Khải
Nguyên hôm đó trở về, liền đi uống rượu, rồi đi tìm hoan. Hắn vào nam
quán, tìm một nam thiếu niên, nhìn một lúc, rồi uống rượu đến say đổ.
Thực ra Khải Nguyên chỉ là muốn xóa đi cảm giác thất lạc mà thôi.
Hắn khuyên được Lý Lân nạp phi, hẳn là nên vui mừng đi? Nhưng vì sao hắn lại muốn khóc?
Vừa mới đến nửa đêm, liền có người đến tìm Khải Nguyên, mời hắn đến một
gian khách phòng ngủ qua đêm, còn chuẩn bị cho hắn trà giải rượu. Khải
Nguyên nhìn hai người mời hắn, nhìn ra được hẳn bọn họ là người của Lý
Lân.
Bất chợt nghĩ tới người kia, nghĩ tới những lời hắn cùng người kia nói, Khải Nguyên trong lòng lại đau.
Hắn bảo sẽ thương người kia, cho dù người kia có hài tử có thê tử chăng
nữa, hắn cũng sẽ không quên được. Cảm tình năm năm, không dễ dàng như
vậy quên được. Chỉ là sau đó thì như thế nào? Làm địa hạ tình nhân? Khải Nguyên không muốn làm như vậy. Có lẽ đã đến lúc Lý Lân cùng hắn đã
không còn hợp nhau, cũng không thể tiếp tục đi xa hơn được nữa.
Ba ngày sau, Khải Nguyên rời khỏi kinh thành, hướng về một phương chiến
trường đi tới. Hắn không quay đầu lại, nên hắn không nhìn thấy ở đầu
thành có người đứng ở đó, nhìn về phương hướng hắn ra đi.
***********************************
Kéo dài qua nửa năm, cuối cùng Lý Lân cũng tuyển tú.
Quý Phương nhìn trận thế của các quan kiên trì lâu như vậy ép Lý Lân nạp phi, hắn biết được, các quan sẽ là người thất bại.
Ấu hổ cũng là hổ, tuy rằng là ôn hòa, sẽ không ăn người, nhưng không có nghĩa là không thể ăn người.
Hơn nữa, Lý Lân lúc này đã không còn là ấu hổ.
Bọn họ có người thượng tấu, cũng có người đến nhờ mình khuyên Lý Lân nạp
phi, lý luận rằng bệ hạ cần phải có phi tần cần phải có hài tử, rằng bệ
hạ làm như vậy là thiên lý bất dung là nhân thần cộng phẫn. Bọn họ hùng
biện nước miếng văng tứ tung, Quý Phương chỉ một câu nói, bệ hạ tự có
quyết sách của mình, đem người đẩy đi. Quý Phương chỉ đưa đẩy vài câu,
không đưa ra hứa hẹn gì, nhưng thái độ rõ ràng nói lên hắn từ chối. Hắn
cho dù là bệ hạ quân sư, là người bệ hạ tín nhiệm nhất, cũng là người
theo bệ hạ sớm nhất, nhưng hắn không nghĩ lại can thiệp vào chuyện riêng của Lý Lân.
Mỗi một lần
lên triều, Quý Phương nhìn thấy Lý Lân sắc mặt càng lúc càng lạnh, trên
người lãnh khí càng lúc càng nhiều, mà nụ cười trước kia Lý Lân thường
hay lộ ra lúc này không còn nữa, hắn biết, sự kiên nhẫn của Lý Lân đến
cực hạn.
Hắn biết rõ, Lý
Lân cần có hài tử, không chỉ là vì quốc gia, mà còn là vì chính Lý Lân.
Một hài tử, không có hại gì, còn là có lợi. Nếu như quan hệ của Lý Lân
cùng Khải Nguyên đủ bền vững, thêm một hài tử không có hại gì. Còn như
quan hệ của bọn họ mỏng manh đến mức chỉ một việc như vậy liền tan vỡ,
như vậy, là Khải Nguyên không xứng với Lý Lân.
Có đôi khi Quý Phương nhớ đến khi trước Lý Lân quấn lấy mình, hắn cười
khổ. Hắn nhận ra hắn thích Lý Lân quấn lấy, nhưng cũng nhận ra chính
mình cùng Lý Lân không hợp, không thể nào nảy sinh quan hệ giống như Lý
Lân cùng Khải Nguyên như vậy.
Chuyện của Lý Lân cùng Khải Nguyên, đáng lẽ che giấu được rất kín, nếu như
không xảy ra Tùy Kiến thành chi chiến kia, Khải Nguyên một lần thất
khống, đem Lý Lân hộ được nghiêm nghiêm mật mật, còn gọi tên húy của Lý
Lân, còn cùng Lý Lân như hình với bóng như vậy, có lẽ sẽ chẳng ai biết
được bọn họ có một chân.
Hoặc có lẽ cần thêm vài năm nữa thiên hạ mới biết bọn họ có một chân, khi đó, có lẽ thiên hạ cũng đã thay đổi rồi.
Quý Phương trong chớp mắt nhìn ra được, Lý Lân là muốn cải luật. Nhân lúc
cải luật về những người giống như hắn thân thể có ngại, sửa thành vẫn có thể được xuất sĩ, cũng được hưởng đãi ngộ như người khác, Lý Lân cũng
định cải luôn luật về nam nam kết hôn. Hắn nhìn ra được, vì hắn thấy
được nhóm người Lý Lân đích thân tuyển, cũng âm thầm nâng đỡ, tài năng
đều có, chỉ là có vẻ như không thích nữ nhân thích nam nhân.
Lý Lân đi một nước cờ này, có thể nói là rất tốt. Lý Lân làm từ lúc nào,
Quý Phương cũng không phát hiện ra, chỉ khi đến lúc này chuyện trồi lên
mặt nước, Quý Phương mới nhận ra được.
Chỉ là luôn luôn có những việc bất ngờ xảy ra. Tùy Kiến thành chi sự, không một ai ngờ tới được.
Một ngày nọ, Quý Phương xin vào gặp riêng Lý Lân. Hắn vẫn là trung thần đắc lực, lúc này ẩn ẩn cương vị giống như Thừa Tướng, cho nên Lý Lân cho
phép Quý Phương có thể không cần thông qua thông báo từ xa, trực tiếp
đến gặp mình.
Quý Phương bước vào, cúi đầu hành lễ xong, bắt gặp Lý Lân trong ánh mắt một chút mỏi mệt.
- Bệ hạ, người đang nghĩ chuyện ngày hôm nay sao?
Lý Lân nhìn Quý Phương, một lúc sau hắn gật đầu.
- Không sai.
- Thần có một đề nghị, không biết bệ hạ có muốn nghe?
- Ngươi có đề nghị gì?
Lý Lân chắc chắn Quý Phương biết việc của mình. Chuyện lớn như vậy, Khải
Nguyên cũng bị cuốn vào, Quý Phương không biết mới là lạ.
- Bệ hạ chẳng qua chỉ là cần nhi tử mà thôi, còn như phi tần, thật sự cần thiết sao?
Lý Lân nghe vậy sửng sốt nhìn Quý Phương, chống lại một đôi mắt trong suốt không chút gợn sóng nhìn mình.
- Tiên sinh...
- Bệ hạ, có những thứ có được không dễ dàng, bệ hạ nên dốc hết sức bảo vệ nó.
Quý Phương chỉ nói như vậy, sau đó hắn liền đi. Quý Phương biết được Lý Lân nghe hiểu. Thứ Lý Lân cần không phải là một lời khuyên, mà là một người ủng hộ. Khải Nguyên không có ở đây, mà Khải Nguyên với cương vị người
trong cuộc, nói ủng hộ cũng không phải, nói không ủng hộ cũng không
phải, cho nên Khải Nguyên chắc chắn sẽ không nói. Chỉ có hắn, ở cương vị người thứ ba, mới có thể nói như vậy.
Này xem như là lần cuối cùng thần chúc phúc cho người đi.
Điện hạ bé nhỏ của ta.
Như một ải này thông qua, thần cũng sẽ chẳng còn gì để yêu cầu điện hạ làm nữa.
Điện hạ đã làm quá đủ rồi.
Lý Lân ngồi ở trong thư phòng, sắc mặt biến ảo, không nói một câu nào. Hắn quả thật là đang nghĩ làm như vậy, chỉ là vẫn còn ngại ngùng. Lúc này
Quý Phương đến khuyên hắn, là vì cũng nghĩ giống như hắn hay sao?
Lý Lân nghĩ một lúc, bất tri bất giác khuôn mặt giãn ra.
Tiên sinh, đa tạ ngươi ủng hộ ta.
Cho nên Lý Lân từ do dự, liền hạ quyết định tuyển tú.
Nữ nhân ứng tuyển yêu cầu phải được Lý Lân xem hợp nhãn, không cần xuất
thân quý tộc, nhưng cần có hiểu biết, thân thể không có ám tật, cũng
không phạm phải tật xấu, tốt hơn hết cần phải dễ hoài dựng. Có vài nữ
quan có kinh nghiệm xem nữ nhân, liền được mời đến trợ giúp Lý Lân tuyển tú.
Lần này tuyển tú, có không ít nữ nhi của các quan lại cũng tham gia dự tuyển. Cũng có vài
người vì muốn lọt vào hoàng cung, liền mua chuộc nữ quan, nhờ nữ quan
nói tốt cho nữ nhi của bọn họ.
Lý Lân nghe người báo cáo lại, hắn không ngăn cản. Như có người muốn chơi trò chơi quyền lực, hắn sẽ phụng bồi.
Qua hai tháng sàng lọc, cuối cùng cũng tuyển ra được chừng ba mươi người. Lý Lân cũng đã xem qua, hắn không bài xích.
Nhưng hắn cũng không thích một ai.
Có một người hắn có chút tình cảm, cô gái đó có giọng nói giống như giọng
nói mẫu phi của hắn. Lúc hắn nghe cô ấy gọi mình hoàng thượng, hắn đã
hoảng hốt.
Vốn dĩ cho
rằng thời gian hơn mười năm, quá khứ đều đã biến mất, lại không nghĩ tới chỉ cần một kiện sự việc, liền đem ký ức đã phủ đầy bụi bặm kéo lên,
tươi mới, tựa như mới vừa xảy ra.
- Mẫu phi, Lân nhi mệt mỏi. Người ôm Lân nhi một cái, được không?
Về đêm, những ký ức từ đâu ùa về, Lý Lân không ngăn được, chỉ có thể co
người ở trong chăn, lẩm bẩm một mình. Hắn ngủ không được. Hễ nhắm mắt,
hắn lại nhớ tới mẫu phi.
Lý Lân nhắm mắt dỗ ngủ, nhưng trong đầu tràn đầy hình ảnh hắn khi còn nhỏ, cùng mẫu phi ở trong cung, vô tư vô lự. Lý Lân lúc cười cười, lúc nhăn
nhó, lúc lại chịu không nổi, khóe mắt liền ứa ra vài giọt lệ. Hắn nhớ
đến rất nhiều chuyện, đến những chuyện mình hối hận, đến những việc mình làm sai lầm gây ra đại họa, nhớ đến chính mình đã nhỏ bé đã bất lực thế nào, vào những ngày đầu khởi nghĩa.
Rồi sẽ ổn, Lý Lân tự nhủ. Rồi sẽ ổn, hắn có thể vượt qua, sẽ không sao.
Bất chợt Lý Lân cảm thấy thực cô độc. Hắn thật muốn lúc này chạy đến chỗ
Khải Nguyên chui vào trong lều cuộn tròn một góc, cứ ngồi như vậy, cho
tới khi thấy khỏe.
Nhưng Khải Nguyên không có ở đây.
Lý Lân lại cuộn mình trong chăn.
Sự kiện lần này, hắn cần xử lý triệt để, có hậu hoạn gì toàn bộ đều triệt. Đã đến nước này, hắn sẽ không lùi bước.
Cung điện của Lý Lân chưa xây dựng thành nguy nga tráng lệ, cho nên khi ba
mươi tú nữ được tuyển vào cung, sắp xếp chỗ ở xong, tự nhiên cả một khu
vực hoàng cung trở nên đông đúc hơn hẳn.
Lý Lân không thích sự thay đổi này. Bước chân ra khỏi tẩm cung liền bắt
gặp một tú nữ đi lại, bao nhiêu hưng trí đều bị quét hết.
Lý Lân không nói, nhìn xem số tú nữ đến nghĩ cách lấy lòng mình.
Rồi Lý Lân sẽ gặp từng người, hỏi một câu, ngươi vì sao vào cung.
Lúc tuyển tú trước đó, hắn không hỏi, cho tới lúc này hắn mới hỏi, vì một
chút lòng tốt còn sót lại, khiến cho hắn hỏi ra câu đó.
Người nào nói là vì hâm mộ hắn, yêu thích hắn, muốn nâng khăn sẻ túi cho hắn, hay là dùng lời lẽ ngon ngọt nịnh bợ hắn, dùng thái độ quyến rũ hắn,
hắn liền để lại.
Những
người một bộ dạng hờ hững, tỏ vẻ chán ghét, hay là nói với hắn không
thích cùng hắn viên phòng, hắn liền đuổi đi, tuyển người khác.
Quần thần có người lộ vẻ hài lòng, Lý Lân nhìn thấy, hắn không nói, nhưng
hắn đều ghi nhớ một bút, viết xuống tên kẻ nào đã làm gì lúc nào làm cho hắn tức giận, sau đó liền lấy cớ đem người bãi quan.
Chỉ qua một tháng, hắn liền thành hoàng đế hỉ nộ thất thường. Chẳng ai còn dám vọng đoán thánh ý, cũng chẳng ai dám nói liều.
Lý Lân cảm nhận được quần thần xa cách. Nhưng hắn không quan tâm.
*******************************
Có đôi lúc, ái tình là rất độc ác.
Hậu cung một tháng đã có tin đồn.
Tú nữ tuyển vào cung chỉ được phân cho một cấp ngự nữ, là cấp gần như thấp nhất, nhưng thuộc hàng phi tần. Nhóm ngự nữ này sau một tháng nhập
cung, liền bắt đầu phỏng đoán ý tứ của hoàng thượng. Bọn họ đồn rằng,
hoàng đế không hỉ thắp nến giao hoan, bởi vì lúc nào hoàng đế gọi bọn
họ, bọn họ đều được người đưa vào một gian phòng tối, cũng cho uống một
loại thuốc gì đó, mơ mơ màng màng, hôm sau liền được người đưa đi. Ban
đầu còn có người hoảng hốt, nhưng rồi khi thấy thái y đến thăm mạch hằng ngày, bọn họ liền âm thầm đoán, hoàng thượng quan tâm, là tối hôm đó
bọn họ thực sự được hưởng mưa móc đi?
Đoán già đoán non, cũng không ai biết đến tột cùng là như thế nào, hoàng
thượng ở trên giường là như thế nào. Trừ khi được triệu đến, bọn họ đều
không gặp qua hoàng thượng. Đã có vài người muốn lôi kéo sự chú ý, đã
bắt đầu đi nhìn xung quanh, động tay động chân lên nhóm cung nhân hầu
cận.
Sau hai tháng, hoàng đế vẫn là như trước như thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngự nữ nhóm cũng không thể tiếp cận được. Trừ hôm tuyển tú còn gặp chân nhân, còn
lại bọn họ đều bị vây ở trạng thái mơ mơ màng màng, không hiểu ra làm
sao cả.
Tháng thứ ba, có người đã có hỉ.
Một người có hỉ, kẻ khác liền sầu lo. Thấy hoàng đế sốt sắng, đem nữ nhân
kia bảo hộ nghiêm nghiêm mật mật, những phi tần khác chỉ có thể nghiến
răng, thầm than thở vì sao bụng mình không có động tĩnh. Bọn họ muốn
hoàng đế chú ý, muốn có thêm một cơ hội, nhưng hầu như hoàng đế quên mất bọn họ.
Tháng thứ tư,
lại có thêm vài người có hỉ. Hoàng đế nghe được long nhan đại duyệt, đem những ngự nữ có hỉ kia thăng lên một cấp thành tài nhân. Còn những
người khác bốn tháng không có tin vui, toàn bộ ném lãnh cung.
Toàn bộ, không có một ngoại lệ.
Gần hai mươi người nghe xong chỉ dụ rồi bị người lôi đi, bọn họ đã hoảng
hốt, muốn gặp mặt hoàng thượng, nhưng cho dù bọn họ có gào khản cả cổ,
hoàng thượng cũng sẽ không nghe. Nếu gào thét phản ứng quá dữ dội, liền
xem như trúng thất tâm điên, tại chỗ xử tử.
Một nữ nhân đã vì như vậy mà bị kéo ra tại chỗ chém chết, khiến cho toàn bộ những người khác nín lặng, sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể bỏ mặc cho
chính mình bị người lôi đi.
Tháng thứ năm, xảy ra một vụ ám hại hoàng tự.
Hoàng đế cho người âm thầm điều tra xong, liền đem nữ nhân thủ ác lập tức
giết. Mặc kệ là trong bụng có hoài hài tử hay là không, hoàng đế cũng
giết.
Có lẽ điều an ủi duy nhất đó là hoàng đế không giết người trước mặt phi tần, mà cho người kéo đi, lý do sợ động thai nhi.
Một động tác, dọa cho những người khác kinh hồn táng đảm, không còn dám
nhúc nhích một ngón tay, an an ổn ổn dưỡng thai, an an ổn ổn sinh hài
tử. Bọn họ liền biết hoàng đế trọng thị đứa con trong bụng bọn họ, nếu
như có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, bọn họ đừng hy vọng có thể ổn gót chân.
Nhưng không có nghĩa là không còn vụ ám hại nào khác.
Thàng thứ 7, hoàng đế tra ra được một vụ đầu độc hoàng tự. Kết quả vẫn như
trước, nữ nhân thủ ác lập tức giết. Cho dù thai nhi trong bụng đã thành
hình, cũng liền giết. Nhưng lần này thai nhi trong bụng của nữ nhân bị
đầu độc cũng bị buộc phải bỏ. Khi nghe hoàng đế đích thân nói câu này,
nữ nhân kia kinh hoảng, bò tới hỏi hoàng thượng, chẳng lẽ người không có chút động lòng về đứa con của chúng ta sao?
- Nó đã bị đầu độc, còn có thể sống tốt sao? Ta đã cho người bảo hộ
ngươi, chính ngươi không bảo hộ nó chu toàn, còn muốn dưỡng nó?
Một câu, hoàng đế đem sự việc dẹp xuống, cũng đem những người có liên can kéo đi.
Hậu cung bất ổn, tiền triều lo lắng. Rất rõ ràng, số nữ nhân có liên quan
đến những vụ án nọ, với số nữ nhân đã bị tống lãnh cung, có người là con nhà thế gia.
Lúc này đã có quan lại mơ hồ cảm giác được không ổn.
Đã có người dâng sớ hy vọng hoàng đế đổi ý, đem người thả ra khỏi lãnh
cung, đổi lại hoàng đế chỉ nói một câu, đã ứng tuyển tú nữ, đã nhập
cung, đã chấp nhận cùng trẫm một chỗ, thì bọn họ đã là người của trẫm.
Đây là gia sự của trẫm, các ngươi muốn can thiệp sao?
Các quan nhìn nhau. Một viên quan liền bước lên, lý lẽ mười phần, khuyên
can hoàng đế võng khai một mặt. Ngự nữ nhóm không có tội nặng, cũng
không cần xử quá khắc nghiệt.
- Ngươi thật thích can thiệp chuyện nhà của trẫm.
Hoàng đế nói, không có nửa điểm ấm áp.
- Như vậy đi, trẫm liền hạ một thánh chỉ, đem trưởng tử của ngươi cho làm con nuôi cho anh trai ngươi. Trẫm nghe nói anh trai ngươi không có hậu
duệ, cũng cần có hài tử.
Này một câu, khiến cho viên quan kia xanh mặt, chỉ có thể quỳ xuống xin hoàng đế rút lại lời vừa nói.
Nhưng hoàng đế không rút lại. Hoàng đế tại chỗ viết thánh chỉ, tại chỗ tuyên, rồi cho người lập tức thi hành, cũng đem gia phả của nhà viên quan đó
lập tức sửa lại, lưu lại một bản trong hoàng cung làm đối chứng.
Tất cả những người khác đều cúi đầu. Bọn họ thực không muốn nhi tử duy nhất của nhà mình bị đem cho nhà người khác. Gia sự là gia sự, chính sự là
chính sự, loạn can thiệp, gia sự của nhà mình cũng sẽ không tốt đi nơi
nào. Bọn họ nếu còn nhiều lời, mất đi có lẽ không chỉ là con cái, mà còn nhiều hơn thế.
Quân thần quan hệ, từ trước đến nay chưa bao giờ giống như lúc này lạnh như băng.
Trôi qua vài ngày, quan lại liền biết, chỉ cần không nhắc tới hậu cung của hoàng đế, kia liền sẽ không có việc gì xảy ra.
Nhưng với những nhà đã có nữ nhi vào cung làm ngự nữ, bọn họ có thể không nhắc tới sao?
Có người đề bái thiếp muốn vào thăm nữ nhi, hoàng đế cự tuyệt.
Có người muốn gửi lễ vật cho nữ nhi ở trong cung, hoàng đế cho người trả lại, với lý do lễ vật có thể ảnh hưởng đến hoàng tự.
Tin tức từ trong cung ra ngoài, hoàn toàn bị ngăn cản.
Kéo dài đến ba tháng, có người bị tin đồn âm u về hậu cung làm cho hốt
hoảng, ở trước cửa thư phòng quỳ cả ngày, cầu xin hoàng đế, có thể cho
bọn họ gặp qua nữ nhi một mặt hay không?
Hoàng đế từ chối. Để bọn họ quỳ mệt liền cho thái y đến xem rồi đuổi về phủ, nhưng hắn nhất quyết không thả người.
Này ba tháng, có người vì không cẩn thận hay vì người ám hại mà té ngã sẩy
thai, lập tức bị tống lãnh cung, ngay cả thái y cũng không được đến xem
bệnh. Kẻ đó cuối cùng rong huyết mà chết, hoàng đế đơn giản sai người
đưa đi chôn.
Tin tức được che giấu rất kín, hầu như không ai biết người đó đi đâu. Chỉ biết nếu
như không cẩn thận, gặp họa vẫn là chính mình.
Có lẽ bọn họ nên cảm thấy an ủi, đó là khi hoài long chủng, hoàng đế rất
thường đến xem bọn họ, hỏi bọn họ ăn uống ra sao nghỉ ngơi thế nào, rồi
rời đi.
Đã có người nghĩ, nếu như có thể sinh ra được nam hài, như vậy hẳn mình có thể một bước lên mây.
Đủ ngày đủ tháng, bắt đầu có hài nhi ra đời.
Hoàng đế sốt ruột, đứng ở bên ngoài chờ đợi. Hắn kiên nhẫn chờ vài canh giờ,
trông ngóng hài nhi sinh ra như thế nào, khỏe mạnh hay không khỏe mạnh.
Hài nhi đầu tiên là một nữ nhi.
Hoàng đế có chút không vui, nhưng cũng đem nữ nhi giao cho người chăm sóc, rồi trở về tẩm cung nghỉ ngơi.
Vài ngày sau, hoàng đế lại chờ đợi một hài nhi khác sinh ra, ở một cung điện khác.
Lần này là sinh khó, bà đỡ xoay sở hơn một canh giờ cũng không có dấu hiệu
gì là chuyển dạ. Bà đỡ lo lắng, liền cho người hỏi hoàng đế, là giữ mẹ
hay giữ con?
Hoàng đế không chần chừ một giây nào, nói giữ con.
Lần này chuyển dạ mất một ngày một đêm, hài nhi thì giữ được, nhưng vị phi tần kia thì kiệt sức, ngất đi trên giường.
Hài nhi là một nam hài.
Hoàng đế vui vẻ, cho người chăm sóc cẩn thận, rồi lại rời đi, không nói nửa lời về vị phi tần kia.
Thái y không nói, nhưng thái y biết, vị phi tần kia sau này cũng sẽ không thể sống được.
Yêu cầu thông hiểu vọng văn vấn thiết, cho nên muốn hiểu được sát ngôn quan sắc không phải là việc quá khó khăn. Thái y mỗi ngày đến khám cho hoàng đế, hắn nhìn ra được hoàng đế đối với một món đồ vật lộ ra vẻ ôn hòa,
nhưng khi nhìn đến phi tần, lại lộ ra vẻ miễn cưỡng, thậm chí có lần ánh mắt còn lạnh như băng.
Qua cả một quãng thời gian kia, thái y biết, hoàng đế coi trọng chỉ là hài tử, còn phi tần, hoàng đế không quan tâm.
Hài tử là con của phi tần vụng về, không thể bảo hộ nhi tử cho tốt, liền cùng thân mẫu xuống mồ.
Hài tử bị đầu độc, sinh ra thân thể có ngại, cũng sẽ bị loại bỏ.
Hài tử là con của phi tần độc ác, hoàng đế e sợ hài tử cũng độc ác, cho nên cả hai mẹ con đều loại bỏ.
Phi tần sau bốn tháng không thể hoài dựng, toàn bộ tống lãnh cung.
Này trông như ôn hòa hoàng đế, kỳ thật là một kẻ máu lạnh tới tận xương.
Thái y bất giác rùng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT