Lúc Trang Hàn ở trong ánh mắt u oán của thư ký mang bó hoa hồng về nhà còn
hơi rối rắm, hắn vẫn hơi cảm thấy lời nói của thư ký có chút không đáng
tin cậy. Nhưng thư ký dù sao cũng là một nữ nhân, so với hắn càng thêm
hiểu về nữ nhân. Cho nên hắn nửa tin nửa ngờ, về sau vẫn là quyết định
thử một lần, nào biết về đến nhà lại phát hiện trong nhà không có ai.
Nhìn dáng vẻ Cố Tư hẳn là đi ra ngoài, đi ra ngoài cũng tốt, trong khoảng
thời gian nàng chưa trở về này vừa vặn cho chính mình một chút thời gian chuẩn bị.
Thấy Cố Tư trở về, Trang Hàn lập tức điều chỉnh lại dáng ngồi đoan chính, đang chuẩn bị tìm lý do đưa hoa cho nàng.
Lúc này Trình Song xách theo một túi đồ ăn lớn đi đến nói: "Em như thế nào
đứng ở cửa a? Tôi thấy em mua cá, hẳn là làm canh cá đi, tôi đã lâu
không. . . Trang Hàn? !"
Cố Tư đứng ở cửa, lúc đẩy cửa vào thấy chồng mình ngồi ở kia, trong nháy mắt đầu của nàng trống rỗng.
Trang Hàn ngồi ở trên sô pha, nhìn người đàn ông xa lạ ngoài cửa kia còn muốn uống canh cá, lâm vào trầm tư.
Đừng nhìn Trình Song ở trước mặt Cố Tư ăn nói dõng dạc hùng hồn như vậy,
thật ra lúc gặp được Trang Hàn anh vẫn nhịn không được sợ hãi. Anh sợ
hãi Trang Hàn hiểu lầm mà giận chó đánh mèo lên Cố Tư, tra tấn Cố Tư,
càng bởi vì anh đấu không lại Trang Hàn, đừng nhìn tên Trang Hàn này tuy rằng nhân phẩm kém một chút, nhưng là người thật sự có quyền thế a. . .
Ba người cứ như vậy trong lúc nhất thời nhìn nhau không nói gì.
Sau đó Cố Tư nhịn không được nhớ tới khoảng thời gian trước. Lúc trước chưa kết hôn nàng cũng có không ít bạn bè, cùng giới hay khác giới đều có,
nhưng sau khi kết hôn bạn bè của nàng đều dần dần cách xa nàng mà đi.
Không phải nàng không muốn kết giao cùng với các bạn bè, nguyên do thật
sự là Trang Hàn không cho phép nàng cùng người khác qua lại quá nhiều.
Ngày đó lúc kết hôn Trình Song uống nhiều quá mới cùng nàng nói hai câu, hai người căn bản không có gì, Trang Hàn lúc nhìn thấy liền mượn cái lý do
này mà hung hăng tra tấn nàng vài tháng. Cho nên lần này nàng chỉ là đơn thuần mời bằng hữu tới nhà ăn một bữa cơm, ai ngờ thấy Trang Hàn về
nhà, người nàng hiện giờ ngăn không được bắt đầu run rẩy.
Trang Hàn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hắn đang nghĩ cùng người anh em này
chào hỏi một cái. Nhưng chính mình lại không quen biết anh, anh lại thật rõ ràng nhận thức được chính mình, chào hỏi có chút khó khăn.
"Cái kia. . ."
Trang Hàn vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nhìn thấy tôi kinh ngạc lắm sao?"
Trong lòng Trình Song nói đâu chỉ là kinh ngạc, rõ ràng chính là kinh hách không thấy sao?
Cố Tư rốt cuộc cố gắng lấy dũng khí, nàng từ trong tay Trình Song đem giỏ
rau lấy lại, sắc mặt tái nhợt giải thích với Trang Hàn, nói: "A Hàn, em. . . Lúc em mua đồ ăn trên đường đụng phải Trình Song, nên mới mời anh
ấy tới nhà ăn một bữa cơm."
Hóa ra người anh em này là Trình Song! Ở trong tiểu thuyết tuy rằng nữ
chính mắt mù chỉ thích tra nam chính, nhưng là bản thân nàng vẫn có
không ít kẻ ái mộ, trong đó có một người chính là thanh mai trúc mã cùng nàng lớn lên - Trình Song.
Trong kế hoạch cứu vớt nữ chính của Trang Hàn, bước đầu tiên chính là làm cho nữ chính đối với nam chính hết hy vọng, bước thứ hai chính là trợ giúp
nữ chính tìm được đoạn cảm tình thứ hai. Mà Trình Song, chính là người
thích hợp nhất.
Tuy rằng
hắn sớm đã có quyết định này, nhưng lúc thấy hai người chủ động đi cùng
nhau, tâm tình phức tạp cũng không biết là nên vui mừng chúc phúc hay là nên nhăn mặt dậm chân làm cho bọn họ biết góc tường của tổng tài không
phải muốn đào là đào được.
Trình Song cũng phản ứng một chút, trong lòng nói hôm nay là anh nhất quyết
tới nhà của Cố Tư ăn cơm, mặc kệ thế nào cũng không thể hại Cố Tư. Anh
quyết định là một người đàn ông thì nên làm việc mà người đàn ông nên
làm, anh ưỡn ngực thập phần ngạo nghễ nói: "Là da mặt tôi dày nhất quyết đi theo Cố Tư về nhà ăn cơm, em ấy không có biện pháp cự tuyệt nên mới
không thể không đáp ứng."
Tuy Trang Hàn là một thẳng nam không có kinh nghiệm tình trường, nhưng hắn
cũng biết lời giải thích của Trình Song có bao nhiêu không xong.
Cố Tư ở một bên gấp đến muốn khóc. . .
"Ồ. . ." Trang Hàn gật gật đầu nói: "Vậy cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Cái gì? ? ! !
Cố Tư cùng Trình Song đồng thời khiếp sợ nhìn về phía Trang Hàn, người tâm bình khí hòa như thế, thật là Trang Hàn sao?
Thấy hai người chưa có động tĩnh gì, Trang Hàn buồn bực hỏi: "Chẳng lẽ không muốn cùng nhau ăn cơm?"
"Không phải. . ." A Hàn không tức giận thì quá tốt rồi, Cố Tư thiếu chút nữa vui quá mà phát khóc, "Em đi nấu cơm một chút."
Trình Song tinh thần hoảng hốt cũng nói, "Tôi cũng đi. . ."
"Cậu đi làm gì? Nào có đạo lý nào để khách quý đi nấu cơm?" Trang Hàn cầm hoa đưa tới trước mặt Cố Tư, "Cho em."
Cố Tư nhìn hoa hồng đỏ rực diễm lệ, kinh ngạc đến mất đi ngôn ngữ.
"Cầm đi, cho em." Trang Hàn đem bó hoa nhét vào trong ngực Cố Tư, nói: "Nhìn xem bộ dáng này có thể làm thành đồ ăn gì đây."
Cố Tư một tay cầm hoa một tay xách đồ ăn hốt hoảng vào phòng bếp, chỉ để
lại Trang Hàn cùng Trình Song hai người ở phòng khách mắt to trừng mắt
nhỏ.
Lúc sau Trình Song
phục hồi tinh thần lại, liền bắt đầu tự hỏi. Anh cùng Cố Tư không giống
nhau, anh lại không yêu Trang Hàn, đối đãi với Trang Hàn tất nhiên không có cái gì tốt đẹp. Hơn nữa anh vẫn luôn dùng tư tưởng ác ý đi suy đoán
Trang Hàn, ví dụ như Trang Hàn hiện tại trên mặt mang theo ý cười nhợt
nhạt. Ở trong mắt Trình Song như vậy là cười lạnh âm hiểm, ngoài cười
nhưng trong không cười, hắn trong lòng nhất định đang ấp ủ ý định trả
thù đáng sợ chờ đợi chính mình cùng Cố Tư.
Trang Hàn đối với Trình Song cười một chút, khách khí nói: "Mời ngồi."
Trình Song như lâm vào đại địch từng bước một đi qua, sau đó ngồi xuống vị trí cách xa Trang Hàn nhất.
Tục ngữ nói nếu muốn quên một đoạn tình cảm, phương pháp tốt nhất chính là
bắt đầu một đoạn tình cảm mới, nếu đã có thể làm cho Cố Tư tìm được
người thích mới, lại có thể làm nàng đối với nam chính hết hy vọng,
chính mình có phải hay không liền có thể về nhà sớm chút?
Nghĩ đến đây Trang Hàn nói: "Trình tiên sinh hôm nay như thế nào lại có thời gian rảnh tới đây ăn cơm?"
Trình Song cho rằng hắn đây là đang hưng sư vấn tội, anh vội nói: "Tôi mỗi
ngày đều rất rảnh, Cố Tư lại là bạn tốt của tôi, tôi tới nhà bạn tốt ăn
cơm cũng không được sao?"
"Đương nhiên là được." Trang Hàn lại bắt đầu lo lắng, Trình Song mỗi ngày nhàn rỗi như vậy có phải là sự nghiệp không quá thành công không? Về sau có
thể dùng vật chất thỏa mãn được Cố Tư sao?
Hắn đè nén lo lắng xuống, hàm súc hỏi: "Trình tiên sinh rảnh như vậy, trên sự nghiệp có chút không thuận lợi có phải hay không?"
Trình Song thiếu chút nữa nhảy khỏi ghế, đây là đang cười nhạo chính mình không có quyền thế như hắn a!
Anh thập phần lãnh đạm nói: "Cái này không cần Trang tiên sinh quan tâm,
tôi dựa vào chính đôi tay của mình nỗ lực được một chút tiến bộ, tôi đã
cảm thấy thật kiêu ngạo rồi."
Lời này chính là đang trào phúng Trang Hàn là dựa vào gia thế của cha hắn.
Nề hà vứt ánh mắt cho người mù xem, Trang Hàn một chút cũng không nhận
được câu trả lời. Trong lòng hắn nói tiến bộ là tốt rồi, cũng không thể
để nữ chính thích một tên tiểu tử nghèo.
Có lòng mời Trình Song thường xuyên đến nhà chính mình thăm Cố Tư, phát
triển tình cảm cho tốt, Trang Hàn vắt hết óc nghĩ cách cho Trình Song.
Hắn bỗng nhiên nói: "Gần đây công ty quả thật rất bận a."
Trình Song vừa nghe thấy vậy, cảm giác không thể hiểu được, hắn nói cái này là có ý tứ gì?
Trang Hàn tiếp tục nói: "Bận quá, bận rộn đến mức buổi tối rất có khả năng không về nhà được."
Ngụ ý chính là buổi tối anh ở lại đây không làm sao hết, tôi sẽ không quấy
rầy hai người, tôi vì hai người tạo ra khoảng thời gian riêng tư.
Trình Song nghe xong lại là một trận bi phẫn trong lòng, hắn nói vậy là rất
bận rộn sao? Hay là hắn vội vàng muốn đi tìm nữ nhân khác chơi đùa?
Trang Hàn phong lưu thành danh anh không phải không biết. Tưởng tượng đến
người chính mình tâm tâm niệm niệm cũng không chiếm được mà lại đi ở nhà hắn, mà hắn lại còn không biết quý trọng, mỗi ngày ở bên ngoài làm loạn một trận. Nghĩ đến Cố Tư chịu đựng ủy khuất như vậy, anh liền đau lòng
muốn cùng Trang Hàn đồng quy vu tận.
Trang Hàn thấy Trình Song mặt đỏ, cho rằng anh nghĩ tới chuyện đẹp đẽ gì đó
mới kích động đến thế. Vì vậy lộ ra nụ cười vui mừng, trong lòng nói
tiền bối tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.
Trình Song lại thiếu chút nữa ngồi tại chỗ bạo tạc, tên này thật quá đáng,
hắn thế nhưng còn cười khiêu khích với mình? Như thế mà còn nhịn được
thì còn có gì không nhịn được nữa a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT