Trang
Hàn bị đẩy ra khỏi cửa, Kha Hải không nói hai lời liền đem cửa đóng lại. Trang Hàn xoay người, cũng chỉ thấy cái cửa lạnh băng.
Cảm xúc Cố Tư thật kích động, nàng cảm giác có chút nhũn chân, duỗi tay đỡ
lấy ghế dựa chậm rãi ngồi xuống. Kha Hải đi qua đi lại chỉ vào cửa nhà:
“Hắn. . . Hắn thật sự là ba của hài tử?”
Cố Tư cúi đầu sắc mặt thập phần khó coi, sau đó gật gật đầu.
“Dựa vào.” Kha Hải tại chỗ đi qua một vòng, sau đó duỗi tay gãi gãi tóc nói: “Vậy hai người lúc trước vì cái gì tách nhau ra?”
Cố Tư tựa hồ nhớ tới cảnh tượng lúc trước, duỗi tay bưng kín mặt, không nghĩ sẽ nói chuyện.
Trang Hàn yên lặng nhìn cửa trong chốc lát, cũng không có duỗi tay đi gõ cửa, lúc này cho dù có gõ cửa đại khái cũng sẽ không ai mở cửa cho hắn. Hơn
nữa hắn không nghĩ kích thích quá Cố Tư, tâm tình không tốt đối với thân thể cũng có ảnh hưởng.
Hắn đứng ở cửa trong chốc lát, lúc sau đi đến chỗ bậc thang trực tiếp ngồi
xuống. Hắn cũng không biết chính mình là nghĩ như thế nào, luôn không
nghĩ sẽ cách Cố Tư quá xa.
Cố Tư ngồi ở trên ghế bụm mặt, một hồi lâu sau mới bình phục tâm tình.
Nàng ngẩng đầu đối Kha Hải nói: “Tôi về sau. . . Khả năng không thể tiếp tục cùng anh kinh doanh cửa hàng trang phục.”
“Đây là vì cái gì?” Kha Hải nói: “Có phải hay không sợ Đại Kiều khi dễ em? Em cứ yên tâm đi, có tôi ở đây hắn không dám.”
“Hắn sẽ không khi dễ tôi.” Cố Tư hồng con mắt nói: “Nhận thức hắn lâu như vậy, chưa thấy qua hắn khi dễ ai.”
Cái này Kha Hải liền không thể lý giải, “Vậy em lại vì cái gì phải đi? Muốn trốn tránh hắn sao, hắn lại không khi dễ em em làm gì trốn tránh hắn
nha?”
Cố Tư muốn chạy là
vì trốn tránh Trang Hàn, nhưng là nàng chính mình cũng không biết vì cái gì muốn trốn tránh hắn. Rõ ràng năm tháng rời đi này nàng vẫn luôn suy
nghĩ đến Trang Hàn, thậm chí còn ẩn ẩn chờ mong Trang Hàn sẽ tìm chính
mình.
Hiện tại Trang Hàn thật sự đã tìm chính mình rồi, thật đúng là tìm được rồi, nhưng nàng cũng không cảm thấy vui vẻ.
Trang Hàn ở lầu thang ngồi đã lâu, thời gian chậm rãi qua đi, nơi đây lại bắt đầu náo nhiệt, bởi vì sẽ có người về nhà ăn cơm trưa. Cũng may Cố Tư ở
tại phòng cao tầng, không có người đi ngang qua Trang Hàn.
Ở tại cách vách nhà Cố Tư, Thiệu đại tỷ xách theo đồ ăn về nhà, trăm cay
ngàn đắng bò đến lầu sáu, liền thấy soái ca buổi tối ngày đó đang ủy ủy
khuất khuất ngồi ở trên thang. Hốc mắt vẫn hồng hồng, vừa thấy liền biết là trong lòng đang khó chịu.
Lúc nàng nhìn thấy như vậy liền khó chịu không chịu nổi. Từ lúc trẻ tuổi đã thích nhìn soái ca, nhiều năm như vậy hứng thú yêu thích trước nay
không quá thay đổi, nàng sao có thể nhìn một đại soái ca ở trước mặt bày ra một biểu tình như vậy?
Nhưng có một lần nàng buột miệng nói lão công liền không cao hứng, Thiệu đại
tỷ cắn chặt răng, nhắm mắt lại từ bên người Trang Hàn đi qua. Lúc sau
vào cửa nhà, thật sâu thở hổn hển mấy hơi, vì cái gì muốn để nàng gặp
được loại chuyện này? Quả thật chính là tàn phá người.
Kha Hải bồi Cố Tư ngồi một hồi lâu, thấy Cố Tư không có ý định nói gì, hắn
thở dài nói: “Em cũng đừng ngồi nhiều, uống miếng nước đi. Giữa trưa em
đói bụng không? Tôi nấu cơm cho em.”
Sau đó hắn xách theo hai túi đồ ăn lớn đi vào phòng bếp, lại nhịn không
được bắt đầu thở dài, nhiều đồ ăn như vậy vốn là phải làm cho ba người
ăn, hiện tại liền để cho hai người ăn. Chỉ là suy nghĩ một chút, liền
cảm thấy trong lòng đặc biệt không dễ chịu.
Hắn một bên rửa rau một bên phát ngốc, lâu như vậy hắn vì cái gì lo lắng
lao lực chiếu cố Cố Tư cùng hài tử trong bụng nàng? Còn không phải là
bởi vì hắn thích Cố Tư sao, hắn kỳ thật trong lòng đã sớm nghĩ kỹ rồi,
chỉ cần Cố Tư nguyện ý cùng chính mình ở bên nhau, hắn không để bụng Cố
Tư có con của người khác, hắn nguyện ý đem hài tử này coi như con của
chính mình mà nuôi.
Dù
sao hài tử kia cũng là do chính mình chiếu cố lâu như vậy, trừ bỏ cùng
chính mình không có quan hệ huyết thống, cùng thân sinh không có gì khác nhau. Hắn cũng từng suy đoán qua ba ba hài tử của Cố Tư là cái dạng
người gì, có thể là người không chịu trách nhiệm lưu manh, cũng có thể
là một tra nam phụ lòng người, cũng có thể là người háo sắc có tiền
nhưng không có lương tâm.
Hắn cũng không để bụng, hắn thật sự không thèm để ý quá khứ Cố Tư. Nhưng mà lúc hắn thấy Trang Hàn đứng ở trước mặt Cố Tư, hắn đột nhiên liền cảm
thấy nếu không phải hắn là người như vậy, Cố Tư lại như thế nào sẽ vất
vả lưu lại đứa nhỏ này?
Sau khi đồ ăn làm tốt Kha Hải đem một mâm đồ ăn mang lên bàn, đối Cố Tư nói: “Ăn cơm đi.”
Cố Tư ngồi không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ tựa hồ không muốn ăn uống.
“Không muốn ăn cũng phải ăn một chút.” Kha Hải nói: “Coi như là vì hài tử đi, hài tử cần dinh dưỡng.”
Cố Tư lúc này mới có phản ứng, đứng lên giúp đỡ lấy chén đũa.
Kha Hải nghĩ nghĩ đi tới cửa từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài xem, liền thấy
thân ảnh Trang Hàn ngồi ở bậc thang trước cửa. Hắn xoay người đối Cố Tư
nói: “Hắn vẫn chưa có đi đâu.”
Tay Cố Tư lấy chiếc đũa, lúc sau mặt không biểu tình gắp một miếng đồ ăn bỏ vào trong chén.
Cố Tư mặc kệ, Kha Hải liền càng không có lý do gì đi quản. Hắn trở lại
trước bàn ăn ngồi xuống, mới vừa ăn một ngụm đồ ăn, đối diện Cố Tư liền
che miệng phóng vào buồng vệ sinh. Kha Hải vội vàng đổ một ly nước ấm,
nói: “Làm sao vậy? Tình huống em nôn nghén không phải đã tốt hơn rất
nhiều sao?”
Cố Tư nôn đến mật đắng cũng phải ra, trên mặt đỏ bừng nước mắt giàn giụa, căn bản là trả lời không được vấn đề của Kha Hải.
Thiệu đại tỷ trong lòng có việc, nấu cơm xong liền không cẩn thận thả gia vị
nhiều một chút. Chờ làm tốt thức ăn nàng đi tới cửa thì thấy, soái ca
kia còn ngồi ở chỗ đó. Tạo nghiệt a, soái ca như vậy liền phải ở dưới mí mắt chính mình đói bụng sao?
Chồng nàng đi làm giữa trưa không trở lại, hài tử đi học giữa trưa cũng không trở lại, chỉ có chính mình một người ở nhà, giống như làm chuyện gì
cũng không có quan hệ nga.
Trang Hàn đang ngồi suy nghĩ, bỗng nhiên bên người vang lên tiếng mở cửa, hắn quay đầu vừa thấy, cửa nhà Kha Hải vẫn như cũ đóng lại gắt gao. Cửa
cách vách mới mở, một vị đại tỷ mập mạp tươi cười đầy mặt nhìn chính
mình, sau đó chỉ vào cánh cửa nhà Kha Hải: “Bạn của tiểu tử này a?”
Trang Hàn nhìn nàng, không biết nàng có ý tứ gì.
Thiệu đại tỷ nói: “Nhìn dáng vẻ chốc nữa cũng mở cửa, nhà tôi làm cơm xong rồi, cậu muốn hay không tiến vào ăn một chút?”
Trang Hàn không nói gì, cũng thật đói bụng, nhưng là đại tỷ này nhiệt tình như vật, trong lòng hắn có chút sợ hãi.
Thiệu đại tỷ đi tới lôi kéo cánh tay Trang Hàn nói: “Ai da, cơm nước xong
cũng không có gì, đại tỷ tôi còn có thể bán cậu sao? Tiến vào tiến vào
tiến vào, đại tỷ tôi từ lúc trẻ tuổi liền đặc biệt thích mời người về
nhà ăn cơm.”
Trang Hàn
vừa bị kéo vừa bị túm vào phòng, Thiệu đại tỷ vô cùng cao hứng đi đến
phòng bếp lấy cho hắn một cái chén cơm lớn, sau đó đem Trang Hàn ấn ở
trên ghế. Trang Hàn nghĩ nghĩ, cảm thấy ăn bữa cơm cũng không gì, liền
đối với Thiệu đại tỷ nói: “Cảm ơn.”
“Ai da, còn cảm ơn.” Thiệu đại tỷ tươi cười đầy mặt ngồi đối diện với Trang Hàn nói: “Tới, dùng bữa đi, nếm thử tay nghề đại tỷ như thế nào.”
Trang Hàn cúi đầu ăn cơm, tay nghề Thiệu đại tỷ rất tốt, đồ ăn đều làm rất thơm.
Đại tỷ là người nói nhiều, đặc biệt là đối với soái ca. Nàng nói: “Có phải hay không chờ nha đầu nhà Kha Hải?”
Trang Hàn gật gật đầu, nhưng là biểu tình trên mặt đều là câu chị làm sao mà biết được?
Thiệu đại tỷ cười nói: “Kha Hải tiểu tử kia từ nhỏ liền ở nơi này, trong nhà
có người nào tôi còn có thể không rõ ràng? Đột nhiên liền mang theo nha
đầu kia về nhà, không bao lâu sau bụng nha đầu liền phồng lên, ngay từ
đầu tôi còn tưởng rằng đó là bạn gái tiểu tử Kha Hải a. Nhưng kết quả
là, bụng đều đến cổ còn không có kết hôn, hai người còn khách khách khí
khí, nơi nào có bộ dáng tình lữ?”
Trang Hàn gật gật đầu, cảm thấy đại tỷ này có năng lực quan sát còn khá tốt.
Đại tỷ lại hỏi, “Hài tử trong bụng nha đầu kia có phải hay không là của cậu?”
Trang Hàn giương mắt nhìn nàng một cái, sau đó lại gật gật đầu.
Thiệu đại tỷ liền không thể hiểu, nói: “Vậy hai người như thế nào tách ra?
Nàng là không thích cậu a, hay là cậu lúc trước cưỡng bách người ta?”
Trang Hàn liền chịu oan uổng, rõ ràng người bị cưỡng bách chính là mình mà?
Nhưng là ở trước mặt người ngoài hắn cũng chỉ không dám nói cái gì, vì
thế liền lắc lắc đầu.
“Có phải là cãi nhau rồi mâu thuẫn có phải hay không?”
Trang Hàn lại gật đầu, Thiệu đại tỷ cảm khái nói: “Đầu năm nay người trẻ
tuổi, quá dữ. Muốn chạy liền ra bên ngoài chạy, vẫn là mang theo hài tử
cùng chạy, đây là có chuyện gì nha?”
Còn không phải là sao, Trang Hàn tâm nói nàng đến mang thai còn không tìm
chính mình, đây là có ý tứ gì? Là tính toán để hài tử sống cùng mẹ, hay
là thật sự tính toán vì hài tử một lần nữa tìm một ba ba nha?
“Bất quá cậu cũng đừng có gấp.” Thiệu đại tỷ trong ánh mắt mang theo một
loại cơ trí của người từng trải nói: “Kha Hải cùng nha đầu kia vừa thấy
liền không phải người một đường, cậu lại dỗ dành người ta cho tốt, không quá bao lâu liền khẳng định cùng cậu đi trở về.”
Đại tỷ này nói nhiều lời như vậy nhưng đến câu này Trang Hàn mới thích
nghe, hắn nghiêm túc gật đầu một cái nói: “Mượn câu của chị.”
Hắn ăn xong bữa cơm lại về vị trí cũ ngồi đi, lúc Kha Hải ăn qua cơm xong
liền thu thập chén đũa nhìn thoáng qua, sau đó đối Cố Tư nói: “Còn chưa
đi đâu.”
Cố Tư xụ mặt không nói chuyện, ngồi ở chỗ đó an tĩnh vẽ.
Thời gian nói mau cũng mau, nói chậm cũng chậm. Trang Hàn ngồi ở chỗ đó đem
điện thoại chơi đến hết pin, cũng liền đến thời gian của cơm chiều. Hắn
thịch thịch thịch gõ cửa nhà Thiệu đại tỷ, đối đại tỷ nói: “Phiền phức
chị giúp tôi sạc pin.”
Lúc sau chồng của đại tỷ cùng hài tử đều đã về, chồng của Thiệu đại tỷ vừa
lên lầu liền thấy Trang Hàn ngồi ở chỗ đó. Từ trên diện mạo của Trang
Hàn, hắn liền suy nghĩ có phải hay không là soái ca mà hai ngày trước
lão bà hắn nhắc tới lại đến đây. Hắn về nhà liền thấy trên bàn trà có
một cái di động đang nạp điện, trong lòng liền có đáp án.
Con gái hắn tiến vào cửa nhà liền kinh hô: “Ba ba thấy sao? Trước của nhà
của chúng ta có một vị đại soái ca, má ơi thật sự là hảo soái nha. . .”
Mặt ba nàng đương trường chính là tối sầm, cả giận nói: “Soái cái gì soái? Con mới lớn nha, biết cái gì là kêu soái sao?”
“Con tuy tuổi không lớn, nhưng là con lại không có mù.” Con gái hắn trợn
trắng mắt nói: “Trước cửa có soái ca, chỉ cần là người bình thường, liền sẽ không nói hắn không soái.”
Ba ba nàng: “. . .”
“Nha, di động này là của ai nha?” Con gái lại thêm một tiếng kêu sợ hãi.
Thiệu đại tỷ vội vàng chạy ra nói: “Đừng động đừng động, là của soái ca kia, nhờ nhà ta nạp chút điện.”
Ba ba nàng thập phần hụt hẫng nói: “Dựa vào cái gì mà muốn nạp điện ở nhà chúng ta? Hắn trả điện phí sao?”
***
Tác giả có lời muốn nói: trước 12 giờ còn có canh một.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT