Đầu năm nay đặt tên con mình kêu thành Mary Sue cũng có, Trang Hàn thiệt tình cảm thấy tên Trang bảo bảo này không tính là cái gì. Bất quá xem đôi mắt Cố Tư vì tức giận mà lớn thêm một vòng, hắn vẫn là quyết định thu hồi cái tên này, nghĩ ra cái tên tục tằng cho nhãi ranh.

Cuối cùng tên gọi là Trang Vân Kỳ. Cố Tư đặc biệt thích, nàng cảm thấy tên của nam hài tử phải đặc biệt có khí thế như vậy.

Tiểu hài tử rất nhanh lớn lên, một ngày là một bộ dáng. Chờ hài tử tới lúc ba tuổi rồi, liền đến lúc Trang Hàn đau đầu nhất.

Cố Tư không có lại đi làm, mà là ở nhà mở cái phòng làm việc nhỏ, chỉ làm quần áo mà chính mình thích. Bởi vì kiểu dáng quần áo của nàng đều tương đối mới mẻ độc đáo, dần dần liền phát triển một ít khách cố định. Như vậy nàng ở nhà là có thể làm công việc mình thích, hơn nữa cũng rất phong phú.

Trang Vân Kỳ bước một đôi chân ngắn tũn từ phòng khách chạy ra, động tác thuần thục chạy vào phòng Cố Tư làm việc, ôm chặt chân Cố Tư, “Mẹ mẹ!”

Cố Tư đang ngồi ở bàn, bị quấy rầy như vậy nàng cũng không tức giận, cúi đầu nhìn Trang Vân Kỳ nói: “Làm gì a?”

“Ba ba khi nào trở về?” Trang Vân Kỳ nói: “Con đói bụng.” Nói xong bé duỗi tay vỗ vỗ vào bụng chính mình cười, trong ánh mắt tất cả đều là khát vọng.

Cố Tư xem thời gian, đã sắp 7 giờ, Trang Hàn còn chưa có trở về. Nàng vặn cổ, đối Trang Vân Kỳ nói: "Chờ thêm một chút, mẹ gọi điện cho ba ba."

Trang Hàn lúc nghe máy, lại đem máy tính mở âm nhạc ra. Theo thanh âm ồn ào tràn ngập vào toàn bộ văn phòng, Trang Hàn nói, “Uy?”

Cố Tư nghe thấy bên kia có thanh âm ồn ào, nàng nói: “Xong việc rồi sao? Bảo bảo chờ anh về nhà ăn cơm.”

“Nga, mẹ con em ăn trước đi, anh buổi tối không về ăn được.” Trang Hàn nói: “Anh còn có việc, chờ anh làm xong rồi lại trở về, em đừng đợi.”

“Nga.” Cố Tư có chút thất vọng gật gật đầu, “Vậy anh cũng nhớ ăn cơm.”

“Ân.” Trang Hàn đáp ứng.

Cố Tư nghĩ nghĩ, lại nói: “Anh cũng ít uống rượu chút.”

“Được.” Trang Hàn: “Không có chuyện gì khác liền cúp máy đi.”

Cúp điện thoại, Cố Tư cúi đầu nhìn con trai có khuôn mặt nhỏ thiên chân khả ái, ôn nhu nói: “Ba ba không trở về ăn cơm chiều, mẹ với con cùng ăn đi.”

Trang Vân Kỳ nho nhỏ nhăn một khuôn mặt phấn nộn lại, nói: “Ba ba về cơ, con muốn ba ba uy con ăn.”

“Ngoan.” Cố Tư kiên nhẫn hống, “Ba ba có việc đang bận, mẹ uy cũng con ăn cũng được.”

“Con không ăn! Không ăn!” Trang Vân Kỳ bước một đôi chân ngắn nhanh chạy đi, Cố Tư ở phía sau đi theo, “Con đi chậm một chút, kẻo ngã.”

Trang Vân Kỳ chạy tới phòng bé, dùng mông nhỏ đóng cửa lại. Lúc sau leo lên ghế nhỏ, phi thường thuần thục liền đem cửa phòng từ bên trong khóa lại. Cố Tư đi tới mở cửa không được, nàng gõ cửa nói: “Mở cửa! Con phải ngoan biết không? Ra ngoài ăn cơm!”

“Con không ăn! Con liền không ăn!” Thanh âm non nớt của Trang Vân Kỳ truyền ra, “Con muốn ba ba uy con ăn!”

Thời điểm Trang Hàn trở về đã rất khuya, hắn đẩy cửa vào nhà liền thấy Cố Tư nằm ở trên sô pha. Cố Tư nghe thấy động tĩnh liền mở mắt, Trang Hàn nói: “Như thế nào còn chưa ngủ?”

“Còn chưa có ăn cơm.” Cố Tư nói.

“Ân? Làm sao vậy?” Trang Hàn kinh ngạc nói: “Không phải bảo là hai mẹ con ăn trước sao? Anh đã ăn rồi a.”

“Em biết.” Cố Tư nhìn thoáng qua phương hướng trên lầu nói: “Chính là bảo bảo không muốn ăn cơm, nhất định phải đợi anh về uy ăn.”

“Phải không?” Trang Hàn cởi áo khoác, Cố Tư đi qua, hắn nói: “Anh đi lên lầu nhìn xem.”

Nói xong Trang Hàn liền lên lầu, Cố Tư ôm áo khoác của hắn, nhẹ nhàng ngửi ngửi, còn có mùi hương nước hoa của nữ nhân.

Trang Hàn lúc lên lầu nhìn thoáng qua biểu đồ tiến độ, chỉ số vừa mới từ 98 rơi xuống 95. Trong lòng hắn có chút hụt hẫng, nhưng vẫn đi đến phòng của con trai, nhẹ nhàng gõ cửa nói: “Trang bảo bảo? Mở cửa, ba ba đã về.”

Sau đó hắn liền nghe thấy bên trong một thanh âm bùm bùm, tiếp theo cửa bị mở ra, Trang Vân Kỳ một khuôn mặt nhỏ đối với Trang Hàn mở đôi tay ra, “Ba ba, con chết đói rồi.”

“Xứng đáng.” Trang Hàn nói: “Có cơm không ăn, không đói bụng thì đói gì?”

“Con muốn ba ba uy ăn cơm.” Trang Vân Kỳ ôm cẳng chân Trang Hàn, “Con muốn ba ba bồi con cùng nhau ăn.”

Trang Hàn âm thầm thở dài, khom lưng một tay đem Trang Vân Kỳ ôm lên, “Được, ba ba bồi con cùng nhau ăn.”

Cố Tư nhìn hai cha con đi xuống lầu vào phòng bếp, kéo kéo khóe miệng, giữa mày lại mang theo một tia sầu lo.

Lúc sau ăn cơm xong Trang Vân Kỳ rất mau liền ngủ rồi, Trang Hàn thật cẩn thận đem hài tử đặt ở trên giường. Trước khi đi nhịn không được ở trên khuôn mặt nhỏ hôn một cái, rồi hắn trở lại phòng của mình, Cố Tư đang ngồi ở trước bàn trang điểm soi gương.

Trang Hàn bò lên trên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: “Ngắm cũng đủ rồi đi? Mau lên giường ngủ.”

Cố Tư lại nhìn thoáng qua trong gương, khuôn mặt giống như trước kia không có gì biến hóa, vẫn là thanh xuân mỹ lệ như vậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy có nơi nào đó không giống nhau.

Trầm mặc bò lên trên giường, Trang Hàn nhắm mắt lại nói: "Tắt đèn đi."

Tắt đèn, trong phòng một mảnh đen tối. Cố Tư nghiêng người ôm Trang Hàn, bắt đầu ở trên người Trang Hàn cọ. Trang Hàn đến mí mắt cũng chưa động một chút, nói: “Đừng lộn xộn, anh rất mệt, để anh ngủ đi.” Cố Tư chớp mắt một chút, chỉ số lại rớt xuống một ít.

Ngày hôm sau giữa trưa Trang Vân Kỳ lại bắt đầu cáu kỉnh không ăn cơm, Cố Tư không có biện pháp, để cho dì Tôn làm cơm xong, nàng mang theo hài tử cùng cơm đi đến công ty Trang Hàn ăn.

Xuất phát từ một ít nguyên nhân gì nàng cũng không rõ lắm, nàng không có nói trước gọi điện thoại cho Trang Hàn, kết quả tới công ty rồi mới biết Trang Hàn đi ra bên ngoài nói chuyện làm ăn. Cố Tư không biện pháp, cũng chỉ có thể đem hài tử đưa tới văn phòng Trang Hàn hống bé ăn cơm.

Trang Vân Kỳ tuy rằng chưa thấy được ba ba, nhưng là thấy văn phòng ba ba, lúc sau hưng phấn liền ngoan ngoãn ăn cơm. Cuối cùng Cố Tư giúp hắn lau miệng, cười nói: “Thật ngoan, về sau cũng luôn ngoan ngoãn như vậy biết không”

Trang Vân Kỳ nghịch ngợm thè lưỡi, sau đó bắt đầu ở trong văn phòng chạy loạn lên. Cố Tư lo lắng nói: “Đừng chạy loạn, lại đây.”

Trang Vân Kỳ không nghe, vẫn bước chạy đến bàn làm việc của Trang Hàn, bỗng nhiên hắn ngửi ngửi cái mũi, ngồi xổm trên mặt đất hai tay cùng nhau kéo ra ngăn kéo thứ nhất. Cố Tư đi tới nói: “Đừng lộn xộn, đồ vật của ba ba đều là hữu dụng, làm hỏng thì không tốt.”

“A thu!” Trang Vân Kỳ nho nhỏ hắt xì một cái, chỉ vào ngăn kéo nói: “Hương hương.”

Cố Tư quay đầu nhìn, vừa thấy cả người đều ngây dại.

Chỉ thấy trong ngăn kéo kia rất lộn xộn, một ngăn kéo nước hoa. Đều là của nữ nhân, các loại hương vị đều có, hơn nữa đều là lọ nước hoa mới dùng. Cố Tư sững sờ, nàng cầm một lọ nước hoa mới nhất ngửi ngửi, đêm qua trên người Trang Hàn chính là cái hương vị này.

Kỳ thật một năm qua, Trang Hàn thường xuyên trở về khuya, hơn nữa trên người còn sẽ có nước hoa của nữ nhân. Nàng luôn có các loại suy đoán, bất quá cũng chỉ là chính mình ngầm điều tra, cũng không có đi hỏi Trang Hàn. Nguyên lai hương vị này đều là do Trang Hàn xịt lên sao? Hắn vì cái gì muốn xịt nước hoa của nữ nhân?

Mang theo cái nghi hoặc này Cố Tư nhìn thoáng qua bàn làm việc của hắn, trên bàn không có nhiều đồ vật lắm, trừ bỏ máy tính cùng mấy phân văn kiện, dư lại chính là ảnh chụp. Mặt trên có ảnh chụp của bảo bảo, còn có ảnh bọn họ một nhà ba người chụp chung.

Cố Tư cầm ảnh chụp người một nhà nhìn trong chốc lát, đáy lòng khói mù tiêu tán một chút, nàng mỉm cười đem khung ảnh thả lại. Lại không cẩn thận đụng phải con chuột, màn hình máy tính nháy mắt sáng lên. Cố Tư nhìn thoáng qua, phát hiện ở phía dưới còn có âm nhạc đang tạm dừng.

Nàng nghĩ nghĩ, click mở âm nhạc.

Âm thanh sống động truyền ra, Trang Vân Kỳ đứng ở bên người Cố Tư nghe được âm nhạc này, lập tức vui vẻ theo tiết tấu vặn vẹo lắc lư.

Cố Tư cả người lại sửng sốt, đây không phải đêm qua nàng ở trong điện thoại nghe được âm nhạc này sao? Vốn dĩ cho rằng Trang Hàn là ở bên ngoài, nhưng kỳ thật hắn vẫn luôn ở văn phòng sao?

Cố Tư trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nàng không nghĩ ra Trang Hàn vì cái gì không trở về nhà, mà là ở trong văn phòng lâu như vậy, lúc sau lại làm bộ là từ bên ngoài trở về. Hắn thậm chí còn cố ý để chính mình cho rằng hắn ở bên ngoài tiếp xúc nữ nhân, hết thảy đều làm Cố Tư nghĩ trăm lần cũng không ra.

Lúc Trang Hàn trở lại công ty, Cố Tư đã mang theo bảo bảo về nhà, hắn ở trong văn phòng dạo qua một vòng, sau đó hỏi thư ký Tiểu Vương: “Cố Tư tới, là làm cái gì?”

“Phu nhân cùng với hài tử ở trong văn phòng ngài chốc lát, ngài vẫn luôn không trở về, nàng liền mang theo hài tử đi rồi.”

“Nga.” Trang Hàn gật gật đầu, nói: “Tôi đã biết, cậu đi ra ngoài đi.”

Cố Tư ở nhà suy nghĩ rất nhiều, đầu tiên nàng biết Trang Hàn cũng không có ở bên ngoài lêu lổng linh tinh. Tiếp theo chính là nàng đối với hành vi của Trang Hàn không hiểu, đặc biệt là Trang Hàn hắn cố ý chế tạo chuyện để chính mình hiểu lầm.

Cố Tư ngày hôm nay gì cũng không làm, đều suy nghĩ cái này.

Vốn dĩ nàng muốn buổi tối về nhà hỏi một câu với Trang Hàn, Trang Hàn sau khi trở về thì Trang Vân Kỳ đã ngủ. Trang Hàn lại nhẹ nhàng đi vào phòng hài tử, đắp chăn cho hài tử, sờ sờ cái đầu nhỏ, cuối cùng hôn hôn bé mới đẩy cửa ra ngoài.

Cố Tư thò mặt qua, “A Hàn. . .”

“Suỵt. . .” Trang Hàn dựng thẳng một ngón tay lên đặt ở bên miệng, nhỏ giọng nói: “Đừng nói ở chỗ này.”

Hai người trở về phòng, Trang Hàn nói: “Em vừa nãy muốn nói cái gì?”

Vốn dĩ đầy bụng lời nói lúc này nàng bỗng nhiên lại không lời gì để nói, trong đầu nàng thoáng hiện qua hình ảnh Trang Hàn hôn hài tử. Cái loại tình yêu này không cần đi phân tích, nàng cũng có thể cảm thụ được. Trang Hàn rất yêu hài tử, cũng rất yêu cái nhà này, như vậy cũng đủ rồi không phải sao?

Đến nỗi hắn có chút hành vi kỳ quái thì thế nào? Nếu hắn không nghĩ nói cho chính mình thì mình cũng không cần để ý, Cố Tư tin tưởng một ngày nào đó hắn sẽ chủ động nói cho chính mình nghe.

“Không có gì.” Cố Tư đối với Trang Hàn ôn nhu cười, duỗi tay ôm cổ Trang Hàn nói: “Đêm nay anh ôm em một cái đi, thật nhiều ngày không ôm em.”

“Được.” Trang Hàn ôm eo Cố Tư bò lên trên giường, đêm khuya này, bọn họ cùng nhau làm chuyện thân mật nhất.

Phảng phất ngủ đã thật lâu, lại phảng phất là say rượu vừa mới tỉnh, Trang Hàn bị ánh sáng chiếu xạ đánh thức. Hắn đau đầu duỗi tay ngăn trở ánh mặt trời, trong lòng nói tối hôm qua ngủ không kéo bức màn sao?

Sau đó hắn gian nan ở trên giường ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt tính toán đem bức màn kéo lại rồi ngủ tiếp, lúc sau hắn bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ ngây người.

Bức màn màu xanh biển, máy tính còn để trên bàn, còn có dưới thân hắn là cái giường 1 mét 5. . .

Trang Hàn kinh hoàng tát mình một cái, rất đau, đây không phải đang nằm mơ. Nhưng là đang tốt, hắn vì cái gì lại trở về? Tại thế giới kia trải qua bốn năm, hắn đột nhiên đã trở lại sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play