Lần
này Tùy Kiến thành cứu nguy kịp lúc, Lý Lân cũng không có chết đói,
nhưng những người khác trong thành không được may mắn như vậy. Rất nhiều trẻ em cùng nữ nhân do thiếu lương thực mà chết đói, dân số trong thành giảm đi một phần ba, số còn lại đều thiếu ăn trầm trọng, người chỉ còn
xương khô, cần phải chăm sóc cả tháng. Đại quân cũng vì vậy trú tại
thành này, liên lạc với quan lại, cho người vận chuyển lương thực đến
cứu đói.
Khải Nguyên biểu hiện quá lộ liễu, lúc vừa gặp còn gọi thẳng tên húy của Lý Lân, cho nên phụ thân của Khải Nguyên liền nhìn ra được vấn đề.
Khải Trung không nói, chỉ lẳng lặng quan sát. Nhìn nhiều một tháng, ông liền biết được, quan hệ của Khải Nguyên cùng Lý Lân là cái dạng ông tuyệt
không nghĩ tới nó lại xảy ra kia.
Hơn nữa không chỉ Khải Trung biết, những người khác nếu để ý một chút, cũng sẽ phát hiện ra được.
Nếu Khải Nguyên cùng Lý Lân chỉ là quan hệ quân thần, Khải Nguyên không cần trú lại chỗ ở của Lý Lân qua đêm, không cần đích thân nấu bếp, không
cần đem chính sự bỏ, để ngồi ở chỗ của Lý Lân cả ngày đêm. Khải Nguyên
là tướng, không phải là hạ nhân, không phải là thân vệ, không cần làm
những việc này. Nhưng Khải Nguyên nguyện làm, còn rất sốt sắng. Này còn
không phải là vấn đề sao?
Chờ cho tới khi Lý Lân đã khỏe, Khải Nguyên cũng không còn đến chỗ Lý Lân
lộ liễu như trước, một ngày nọ, Khải Trung liền gọi Khải Nguyên một mình đến gặp mình.
- Điện hạ lần này gặp họa, khiến cho rất nhiều người bất an. Để ổn định nhân tâm, cần phải có một bảo đảm.
Khải Nguyên nghe không hiểu ra sao. Hắn còn cho rằng phụ thân là đang trách
cứ mình phòng vệ lơi lỏng để địch quân có thể vây kín Tùy Kiến thành,
hắn đáp:
- Hài nhi ghi nhớ.
Khải Trung nhìn Khải Nguyên, thầm đoán hẳn là Khải Nguyên lại nghĩ sang cái gì rồi đi. Ông chính sắc nói:
- Quốc quân vô hậu, nhưng là mầm mống họa loạn. Sử sách đã ghi lại không thiếu, ngươi hẳn cũng biết.
Khải Nguyên nghe vậy trong lòng chợt lạnh. Hắn do dự, ngước mắt nhìn phụ thân, thấy phụ thân ánh mắt nghiêm khắc nhìn mình.
- Phụ thân, điện hạ còn trẻ, sẽ không nhanh như vậy có việc. – Khải Nguyên có chút cứng ngắc nói.
- Ngươi làm thế nào khẳng định được điện hạ sẽ không có việc?
- Phụ thân, hài nhi có thể bảo hộ được điện hạ.
Khải Trung thấy Khải Nguyên vẫn một bộ dạng cứng đầu, ông nhăn mày:
- Ngươi cùng điện hạ có quan hệ.
Không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định. Khải Nguyên cắn môi, không nói nửa chữ.
- Ta ngăn cản ngươi, ngươi nhất định không nghe.
Hai đứa con trai, đứa nào cũng cứng đầu. Trong quân phục tùng mệnh lệnh là
thiên chức của binh sĩ, nhưng đối với việc riêng tư, một đứa lại một đứa bướng bỉnh. Này cũng không trách. Tướng nếu không có chủ kiến, nếu do
dự không quyết, nếu lòng dạ đàn bà, không thể làm một tướng hảo.
