Bất
luận là một nam nhân thể xác và tinh thần khỏe mạnh cùng một nữ nhân
xinh đẹp ngủ trong cùng một cái chăn, cũng sẽ phải có phản ứng. Điều
buồn nhất chính là Trang Hàn cái gì cũng không thể làm, thân thể như
muốn thiêu đốt, linh hồn lại muốn bảo trì thanh tỉnh.
Vì thế Trang Hàn thành công mất ngủ. . . Bởi vì mỗi ngày đều làm bữa sáng, cho dù ngày hôm qua đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Cố Tư đến sáng sớm
liền tỉnh lại.
Thời điểm
tỉnh dậy của Cố Tư mỗi ngày cũng không ổn định lắm, không phải bởi vì
nàng lo lắng chồng mình cùng nữ nhân ở trên giường, mà là vì cùng chồng
lăn lộn cả đêm. Sáng hôm nay nàng theo thói quen tỉnh lại, nằm ở trên
giường nhìn trần nhà một hồi lâu, ký ức ngày hôm qua mới chậm rãi khôi
phục.
Nàng duỗi tay che
lại ngực, nhẹ nhàng thở ra, A Hàn đã thay đổi rồi, sẽ không biến thành
như trước kia, mình cũng không cần lại phải lo lắng, sợ hãi.
Cố Tư hít một hơi, quay đầu nhìn về vị trí bên người. Nơi đó không có
người nào, trong lòng Cố Tư lập tức có từng trận chua xót.
Trang Hàn thật vất vả thức đến hừng đông, tinh thần hoảng hốt bò xuống
giường, mặc xong quần áo liền đi xuống dưới lầu gọi điện thoại.
Thư ký rắn rết đang ở trong giấc ngủ đẹp, bị một chiếc điện thoại gọi dậy,
cả người dị thường hung bạo. Vừa thấy cái tên hiển thị trên màn hình,
tính tình cô lại giống như mùa xuân, tuyết tan rã biến mất không còn một mảnh. Không chỉ có như thế thanh âm cũng thay đổi thành gợi cảm xa lạ
trong một giây, “Trang tổng ~ sao lúc này lại gọi điện cho người ta? Anh quấy rầy giấc ngủ đẹp của người ta, anh muốn phụ trách như thế nào?”
Trang Hàn trước kia tuy rằng không xem phát sóng trực tiếp, nhưng ngẫu nhiên
thấy người khác trên video làm nũng cũng không cảm thấy chán ghét. Không biết vì sao nghe thấy giọng của thư ký, hắn liền nhịn không được muốn
run rẩy.
Trang Hàn nói: “Cô giúp tôi tìm một người bảo mẫu, tốt nhất là buổi sáng có thể tới làm việc.”
“Bảo mẫu?” Thư ký rắn rết sửng sốt, lúc sau không biết nhớ tới cái gì, cười
một tiếng nói: "Trang tổng nghĩ muốn bảo mẫu như nào?"
Trang Hàn nghĩ nghĩ nói: “Muốn kiểu làm việc nhanh nhẹn, trù nghệ Ok, làm
người trung hậu thành thật. . . Tiền không thành vấn đề, hiện tại tôi
vội vã muốn có người như vậy.”
“Nói như vậy em đây cũng có thể đảm nhiệm a.” Thư ký nói: “Trù nghệ của người ta rất tốt ~”
“. . .” Nhưng cô cùng trung hậu, thành thật không có dính dáng gì với nhau.
Trang Hàn thở sâu nói: “Tôi bảo cô làm việc cô liền làm tốt cho tôi, tin hay không tôi đổi thư ký khác?”
Nghe Trang Hàn nói xong thư ký chán nản một trận, thật là thay đổi bất
thường, nam nhân quả nhiên đều là đại móng heo. Cô ủy ủy khuất khuất
nói: "Được rồi, em lập tức liền đi tìm người. Nhưng mà Trang tổng, anh
nói lời nói như vậy em thật sự rất thương tâm."
Trong lòng Trang Hàn mệt mỏi đỡ tường, chỉ nghĩ muốn cô mau chóng đi làm việc, hắn nói: “Vậy cô muốn thế nào?”
Thư ký nói: “Vậy anh nói với người ta là bảo bảo thật xin lỗi, em liền tha thứ cho anh.”
Trang Hàn: “Không nói!”
“Vậy thôi.” Thư ký: “Tuy rằng em chỉ là một người làm công nhưng em cũng có tôn nghiêm, ngài liền đổi thư ký khác đi.”
Nếu không phải là vì đổi thư ký chậm trễ thời gian tôi thật liền đuổi cô
đi! Trang Hàn đối với trời cao hung hăng trợn trắng mắt.
Cố Tư rời giường nhìn thời gian, bình thường lúc này Trang Hàn đều đang
ngủ, nàng trong chốc lát không phát hiện Trang Hàn liền hoảng hốt đến
lợi hại. Lúc sau mở cửa phòng ra nghe thấy phòng khách dưới lầu có thanh âm, nàng đứng ở trên lầu đi xuống xem, liền thấy Trang Hàn đang gọi
điện thoại.
Khóe miệng
bất tri bất giác nổi lên ý cười, thời điểm nàng đang ảo não tay bị
thương không có cách nào làm bữa sáng cho Trang Hàn, liền nghe thấy
Trang Hàn tựa hồ đặc biệt bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: “Được được được. . . Bảo bảo thật xin lỗi, được chưa?”
Trong nháy mắt Cố Tư chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, bộ dáng bất đắc dĩ
như vậy, lời nói sủng nịch như vậy, chính mình còn chưa từng có được. . .
Lúc treo điện thoại Trang Hàn rối rắm thở dài, trong lòng nói phải nhanh
chóng tìm một cơ hội rồi đem thư ký này sa thải luôn. Bằng không có
người luôn đi theo mình như vậy, hắn cảm thấy mình sớm muộn gì cũng sẽ
buồn đến mức trái tim héo rút mà chết. Nghĩ như vậy, hắn đã chuẩn bị tốt lúc đến công ty phải để cho bộ phận nhân sự tìm cho hắn một vị thư ký
mới, thư ký này tiếp tục lưu lại sớm muộn gì cũng sẽ là một cái tai họa.
Trang Hàn lúc buông điện thoại ra giống như nghe thấy phía sau có động tĩnh
gì, xoay người vừa vặn thấy cái gì cũng không có. Hắn duỗi tay vỗ vỗ
đầu, xem ra là một đêm không ngủ xuất hiện ra ảo giác rồi. Rửa mặt xong
hắn cảm giác mình thanh tỉnh hơn rất nhiều, tay Cố Tư bị thương cũng
không thể làm cơm sáng, lấy chiếc đũa cũng không xong. Trang Hàn nhẹ
nhàng đẩy cửa vào phòng, tính toán tìm cái áo khoác mặc vào rồi đi ra
ngoài mua chút đồ ăn trở về.
Đẩy cửa ra thì thấy Cố Tư ngồi ở mép giường, Trang Hàn không hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ, hắn nói: "Tỉnh a?"
Tầm mắt Cố Tư dừng ở trên mặt Trang Hàn, một lát sau nàng nhẹ nhàng trả lời: “Dạ.”
“Ừm. . . Em có đói bụng không? Tôi cùng em ra ngoài ăn sáng, em đi rửa mặt trước đi.”
Cứ như vậy nhìn Trang Hàn, Cố Tư bỗng nhiên mỉm cười, nâng đôi tay lên
nói: “A Hàn, tay của em không thể dính nước, như thế nào rửa mặt được
a?”
Đây là đang làm nũng sao? Có chút dễ thương. . .
Trên mặt Trang Hàn lại không có biểu tình gì, trong lòng lại tự nói với
mình, đây là lão bà của người khác đây là lão bà của người khác. . . Hắn không phải là cầm thú hắn không phải là cầm thú. . .
Hắn nghe thấy chính mình bất đắc dĩ nói: “Vậy. . . Để tôi giúp em đi.”
“Vâng!” Cố Tư cao hứng lộ ra một nụ cười rạng rỡ, dùng sức gật đầu một cái với hắn.
Vì thế lúc này Trang Hàn đang ở trên mặt Cố Tư xoa xoa sữa rửa mặt, thời
điểm xoa tới xoa đi, cả người cảm giác có chút không tốt lắm. Khuôn mặt
trắng mịn phấn nộn, đáng tiếc lại không phải là lão bà của mình. . .
Lúc rửa mặt xong còn muốn thoa chút đồ dưỡng da lên mặt, đây vẫn là mặt mộc không có trang điểm. Trang Hàn quả thật không có cách nào tưởng tượng
nữ nhân trang điểm đến tột cùng có bao nhiêu phiền toái, làm nữ nhân
thật sự rất không dễ dàng. Hắn trước kia cảm thấy thời gian đi làm đã
rất mệt rồi, nhưng khi đó những nữ đồng nghiệp này đã trang dung tinh
xảo ngồi ở trên vị trí chính mình. Như vậy thời gian các cô rời giường
là bao lâu a? Hơn nữa còn duy trì từ năm này sang năm nọ, nghị lực này
thật là đáng sợ.
Cứ tưởng rằng rửa mặt xong là cơ bản cũng đã xong, Trang Hàn quả thật là quá
ngây thơ rồi, lúc sau hắn còn phải giúp đỡ đi chải đầu, chải xong đầu là lúc Cố Tư tỏ vẻ trên người mặc cái váy ngủ này một đêm, không thể không thay ra ngoài.
Trang Hàn nhìn váy ngủ trên người nàng chỉ là bị nhăn một chút, nghiêm túc hỏi:
“Thật sự là bộ dáng này không thể đi ra bên ngoài sao?”
Cố Tư không nói gì, chỉ là thong thả mà kiên định lắc lắc đầu.
Tủ quần áo của nàng không phải là có rất nhiều, bất quá mỗi một kiện đều
rất xứng đôi với nàng. Đều là màu sắc tương đối khá thanh đạm, mặc ở
trên người nàng sẽ có một loại khí chất dịu dàng. Dùng câu trong lòng
nói, đây đúng là kiểu nữ sinh mà trước kia Trang Hàn thích nhất. Cho nên thời điểm giúp Cố Tư thay quần áo, hắn có cảm giác dị thường chịu tàn
phá.
Vốn tưởng rằng đêm
qua cũng đã là đỉnh điểm của sự tàn phá, hôm nay hiện thực nói cho hắn,
tối hôm qua chỉ là khai vị của bữa cơm ăn sáng, vở kịch lớn còn ở phía
sau. Cũng không biết là như thế nào kiên trì đổi quần áo xong, Trang Hàn đầu nặng chân nhẹ bước ra cửa lên xe.
Lúc lên xe hắn đột nhiên liền thanh tỉnh lại, một cái tát vỗ vào trên đùi
mình. Quần áo trên người không thể ra khỏi cửa vậy không cần ra khỏi
cửa, mình có thể mua cơm trở về nhà mà!
Quả nhiên là do tiểu thuyết thiểu năng trí tuệ, sau khi chính mình xuyên qua trí lực rõ ràng đã giảm xuống.
Sau khi Cố Tư lên xe Trang Hàn hỏi nàng muốn ăn cái gì, Cố Tư nói: “Cái gì cũng được, nghe anh hết.”
Trang Hàn đối với cửa hàng gần đây cũng không quá quen thuộc, liền tính toán thấy cái gì thì ăn cái đó.
Cố Tư có chút xin lỗi nói: “Hôm nay có phải sẽ gây phiền phức đến anh hay không? Chậm trễ công việc của anh.”
“Không có việc gì.” Trang Hàn nói: “Trong công việc nếu có việc gấp sẽ có
người cho tôi biết, không cần nóng nảy. Phía trước kia có một cửa hàng
thoạt nhìn không tồi, em muốn ăn không?”
“Anh ăn thì em ăn.”
Nhà hàng này tuy rằng trang hoàng cũng tạm ổn, nhưng rõ ràng không phải là
địa phương mà Trang Hàn loại bá đạo tổng tài sẽ tới. Trang Hàn ở bên
ngoài ăn đã nhiều năm, kinh nghiệm nói cho hắn, loại cửa hàng bên đường
này, thức ăn bên trong hương vị hẳn là không tồi. Muốn ăn liền ăn đi, ai quy định bá đạo tổng tài không thể ăn hơn hai mươi mốt chén?
Hai người tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, trong tiệm lúc này không
nhiều người lắm. Bên trong cũng không tồi, so ra thì kém với khách sạn
năm sao, nhưng có một cái cửa hàng như vậy đã rất là tốt rồi.
Sau khi gọi đồ ăn chính mình thích, Trang Hàn nói: “Tôi đã bảo thư ký đi
tìm bảo mẫu, hẳn là giữa trưa có thể tới nơi. Em có việc nào không làm
được, đều có thể nói với bảo mẫu làm giúp em.”
Trang Hàn tự nhận là mình đã rất săn sóc, Cố Tư nghe xong một chút cảm giác
cao hứng cũng không có, nàng thậm chí không muốn cùng Trang Hàn nói về
cái này. Mì sợi tới rất nhanh, nước cốt gà trước mặt Cố Tư tản ra mùi
hương mê người, nước canh trong vắt cùng sợi mì thanh mảnh khiến cho
người ta cảm thấy rất muốn ăn.
Cố Tư lộ ra một khuôn mặt thẹn thùng tươi cười, nói với Trang Hàn: "A Hàn, tay em không có tự ăn được, anh uy em ăn đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT