“Sao lại không có nước nóng?” Thẩm Nhiên Phi cầm hai bàn tay Tống Vũ nhẹ nhàng xoa xoa, giường vốn đã không đủ lớn, hai người phải nghiêng người sang mới có thể chen chúc nằm chung, thế này càng giúp hắn cảm nhận được nhiệt độ thấp trên người y.
“Không cần lo lắng vậy đâu, nằm ngủ một lúc là tốt thôi.” Tống Vũ cảm giác được chân hắn quấn tới, thấy Thẩm Nhiên Phi vẫn đang chăm chú nhìn y, đành phải khẽ cười, “Máy nước nóng ở đây là loại máy cũng cũ lắm rồi, dùng điện, làm nóng khá chậm, có lẽ là do trước đó nước đã nóng rồi, tắm một hồi thì không kịp làm nóng nữa, thì mới thành nước lạnh.”
“Vậy anh sao không nói cho tôi?” Trong giọng nói của Thẩm Nhiên Phi mang theo một chút ảo não như trẻ con, “Nếu tôi biết, ít nhất cũng có thể tắm nhanh hơn một chút.”
Tống Vũ cười cười, không nói gì.
Thế nhưng Thẩm Nhiên Phi thấy y bao dung như vậy thì càng bất mãn hơn, “Cho dù không nói cho tôi đi nữa, anh cũng có thể chờ một chút, chờ đủ nóng rồi mới tắm.”
“Được rồi, nếu như tôi đợi nước nóng lại rồi mới đi tắm, thì cậu nhất định sẽ hỏi tôi có phải để ý chuyện cậu là đồng tính hay không.” Tống Vũ hơi buồn cười rút bàn tay ra khỏi ổ chăn vỗ vỗ lên đầu Thẩm Nhiên Phi, xoa đầu hắn như đang gãi lông cún con.
Ý cười trong mơ hồ đó, làm Thẩm Nhiên Phi lúng túng không thôi, buộc lòng phải cúi đầu không nói gì nữa.
Chưa từng có người nào mà hắn không giải quyết được, đặc biệt là khi trên giường.
Thế nhưng lúc này đây trong lòng Thẩm Nhiên Phi không chỉ thấy có hơi thất bại, mà còn có một chút áy náy nho nhỏ.
Cha mẹ hắn không ly hôn, hai người họ chỉ là ở nước ngoài chưa về.
Hắn không phải hai mươi ba tuổi, hắn hai mươi sáu.
Hắn không nghèo, hắn rất giàu.
Hắn không phải gay, hắn chỉ là nhàm chán nên thích chơi, không giới hạn nam nữ.
Thế nhưng bây giờ hắn không còn mang loại tâm tình đùa bỡn khi ở bên Tống Vũ nữa.
Thế nhưng… có lẽ là… sau này hắn nên ít tìm Tống Vũ, bởi vì ở trước mặt y, hắn mê mang.
Cứ thế đến rạng sáng hôm sao, ngay cả chào hỏi hắn cũng không để lại mà rời giường thay quần áo của mình, mặc dù tiếng động không lớn, nhưng vẫn khiến y, người cả đêm nằm cùng một tư thế nghiêng khó chịu, tỉnh lại.
Thẩm Nhiên Phi nhìn dáng vẻ y cau mày hơi động lòng, mắt híp, tóc tai rối bời, trông cũng có chút gì đó gợi cảm.
Lẽ nào đây chính là cái gọi là mị lực của đàn ông thành thục à?
“Tôi phải đi học rồi, giờ còn sớm, anh cứ ngủ tiếp đi.” Tùy tiện bịa một câu nói dối, Thẩm Nhiên Phi đi đến gần, suýt chút nữa theo thói quen hôn lên trán đối phương, bị hành động của mình dọa sợ, hắn lùi nửa bước, cuối cùng vẫn tới gần, thay y kéo chăn lên.
Từ trước đến giờ đối với bạn tình một đêm hắn luôn rất dịu dàng, cho dù chỉ là vờ vịt, do chính hắn làm nên vẫn có chút gì đó gọi là nhu tình mật ý.
Nhưng lần này bất giác như có điểm gì đó không giống, mà chút khác biệt đó chắc cũng không quá lớn lao đâu nhỉ?
“Chờ đã, ” Thẩm Nhiên Phi xử lý quần áo xong lập tức muốn đi, lại bị Tống Vũ kéo áo lại, “Đừng quên cầm đồ.”
Nghe giọng nói thì hẳn là đối phương đã tỉnh táo hơn nửa, Thẩm Nhiên Phi nghiêng đầu, hắn đâu có mang đồ gì tới đâu.
Dường như y hiểu ý nên cười cười chỉ vào túi nilon dưới cửa, nhắc hắn, “Đó, cái đó đó.”
Thế là Thẩm Nhiên Phi ôm một túi đồ ăn vặt trở lại nhà mình, hơi uể oải đẩy cửa phòng ngủ, nhưng hắn bất ngờ nhìn thấy người đang ngồi trên ghế salon, mũi nghe được mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Hình như người đó nghe thấy tiếng mở cửa nên chợt tỉnh lại, ngước mắt lên nhìn hắn.
“Tần thiếu gia, chắc mày không làm chuyện gì thương thiên hại lý nên bị người trong nhà đuổi ra ngoài đấy chứ?” Thẩm Nhiên Phi thả túi nilon xuống, nói đùa.
Hắn vốn là định đem cái bọc đó ném vào thùng rác ven đường, xe đã dừng lại, tay cũng duỗi ra rồi, nhưng cuối cùng vẫn rút lại, cứ thế mà mang về nhà, bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng tìm một chỗ bỏ vào, mới đảm bảo không chọc cho Tần Lập Vân cười rụng răng.
Mà thực ra thì, hắn không nghĩ là Tần Lập Vân sẽ ngồi mốc ở nhà hắn cả đêm, dù sao anh còn không chịu nổi cô đơn hơn cả hắn, một phúc rảnh cũng không chịu nổi.
“Cả đêm qua mày ở nhà ông già kia à?” Tần Lập Vân nhìn hắn xoay người cất cái túi đồ, mở miệng hỏi.
“Sao có thể.” Bản năng ý thức được có gì đó không đúng, huống hồ loại chuyện qua đêm trong nhà một ông chú rồi còn bị dỗ dành như một thằng nhóc con cũng thực sự không ra hồn, mà nếu như nói qua đêm trong nhà ông chú, cũng vẫn sẽ bị chế nhạo là bụng đói ăn quàng, thế là Thẩm Nhiên Phi không thèm suy nghĩ, lập tức phủ quyết, “Trả áo khoác xong thì đi ra ngoài chơi, tìm một mm (= muội muội = em gái) ngây thơ~ ”
“Thế à…”
Rõ ràng cảm giác được Tần Lập Vân mới thở phào nhẹ nhõm làm Thẩm Nhiên Phi thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng nhanh chóng dễ dàng đáp lời, “Ừm, con bé đó còn cho tao một đống thứ ngớ ngẩn, tao vứt dưới gầm giường trước, chờ thím Trương đến rồi gửi cho mấy đứa nhỏ nhà bả.”
“Cho cái gì?” Tần Lập Vân đứng lên đi tới bên cạnh Thẩm Nhiên Phi, nhìn dáo dác xuống gầm giường.
“Không có gì hay ho cả.” Thẩm Nhiên Phi dứt khoát đá một đá vào cái túi, giờ thì ngay cả một góc cũng không nhìn thấy.
Tần Lập Vân nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, Thẩm Nhiên Phi nghiêng người sang muốn đi qua bên người anh để ra ngoài, không ngờ Tần Lập Vân đột nhiên đưa tay chống lên tủ quần áo, vây hắn vào giữa hai tay mình.
Thẩm Nhiên Phi bật cười, “Mày thế này là tính làm gì?”
“Để đại gia tao một mình đợi mày cả đêm nơi khuê phòng, không muốn bồi thường? Hả?”
Thẩm Nhiên Phi nhìn thái độ bất cần đời của Tần Lập Vân, ngoắc ngoắc khóe miệng, “Mày lại lên cơn nữa à, cút ngay.”
Vừa nói vừa đẩy cánh tay của anh, lần này lại không thể đẩy ra được.
“Không bằng hôn một cái bồi thường cho tao đi ~” Tần Lập Vân nói xong cũng quệt mồm dính vào.
Thẩm Nhiên Phi cố dựa về sau nhưng không thể né được, vẫn bị anh nhào tới hôn.
“Này... ây…”
Thời gian hôn hơi dài, Thẩm Nhiên Phi cau mày mở miệng muốn cản, nhưng không ngờ bị Tần Lập Vân nhân cơ hội tiến đầu lưỡi vào.
Đầu lưỡi lẫn lộn trong miệng, có chút mê muội điên đảo.
Trước đây cả hai vẫn thường tranh cãi với nhau, nói khoác kỹ thuật hôn của mình tốt bao nhiêu.
Bây giờ nghĩ lại thì kỹ thuật hôn của Tần Lập Vân khá là bình thường, thậm chí còn cắn đau môi của hắn.
Mãi đến tận khi Tần Lập Vân bắt đầu thấy hưng phấn, nửa người dưới đâm vào hắn, hắn mới chợt cảnh tỉnh lại, vung một đấm tới.
“Tao cũng không biết là bị thứ đó của đàn ông đâm chọc vào là đùa.”
Lại lau miệng, Thẩm Nhiên Phi đi vòng qua, Tần Lập Vân vẫn còn ngồi chồm hổm dưới đất, ngồi vào ghế salon, “Cuối cùng là mày bị gì vậy?”
“Không có gì, trước đây cũng không phải như vậy sao…” Hai tay Tần Lập Vân vin ở mép giường, lộ nửa mặt ra chớp chớp mắt nhìn Thẩm Nhiên Phi đang ngồi trên ghế salon, trông rất là vô tội, “Mày hẹp hòi như vậy từ hồi nào.”
“Được rồi.” Thẩm Nhiên Phi buông một tay, bị vẻ mặt giả dối non nớt và ngữ điệu của anh thả bom một phát, “Một cái hôn mà thôi, tao rất hào phóng.”
“À mà… cái bọc này có cho tao được không?” Tần Lập Vân giơ tay trái lên, rõ ràng là cái bọc mà Thẩm Nhiên Phi vừa mới đá vào gầm giường.
Thì ra anh ngồi xổm ở đó lằng nhằng cả buổi, là để móc cái bọc dưới gầm giường ra.
“Không được đụng vào, tao phải cho thím Trương.” Thẩm Nhiên Phi suýt chút nữa đã nhảy đến, liếc Tần Lập Vân một cái, “Mày muốn thì tự đi mua không phải tốt hơn sao, rẻ lắm.”
“Nếu rẻ thì không bằng cho tao luôn, mày đi mua lại là được rồi.” Tần Lập Vân cười hì hì, ngồi xếp bằng dưới đất, mở bọc ra, “Oa, đều thực phẩm rác, thế mà mày cũng đem về.”
“Đừng đụng vào.” Thẩm Nhiên Phi giật túi lại, cột lại, “Muốn ăn thì tự đi mua.”
Vùi đầu cột cả buổi, sắp xếp lại đồ bên trong lần nữa, buộc chặt, bỏ vào trong ngăn kéo.
Không thể nói được là loại tâm tình gì, thì thứ này hắn không muốn cho người khác.
“Hôm nay mày rất lạ.”
Tần Lập Vân nhìn bóng lưng Thẩm Nhiên Phi đột ngột mở miệng, chậm rãi đứng lên từ dưới đất, vỗ vỗ quần, kéo áo khoác lại, cả đêm ngủ không ngon nên sắc mặt có hơi khó coi.
“Lạ là mày đó.”
Thẩm Nhiên Phi quay đầu lại, trở tay đóng ngăn tủ lại, biểu cảm lạnh nhạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT