Ngày hôm sau từ lúc rạng sáng trời liền bắt đầu mưa, Trang Hàn ở nhà ăn khách sạn ăn bữa sáng, tài xế sớm đã đem xe ngừng ở cửa chờ hắn.

Hắn lên xe liền bắt đầu lo lắng, không có chính mình đón đưa, Cố Tư tự mình đi làm và tan tầm thì làm sao bây giờ? Ngày mưa làm ướt quần áo sẽ cảm mạo.

Loại lo lắng này vẫn luôn liên tục đến khi hắn vào công ty, hắn nghĩ vẫn là mau chóng đem việc ly hôn này làm cho xong đi. Đưa nhiều thứ cho Cố Tư, phân một chiếc xe tốt cho nàng, nàng cũng biết lái xe, có xe nàng đi ra ngoài cũng tiện hơn rất nhiều.

Còn đang suy nghĩ lung tung rối loạn chuyện này, thư ký Tiểu Vương đã điện thoại tới, “Trang tổng, phu nhân ngài tới.”

Trang Hàn sửng sốt, mới một ngày chưa thấy Cố Tư, hắn lại có một loại cảm giác đã lâu không gặp.

Thư ký còn đang ở nơi đó chờ trả lời, “Trang tổng, nếu không liền nói ngài không ở đây?”

“Cậu thích nói dối như vậy sao?” Trang Hàn nói: “Tôi rõ ràng ở đây, để nàng đi lên đi.”

Lúc treo điện thoại xong, Trang Hàn nhanh chóng đem văn phòng quét nhìn một vòng, sau đó lấy điện thoại ra soi gương, nhìn xem chính mình có chỗ nào không tốt hay không. Hôm nay mặc quần áo mà thư ký mua kiểu dáng giống như có chút già dặn, bị Cố Tư thấy nàng có thể hay không có cái suy nghĩ gì?

Cố Tư mặc một cái váy liền áo màu sắc giản dị, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác màu đen. Mái tóc đen nhánh ở sau đầu búi một kiểu tóc đơn giản nhưng rất khí chất, nàng đi vào văn phòng Trang Hàn. Tiếng giày cao gót đạp trên mặt đất, Trang Hàn không tự giác nuốt một ngụm nước miếng.

“Em đã đến rồi a.” Trang Hàn ngồi không nhúc nhích, nỗ lực làm ra vẻ chính mình tự nhiên một chút nói: “Tôi còn đang muốn đi tìm em.”

Ánh mắt Cố Tư u ám nhìn Trang Hàn một cái, xoay người ở trên sô pha ngồi xuống, nói: “Em tới đây rồi, anh muốn nói cái gì thì nói đi.”

Trang Hàn đem đơn ly hôn kia ra, đi từng bước một đến trước mặt Cố Tư, hắn khom lưng đem đơn đặt ở trên bàn trà đẩy đến chỗ Cố Tư nói: “Cái này em xem một chút, có cái yêu cầu gì cứ việc nói.”

Cố Tư cầm lấy tờ giấy nhìn, bị chữ trên mặt giấy đơn thỏa thuận ly hôn năm chữ đâm vào lòng đau đớn. Nàng nhẹ nhàng thở hắt ra, bắt đầu đọc nội dung. Càng xem nàng càng khống chế không được cảm xúc, tay cầm giấy đều bắt đầu có chút run rẩy.

Cuối cùng Cố Tư buông đơn ly hôn, nói: “Cái này đều không phải là đồ của em, em không thể lấy.”

Trang Hàn xoay người chậm rãi hướng bàn làm việc của mình đi đến, “Cái này đều là đồ em nên có được, sau ly hôn đưa cho vợ cũ vài dưỡng phí là điều nên làm. An tâm tiếp thu đi, em biết đấy, mấy cái này đối với tôi mà nói không tính là cái gì.”

Hắn ở trên ghế ngồi xuống, nhìn thoáng qua Cố Tư hơi hơi cúi đầu thấy không rõ cảm xúc, nói: “Nếu không có gì dị nghị liền ký đi, ký nó em liền có thể tự do, có thể muốn làm cái gì thì đi làm cái đó.”

“Tự do?” Cố Tư nhìn đôi mắt của Trang Hàn, “Anh cảm thấy em hiện tại không tự do sao?”

Cặp mắt kia đen nhánh lại u ám, Trang Hàn nhìn thoáng qua liền ngăn không được sự hoảng hốt, hắn chuyển tầm mắt nói: “Nga, chỉ là một cách nói tùy tiện. Mặc kệ em nghĩ như thế nào, tóm lại là em đi ký tên đi."

“Mỗi một đôi vợ chồng kết hôn, lại đến lúc bọn họ tách ra đều là có lý do.” Cố Tư nói: “Để em ký tên thì có thể, lý do dù sao cũng phải nói cho em biết đi.”

Nhớ tới lý do hai người kết hôn, Trang Hàn nói: “Tôi nói hôn nhân không có tình yêu không cần thiết phải tiếp tục, lúc trước chúng ta kết hôn em chẳng qua là người thay thế Cố Sương. Hiện tại tôi đến Cố Sương cũng không thích, em liền không cần tiếp tục làm Trang thiếu phu nhân là điều tất yếu. Bất quá em không cần lo lắng, muốn bồi thường, em có cái yêu cầu gì có thể nói ra.”

Nghe thấy Trang Hàn nói chính mình lúc trước chỉ là người thay thế Cố Sương, biểu tình Cố Tư không có một chút ít biến hóa nào. Nàng hỏi: “Lúc trước là lúc trước, chúng ta ở chung lâu như vậy, em không tin anh đối với em không có một chút cảm tình nào.”

Cánh tay Trang Hàn đặt ở trên bàn, mười ngón tay giao nhau đặt ở trước mặt, chặn lại nửa khuôn mặt của hắn.

“Có một số việc em không tin cũng phải tin tưởng.”

Cố Tư thật sâu hít vào một hơi, nói: “Nếu anh đối với em không có cảm tình, vì cái gì lại che chở em như vậy? Mỗi ngày đón đưa em đi làm tan tầm, còn sẽ ở lúc gặp được nguy hiểm đem em bảo hộ ở trong lồng ngực anh? Chỉ là bởi vì em là người thay thế người khác gả cho anh trên danh nghĩa là vợ sao?”

“Đương nhiên không phải.”

Mắt Cố Tư hơi hơi trợn to, nhìn về phía bộ dáng Cố Tư tựa hồ là đầy cõi lòng chờ mong.

Trang Hàn nói: “Đây là việc mà một người đàn ông, nên làm.”

Trong nháy mắt ánh mắt tối sầm đi, Cố Tư lại nhìn thoáng qua đơn ly hôn kia, hỏi: “Vì cái gì đột nhiên muốn ly hôn? Là bởi vì thích người khác sao?”

Trang Hàn trầm mặc một chút, sau đó gật đầu, “Ừ.”

Cả người Cố Tư chớp mắt liền vô lực, nàng cuối cùng vẫn là duy trì bộ dáng chính mình, “Nga, có thể nói cho em biết nàng là ai không?”

“Hiện tại không muốn nói cho em.” Trang Hàn lại bổ sung nói: “Dù sao em sớm muộn gì cũng sẽ biết.”

Trong văn phòng lại im ắng, thanh âm lòng bàn tay cọ xát với trang giấy rõ ràng có thể nghe. Cố Tư ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hàn, mang theo đôi mắt đầy tơ máu hồng hồng bại lộ nàng hiện tại tuyệt đối không giống mặt ngoài bình tĩnh như vậy.

Nàng nói: “Anh vừa mới nói, em có thể nói ra bất cứ cái yêu cầu gì là thật vậy sao? Chỉ cần em nói, anh đều sẽ đồng ý sao?”

Trang Hàn gật gật đầu, nói: “Em nói.”

Cố Tư há miệng thở dốc, lời nói thiếu chút nữa liền buột miệng thốt ra. Nàng cuối cùng nhịn xuống, nói: “Em muốn lần cuối cùng được ôm anh.”

Nói xong nàng đứng lên, không chớp mắt nhìn Trang Hàn.

Trang Hàn ngồi ở chỗ kia lẳng lặng cùng nàng nhìn nhau một phút đồng hồ, lúc sau hắn đứng lên đi tới trước mặt Cố Tư. Hai người mặt đối mặt đứng đối diện, khoảng cách rất gần, gần đến mức có thể ngửi được mùi hương rất nhỏ trên người đối phương.

Cố Tư nâng tay phải lên nhẹ nhàng bao trùm ở trên vai Trang Hàn, sau đó người nàng chậm rãi lại gần. Mặt dán ở ngực của Trang Hàn, đôi tay gắt gao bắt lấy quần áo Trang Hàn. Nàng chớp khóe mắt một chút, nước mắt nóng bỏng nhỏ giọt ở trên tây trang của Trang Hàn, nàng nói: “Không lâu phía trước, em còn tưởng rằng em cũng đã có thể có được hạnh phúc.”

Thân thể Trang Hàn cứng đờ, không dám duỗi tay cho nàng một cái ôm.

“Cuối cùng cùng đi ăn một bữa cơm đi.” Cố Tư kéo kéo khóe miệng, nói: “Coi như là bữa cơm tan vỡ.”

Trang Hàn gật gật đầu, Cố Tư nói: “Lúc trước vết thương chưa tốt vẫn luôn muốn tự tay làm đồ ăn ngon cho anh, nhưng chờ đến lúc vết thương tốt lên vẫn không có cơ hội, hôm nay là ngày cuối cùng, em vì anh mà làm bữa cơm đi, cũng coi như là vì hôn nhân ngắn ngủi của chúng ta mà vẽ một cái dấu chấm câu không tồi đi.”

Tới loại thời khắc này rồi, Trang Hàn thật sự không có cách nào lại cự tuyệt Cố Tư. Lúc hắn cùng Cố Tư trở về nhà của bọn họ cùng nhau sinh sống thời gian dài như vậy, dì Tôn kinh hỉ cho rằng bọn họ đã hòa hảo. Đi tới nói: “Tiên sinh ngài đã trở lại, ngài không biết tối hôm qua phu nhân có bao nhiêu thương tâm, cả đêm thương tâm ngủ không được đâu, đến tôi cũng khổ sở ngủ không được.”

Trang Hàn cũng không biết nên nói tiếp lời này như thế nào, Cố Tư đối dì Tôn nói: “Hôm nay tôi muốn cùng A Hàn hai người ở một chỗ, cho bà mấy ngày nghỉ đi.”

Dì Tôn trong lòng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng coi chừng bộ dáng hai người, nàng vẫn là gật đầu bắt đầu dọn dẹp một chút chuẩn bị bắt đầu kỳ nghỉ của nàng.

Cố Tư đối Trang Hàn cười cười nói: “Anh ngồi chờ trong chốc lát đi, em đi nấu cơm.”

Trang Hàn ở trên sô pha ngồi xuống, rõ ràng là ở nhà chính mình, lúc này thế nhưng có một loại cảm giác làm khách.

Thời điểm dì Tôn ôm đồ vật ngồi trên xe buýt đột nhiên nhớ tới loại cảm giác quỷ dị này là như thế nào tới, có một lần phu nhân để cho chính mình nghỉ, hình như là kéo một nữ nhân bất tỉnh nhân sự về nhà. . .

Trong lúc Trang Hàn đứng ngồi không yên chờ đợi, Cố Tư làm một bàn lớn đồ ăn. Cuối cùng nàng mở một chai rượu vang đỏ đối Trang Hàn nói: “Uống một chén đi.”

Trang Hàn khó xử nói: “Vẫn là không cần uống rượu, tôi còn muốn lái xe.”

“Uống một chén thôi.” Cố Tư nói: “Bữa cơm tan vỡ như thế nào còn không có uống rượu?”

Nói cũng đúng, Trang Hàn liền cầm lấy chén rượu, cùng chén rượu Cố Tư nhẹ nhàng chạm vào, ly rượu này cực kỳ không có mùi vị. Một bàn thức ăn sắc hương vị đều đầy đủ ăn ở trong miệng cũng cảm giác thực không có mùi vị, bữa cơm tan vỡ, trên thế giới này có bao nhiêu người có thể ăn bữa cơm tan vỡ này một cách cao hứng phấn chấn?

Cố Tư gắp cho Trang Hàn khối xương sườn, nói: “Anh nói không thích đường dấm, em liền làm muối tiêu, anh nếm thử xem thế nào.”

Trang Hàn cúi đầu gặm một ngụm xương sườn, thất thần nói: “Không tồi, ăn rất ngon.”

Hắn bỗng nhiên cảm giác đầu có chút mê man, vốn đang rất tốt, nhưng một cái cúi đầu này liền có loại cảm giác nâng không nổi. Trang Hàn lắc lắc đầu, đầu chịu đựng không nổi trực tiếp liền dán ở trên bàn. Một loại cảm giác mãnh liệt đến vô pháp kháng cự buồn ngủ xâm nhập vào hắn, hắn cuối cùng thấy đôi mắt kia của Cố Tư trong sâu thẳm tất cả đều là điên cuồng.

Thời điểm Trang Hàn tỉnh lại trước mắt một mảnh đen nhánh, không cần hiểu nữa, không phải hắn mù cũng không phải hắn bị che lại hai mắt, chỉ là đơn thuần trời tối mà thôi.

Hắn nằm ở trên giường đầu óc còn choáng váng, trong chốc lát mới nhớ tới lúc trước đã xảy ra cái gì. Hắn bị hạ dược, hơn nữa người hạ dược là Cố Tư. Lúc Trang Hàn ý thức được chuyện này, cả người đều có loại cảm giác không thể tin tưởng, thiên chân thiện lương tiểu bạch hoa thế nhưng cũng sẽ hạ dược với người khác? Nàng là ở nơi nào có loại dược này?

Trang Hàn bò dậy, lại phát hiện tứ chi của chính mình đều bị trói lại, trên người chỉ có một cái chăn, bên trong cái gì cũng không có mặc.

Hắn không khỏi hoảng hốt một chút, Cố Tư đây là có ý tứ gì? Nàng là muốn mưu sát chồng cũ a?

Mới vừa giãy giụa không tới hai cái, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân. Ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, ánh đèn trong phòng nháy mắt sáng lên, Trang Hàn không tự chủ được gắt gao nhắm hai mắt lại phòng ngừa đôi mắt bị sáng đến mù.

“Anh tỉnh nha.” Cố Tư nói: “Cảm giác thế nào? Có nơi nào không thoải mái hay không? Muốn uống nước sao?”

Trang Hàn ở trên giường dùng sức một chút, nói: “Em làm gì? Mau đem tôi thả ra!”

Cố Tư bình tĩnh ở trên mép giường ngồi xuống, cúi đầu mặt không biểu tình nhìn Trang Hàn, làm cho Trang Hàn nổi hết lông tơ.

Nàng duỗi tay sờ lên mặt của Trang Hàn, nói: “Vì cái gì nhất định phải rời đi khỏi em? Anh biết em dùng bao nhiêu dũng khí lớn mới có thể thích anh sao?”

Trang Hàn bị trói vững chắc đến một chút cũng không thể động đậy, hắn chỉ có thể quay đầu đi nhắm mắt lại không nhìn nàng.

Tay Cố Tư từ trên mặt Trang Hàn sờ đến hầu kết trên cổ, lúc sau là xương quai xanh sau đó nàng lại xốc chăn lên, cả người hắn cứ như vậy bị bại lộ ở trong không khí, người chỉ có thể duy trì ở tư thế bị trói chặt tứ chi đến thẹn.

Tay Cố Tư tiếp tục đi xuống phía dưới ở ngực Trang Hàn lưu luyến một hồi, Trang Hàn nổi lên một tầng da gà, không thể nhịn được nữa nói: “Em muốn làm gì? Em như vậy là bắt cóc, là phạm pháp em có biết hay không?”

Cố Tư không để ý đến hắn, tay rất mau xẹt qua bụng mềm mại của Trang Hàn, đột nhiên liền bắt được đồ vật mà Trang Hàn không thể miêu tả được.

Cả người Trang Hàn chịu không được, sắc mặt đỏ lên xấu hổ cùng giận dữ, “Em buông tay cho tôi!”

“Không buông.” Tay Cố Tư như cũ bắt lấy, nàng cúi người xuống ở bên tai Trang Hàn nói: “Em yêu anh.”

Trang Hàn: “Em không có yêu tôi!”

“Em yêu anh!” Cố Tư lớn tiếng nói: “Anh vì cái gì không tin em yêu anh?”

Trang Hàn không thể ức chế được có phản ứng, ngực hắn kịch liệt phập phồng, nói: “Người em yêu cũng không phải là tôi.”

“Người em yêu chính là anh.” Cố Tư duỗi tay đem váy của chính mình rút đi, “Em sẽ chứng minh cho anh xem.”

***

Tác giả có lời muốn nói: dì Tôn: Mỗi khi phu nhân nói cho tôi nghỉ, đã nói lên nàng muốn làm đại sự. . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play