- Với tư cách phụ thân, ta là quan tâm ngươi. Điện hạ thân cư thượng vị,
trước kia cùng ở trong quân còn có điểm quen thuộc gần gũi, nhưng lúc
này điện hạ ở trong phủ, cùng quan lại tiếp xúc, xem nhiều trắng đen
phải trái, dần dần sẽ học cách đeo mặt nạ, dần dần cùng với tướng sĩ
không có điểm quen thuộc, sẽ càng lúc càng trở thành xa lạ. Ngươi bây
giờ cảm thấy như vậy là ổn, sau này đâu?
- Phụ thân, hài nhi biết mình đang làm cái gì.
- Nguyên nhi, ngươi không biết. Nghe ta. Đương tướng sĩ, biên cương là
nhà, sa trường là địa bàn, điện hạ sau này sẽ ở trong cung, không thường ra ngoài. Cứ như vậy, ngươi cùng điện hạ còn có tương lai sao?
Sau này tương lai như thế nào sao? Khải Nguyên không nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới.
- Quan trọng nhất là, điện hạ cần có nhi tử. Ngươi lần lữa một năm, hai
năm, nhưng không thể như vậy cả đời. Hoàng thất không còn một người nào, chỉ còn mỗi điện hạ. Nếu điện hạ vô hậu, đại loạn liền xảy ra ngay
trước mắt. Quốc gia không thể không có người nối nghiệp, nếu không sẽ
thành loạn thế, ngươi hiểu không? Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn mười lăm năm
sau loạn thế nổi lên, dân chúng ly tán, thê nhi khóc than, nhìn xung
quanh chỉ toàn thi thể sao?!
- Phụ thân, mọi việc sẽ không phải như vậy...
- Nguyên nhi, chiến tranh bao nhiêu năm, số người chết ngươi nhìn không
đủ sao? Nếu như chỉ vì một kiện sự việc lại bùng phát loạn thế, ta thà
đem nó bóp tắt ngay từ trứng nước!
Khải Trung càng nói càng gay gắt, đến chữ cuối gần như thành quát khẽ. Khải
Nguyên đầu càng cúi thấp. Hắn có nghĩ tới, nhưng hắn vẫn là nghĩ, bọn
hắn vẫn còn thời gian, vẫn còn có thể từ từ cân nhắc về chuyện đó.
- Phụ thân, hài nhi... có thể suy nghĩ được không?
- Nguyên nhi, nếu như xảy ra đại loạn, chúng ta không cược nổi. Mấy vạn binh sĩ tính mệnh, không cược nổi.
- Nguyên nhi, bỏ đi, trước khi ngươi bị cuốn vào quá sâu, khi xảy ra việc liền sẽ càng đau.
- ...Phụ thân, xin người cho hài nhi thời gian, được không?
- Hảo.
Khải Nguyên trở về phòng, tâm tình liền trầm trọng. Hắn không muốn nghĩ tới, không muốn đối diện với sự thật rằng hắn cùng Lý Lân sẽ không có tương
lai. Hắn đã nghĩ, nếu thấy người nào thuận mắt thì lấy về làm vợ, sinh
tiểu hài tử, xong rồi chọn thời điểm thích hợp thượng chiến trường, may
mắn thì sống tới cuối đời, không thì tử trận sa trường. Lúc hắn thích
phải Lý Lân, hắn trong tiềm thức đã gạt qua việc "lấy vợ sinh hài tử",
hắn nghĩ chỉ cần có người chờ hắn từ chiến trường trở về, đi đi dạo,
uống uống rượu, bắn cung cưỡi ngựa, tối lại làm điểm chuyện có ý nghĩa,
nhân sinh như vậy đã đủ. Nếu như hắn sống sót, người kia sống sót, vậy
thì về già liền dắt tay nhau đi cùng trời cuối biển.
Hắn thừa nhận hắn đã không nghĩ tới Lý Lân cần hài tử để ổn định căn cơ.
Cái cảm giác một người mình thực thích đột nhiên rời khỏi mình đi làm việc họ cần làm, làm hắn ghen tỵ đến nóng nảy.
Hắn biết phụ thân nói không hề vô lý. Nhưng hắn thích Lý Lân cũng không phải là sai lầm.
Khải Nguyên vì việc này, phát sầu thẳng vài ngày.
Tới lúc hắn thấy Lý Lân lại đến gặp mình, Khải Nguyên trong lòng lại càng
sầu lo. Đến lúc Lý Lân hỏi hắn lo lắng việc gì, hắn lại không nói ra
miệng. Lý Lân thấy Khải Nguyên ưu sầu, hắn lại kéo Khải Nguyên lên
giường, hôn hôn, sờ sờ, quấn lấy, đem Khải Nguyên lộn qua lộn lại, một
đêm làm ba lượt, hại vật nhỏ khóc chật vật rồi xụi lơ, làm đến Khải
Nguyên đầu óc trống rỗng không thể tiếp tục ưu sầu.
Đối với nam nhân, liều thuốc hữu hiệu nhất chữa mọi loại lo lắng, chính là lên giường.
Khi Lý Lân cùng Khải Nguyên đã mệt nhoài, tẩy rửa sạch sẽ nằm một chỗ, Lý Lân mới lên tiếng:
- Ta rất khỏe, ngươi lo lắng việc gì?
Lý Lân còn nghĩ Khải Nguyên là lo lắng thân thể của mình. Khi nãy hắn đủ
thể lực đem Khải Nguyên làm mệt nhoài, kia đã đủ chứng minh hắn đã khỏe. Khải Nguyên nghe hỏi, trầm mặc một lúc mới thốt ra:
- Không có gì.
Lý Lân chống người dậy, nhìn vào khuôn mặt Khải Nguyên, như muốn ghi nhớ từng đường nét của người này.
- Ta không sao. Ta rất ổn, mọi việc rất tốt đẹp. Đừng lo lắng.
- Ta sẽ không lo lắng. – Khải Nguyên nhìn Lý Lân ở cự ly gần, liền trả lời.
- Ta không tin.
Lý Lân một tay đưa lên, sờ sờ lấy má của Khải Nguyên, sờ lên cằm, cảm nhận được sự thô ráp của những sợi râu lổm chổm vừa mới nhú.
- Ta nhớ ngươi.
Tim Khải Nguyên lại đập trễ một nhịp. Hắn nhìn Lý Lân, không biết từ lúc
nào trong lòng ùa lên cảm xúc vừa ngọt lại chua. Hắn nhớ đến trước đó
hắn do dự rất nhiều, lúc này, hắn vẫn tuyệt không muốn buông tay.
- Điện hạ, ta...
- Vì cái gì ngươi lại gọi ta điện hạ? – Trong giọng nói của Lý Lân có một chút không vui.
- Vì điện hạ là điện hạ.
Lý Lân bĩu môi, có vẻ không hài lòng. Khải Nguyên thấy vậy, những dự định
trước kia muốn cùng Lý Lân giữ khoảng cách, lúc này lại ném ra sau đầu:
- Thực ra ta thích cách gọi đó.
Lý Lân chớp mắt, nhìn Khải Nguyên.
- Có cảm giác ngươi thực uy phong.
- Tốt, tướng quân gia, ngài cũng thực uy phong.
Khải Nguyên nghe Lý Lân trêu mình, dở khóc dở cười:
- Này khác nhau. Ngươi thực tốt, nên ngươi xứng đáng.
- Ân, ngươi cũng thực tốt. – Lý Lân cười, hai mắt cong cong, làm Khải
Nguyên không rời mắt – Khi ta bị bệnh, là mẫu phi chăm sóc ta, hoặc vú
nuôi chăm sóc ta. Lúc này, liền ngươi chăm sóc ta.
Lý Lân gối đầu lên ngực Khải Nguyên, lẩm bẩm:
- Ta nghĩ, nếu cứ sống như vậy cả đời thì tốt.
Khải Nguyên nghe vậy trong lòng liền đau đau ngứa ngứa. Như vậy cả đời, là
sống với hắn cả đời sao? Hắn không biết mình cảm thấy gì thế này. Hắn
rất vui vẻ, nhưng cũng lại đau râm ran. Hắn trong thâm tâm đã cho rằng,
viễn cảnh đó là không bao giờ có thật. Hạnh phúc không bao giờ có thật,
hắn nên truy cầu sao?
- Điện hạ...
- Gọi tên ta. – Lý Lân ngắt lời.
- ... Lân, ngươi muốn sống như thế này cả đời?
- Ân.
Khải Nguyên nuốt khan một ngụm, hỏi:
- Là giống như hiện tại, chiến hỏa liên miên, không có một cung điện?
- Không phải. Cung điện có thể từ từ xây, chiến hỏa nhất định phải chấm
dứt. Nếu không chấm dứt chiến hỏa, nói gì tới cung điện? Những khoản chi tiêu tốn kém như vậy, hiện tại chưa cần tính tới. Với cả ta chỉ có một
mình, ở một tòa cung điện lớn như hoàng cung trước kia, thực sự rất lạnh lẽo.
Lý Lân nhìn Khải Nguyên, đột nhiên buông ra một câu trêu đùa:
- Nếu như ngươi vào ở cùng với ta có lẽ sẽ bớt lạnh.
- Lân, ta là ngoại thần, không thể ở trong cung điện.
- Này là vấn đề a. Kia để ta nghĩ cách đường đường chính chính đem ngươi đưa vào trong cung.
- Đừng đùa. Chuyện này thật sự không hợp lẽ.
Lý Lân thấy Khải Nguyên một bộ dạng không muốn tiếp tục bàn về vấn đề này, hắn ám cau mày, không lại nói. Kia đến lúc hắn đem chăn đệm làm xong,
đem luật pháp sửa xong, khi đo đem người ẵm vào cung cũng không muộn.
Trước mắt, vẫn là giữ người này hảo.
- Vài ngày nữa ngươi lại đi.
Cả hai người bọn hắn, ai cũng bận rộn. Địa vị càng cao, trách nhiệm càng
nhiều. Hai năm qua bọn hắn đều biết, cũng đã vì những việc vặt quấn thân mà gặp nhau được chỉ vài lần trong cả vài tháng.
- Ân. Lần này đóng quân ở Tùy Kiến thành cũng đã lâu, ta cần phải đi.
Lý Lân còn định nói cái gì đó, nhưng rồi hắn cũng chỉ nói ra được hai chữ:
- Bảo trọng.
Lý Lân nói xong, liền nhắm mắt lại, ngủ. Hắn mệt mỏi. Di chứng của lần bị
đói suýt chết cũng như khi nãy vận động quá nhiều, đó là lúc này hắn
mệt. Lý Lân rất nhanh chóng ngủ mất, nên hắn không biết Khải Nguyên
trong bóng đêm nhăn mày, khẽ thở dài một cái.
***************************
Lý Lân rời khỏi Tùy Kiến thành, trở về Vĩnh Xương thành, tòa thành trì
phồn vinh nhất, cũng là nơi các quan lại chủ chốt mà hắn đã tuyển chọn
ra, ở nơi này quản lý toàn bộ lãnh thổ hắn chiếm được. Việc Lý Lân tao
ương, quan lại cũng đều biết, cả việc Khải Nguyên cùng Lý Lân có một
chân, bọn họ cũng biết, tuy chỉ là nghi ngờ, không phải là khẳng định.
Bọn họ muốn chờ đợi cùng quan sát một phen.
Chỉ qua một tháng, chiến báo báo về, Khải Nguyên một lần nắm lấy chiến cơ,
đại phá tam thành, chiếm được lương thực quân nhu cũng như bắt làm tù
binh rất nhiều người. Trận này đại thắng, Lý Lân cho người mở tiệc khoản đãi. Lúc này liền Quý Phương đề nghị, Lý Lân nên xưng đế.
Lý Lân ban đầu chỉ là danh nghĩa tiền triều hoàng tử, lúc này lãnh thổ
rộng lớn, dân cư ở những thành trì ở xa không biết được Lý Lân là ai,
cho nên Lý Lân cần một danh nghĩa lớn hơn, cần một địa vị cao hơn để
thiên hạ bá tánh hướng tới. Lý Lân nghe Quý Phương phân tích, chuẩn tấu.
Lý Lân xưng đế, lấy tên hiệu Du Hiểu đế, đổi lại tên nước thành đại Cảnh
triều. Kinh đô liền chọn Vĩnh Xương thành, còn như cung điện, trước
khoan xây dựng, chỉ chọn một tòa phủ làm phủ đệ mà thôi.
Có danh nghĩa, cho nên Lý Lân cũng trắng ra phong tước cho công thần. Có
tước vị có nghĩa có đất phong, có bổng lộc kèm theo, so với quan hàm tốt hơn nhiều lắm. Khải gia ba người tất nhiên cũng được phong tước.
Lần này công lao lớn như vậy là do một vị quân sư của Khải Nguyên lập ra,
nên Lý Lân cũng thuận tiện phong thưởng cho quân sư kia. Quân sư kia là
Lý Lân đem người đưa tới chỗ Khải Nguyên năm ngoái khi hắn từ trong dân
gian đào móc ra được người này.
Quân sư là một người mù.
Lý Lân khi biết được vị quân sư này cũng rất ngạc nhiên. Quân sư không
nhìn được trận thế, làm thế nào đương quân sư? Nhưng sau khi Lý Lân trò
chuyện qua, hắn liền nghĩ đưa tới chỗ Khải Nguyên nhìn xem có thể dùng
được tài năng hay không. Quân sư không nhìn thấy, Khải Nguyên cũng sẽ
không thích phải quân sư đi.
Khi đó Lý Lân đem người đẩy vào trong quân, không ít người đã ồ lên, đã
khuyên Lý Lân rằng không nên đem việc quân làm trò đùa, không nên lấy
tính mạng binh sĩ ra đặt cược vào một kẻ còn không nhìn được chữ, không
đọc được quân cơ. Lý Lân mặc kệ, đem người đưa vào quân, còn cho người
liên lạc với người trong quân nhờ bảo hộ giúp đỡ vị tân quân sư này.
Quả nhiên vị quân sư này không làm cho hắn thất vọng.
Nhân lúc phong thưởng cho quân sư, Lý Lân cũng thuận tiện đem điều luật cho
phép người thân thể có ngại xuất sĩ làm quan. Có một Quý Phương, có một
vị quân sư làm ví dụ, một điều luật này nếu ra, sẽ không gặp phải phản
đối gay gắt. Lý Lân muốn nhìn xem kết quả của việc cải luật lần này thế
nào để chuẩn bị cho lần cải luật sau đó.
Như Lý Lân dự định, không ai phản đối cái gì. Trước đó một năm những người
phản đối Lý Lân trọng dụng quân sư, lúc này đều im lặng.
Lý Lân trên mặt hiện lên một nụ cười rất nhẹ. Hắn biết, thứ mình muốn làm, sẽ có cách làm.
Liền lúc này, Khải Nguyên lại thỉnh xuất chinh. Hắn nhìn thấy lần này đại
thắng, sĩ khí đang lên, là cơ hội tốt để đánh lùi ngoại tộc, nên đề ra
thỉnh cầu.
Lý Lân chuẩn.
Lần này xuất chinh, Lý Lân làm đại lễ, lấy tư cách tân hoàng, tiễn Khải Nguyên thượng chiến trường.
Lý Lân nhìn Khải Nguyên một lúc thật lâu, bàn tay trong ống tay áo nắm lại, sau đó hắn liền đưa tay ra nắm lấy tay Khải Nguyên:
- Bảo trọng. Ta chờ ngươi.
Ba chữ cuối Lý Lân nói rất nhỏ, chỉ có Khải Nguyên nghe thấy. Khải Nguyên
nhẹ gật đầu, sau đó liền xoay người lên ngựa, rời đi. Một tay nắm cương
ngựa, một tay nắm lấy một vật mà Lý Lân khi nãy nắm lấy tay hắn liền tắc cho hắn.
Đó là một mảnh
ngọc bội, là một bình an phù, còn có một sợi dây đeo cổ, để Khải Nguyên
có thể lập tức đeo vào người, không cần tìm người gia công.
Khải Nguyên nhìn mảnh ngọc bội trong tay một lúc, bất chợt lẩm bẩm một câu rất nhỏ.
- Ta đã hứa, sẽ đem thiên hạ đánh xuống cho ngươi.
-----------------------------------
Tác giả đặt tên phế, bản thân tác giả rất thích những từ ngữ mang ý nghĩa
sáng rực rỡ, cho nên Cảnh, Du, Hiểu, Xương cả bốn từ đều có nghĩa là
sáng, đừng hỏi vì sao tên triều đại tên thành trì rất quái không có
nghĩa quốc gia an khang hưng thịnh gì gì đó, ahaha ;__;
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT