*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Tinh Thần nằm trên giường há hốc, nhìn chiếc ghế gỗ cậu đã ngồi từ hồi tiểu học đến giờ vẫn còn nguyên vẹn, dưới sự chèn ép của ngài Du mà phát ra tiếng vang răng rắc.

“…”

Rốt cuộc cậu cũng ý thức được, tất cả mọi thứ ở nơi này đều rất nhỏ bé so với vóc người cao to của Du Phong Hành.

Du Phong Hành vừa mới ngồi xuống, lập tức nghe thấy tiếng cọt kẹt phát ra từ chiếc ghế, hắn đời này gặp qua không ít sóng to gió lớn lộ ra sự kinh hoảng, lập tức đứng lên, rời sang bên cạnh.

Tô Tinh Thần thấy thế thì bối rối lắm, vội vã trở mình nhảy xuống giường: “Xin lỗi sư huynh, là tôi không chu đáo.” Cậu quẫn bách xoa mặt: “Hay là chúng ta đi khách sạn ở đi!”

“Ừm.” Ngài Du rất tán thành.

Hắn nhanh chóng mang Tô Tinh Thần tới nhà trọ hắn đã mua ở gần đại học A: “Đây là căn nhà tôi mua để tiện cho việc đi học.”

Tuy rằng không rộng được như căn nhà ở Thượng Hải, thế nhưng cũng khá rộng rãi thoáng mát, lớn hơn nhà Tô Tinh Thần rất nhiều.

“Căn nhà đẹp thật đấy.” Tô Tinh Thần khen, cậu nghĩ, có bạn thuộc phe tư bản không tốt ở điểm ấy, thực lực vẫn luôn bị chèn ép.

Nhưng khi có nhà lớn để ở, cậu vẫn rất vui.

Hành lý đều bị Du Phong Hành tống vào phòng ngủ chính, khiến Tô Tinh Thần nghi hoặc: “Nơi này cũng không có phòng cho khách như nhà ở Thượng Hải à?”

Nếu có phòng cho khách, cậu nghĩ vẫn nên mỗi người một phòng, không thể lúc nào cũng quấy rầy Du Phong Hành được.

Du Phong Hành hơi ngừng lại, sau đó gật đầu: “Ừm.”

Hắn nói gì Tô Tinh Thần đều tin, là một người làm việc nhà điêu luyện, vừa đến nhà mới đã bắt đầu ngứa tay muốn dọn dẹp.

Nhưng nhìn một vòng, lại phát hiện nơi này sạch bóng, không nhiễm một hạt bụi.

Tô Tinh Thần suy nghĩ một lát, lập tức hiểu rõ uẩn khúc trong đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Dù sao Du Phong Hành đã bố trí xong chỗ ở tại Bắc Kinh từ lâu, nếu như không phải cậu nhanh nhảu, mời đối phương tới nhà mình, như vậy có thể bọn họ đã tới thẳng nơi này.

Tô Tinh Thần nấu một bình nước nóng, rót chén trà bưng qua cho Du Phong Hành, nhỏ giọng nói: “Đều tại tôi nhanh nhảu đoảng.”

Dáng dấp cúi đầu ngoan ngoãn khiến người được xin lỗi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

“Không sao.” Nhưng tạm thời bọn họ là bạn bè, là anh em, khác xa với những lúc họ thân mật với nhau.

Du Phong Hành cảm thấy bản thân mình đúng là một kẻ vừa đê tiện vừa vô liêm sỉ.

“Sư huynh đang xem gì thế, chơi game à?” Tô Tinh Thần sấn tới, ngồi xổm trong vòng tay của Du Phong Hành, chỉ để lộ nửa cái đầu ngó vào màn hình laptop.

Mái tóc của cậu cọ cánh tay Du Phong Hành phát ngứa, cọ ngứa luôn vào trong tim.

“Xem bừa thôi.” Sư huynh thân thiết trả lời, ấn Tô Tinh Thần tò mò ngồi lên trên đùi: “Ngồi xuống xem cho tử tế, ngồi xổm nhiều mệt đấy.”

Tô Tinh Thần rất xấu hổ, thế nhưng đùi sư huynh vừa phẳng vừa vững, còn có lồng ngực dày rộng làm chỗ tựa lưng, chỉ có hai chữ thoải mái!

Cho nên cậu không đắn đo nữa, vì để cảm ơn sự chăm sóc của sư huynh, cậu do dự nói ra một bí mật: “Sư huynh, tôi có một bí mật muốn nói cho anh.”

“Hả?” Toàn bộ thần kinh của sếp Du đều tập trung hết lên phần đùi rắn như thép, nghe vậy hờ hững hỏi: “Bí mật gì?”

Tô Tinh Thần trừng mắt, đẩy bàn tay đang đặt trên phím của sư huynh, mở phần mềm game ra, sau đó kích chuột vào cài đặt trò chơi.

Tài khoản đạo sĩ rác rưởi đã lâu chưa đăng nhập, lúc nhập mật khẩu còn quên mất phải có thứ này.

May quá, mật khẩu không sai.

Mở danh sách bạn tốt, trong đó vẫn chỉ có một người bạn lẻ loi duy nhất, Vân Phi Dương.

Sếp Du lúc này đã sợ ngây người.

Chuyện mới xảy ra tầm hai, ba tháng trước, hắn đương nhiên vẫn còn nhớ, chứ đừng nói gì tới cái ID Củ Sen Chua Ngọt khắc sâu vào ký ức.

Thật ra lúc trước hắn nghe tiếng người ta đã cảm thấy mình từng quen biết mà hoài nghi, thế nhưng về sau chỉ có thể sống chết mặc bay mà thôi.

Không ngờ chủ tài khoản Củ Sen Chua Ngọt kia lại là nhóc hư đốn đang ngồi ngoan trong ngực hắn cười trộm.

“Đồ hư hỏng nhà cậu…” Trong lòng Du Phong Hành khó có thể miêu tả, lập tức ôm chặt Tô Tinh Thần, hôn mạnh lên mặt cậu mấy cái.

Tô Tinh Thần bị hôn tới bối rối, cậu nghĩ sư huynh sẽ phạt cậu hoặc giận cậu, chứ không phải kích động hôn cậu như thế.

Rốt cuộc là sư huynh quá đáng yêu, hay là suy nghĩ của hắn quá phức tạp?

“Sư huynh.” Cậu nằm trong lồng ngực ấm áp của sư huynh, nhỏ giọng cảm khái: “Chúng ta thật là có duyên.”

Du Phong Hành được cậu dỗ ngọt cả tai, ngồi sau lưng cậu đỏ mắt, đổi hướng hôn mạnh tiếp mấy cái.

Khiến Tô Tinh Thần rất vui, cảm thấy bản thân mình thật hạnh phúc.

Sư huynh cũng thương cậu như cha vậy.

“Chúng ta đi ngắm cảnh đi sư huynh.” Tô Tinh Thần cướp lấy quyền điều khiển laptop, chốc thì điều khiển nhân vật game chạm mặt với người chơi khác, chốc thì đến phong cảnh tươi đẹp trong game chụp ảnh.

Chốc sau nữa lại không nhịn được mà meo meo: “Nếu chúng ta đổi thành một bộ quần áo sặc sỡ hơn chút thì tốt rồi.”

Màu tro xám đen, khung cảnh có đẹp hơn nữa cũng không chịu nổi cái bộ quần áo quê mùa này.

“Ừm, mua skin(1) đi.” Sếp Du còn có thể nói được gì nữa.

Sếp Du hít vào một hơi thật sâu, tự tay liên hệ với người bên bộ kỹ thuật, lập tức thiết kế hai skin bản giới hạn gửi qua ngay cho hắn!

Bộ kỹ thuật:!!!

Đùa nhau à??

Ban trang trí:? Kiểu dáng màu sắc tươi tắn?

Xin hỏi anh đang muốn làm áo vải hoa kiểu Đông Bắc(2) à!

Với dâm uy của boss Du ở công ty, nhóm chị em ban trang trí có mười lá gan cũng không dám gửi áo vải hoa kiểu Đông Bắc.

May mà có một cô nàng chọn ra hai bộ trong tác phẩm của mình, sửa sang lại chút là có thể dùng.

Tô Tinh Thần nhận được quần áo mới, nương theo con đường vừa mới đi để chụp ảnh, ôm lòng hiếu kỳ xem đi xem lại.

Không thể không thừa nhận, phong cảnh xung quanh quả thực rất đẹp.

Vì vậy kế hoạch chiều hôm nay đã biến thành ở nhà chơi game.

Chơi đến bốn, năm giờ chiều, Tô Tinh Thần bắt đầu thấm mệt, muốn đi ngủ.

“Ăn cơm xong rồi ngủ tiếp? Nhé?” Du Phong Hành thân mật ôm lấy cậu, ghé vào tai cậu thấp giọng dỗ ngọt.

“Ừm.” Tô Tinh Thần nghe lời, phát ra tiếng hừ nhẹ.

Rõ ràng là buồn ngủ díu cả mắt, vậy mà vẫn cố mở mắt nghiêm túc nói chuyện với hắn, đúng là dễ lôi kéo người ta vào con đường phạm tội.

Du Phong Hành trầm mặc cho cậu uống chút nước nóng cho tỉnh táo.

Tô Tiểu Thần nâng cốc, ngón tay vân vê lên hình vẽ xoắn ốc trên đó: “Sư huynh, có phải anh hơi thân với tôi quá không?”

Thật ra bọn họ như vậy là sai đúng không?

“Là sao?” Lão cáo già lăn lộn xã hội đã lâu, vờ như không hiểu mà hỏi.

“Là chúng ta đang thân thiết quá đó.” Tô Tinh Thần nghiêm túc giải thích.

“Không đâu.” Ngài Du dùng nhân cách của mình đảm bảo: “Chẳng phải chúng ta chăm sóc lẫn nhau là điều rất bình thường sao?”

Tô Tinh Thần thấy cũng phải, đây là chuyện giữa hai người bọn họ, người khác thấy thế nào cũng không quan trọng.

“Ừm.” Cậu như con đà điểu vùi đầu vào trong cát.

Nhưng khi tay sư huynh đặt lên eo cậu, ngón tay xuyên qua vạt áo chạm vào da, cậu vẫn rất nghiêm túc chuyển tay đối phương lên trên áo.

“Ngượng à?” Sư huynh cười rất chi là gợi đòn.

Tô Tinh Thần nhìn hắn không nói gì.

Vào phòng tắm xong liền ra ngoài ăn cơm.

Tô Tinh Thần nhận ra được, sau khi mình rũ bỏ chiếc áo may ô của rác rưởi, Du Phong Hành bỗng dưng đối với cậu tốt hơn gấp bội lần (nhầm to).

Cái này cũng oan cho Du Phong Hành, rõ ràng hắn đối tốt với Tô Tinh Thần không phải vì chiếc áo may ô trong game, mà là vì Tô Tinh Thần không có ghét hắn, được chưa?

Dục vọng cầm thú dâng cao tới cực điểm, Du Phong Hành tự giễu, có uống mười bình rượu hắn cũng không dám ngông cuồng nói ra ngay như vậy.

Hiển nhiên Tô Tinh Thần không phải loại chỉ cần mua đôi dép đầu cún cùng một hộp sữa dừa là có thể tóm vào tay.

Một người đàn ông kiên trì là phải hiểu thế nào mới là nước ấm nấu ếch(3).

Đêm đó, Tô Tinh Thần ôm một bụng tâm sự, nằm trong ngực sư huynh mất ngủ.

Bây giờ cậu đang rất phiền não.

Cảm thấy có thể mình đã có được một chút ít yêu thương từ sư huynh rồi.

Không phải yêu thương giữa bạn bè với nhau…

Mà rõ ràng sư huynh đã từng chứng minh mình là người bình thường, chỉ thích phụ nữ xinh đẹp.

Não Tô Tinh Thần hỏng rồi mới muốn nói với sư huynh thẳng nam.

“…”

Hơn nữa sắp khai giảng rồi, hay cứ để tựu trường xong bàn tiếp.

Cậu nghĩ, nếu như không thích đến mức đó, vậy cứ tiếp tục dùng thân phận bạn bè ở chung thôi.

Sư huynh là người tốt như vậy, cho dù là bạn hay là người yêu, đều là một lựa chọn không tồi.

Sau khi Tô Tinh Thần nghĩ thông suốt, toàn thân đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Trong lòng hơi đắc ý, vì vậy xoay người, lặng lẽ hôn lên mặt sư huynh một cái.

Sư huynh lúc này đang ngủ, có thể là do hôm nay đã mệt quá rồi.

Với lại hôm qua bị dằn vặt như vậy, ngủ say cũng là điều bình thường.

Hiếm khi có dịp sư huynh ngủ say, Tô Tinh Thần thò tay xuống nơi cậu tò mò đã lâu: cơ bụng của sư huynh, cảm xúc hệt như trong tưởng tượng của cậu, kích thích quá!

Sau đó lại lén lút sờ soạng những nơi không tính là phạm quy.

Tô Tinh Thần chơi mệt rồi, rốt cuộc cũng nhắm mắt lại ngủ say.

Sáng ngày hôm sau, Du Phong Hành là người tỉnh lại trước, vẫn còn rất sớm.

Hắn quay đầu nhìn thấy Tô Tinh Thần đang ngủ, khuôn mặt đỏ bừng, sau một giây lưỡng lự thì nhanh chóng mổ một cái lên miệng đối phương.

Khi hai người ăn mặc chỉnh tề ngồi đối diện nhau ăn sáng, trên mặt đều mang đắc ý, anh nhìn tôi một chút, tôi lại nhìn anh một chút, từng người che giấu dã tâm của mình, cảm thấy khẩu vị hôm nay ngon hơn hẳn.

“Sư huynh.” Nụ cười hôm nay của Tô Tinh Thần dính đầy mỡ: “Tối qua anh ngủ ngon không?”

Sếp Du bị hỏi ngẩn cả người, trả lời: “Ngủ rất ngon.”

Nhớ tới nụ hôn sáng nay, mặt hắn hơi đỏ lên, hoàn toàn không phù hợp với thiết lập tính cách của một con cáo già.

“Vậy thì tốt.” Tô Tinh Thần nhớ tới hành động lớn mật tối hôm qua của mình, cũng cúi đầu: “Vậy chúng ta tới trường đi.”

Thủ tục quay lại đi học của cậu cần phải xử lý trong một thời gian ngắn.

Nhưng đã có Du Phong Hành ở đây, toàn bộ quá trình cùng đi với mình, làm cũng coi như nhanh gọn.

Phòng làm việc lúc này đã không còn mấy người, tất cả đều đã đi ăn trưa.

Chị gái làm thủ tục cho bọn họ lúc đưa tư liệu còn hỏi Tô Tinh Thần một câu: “Bệnh trầm cảm đã khá hơn chưa?”

Mí mắt Tô Tinh Thần nhảy một cái, bị ba chữ mà chị gái nói ra dọa sợ.

“Rồi…” Cậu đáp nhẹ một tiếng, cuối cùng vờ như không có chuyện gì mà cúi đầu, giả bộ đang bận thu dọn đồ đạc.

Không biết Du Phong Hành có nghe thấy hay không, chỉ thấy hắn dùng ánh mắt không hề xê dịch nhìn chằm chằm Tô Tinh Thần, ngơ ngẩn nhìn.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Âm thanh của Tô Tinh Thần nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, nắm lấy tay Du Phong Hành đầy ỷ lại.

*************************

Chú thích:

(1) Skin: Nghĩa gốc là lớp da, lớp ngoài. Trong game, từ này thường dùng để chỉ trang phục của nhân vật game, phải bỏ tiền ra mua.

(2) Áo vải hoa kiểu Đông Bắc: (Các cô có thấy giống cái chăn hồi bé hay đắp không? =)))))))))))))

O1CN01DEJ3RX2CdDaBzuWjU_0-item_picjpg_540x540Q50s50

(3) Nước ấm nấu ếch: Bình thường khi muốn nấu một con ếch, người ta không thể thả ếch vào nước nóng ngay vì ếch sẽ nhảy vọt ra khỏi nồi, nhưng nếu thả ếch vào nước lạnh, từ từ đun sôi lên, con ếch sẽ ngồi yên trong nồi cho tới chín. Thành ngữ này ý chỉ làm việc gì cũng phải kiên nhẫn mới thành công được.

Lảm nhảm: Coi đại gia nhà người ta kìa, đi đâu học là mua ngay căn nhà ở đó, phận con đỗ nghèo khỉ đi học bốn năm ăn mì tôm như tui khóc gớt nước mắt:^(

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play