Trang Hàn ước chừng ở trên giường dại ra hai phút cũng không có dũng khí mở
to mắt, cho đến khi thanh âm dì Tôn ghét bỏ truyền đến: “Tiên sinh, đừng bắt lấy tôi, tôi chính là tới đưa ngài cái chăn.”
“. . .” Sau một trận xấu hổ trầm mặc, Trang Hàn hơi có chút không thể tưởng tượng mở to mắt, “Dì Tôn?”
Đang duy trì tư thế khom lưng bị Trang Hàn bắt tay cánh tay, dì Tôn nhìn
trên đôi mắt kia của Trang Hàn vạn phần vui sướng lại không thể tin
tưởng nổi. Sau đó bà đã bị cái ánh mắt này làm cho nổi lên một thân đầy
da gà, tránh ra khỏi tay Trang Hàn, lui về phía sau một bước nói: “Là
phu nhân bảo tôi đi lên nhìn xem ngài có tỉnh không, ngài đừng nhìn tôi
như vậy.”
Sau đó chân
ngắn mập mạp của bà bước ra, nhanh như chớp liền ra khỏi phòng, đang
chuẩn bị xuống lầu, bên người bỗng nhiên thổi qua một trận cuồng phong,
một cái bóng đen lấy một loại tốc độ siêu việt không cách nào hình dung
trong giây lát liền đứng ở dưới lầu.
Trang Hàn mặc áo ngủ ở dưới lầu dạo qua một vòng, vò đầu nói: “Cố Tư đâu?”
“Bảo bảo đâu?”
Dì Tôn không thể hiểu được nói: “Ở trên lầu a, phu nhân đi kêu bảo bảo rời giường.”
Sau đó trước mắt bà lại hoa lên, Trang Hàn nháy mắt liền xuất hiện ở trên
lầu. Dì Tôn hoảng sợ khó hiểu nhìn Trang Hàn, trong lòng nói tiên sinh
thật khó lường, cư nhiên là cao thủ thâm tàng bất lộ, khi nào luyện
khinh công vậy?
Cố Tư một bên mặc quần áo cho Trang Vân Kỳ, vừa nghĩ đến chuyện đêm qua phát
sinh. Đêm qua lời Trang Hàn nói cùng vẻ mặt của hắn đều khiến Cố Tư có
một ít cảm giác không giống nhau, từ lúc nàng yêu lão công, đối với
Trang Hàn trước kia nàng tuy rằng không thể nói là chán ghét, nhưng luôn không có hảo cảm gì.
Chính là tối hôm qua biểu hiện của Trang Hàn làm cho Cố Tư cảm giác được rõ
ràng hắn cũng là một người có máu có thịt, đổi vị trí tự hỏi một chút,
nếu có một người chiếm cứ thân thể của mình cùng người mình yêu ở bên
nhau, nàng chỉ sợ cũng sẽ không quá tốt.
Chính mình chất vấn hắn Trang Hàn ở nơi nào, xác thật đối với hắn có chút không công bằng.
Cố Tư cả đêm qua suy nghĩ rất nhiều, nàng cảm thấy chính mình cùng bảo bảo không nên tiếp tục lưu lại nơi này. Nếu chính mình không yêu hắn cũng
không đem hắn coi thành ba ba hài tử, vậy chính mình liền không có tư
cách cùng lập trường tiếp tục lưu lại nơi này. Nàng tính toán mang theo
Trang Vân Kỳ đi M thị tìm Kha Hải, nàng cùng Kha Hải hợp tác cùng kinh
doanh xưởng quần áo cũng rất không tồi, cùng con trai đi đến M thị về
sau cũng có thể có sinh hoạt tốt.
Nàng tính toán trước dàn xếp tốt, sau đó lại chậm rãi tìm Trang Hàn.
Thời điểm mặc quần áo Trang Vân Kỳ lại hỏi: “Mẹ, ba ba khi nào trở về?”
Cố Tư sờ sờ đầu con trai, nói: “Cùng mẹ đi đến địa phương khác sinh hoạt được không? Mẹ mang con cùng ba ba đem tìm trở về.”
“Vì cái gì phải đi?” Trong đầu Trang Vân Kỳ nho nhỏ tất cả đều là khó hiểu, “Ba ba trở về lúc sau tìm không thấy chúng ta thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không.” Cố Tư nói: “Ba ba nhất định sẽ tìm được chúng ta, thời điểm con còn ở trong bụng, mẹ cũng có đi một lần, trốn rất tốt, nhưng ba ba cuối cùng vẫn tìm được chúng ta.”
“Thật vậy chăng?” Trang Vân Kỳ hưng phấn nói: “Ba ba thích chơi trò trốn tìm sao?”
Cố Tư cười cười, “Đợi khi tìm được ba ba, để ba ba bồi con chơi.”
“Ân!” Trang Vân Kỳ bắt lấy bàn tay nàng nói: “Chúng ta đi nhanh đi, con muốn cùng ba ba chơi trốn tìm.”
Cố Tư cố nén khó chịu, bồi Trang Vân Kỳ cười.
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, cửa phòng đột nhiên mở ra, Trang Hàn giống như thổ phỉ quần áo không chỉnh tề xuất hiện ở cửa.
Trang Vân Kỳ hoảng sợ, lớn tiếng kêu: “Ba ba!”
Cố Tư cho rằng Trang Hàn ở ngoài cửa nghe thấy được chính mình tính toán
muốn đi, đang chuẩn bị phát giận. Nàng vì không muốn dọa đến Trang Vân
Kỳ, đứng lên đem Trang Hàn đẩy ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại nói:
“Anh làm gì vậy? Dọa đến hài tử thì làm sao bây giờ?”
Trang Hàn nhìn Cố Tư êm đẹp đứng ở trước mặt chính mình, nghĩ đến chút thời
gian chính mình lo âu chính mình thống khổ, nghĩ đến tâm tình chính mình đứng ở trên cầu lớn muốn nhảy xuống. Tất cả cảm xúc này đều hóa thành
xúc động cùng chua xót không gì sánh kịp, hắn ôm chặt Cố Tư, đem hết sức lực toàn thân ra ôm.
Cố Tư bị hắn ôm chặt, rất mau liền hít thở không thông.
Nàng một bên lao lực lôi kéo tay Trang Hàn, một bên nói: “Anh làm gì? Anh
buông em ra! Trang Hàn chúng ta không có khả năng, em đã không yêu anh,
anh là nam nhân anh liền để mẹ con chúng ta đi đi!”
Trang Hàn: “. . .”
Cảm nhận được cái ôm ấp này cứng đờ, Cố Tư đột nhiên đẩy Trang Hàn ra, lui
về phía sau vài bước thở hổn hển nhìn Trang Hàn. Nàng nói: “Anh đừng như vậy, em muốn mang con đi rồi.”
Trang Hàn trong khiếp sợ lộ ra ủy khuất nhìn Cố Tư, không rõ chính mình chẳng qua đi còn chưa đến một tháng, vì cái gì chuyện sẽ biến thành như vậy?
Hắn ủy khuất nói: “Đây là vì cái gì nha? Đó là con của anh.”
Cố Tư: “Đó căn bản không phải con của anh.”
Trang Hàn: “. . .”
Trời xanh ơi, đến tột cùng là làm sao vậy? Chính mình đến tột cùng đi bao
lâu rồi? Vì sao lão bà cùng hài tử đều không phải của chính mình?
Cố Tư rống xong lúc sau đang chuẩn bị cùng Trang Hàn nói rõ ràng, liền
thấy Trang Hàn trước mặt nước mắt lưng tròng nhìn chính mình, sau đó ủy
khuất khóc. . .
Khóc. . .
Vừa mới bắt đầu còn cố nén, sau đó lại nhịn không được, bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất gào khóc lên.
Cố Tư: “. . .”
Cố Tư trăm triệu lần không nghĩ tới Trang Hàn sẽ là có cái phản ứng này,
nàng lập tức liền phát ngốc. Đến mức này sao? Vốn dĩ cũng không phải hài tử hắn, làm một người nam nhân như thế nào có thể nói khóc liền khóc?
Trang Hàn trăm cay ngàn đắng rốt cuộc cũng đã trở lại, lão bà cư nhiên mang
theo hài tử không cần chính mình. Hắn ngồi xổm trên mặt đất khóc cực kỳ
bi thương, duỗi tay chỉ vào Cố Tư nói: “Cố Tư em là đồ không có lương
tâm!”
Cố Tư: “. . .”
“Em lúc trước gạt anh nói yêu anh, em biết anh vì lưu tại bên cạnh em mà
anh trả giá bao nhiêu không?” Trang Hàn lên án nói: “Anh mới đi mấy ngày a? Em cư nhiên muốn đi, em thật quá đáng, lương tâm của em thật là
không còn!”
Cố Tư: “. . .”
“Anh mặc kệ, anh không cho em đi.” Trang Hàn nói: “Em nếu là dám đi, anh liền. . . Anh liền không biết làm gì!”
“A Hàn?” Cố Tư có chút không thể tưởng tượng nói, rốt cuộc lúc trước Trang Hàn đã từng ngụy trang lão công của nàng.
“Kêu la cái gì? Em không cần kêu anh như vậy.” Trang Hàn tiếp tục bi thương, “Em dựa vào cái gì vừa mới còn nói tuyệt tình với anh, hiện tại lại có
thể thân thiết kêu anh như vậy?”
“Thật là anh?” Cố Tư khiếp sợ nói: “Anh thật sự đã trở lại?”
“Không phải anh còn có thể là ai?” Trang Hàn: “Em đồ không lương tâm, vì em
anh thiếu chút nữa đi nhảy sông tự sát, em cư nhiên lại đối xử với anh
như vậy.”
Lúc này Cố Tư
rốt cuộc xác nhận, Trang tổng mà nàng nhận thức không có khả năng khóc
thành cái dạng ngốc tử này. Biết là lão công thật sự đã trở lại, Cố Tư
kích động hai tay run rẩy ôm lấy Trang Hàn, “Anh rốt cuộc đã trở lại!”
“Em đừng chạm vào anh, đừng ôm!” Trang Hàn buồn bã nói: “Em nói rõ ràng cho anh, bảo bảo rốt cuộc có phải là hài tử của anh hay không?”
Cùng người mình yêu gặp lại vui sướng chưa nói được cái gì, tại một khắc này hoàn toàn bị chắn ở ngực, ngực Cố Tư vô cùng đau, đau đến nàng trợn
trắng mắt.
Trang Vân Kỳ
tiểu bằng hữu không có đi dép, bước một đôi chân trần đi ra, liền thấy
ba mẹ chính mình đang ngồi xổm trên mặt đất ôm nhau. Một người rơi lệ
đầy mặt, một người không ngừng trợn trắng mắt.
“Ba ba!” Trang Vân Kỳ bổ nhào vào trên người Trang Hàn, “Ba ba đã về rồi?”
Bị con trai kêu to như vậy, Trang Hàn liền mềm lòng. Hắn nhịn không được
ôm thân thể nho nhỏ của con trai, đau lòng nói: “Cũng không biết còn có
thể nghe con kêu vài tiếng ba ba.”
Cố Tư một quyền nện ở trên người Trang Hàn, “Ở trước mặt con đừng có nói mê sảng.”
“Là anh nói mê sảng sao?” Trang Hàn: “Anh là đang nói thật.”
Cố Tư rối rắm nói: “Được rồi, vừa mới nãy là em nói mê sảng được chưa?”
“Em nói có lệ như vậy là có ý tứ gì?” Trang Hàn nói: “Em nói rõ ràng, bảo bảo rốt cuộc có phải hay không là con trai của anh?”
Tuổi tuy nhỏ nhưng lại chịu đủ cẩu huyết trong phim truyền hình tàn phá,
Trang Vân Kỳ nháy mắt trừng lớn một đôi mắt, “Con không phải là con của
ba ba sao?”
Cố Tư: “Con là!”
Trang Vân Kỳ: “Ba ba ruột của con là ai?”
Cố Tư: “Đây là ba ruột của con!”
Trang Hàn: “Con trai cũng đã hỏi em, em còn không nói rõ ràng?”
“Em. . .” Cố Tư cảm giác chính mình nói không rõ, ngược lại hỏi: “Mấy ngày nay anh đi đâu vậy?”
Trang Hàn: “Anh đi trở về.”
Cố Tư nói: “Vậy anh như thế nào trở về?”
“Anh cũng không rõ ràng lắm.” Trang Hàn buồn bực nói: “Anh lần này tới đây, so với lần trước còn không minh bạch bằng.”
Cố Tư gắt gao ôm Trang Hàn, “Em còn tưởng rằng anh không về được.”
Đừng nói là Cố Tư, Trang Hàn chính mình cũng nghĩ như vậy. Hắn ôm lão bà thật lâu, nói: “Anh đã đi bao lâu?”
Nói như vậy thời gian hai bên không khớp a, Trang Hàn trở về đã được một
tháng. Hắn lại hỏi: “Vậy mấy ngày kia anh. . . Anh là ở trạng thái nào?”
Cố Tư biết hắn là có ý tứ gì, nàng đối Trang Hàn nói: “Hắn đã trở lại.”
Hắn ở đây chính là Trang tổng trước kia, Trang Hàn bỗng nhiên có chút sững
sờ, nói như vậy Trang tổng kỳ thật vẫn luôn ở đây sao? Vậy chính mình
hiện tại lại tới nữa, Trang tổng đi nơi nào? Trang Hàn sờ sờ ngực chính
mình, hắn còn đang ở nơi này sao?
Nguyên tưởng rằng chính mình sẽ thống khổ mất ngủ một đêm Trang tổng bất tri
bất giác cư nhiên đã ngủ, một giấc ngủ dậy trời đã sáng.
Đêm qua Cố Tư nói những lời này giống như đem một thanh kiếm đâm vào ngực
hắn, hắn thống khổ rất nhiều cũng thập phần không phục. Chính mình ưu tú như vậy vì cái gì Cố Tư sẽ yêu cái hàng giả kia? Cái hàng giả kia đến
tột cùng là cái thứ gì? Hắn dựa vào cái gì có thể tùy tiện thế thân
chính mình? Hắn biết tư vị bị người khác chiếm cứ thân thể bốn năm là
cái gì sao?
Trang tổng mở to mắt nghĩ ngợi, vô luận như thế nào cũng không thể để Cố Tư rời đi,
lại phát hiện phòng này rất không thích hợp a, đây là nơi nào?
Vì cái gì bức màn là màu lam? Vì cái gì trong phòng sẽ bày biện nhiều đồ vật như vậy? Cái chăn xấu xí này là chuyện như thế nào?
Hắn mới vừa cử động, một cái cánh tay liền đáp ở trên ngực chính mình.
Trang tổng theo cái cánh tay kia nhìn qua, liền thấy một khuôn mặt nam
nhân bình thường.
Một
khắc kia hắn cũng không biết là kinh tởm hơn hay là thói ở sạch phát tác chán ghét càng nhiều hơn, dù sao hắn trực tiếp giống như nữ nhân thét
chói tai một tiếng, sau đó một chân đem nam nhân kia đá xuống giường.
“Ai da!”
Nam nhân rơi xuống đất tỉnh lại, che lại eo thống khổ nói: “Trang Hàn, lão tử liều mạng với cậu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT