Tim đập kịch liệt làm Cố Tư thậm chí không thể nghe rõ trong điện thoại đang nói cái gì, nàng cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, nói: “Anh đến tột cùng muốn thế nào?”

“Tôi đòi tiền.” Đối phương nói: “Đối với Trang thị mà nói tiền là thứ không thiếu nhất không phải sao? Chỉ cần cô đưa tiền, tôi liền đem Trang tổng một sợi lông tơ cũng không ít đi đưa cho cô.”

Cố Tư nhắm mắt lại, nói: “Được, có thể, anh muốn bao nhiêu?”

“Một trăm triệu.” Đối phương nói: “Tôi chỉ cần một trăm triệu.”

“Có thể.” Cố Tư nói: “Là trực tiếp đem tiền chuyển tới trên tài khoản của anh sao?”

“Trang thiếu phu nhân, cô có phải hay không cảm thấy tôi thật ngốc?” Đối phương ngữ khí từ đầu tới đuôi đều không có biến hóa gì nói: “Tài khoản cho cô, vậy cái này cùng tôi đi tự thú có cái gì khác nhau?”

“Vậy anh muốn cái gì?”

“Tôi muốn tiền mặt.”

Cố Tư đã dần dần bình tĩnh lại, “Một trăm triệu tiền mặt nói có chút không có hiện thực, anh khả năng không biết, liền tính không suy xét nhân tố khác, đại khái căn bản sẽ không có ngân hàng nào có thể ở trong thời gian rất ngắn chuẩn bị tốt một trăm triệu nguyên tiền mặt.”

“Cái này tôi mặc kệ, đây là vấn đề cô nên suy xét.” Đối phương nói: “Tôi còn sẽ lại liên hệ lại với cô, bất quá cô phải nhớ kỹ, Trang tổng sống trong nhung lụa khả năng kiên trì không được lâu lắm.”

Nói xong đối phương liền treo điện thoại, Cố Tư gắt gao cầm di động, đốt ngón tay đều bắt đầu trở nên trắng.

Hôm nay dương quang rất tốt, Cố Tư ở dưới ánh mặt trời tốt như vậy lại có một loại cảm giác choáng váng. Nàng cầm điện thoại xoay người lại về tới quán cà phê, Chu Hổ đang không biết cùng ai gọi điện thoại, vừa nhìn thấy Cố Tư mang một khuôn mặt không hề có tí huyết sắc nào vào đây, phản ứng đầu tiên của hắn liền cảnh giác nói: “Làm sao vậy? Chị đổi ý a?”

“Tôi muốn cậu giúp tôi.” Cố Tư nói: “Cậu cần phải giúp tôi, cậu đã đáp ứng rồi.”

Đối mặt với yêu cầu của Cố Tư, Chu Hổ trong một chốc cũng không biết dùng cái biểu tình gì tới đối mặt, “Nhanh như vậy sao?”

“Tôi thấy vẫn là nên báo cảnh sát đi.” Ở trong biệt thự tư nhân của Chu Hổ, Chu Hổ ở trước mặt Cố Tư vòng qua vòng lại đại khái hơn mười vòng, sau đó hắn là như vậy đối Cố Tư nói.

“Không được.” Cố Tư một đôi mắt phiếm hồng nhìn Chu Hổ, “A Hàn thật sự xảy ra chuyện cậu có thể phụ trách sao?”

“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải cho hắn một trăm triệu?” Chu Hổ nói: “Chị tỉnh tỉnh đi, dù cho hắn một trăm triệu, đối phương cũng không nhất định sẽ thả Trang Hàn.”

Cố Tư nói: “Tôi biết, bằng không tôi tìm cậu làm cái gì?”

Chu Hổ lập tức liền hết chỗ nói rồi, hắn nghĩ nghĩ nói: “Trang Hàn có phải hay không đắc tội người nào? Bằng không nơi này nhiều phú hào như vậy, vì cái gì cố tình muốn bắt cóc hắn?”

Cố Tư không nói gì, Chu Hổ lại nói: “Còn nói không cho báo cảnh sát, một tổng tài xí nghiệp nói không thấy liền đã không thấy tăm hơi, người khác sẽ không kỳ quái sao? Việc này căn bản là che giấu không được.”

Thời điểm Trang Hàn tỉnh lại đau đầu sắp vỡ, hắn nằm trên mặt đất, toàn thân đều bị cột lấy dây thừng, trên người có một loại cảm giác khí huyết không thông rất khó chịu.

Hắn nhớ rõ lúc trước là cùng Cố Sương đi gặp bạn trai nàng, sau đó thì không có sau đó nữa, rất rõ ràng hắn là bị Cố Sương bắt cóc. Không thể không nói lá gan Cố Sương rất lớn, ở dưới cao ốc Trang thị liền dám bắt cóc tổng tài Trang thị. Trang Hàn vốn dĩ nghĩ người ở đây có rất nhiều, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên to gan lớn mật đến ở cái loại địa phương này dám bắt cóc hắn.

Càng làm cho Trang Hàn không nghĩ tới chính là, chung quanh cao ốc Trang thị còn có nơi địa phương như này sao?

Hắn nằm trên mặt đất không có động đậy, trên mặt đất cảm giác có chút ẩm ướt, lúc này nhiệt độ không khí đã càng ngày càng lạnh, nằm trên mặt đất Trang Hàn cảm giác chính mình tay chân rất lạnh lẽo. Lúc này hắn nghe thấy rầm một tiếng, hình như là cái loại thanh âm cửa sắt bị kéo ra, tiếp theo liền có tiếng bước chân càng ngày càng tiếp cận chính mình.

Trang Hàn một cử động nhỏ cũng không dám, liền tính toán tiếp tục giả bộ bất tỉnh, tìm cơ hội chạy trốn.

Đang ở lúc trong đầu hắn có các loại loạn tưởng, mặt hắn bị người chụp hai phát, “Tỉnh tỉnh.”

Trang Hàn tâm nói tôi liền không tỉnh, tôi tỉnh liền mất đi quyền chủ động.

Sau đó mặt lại bị tát thêm vài cái, “Tỉnh tỉnh!”

Tôi liền không tỉnh, tôi liền không tỉnh!

“Còn không tỉnh? Hô hấp anh đều đang thay đổi.” Đối phương nói: "Nguyên lai Trang tổng thích bị người vả mặt như vậy sao? Anh chờ chút, tôi cởi giày ra, bảo đảm để anh vừa lòng."

Trang Hàn nháy mắt mở hai mắt, “Tôi tỉnh!” Lâm Tô ngồi xổm trước mặt Trang Hàn, cười nói: “Sớm tỉnh không phải không có việc gì sao, chịu đánh nhiều như vậy làm gì?”

Trang Hàn nói: “Còn không phải bởi vì cậu mang tôi đến đây.”

Mở to mắt Trang Hàn mới phát hiện chính mình đang ở một cái kho hàng âm u ẩm ướt, chung quanh có một cỗ bột mùi cá hôi tanh, hình như là kho hàng thuỷ sản. Trước mặt hắn người nam nhân này chính là lúc trước hôn mê nhìn thấy, nam nhân mặc áo thun đen, lúc này hắn chính là đang ngồi xổm trước mặt Trang Hàn cười xem Trang Hàn.

“Tỉnh lại a? Đầu còn đau không?” Lâm Tô cầm ly nước nói: “Muốn uống nước hay không?”

Trang Hàn nghĩ nghĩ, nói: “Để cho tôi nằm cái địa phương khác đi? Nơi này nằm lâu rồi, không khí thật ẩm ướt.”

Lâm Tô cười gật đầu, nói: “Có thể, tôi đem giường tôi nhường cho anh.”

Sau đó hắn liền túm cổ áo Trang Hàn, kéo Trang Hàn đi.

Thật vất vả mới nằm ở trên giường so với trên mặt đất mềm không đến bao nhiêu, Trang Hàn hỏi hắn, “Cậu tên là gì?”

“Tôi không nói cho anh.” Lâm Tô vẻ mặt tươi cười nói.

“Vậy tôi đổi một vấn đề.” Trang Hàn nói: “Cậu thật là bạn trai Cố Sương?”

“Xem như bạn trai cũ đi.” Lâm Tô nói: “Từ lúc từ Châu Âu trở về, tôi liền không thể xem như bạn trai nàng.”

Trang Hàn nghe xong lúc sau cả người sửng sốt, buột miệng thốt ra nói: “Cậu là Lâm Tô?”

Lâm Tô ngồi ở trên mép giường ý vị thâm trường nhìn Trang Hàn, thu liễm ý tươi cười nói: “Xem ra Trang tổng biết đến không ít a, vậy anh không bằng đoán xem tôi vì cái gì muốn bắt anh?”

Trang Hàn giống như con sâu nằm ở trên giường, hai mắt vô thần nói: “Tôi không nghĩ đi đoán.”

Lâm Tô lông mày nhướn lên, lần đầu tiên tiếp xúc hắn phát hiện Trang Hàn cùng tưởng tượng của hắn cho tới nay thực không giống nhau. Hắn cười nói: “Không thể tưởng tượng được Trang tổng còn rất thú vị.”

Lâm Tô nói: “Thừa dịp Cố Sương không ở đây tôi liền nói cho anh, nàng chính là muốn trói lại anh đợi một số tiền lớn qua. Lúc cầm tiền xong cũng sẽ không tha cho anh, nàng sẽ giết anh, anh biết vì cái gì sao? Bởi vì nàng hận anh.”

Trang Hàn tự hỏi một chút, cảm thấy đây thật phù hợp cách làm người của nữ phụ ác độc, tư duy logic rất nhiều tật xấu.

Nhìn thấy người đối diện không có gì phản ứng gì, Lâm Tô có chút hiếu kỳ nói: “Anh không sợ hãi a?”

Trang Hàn: “Vẫn còn tốt.”

“Anh không sợ chết sao?”

“Ân. . . Giống như không thể nào sợ.” Trang Hàn nói chính là lời nói thật, rốt cuộc hắn từ đầu tới đuôi đều rõ ràng đây chỉ là một cái thế giới giả tưởng. Hắn lúc trước cũng nghĩ tới nếu chính mình chết có phải hay không là có thể trở lại thế giới hiện thực, nhưng là bởi vì không có dũng khí tự sát, cho nên vẫn luôn nỗ lực làm nhiệm vụ.

Lâm Tô lại chấn kinh rồi, hắn thấy người có tiền không phải hẳn là sợ chết nhất sao? Dù sao nếu hắn có thể có tiền như vậy cùng cái loại sinh hoạt xa hoa lãng phí này, hắn cũng sẽ không muốn chết.

Trang Hàn còn không biết Lâm Tô đối với hắn sinh ra mãnh liệt hứng thú như vậy, hắn chỉ là đang suy nghĩ nếu chính mình đã chết liền thật sự có thể trở về, vậy Cố Tư nơi đó sẽ là như thế nào? Hắn còn không có kịp lập di chúc, sau khi chết Cố Tư sẽ sinh hoạt thế nào?

Hoặc là chính mình chết đi, Trang Hàn vốn dĩ trở về thì làm sao bây giờ?

Lâm Tô nấu một chén mì gói, đưa đến trước mặt Trang Hàn, nói: “Muốn ăn một chút gì không?”

Trang Hàn nhìn thoáng qua mì gói, chính mình chán ghét nhất là loại chua cay này, vì thế hắn nhắm mắt lại nói: “Dù sao cũng đều là chết, tôi sẽ không ăn.”

Nếu không phải bởi vì thấy Trang Hàn trong mắt có sự ghét bỏ, Lâm Tô nói không chừng thật đúng là tin hắn. Hắn nói: “Các anh là kẻ có tiền còn rất có ý tứ, thiên kim nhà giàu mỗi ngày nghĩ như thế nào hại người, tổng tài xí nghiệp thấy chết không sờn, liền không thể sinh hoạt kiểu này sao?”

“Tôi sinh hoạt kiểu này.” Trang Hàn mắt trợn trắng, “Không phải là vì cậu bắt cóc tôi sao?”

Nói xong Trang Hàn liền nhịn không được nói: “Tôi cảm thấy cậu cũng rất kỳ quái, không thừa dịp tuổi trẻ phấn đấu cho tốt đi, còn đi theo Cố Sương lăn lộn đến mù quáng làm gì?”

Lâm Tô cúi đầu ăn một ngụm, thở ra một hơi nói: “Tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng không biết tôi muốn làm gì, nhưng làm người tồn tại dù sao cũng phải làm chút gì đó không phải sao?”

Trang Hàn vô ngữ mắt trợn trắng, hắn nói: “Cậu cho rằng cậu cùng Cố Sương thật sự có thể cầm tiền đào tẩu sao?”

Biểu tình Lâm Tô có chút phức tạp nói: “Nói thật ra, tôi cảm thấy chúng ta chạy không thoát. Nhưng là Cố Sương muốn làm như thế nào, tôi đây liền vì nàng mà làm đi.”

Trang Hàn hỏi hắn, “Cậu yêu Cố Sương?”

“Không biết.” Lâm Tô cầm mì gói nói: “Khả năng tôi chỉ là đơn thuần cảm thấy tồn tại không thú vị đi.”

Trang Hàn bị cái lý do này thuyết phục, nhất thời thế nhưng không còn lời gì để nói. Lâm Tô nói: "Còn anh? Anh vì cái gì không sợ chết?"

Trang Hàn cũng không nghĩ tới chính mình có một ngày có thể cùng một người bắt cóc hài hòa như vậy nói chuyện phiếm, có thể thấy được lần này xuyên sách vẫn là có chút chỗ tốt, ít nhất nhân sinh phong phú hắn cũng đã trải qua. Trang Hàn nói: “Bởi vì tôi biết bản chất của thế giới này.”

Lâm Tô trình độ không cao không nghĩ tới chính mình sẽ được trả lời một câu tràn ngập triết học như vậy, hắn nghiêm túc nhìn Trang Hàn nói: “Là như thế nào?”

“Tôi phát hiện thế giới này cũng không phải là một thế giới chân thật.” Trang Hàn nói: “Thế giới này cũng chỉ là một quyển sách, chúng ta đều là nhân vật, tôi là nam chính mà cậu là nam phụ. Tôi nghĩ tôi ở cái thế giới này chết đi, nói không chừng là có thể trở lại thế giới chân chính chân thật.”

Đối với lời nói của Trang Hàn, Lâm Tô thật sâu nhìn hắn trong chốc lát lúc sau hỏi: “Anh có phải hay không có bệnh tâm thần? Hay là chứng ảo tưởng linh tinh?”

Trang Hàn không có để ý đến hắn, như cũ suy nghĩ chính mình là có thể trở về hay không, cùng với vấn đề chính mình trở về lúc sau Cố Tư sẽ thế nào linh tinh. . .

Lúc này lại vang lên tiếng mở cửa, tiếp theo Cố Sương mang giày cao gót chậm rãi đi tới. Thấy Trang Hàn nằm ở trên giường, mà bộ dáng Lâm Tô ngồi ở bên người Trang Hàn ăn mì gói, Cố Sương sửng sốt nói: “Hắn còn chưa có tỉnh sao?”

Lâm Tô nhướng mày cúi đầu thì nhìn thấy, Trang Hàn vẫn như cũ nhắm hai mắt lại, thần sắc an tường tựa như chiến sĩ chết có ý nghĩa.

“. . .”

Lâm Tô hết chỗ nói rồi, sau một lúc lâu, sau đó nói: “Cô đánh quá độc ác, có thể tỉnh hay không cũng là một vấn đề.”

Câu trả lời này làm Cố Sương nguyên bản còn muốn ở trước mặt Trang Hàn nói vài câu tàn nhẫn rất có cảm giác thất bại, nàng đối Lâm Tô nói: “Cố Tư đã bắt đầu chuẩn bị tiền, chúng ta rất mau là có thể cầm tiền đi rồi.”

Lâm Tô cười gật đầu, sau đó lại ăn một ngụm mì gói.

Kho hàng ẩm ướt tất cả đều là hương vị mì gói, Cố Sương chán ghét nhíu mày nói: “Anh có thể hay không không cần lại ăn thứ này? Thật ghê tởm a.”

“Vậy tôi đây ăn cái gì?” Lâm Tô cười cười nói: “Cũng không thể kêu cơm hộp đi, vạn nhất bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play