Cơm chiều dì Tôn làm là một bàn lớn đồ ăn, Trang Hàn vì để chính mình no không thể ăn tiếp, một người ăn sạch hết toàn bộ đồ ăn.

Đáng thương Cố Tư mới ăn được một chút lo lắng nhìn Trang Hàn, “Ăn ít một chút đi.”

“Không được.” Trang Hàn nói: “Tôi đói.” Tuy rằng biết hắn ăn như vậy rất không ổn, nhưng là Trang Hàn nói đói, Cố Tư cũng không thể không cho hắn ăn. Vì thế nàng chỉ có thể lo lắng nhìn Trang Hàn, cho đến khi Trang Hàn ăn xong lúc sau căng bụng nằm ở trên giường bất động.

“Đã sớm nói anh không nên ăn nhiều như vậy.” Cố Tư đỡ Trang Hàn lên giường, nhẹ nhàng xoa bụng trợ giúp tiêu hóa cho hắn.

Trang Hàn nhắm mắt lại, thống khổ nghĩ thầm nếu không phải em mang thuốc bổ về nhà, tôi cũng không đến mức như vậy.

Đúng lúc này dì Tôn chờ ở ngoài cửa nói: “Thiếu phu nhân, thuốc bổ đã được rồi.”

Trang Hàn cả người căng thẳng, nghĩ chính mình cũng đã như vậy nàng cũng sẽ không thể để mình uống cái thuốc bổ gì đó đi?

Sau đó hắn liền nghe Cố Tư nói: “Đã biết, đợi chút tôi đi xuống lầu uống.”

“. . . Từ từ.” Thuốc bổ này không phải cho hắn uống?

Trang Hàn nhìn Cố Tư nói: “Em muốn uống thuốc bổ làm gì?”

Cố Tư trên mặt không chút nào sơ hở nói: “Bác sĩ nói thân thể em yếu, để em uống chút thuốc bổ điều trị.”

Trang Hàn: “Em như thế nào không nói sớm?”

“Em nói rồi nha.” Cố Tư không thể hiểu được nói, “Lúc em vừa trở về liền nói rồi, đó là thuốc bổ, em vẫn nhớ rõ là anh hỏi em.”

Trang Hàn: “. . . .”

Cố Tư xuống lầu uống thuốc bổ, Trang Hàn hối hận đến xanh ruột. Vì không muốn uống thuốc bổ lại đem bụng chính mình căng thành như vậy, nào biết cái thuốc bổ kia căn bản không phải là cho chính mình uống, thật là tự mình đa tình thương tâm lại thương thân.

Buổi tối ngày đó Trang Hàn bởi vì tiêu hóa không tốt, cả đêm cũng chưa ngủ được. Cho đến buổi sáng ngày hôm sau, hắn cuối cùng cảm thấy có chút thoải mái, liền ngủ thiếp đi.

Cố Tư xem hắn ngủ như vậy cũng không nỡ quấy rầy hắn, nàng rời giường đi xuống dưới lầu uống xong một bát canh rau dưa mà dì Tôn chuẩn bị. Nàng cảm thấy đồng nghiệp nói rất đúng, chuyện này muốn tuần tự mà làm tốt thì phải chuẩn bị mới có thể bắt đầu. Cho nên nàng đi đến gặp trung y, mua ít thuốc bổ điều trị thân thể, để đem thân thể của mình đạt tới trạng thái tốt đẹp nhất, tương lai muốn mang bảo bảo tỷ lệ cũng sẽ lớn hơn rất nhiều, bảo bảo cũng sẽ càng thêm khỏe mạnh.

Lúc Cố Tư tới công ty có chút muộn, nàng một đường hướng vào trong thang máy mà chạy, không đuổi kịp cái thang máy này nàng nhất định sẽ đến trễ.

“Chờ một chút!” Cố Tư chạy như bay đi qua, thật là đẹp mắt thấy cửa thang máy bị đóng lại.

Nàng thở hổn hển đứng ở trước cửa thang máy, chính là lúc đang uể oải, cửa thang máy đột nhiên mở, Trịnh Ninh ở bên trong nói: “Thất thần làm cái gì?”

“Nga.” Cố Tư phản ứng lại một bước đi vào trong thang máy, cảm kích hướng về phía Trịnh Ninh cười cười, “Cảm ơn Trịnh tổng.”

Trịnh Ninh kéo kéo khóe miệng, đối Cố Tư nói: “Vội vội vàng vàng như vậy làm cái gì?”

Cố Tư ngượng ngùng nói: “Tôi sợ đến muộn.”

Trịnh Ninh bởi vì là tổng tài, cho nên chưa từng có cái khái niệm đi làm đến trễ loại này. Hắn nhìn Cố Tư còn đang thở hổn hển, cảm giác có một chút đau lòng. Lại nghĩ tới các loại tin đồn về Cố Tư cùng Cố gia, hắn có thật nhiều vấn đề muốn hỏi Cố Tư, mỗi lúc này hắn liền nghĩ, Cố Tư nếu là chưa có kết hôn thì tốt rồi.

Tuy rằng tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, nhưng Trang Hàn vẫn là cảm nhận được áp lực thật sâu.

Cố Tư uống thuốc bổ liên tiếp nhiều ngày, uống đến sắc mặt nàng hồng nhuận nét mặt toả sáng, Trang Hàn cùng nàng đứng chung một chỗ, thật sự có khác biệt lớn. Người không biết thấy hai vợ chồng bọn họ, còn tưởng rằng Cố Tư là yêu tinh hút nhân khí, đem trượng phu biến thành cái dạng này.

Cố Tư từng bước thận trọng, cảm thấy hiện tại chính mình đã chuẩn bị không sai biệt lắm, bước tiếp theo liền phải bắt đầu thu phục Trang Hàn.

Vào một đêm mưa sa gió giật, Cố Tư thay một cái áo ngủ gợi cảm mới mua. Cái áo ngủ này không có gì khác, chính là đặc biệt có thể hiện lên dáng người nữ tính, áo nửa trong suốt tuyệt đối có thể làm mỗi một người nam nhân thấy cũng chưa có biện pháp vững như Thái sơn.

Trang Hàn tắm rửa xong ngồi ở trên giường, yên lặng mà trầm tĩnh tự hỏi nhân sinh. Nghe thấy động tĩnh Cố Tư hắn theo bản năng quay đầu, sau đó đã bị một màn trước mắt này mà kích thích đến cả người đều không tốt.

Bước chân Cố Tư uyển chuyển nhẹ nhàng hướng hắn đi tới, hai chân thon dài thẳng tắp giống như có ma lực hấp dẫn chú ý của Trang Hàn. Thân thể như ẩn như hiện càng là cho Trang Hàn vô pháp dời tầm mắt đi, chờ đến lúc đầu óc thanh tỉnh một chút, Trang Hàn cả người đều có cảm giác khô nóng.

Cố Tư đối với Trang Hàn nhẹ nhàng cười, khom lưng trực tiếp duỗi tay chạm vào trên áo ngủ Trang Hàn. Trang Hàn cũng không biết là khiếp sợ hay là khẩn trương, tóm lại hắn một câu cũng nói không nên lời. Trong cổ họng phảng phất bị nghẹn, một chút thanh âm cũng phát không ra.

Cố Tư mở cúc áo ngủ thứ nhất của hắn, Trang Hàn nuốt một ngụm nước miếng.

Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đầu hàng đi, không cần lại phải chống cự. Cái gì lương tâm cái gì đạo đức đều mang cho chó ăn đi thôi, người ta cũng đã chủ động như vậy, mình lại cự tuyệt thì không phải làm ra vẻ mà là chắc chắn có bệnh.

Cố Tư cảm giác được Trang Hàn phản ứng, trong lòng nàng kích động một chút. Đôi tay ôm hai vai Trang Hàn, vị trí trao đổi, nàng liền nằm ở trên giường, mà Trang Hàn cúi người ở phía trên nàng.

Vừa mới tắm rửa xong trên người Cố Tư đều là hương thơm ngào ngạt, nàng nằm ở dưới thân Trang Hàn, bộ dáng chờ mong lại ngượng ngùng làm người nhìn thấy đều muốn phạm tội. Ngượng ngùng trong chốc lát, thấy Trang Hàn còn ngây ngốc, Cố Tư nhẹ nhàng cắn môi, nói: “Còn thất thần làm gì?”

Nói xong trên tay dùng một chút lực, đem Trang Hàn kéo xuống, đầu của Trang Hàn giống như không xương rất dễ dàng liền hướng xuống người Cố Tư. Tay Cố Tư hướng lên trên, nhẹ nhàng quấn lấy cổ của Trang Hàn. Môi tự nhiên cùng môi của Trang Hàn dán vào nhau, lý trí gì đó đã sớm biến mất.

Như thế nào làm người khác thoải mái liền làm như thế, quần áo hai người ở lúc âu yếm mà rút đi. Ánh đèn tối tăm mờ mờ chính là rất thích hợp với không khí, dục vọng nguyên thủy một khi phát ra liền khó có thể ức chế. Cái gì thói ở sạch cái gì băn khoăn đều vứt tới sau đầu, lúc hai chân Cố Tư quấn quanh ở trên eo Trang Hàn, Trang Hàn ngẩng đầu lên thật sâu hít vào một ngụm không khí mới mẻ. Lúc đang muốn đột phá phòng tuyến cuối cùng thì có một ít hình ảnh đột nhiên tiến vào trong đầu.

Đó là bộ dáng cha mẹ Trang Hàn, còn có bộ dáng Cố Tư lớn bụng. . .

“Ách a. . . .”

Trang Hàn thống khổ thở nhẹ ra tiếng, hắn cảm giác cả người đều cực kỳ thống khổ. Cha mẹ hắn thì làm sao bây giờ? Hắn đi theo Cố Tư thì làm sao bây giờ?

Vốn dĩ hết thảy đều rất thuận lợi, Cố Tư đã chuẩn bị tốt tiếp thu Trang Hàn. Trang Hàn đột nhiên có bộ dáng thống khổ làm nàng sợ hãi, nàng xoa khuôn mặt Trang Hàn vì thống khổ đến vặn vẹo, “Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?”

Trang Hàn cuộn tròn đứng lên, hắn khó chịu đặc biệt khó chịu. Không có nam nhân nào có thể chịu đựng được áp lực dục vọng chính mình như vậy, hắn khó chịu che lại khuôn mặt, nước mắt khống chế không được chảy ra.

Cố Tư bị hắn hù chết, ôm Trang Hàn nói: “Anh nơi nào không thoải mái? Chúng ta đi bệnh viện đi.”

“. . . .”

“Anh nói cái gì?” Cố Tư cho rằng Trang Hàn xảy ra cái vấn đề gì, “Rốt cuộc như thế nào lại không thoải mái nha, anh nói cho em biết.”

“. . . Đừng chạm vào tôi.” Trang Hàn: “Cách tôi xa một chút.”

“Anh nói cái gì?” Cố Tư nghe rõ lời Trang Hàn nói, “Anh đến tột cùng là làm sao vậy a?”

“Em đi đi!” Trang Hàn đột nhiên bùng nổ nói: “Đừng chạm vào tôi! Đừng xuất hiện ở trước mặt tôi!”

Cố Tư còn muốn ôm Trang Hàn, Trang Hàn duỗi tay đẩy nàng ra. Từ trên giường nhảy xuống dưới nhặt lên áo ngủ giống như chạy trốn liền chạy ra khỏi cửa phòng, Trang Hàn chạy vào phòng giữ quần áo lập tức khóa cửa.

Cố Tư bị ném ở trong phòng mờ mịt lại ủy khuất, rõ ràng hết thảy đều thật thuận lợi, nàng không biết nơi nào xảy ra vấn đề, như thế nào đột nhiên lại như vậy?

Trang Hàn đứng ở trong phòng giữ quần áo, ngồi xổm trên mặt đất cảm xúc hỏng mất khóc lớn lên. Lúc hắn rõ ràng biết tình cảm của chính mình đối với Cố Tư, cũng chưa từng có giống như giờ phút này tuyệt vọng như vậy. Hắn cùng Cố Tư không phải là người cùng một cái thế giới, chân chân chính chính không phải cùng một cái thế giới.

Cố Tư ngồi ở trên giường khóc trong chốc lát, sau đó nàng lau khô nước mắt, quyết định tìm Trang Hàn đem chuyện nói rõ ràng. Mặc kệ có chuyện gì, nàng đều nguyện ý cùng Trang Hàn đối mặt. Chính là sau khi nàng đi ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng Trang Hàn ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi cửa.

Bên ngoài thế nhưng tuyết đang rơi, vừa ra khỏi cửa liền thấy bên ngoài bay lả tả bông tuyết. Hắn một chân bước vào trong tuyết, bông tuyết rất mau dừng ở trên đầu của hắn, cả trên lưng và trên vai. Hắn một chút cũng không có cảm giác được sự rét lạnh, bởi vì tâm hắn đã đủ lạnh.

Bất tri bất giác đi đến trên đường phố, nhìn đường phố bốn phương thông suốt, Trang Hàn mờ mịt không biết nên đi phương hướng nào.

Lúc này một chiếc xe ngừng ở trước mặt Trang Hàn, tài xế giọng địa phương nói: “Lão bản, lên xe không?”

Trang Hàn lên xe, trong xe máy sưởi rất mau hòa tan tuyết trên người hắn.

“Thời tiết này quá lạnh.” Tài xế nói: “Đi chỗ nào a?”

Trang Hàn há miệng thở dốc nói: “Không biết.”

“Buổi tối rồi không trở về nhà sao?”

“Mới từ trong nhà đi ra.”

Tài xế cân nhắc lời này, não bổ ra một đoạn ân oán tình thù. Hắn lý giải thở dài, nói: “Chúng ta làm nam nhân không dễ dàng a.”

Trang Hàn không nói chuyện, tài xế liền nói: “Lão bản thật không có địa phương muốn đi? Nếu là tin tôi, tôi mang ngài đi đến địa phương này.”

Trang Hàn lúc này cả người đều chết lặng, tài xế lúc này chính là đem hắn bán phỏng chừng hắn cũng không có phản ứng gì. Vì thế lúc tài xế đem xe ngừng ở cửa nơi nào đó, Trang Hàn xuống xe mờ mịt cũng không biết nên đi phương hướng nào.

Tài xế xuống xe đối Trang Hàn nói: “Đứng nơi này làm gì? Rất lạnh a, mau tiến vào.”

Trang Hàn đi theo hắn vào, tài xế cùng với người ta không biết nói cái gì, rất mau liền có một nữ phục vụ đi tới đối Trang Hàn nói: “Tiên sinh mời đi bên này.”

Trang Hàn đi theo nàng vào phòng, người phục vụ mỉm cười nói: “Tiên sinh có cái yêu cầu gì sao?”

Trang Hàn nhắm mắt lại phất tay, ý tứ là muốn nàng rời đi.

Người phục vụ đi rồi, Trang Hàn mặc quần áo ngã vào trên giường, thể xác và tinh thần mỏi mệt lại ngủ không được.

Lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một nữ nhân mặc váy trắng đi đến. Bước chân giống như mèo nhẹ nhàng đi đến bên người Trang Hàn, rất có lễ phép hỏi: “Tiên sinh, ngài muốn đi tắm rửa trước không?”

Trang Hàn trong lúc nhất thời không phản ứng kịp nàng là có ý tứ gì, nữ nhân váy trắng lại nói: “Không tắm rửa là phải thêm phí dụng nga, bất quá tiên sinh ngài soái như vậy, em cũng không cần ngài thêm tiền.”

***

Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon ngủ ngon ~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play