tin tức, toàn bộ hoàng tộc chi
nhân đều bị bắt, cũng đã bị giết sạch. Hắn đến chỗ phụ thân, thấy phụ
thân trầm mặc, chỉ chăm chăm nhìn vào bản đồ. Nơi đó đã từng là Đại
Tuyên triều lãnh thổ, lúc này, có lẽ cũng đã không còn là Đại Tuyên
triều.
Phụ thân im lặng thật lâu, cuối cùng mới nói với hắn, chúng ta nhổ trại.
Phụ thân vẫn là muốn chống lại ngoại tộc. Cho dù như thế nào, đất đai này
vẫn là của Đại Tuyên, phụ thân vẫn là người của Đại Tuyên, và bọn hắn
cũng là con dân của Đại Tuyên. Hoàng tộc không còn, nhưng cũng không thể để giặc cướp phá đốt giết hiếp như thế được.
Thế nhưng phụ thân muốn như vậy, sĩ khí vẫn xuống dốc không phanh. Không
còn một lý do gì để chiến đấu, sĩ tốt đào binh vô số kể. Phụ thân đã
dùng quân luật, phạt không ít người, nhưng số người đào binh vẫn tăng
lên từng ngày.
Phụ thân thở dài, có chút lực bất tòng tâm.
Đoàn quân xuôi về phương Nam. Đất phương Bắc đều đã bị chiếm đóng, chỉ có đi về phương Nam mới có cơ hội kháng cự lại ngoại tộc. Đường đi vất vả,
lương thực thiếu thốn, bọn hắn đã không ít lần phải đào rễ mót củ mà ăn. Vất vả như vậy, hoàng hậu kia không chịu nổi, đã muốn bọn hắn lập tức
quay lại đánh chiếm hoàng thành, cướp lại kinh thành từ tay ngoại tộc.
Phụ thân giải thích, bà ta liền châm chích, miệt thị phụ thân.
Hắn không thích hoàng hậu. Hắn đã nghĩ, hoàng đế ân sủng vị hoàng hậu này,
cho nên mới cho Hà đại bao cỏ ra biên cương, còn cho nắm quyền cao chức
trọng. Chẳng trách.
Qua
một thời gian, chợt hắn nghe được, ở một tòa thành trì phía Nam có người tự xưng là ấu chúa, đang muốn tìm nhân tài tụ chúng, chuẩn bị chống lại ngoại tộc.
Phụ thân nghe thấy, liền cho quân sĩ hướng về phía tòa thành kia đi tới. Chỉ là trên
đường đi, bọn hắn đụng phải ngoại tộc, phải lui binh, đi đường nhỏ, thời gian liền kéo dài hơn. Khi đến nơi, tòa thành kia đã bị ngoại tộc chiếm đóng, tung tích của vị ấu chúa kia cũng không thấy ở đâu nữa.
Hắn thấy phụ thân có điểm thất vọng.
Rồi phụ thân cho người đi tìm xung quanh. Nếu như chưa có tin tức nói rằng
người đã chết, hẳn là kẻ kia vẫn còn đang ở đâu đó. Tìm kiếm một lúc,
phụ thân cũng nghe được một tin tức rằng vị ấu chúa kia đang ở trong một khu rừng. Tin tức này là tuyệt mật, người nhận tin cũng là vì có chứng
minh thân phận mới được truyền lại cho.
Hắn theo phụ thân, đi đường rừng một ngày một đêm, đến khu vực được truyền tin nọ.
Hắn thấy được khu vực này rất thích hợp để mai phục. Có chút lo lắng, hắn
nói với phụ thân. Phụ thân gật đầu, chỉnh lại y phục, mặc một bộ y phục
như lúc thượng triều, đi đường lớn, đến khu vực nọ. Nếu như người kia là thật sự thì sẽ nhận ra được, còn như không thật sự, vậy thì không tránh khỏi một trận quyết chiến. Hắn có cảm giác, phụ thân là đang đánh cược.
Hắn thấy được một thiếu niên, da dẻ ngăm ngăm, tóc tai tuy đã buộc lại gọn
gàng nhưng có thể nhìn ra được xơ xác. Hắn nhìn chằm chằm người kia,
trong lòng tự hỏi đối phương là kẻ nào? Hẳn là một tiên phong đi. Hắn
thấy đối phương hỏi phụ thân hắn thân phận chứng minh rồi mời người đi
vào bên trong, hắn nghĩ, lần này chắc là gặp được vị ấu chúa kia.
Trong suy nghĩ của hắn, người kia hẳn giống như bà hoàng hậu vậy, ở trong
cung đình ăn sung mặc sướng, cho dù chỉ mới chạy thoát ra khỏi cung cũng chỉ là vài tháng, hẳn vẫn là trắng trẻo, quần áo lụa là, lại có điểm
kiêu ngạo. Hắn không thích hoàng hậu, cũng đối với vị ấu chúa nào đó
không có ấn tượng tốt lành gì.
Chỉ là, khi hắn gặp được người thật, mọi ấn tượng của hắn đều vỡ nát.
Người gặp phụ thân của hắn hỏi thân phận chứng kia, hắn nói hắn là hoàng tử,
tên Lý Lân. Để chứng minh, Lý Lân liền lấy ra mảnh ngọc bội đeo trên cổ, rồi cầm ra một tín vật, là một lạc khoản cá nhân nhỏ chỉ bằng ngón tay
út, được làm bằng đồng có đuôi bằng ngọc. Hắn đứng xa không nhìn thấy,
nhưng hắn thấy được phụ thân cầm lên quan sát, sau đó liền quỳ xuống
hành lễ.
- Tham kiến điện hạ. Điện hạ thiên tuế.
Hắn thấy phụ thân quỳ, hắn cũng quỳ, nhưng mắt vẫn lén nhìn người kia. Hắn
thấy người kia đứng lên tới gần chỗ phụ thân hắn nâng người đứng dậy,
cũng nâng hắn đứng dậy.
- Khải tướng quân đã tới, ta thực hoan hỉ. Tướng quân không cần hành lễ với ta.
Hắn nghe vậy, hai mắt nhìn nhiều Lý Lân. Hắn thấy được người kia nói là thực chân thành.
- Điện hạ, lễ nghi không thể thất.
Người kia lắc đầu:
- Lễ nhạc nơi cung đình là cần thiết. Ở đây không phải cung đình, cũng
không cần quá khắt khe lễ nghi, cũng không cần lúc nào cũng xưng ta điện hạ. Tướng quân, mời ngồi.
Hắn nhìn một lượt, thầm đánh giá người kia. Hắn tự hỏi người kia ở bên
ngoài bao lâu, sao lại đem chính mình tiêu hao thành cái bộ dạng này?
Người kia cho bọn hắn ngồi xuống, sau một lúc không biết bắt đầu câu
chuyện từ đâu, người kia mới nói với phụ thân hắn, nhờ phụ thân hắn
chưởng quân. Rồi người kia sai người đem tới sổ sách chi tiêu, toàn bộ
bày ở trước mặt phụ thân. Phụ thân nhìn những thứ ở trước mặt, không rõ
lắm người kia muốn làm gì.
- Điện hạ, đây là...?
- Khải tướng quân, đây là toàn bộ quân bị và quân nhu ta thu thập được.
Tướng quân, người có thể xem qua một lượt xem thử, bây giờ phải làm thế
nào?
Phụ thân nhìn một lượt rồi hỏi:
- Điện hạ, bước tiếp theo người muốn làm gì?
Lý Lân trầm tư một lúc, nhỏ giọng nói:
- Ta không biết.
Thấy phụ thân ngạc nhiên, Lý Lân lại nói:
- Ta không biết bắt đầu từ đâu. Ước vọng của ta là đuổi ngoại tặc, phú
quốc an dân, nhưng với tình huống hiện tại, không đủ người, không đủ
lương, không có binh lính, không có một nơi cư trú an toàn, ta không
biết phải làm thế nào. Tướng quân, ngươi có kinh nghiệm hơn ta, ta muốn
hỏi thử cái nhìn của ngươi.
Rồi phụ thân cùng Lý Lân đàm đạo. Lý Lân có rất nhiều thứ không biết, hỏi
lại không ít. Hắn thấy người kia có vẻ ngây ngô, trong lòng có chút đánh giá. Đương ấu chúa lại ngây ngô như vậy, người này có thực đáng tin
tưởng hay không?
Xong
chính sự, phụ thân chợt nói, lần phụ thân đến kinh thành không cứu được
người nào, chỉ gặp được một người tự xưng là hoàng hậu. Người kia nghe
xong trầm tư một lúc thì muốn phụ thân dẫn người kia đến gặp riêng hoàng hậu.
Hắn được cử dẫn
người đi. Đưa Lý Lân đến gian trướng bồng đặc biệt dành riêng cho hoàng
hậu, Lý Lân chợt bảo hắn đứng bên ngoài canh gác, còn Lý Lân một mình đi vào bên trong. Hắn nghe lệnh, đứng ở bên ngoài canh gác. Được một lúc,
hắn nghe được trong trướng bồng kia có tiếng gào thét, sau đó là âm
thanh bị chặn lại, nhưng lại có tiếng vật lộn. Hắn giật mình, vội vàng
chạy vào bên trong. Thứ hắn nhìn thấy đó là Lý Lân toàn thân đầy máu,
tay cầm một con dao, đâm vào bụng hoàng hậu.
- Ngươi làm cái gì?
Hắn quát lên, kéo Lý Lân ra, mặc kệ người trước mặt là thật là giả, một tay định vật xuống đất. Lý Lân kháng cự lại, vật lộn với hắn, cũng đã làm
cho hắn thực chật vật. Hắn đây là nổi giận. Hắn tòng quân hai năm, lại
không chống lại một kẻ thân phận không rõ sao? Cho nên có bao nhiêu ngón nghề hắn liền lôi hết ra, đem Lý Lân chế trụ.
Động tĩnh rất lớn. Vì là lều của hoàng hậu, cho nên binh sĩ không dám lỗ
mãng đi vào, nên gọi tướng quân. Khải Trung đến ngay lập tức, nhìn thấy
hắn đang đè Lý Lân xuống dưới đất khóa tay không cho giãy giụa.
- Nghịch tử, còn không dừng tay!
Phụ thân quát mắng một hồi, lại gần hắn, một cái tát như trời giáng đánh
hắn văng ra, cả con dao hắn cướp được từ chỗ Lý Lân cũng bị đánh văng
ra. Phụ thân liền quát thân binh đem hắn trói lại đè dưới đất, rồi quỳ
xuống cúi đầu hướng Lý Lân tha thứ tội mạo phạm. Phụ thân còn cho rằng
hắn giết hoàng hậu, toan giết hoàng tử, vì tràng cảnh nhìn thực rất
giống.
Hắn cắn môi, trong lòng thực không cam tâm. Sát hại hoàng tộc, đây là tử tội, nhưng hắn
không có làm gì. Hắn toan lên tiếng, lại bị đổ trở về. Hắn nằm bẹp dưới
đất ngước mặt nhìn lên, thấy người kia đã cởi ra cái áo dính đầy máu,
chỉnh lại y phục, một bộ dạng không có việc gì xảy ra.
- Mẫu hậu đột nhiên trúng phong hàn mà vong. Hiện tại tình huống phi thường, khoan cử hành lễ nghi, cứ theo lẽ thường mà táng.
Hắn thấy phụ thân kinh ngạc, sau đó là hô lên:
- Vâng, điện hạ.
- Ta phát hiện mẫu hậu đã chết, hoảng sợ té ngã, là hắn đỡ ta. Hắn không có tội.
Hắn sửng sốt ngẩng đầu nhìn Lý Lân, chợt bắt gặp người kia trên mặt có lệ
quang. Hắn đã ngạc nhiên, dán mắt lên khuôn mặt của người kia, sau một
lúc liền xác định được người kia là thực rơi lệ. Hắn nhìn thấy được vài
giọt rơi xuống đất, rất nhanh bị mặt đất hút đi.
Người kia nói xong, vẫn bộ dạng bình thản, sải chân đi ra bên ngoài. Phụ thân hô một tiếng, rồi sai thân binh dọn dẹp sạch sẽ trướng bồng, che giấu
vết máu, rồi sai người hậu táng hoàng hậu.
Lẽ dĩ nhiên, hắn không tránh khỏi từ chỗ phụ thân ăn một trận roi. Hắn
không phục, bướng bỉnh cãi lại, phụ thân mới nói, Lý Lân có thân phận
chứng, có ngọc bội của hoàng thất và ấn tín của Thọ hoàng, là chân nhân. Còn người tự xưng là hoàng hậu kia tuy cũng có thân phận chứng nhưng
chỉ là món đồ từ trong hoàng cung, không nhất thiết là hoàng hậu. Lại
có, cho dù là thật hoàng hậu, hoàng thất lúc này chỉ còn lại một nam
đinh.
Hắn lúc này liền
hiểu được, là hắn sai. Nếu như Lý Lân là thật ấu chúa, lúc này chỉ còn
lại một mình người đó, kẻ đó có thể đăng vị, là chân chính người thừa
kế. Còn như hậu cung nữ nhân, bọn hắn cần giữ lễ quân thần, nhưng không
trọng bằng đối với hậu duệ hoàng thất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT