Cố Cửu Tư sững sờ, Liễu Ngọc Như không nói gì nữa mà chỉ cười rồi xoay người đi ra ngoài gặp Chu Diệp, Diệp Thế An, và Thẩm Minh.
Bốn người thương lượng việc cần làm sắp tới, đồng thời trở về Cố phủ. Cố phủ vẫn giữ lại phòng của Diệp Thế An, Thẩm Minh đi nghỉ trước còn Diệp Thế An đưa Liễu Ngọc Như về phòng. Hai người vừa đi vừa tán gẫu, lúc gần tới cửa, Diệp Thế An bật cười, “Giờ ta mới phát hiện Ngọc Như khác hẳn hồi xưa.”
“Khác thế nào?” Liễu Ngọc Như hiếu kỳ hỏi.
Diệp Thế An nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi đáp, “Dũng cảm hơn nhiều.”
“Ta vốn to gan đó giờ.” Liễu Ngọc Như tươi cười. “Trước kia huynh không nhận ra thôi.”
Diệp Thế An lắc đầu, “Nói về hành động thì muội to gan, nhưng lại nhát gan khi dính đến chuyện thổ lộ tình cảm.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Diệp Thế An ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng và cảm khái nói, “Bàn về chuyện thế gian, muội càng lớn càng thấu hiểu nhưng ta càng lớn lại càng mù mờ.”
Liễu Ngọc Như im lặng suy nghĩ về lời của Diệp Thế An, hắn gượng cười rồi quay đầu nói với nàng, “Muội về phòng nghỉ ngơi đi, ta đi trước.”
Diệp Thế An xoay người rời đi, Liễu Ngọc Như đứng ở cửa trong phút chốc, nàng khẽ cười và bước vào phòng.
Sau khi vào phòng, nàng rửa mặt rồi nằm lên giường.
Trước giờ hai người luôn ngủ cùng một giường, hiện tại trống trải thế này khiến nàng thấy lạ lẫm. Trong đầu nàng hiện ra những lời Lý Vân Thường nói với Cố Cửu Tư đêm nay.
“Cố đại nhân không có gia tộc chống lưng, ngươi dựa vào gì để phát triển ở Đông Đô?”
“Nàng ta không tồi nhưng vẫn thuộc hàng ngũ thương nhân, chẳng có gì vẻ vang để khoe ra. Cố đại nhân sở hữu tiền đồ vô lượng…”
Liễu Ngọc Như mở to mắt, nàng lẳng lặng nhìn nóc giường.
Nàng tin Cố Cửu Tư, hắn tình nghĩa như vậy thì chẳng ai có thể nghi ngờ. Cảm giác an toàn của một nữ nhân phân nửa dựa vào bản thân, nửa còn lại dựa vào đối phương. Cố Cửu Tư đã cung cấp đủ cho nàng cảm giác an toàn, chính vì vậy mà nàng muốn tặng hắn những điều tốt đẹp nhất trên đời.
Khi tính toán chi phí tiêu xài trong nhà, nàng đột nhiên khổ sở vì sự vô năng của chính mình. Những lời Lý Vân Thường nói đâm vào lòng nàng, làm nàng cảm thấy mình vừa nhỏ bé lại bất lực giữa Đông Đô này.
Nếu nàng có nhiều tiền hơn thì tốt rồi.
Nàng nghĩ ngợi nếu mình có đủ tiền để mua quyền thế, để bảo vệ Cố Cửu Tư, để hắn ở hiểm cảnh như vậy cũng chẳng cần rầu rĩ lo lắng thì tốt rồi.
Liễu Ngọc Như chìm vào giấc ngủ giữa bộn bề suy nghĩ.
Hôm nay nàng thu xếp cho người đi tiếp xúc với Hộ Bộ, buổi chiều Diệp Thế An và Thẩm Minh mang tin tức trở về.
“Hôm nay ta nghe thúc phụ nói Hình Bộ đã đệ trình bản cáo trạng của vụ án Lưu Xuân. Sắc mặt bệ hạ rất khó coi.” Diệp Thế An phân tích, “Ta đoán vụ án Lưu Xuân sợ rằng còn khó giải quyết hơn so với tưởng tượng của bệ hạ.”
“Cửu Tư kiểm kê được bốn mươi triệu bạc trắng, báo cáo lại chỉ có ba mươi triệu.” Liễu Ngọc Như cân nhắc tình thế. “E rằng thiếu hụt đến gần mười triệu bạc trắng, nếu Hình Bộ điều tra con số này thì huynh nghĩ bệ hạ còn muốn bảo vệ Lục Vĩnh không?”
“Nếu không bảo vệ được thì Hộ Bộ nguy mất, hơn nữa bệ hạ còn đang cân nhắc. Hiện giờ ngài đăng cơ chưa đầy một năm, tuy được thái hậu giúp đỡ đăng cơ nhưng vậy tức nghĩa thế lực cũ ở Đông Đô vẫn tồn tại. Lục Vĩnh là trợ thủ đắc lực của ngài, động tới Lục Vĩnh là động tới trợ thủ đắc lực của bệ hạ. Một mặt sợ người phe bệ hạ thất vọng buồn lòng, mặt khác e là người bên đảng phái cũ không muốn từ bỏ Hộ Bộ.”
“Nhưng số tiền lớn đến thế thì phải có nơi chứa nó.” Liễu Ngọc Như nhíu mày. “Triều đình thiếu thốn tiền bạc như vậy mà bệ hạ muốn buông tha Lục Vĩnh?”
“Giữa củng cố ngôi vị hoàng đế và tiền bạc, muội nghĩ bệ hạ sẽ lựa chọn thế nào?”
Diệp Thế An đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như, thấy nàng mím môi thì hắn thở dài, “Người hiện đang gặp nguy là Cửu Tư. Nếu thật sự đúng như chúng ta suy đoán, phe thái hậu nhất quyết sẽ không bỏ qua vụ án này. Mười triệu lượng bạc mất tích, bệ hạ xử lý thế nào thì cũng phải để người ta thấy có máu đổ, thái hậu sẽ không cho phép vụ án này nhẹ nhàng chấm dứt.”
“Thế nên,” Liễu Ngọc Như chợt hiểu, “công chúa phải gả cho Cửu Tư vì thái hậu hy vọng Cửu Tư đứng về phe bọn họ. Sau đấy bọn họ lật đổ Lục Vĩnh rồi đẩy Cửu Tư lên làm Hộ Bộ Thượng thư?”
Cố Cửu Tư hiện giờ là Hộ Bộ Thị lang, chỉ cách Hộ Bộ Thượng thư một bước. Vào thời điểm này, nếu Lục Vĩnh không ngã xuống thì tất nhiên người ngã xuống sẽ là Cố Cửu Tư.
Khả năng cao Lý Vân Thường cũng có vài phần cảm tình với Cố Cửu Tư, nhưng quan trọng hơn cả là bọn họ muốn bồi dưỡng hắn. Cố Cửu Tư không có gia tộc chống lưng thì mai sau dễ khống chế hơn, và Phạm Hiên sẽ chẳng bất mãn gì nhiều nếu kết thân với hắn. Đồng thời, mới mười chín tuổi đã đảm nhiệm Hộ Bộ Thị lang tức nghĩa hắn có tiền đồ vô lượng, bồi dưỡng một chút sẽ thành trợ thủ đắc lực. Bây giờ hắn trùng hợp gặp nạn, nếu nhân cơ hội này kết thành thông gia thì hắn sẽ là cây đao sắc bén nhất trong tay thái hậu.
Song hắn đã cự tuyệt cơ hội này, phe thái hậu dĩ nhiên sẽ chả nể nang. Bất kể là Hộ Bộ Thượng thư hay Hộ Bộ Thị lang thì bọn họ cũng sẽ cắn chết một người, chứng kiến Phạm Hiên đổ máu mới là mục đích của bọn họ.
Liễu Ngọc Như cảm thấy tức ngực, hơi thở đứt quãng, nàng lẩm bẩm, “Là ta hại chàng.”
“Ngươi nói bậy gì đó?” Thẩm Minh vội lên tiếng, “Là mấy tên khốn kiếp kia hại hắn!”
Liễu Ngọc Như không nói gì nhưng Diệp Thế An hiểu lòng nàng. Hắn thở dài rồi khuyên nhủ, “Ngọc Như, trên đời này tuyệt đối không có nam nhân muốn dựa vào thê tử lẫn quan hệ thông gia để bò lên cao, trừ phi hắn không phải nam nhân. Ta cảm thấy Cửu Tư là một nam nhân tốt.”
“Ta biết.” Liễu Ngọc Như thở dài. “Ta chỉ lo cho chàng thôi.”
“Thôi quên đi,” Liễu Ngọc Như bật cười, “ta phải bình tâm lại để theo dõi tình hình Hộ Bộ. Trong thời gian tới, ta đoán sẽ có nhiều sổ con được trình lên về việc này. Làm phiền hai người giúp ta quan sát diễn biến của triều đình.”
Diệp Thế An gật đầu, Thẩm Minh cũng đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau quả nhiên không ngoài dự đoán của Liễu Ngọc Như, trên triều chồng chất hàng đống tấu chương yêu cầu nghiêm khắc điều tra Cố Cửu Tư lẫn mở cửa kho bạc để kiểm kê quốc khố.
Quốc gia chưa hoàn thành những công việc cần thiết mà một Hộ Bộ Thị lang dám sai khiến cấp dưới ăn trộm kho bạc, còn giết người diệt khẩu. Chuyện này đúng là chưa từng có tiền lệ, là tội ác tày trời.
Đến buổi chiều thì tin tức đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Liễu Ngọc Như đi trên đường có thể nghe thấy bá tánh bàn tán việc này và thầm thì về cái tên Cố Cửu Tư, “Lúc trước còn nghe bảo hắn là vị quan tốt ở U Châu, thật là biết người biết mặt không biết lòng.”
Những lời này khiến Liễu Ngọc Như siết chặt màn xe. Lát sau, nàng hít sâu một hơi rồi bước lên xe ngựa và hạ giọng nói, “Về phủ đi.”
Trên triều ồn ào hai ngày liên tiếp vì chuyện Cố Cửu Tư, đúng lúc này nhóm người đi Dương Châu và Thái Châu rốt cuộc trở về. Liễu Ngọc Như nghe bọn họ đã quay lại liền nhanh chóng đích thân đi đón. Khi tới cổng, Mộc Nam bất an hỏi, “Phu nhân, có nên đổi xe ngựa để người khác không nhận ra?”
Liễu Ngọc Như thoáng dừng lại giây lát, nàng trả lời, “Không cần, cứ thế mà đi.”
“Phu nhân…” Mộc Nam vẫn muốn khuyên can.
Liễu Ngọc Như giơ tay cắt ngang lời Mộc Nam, quyết đoán nói, “Để Lạc Tử Thương nghe phong thanh ta muốn gặp y cũng là chuyện tốt.”
Dứt lời, Liễu Ngọc Như ra khỏi thành. Chưa đầy hai canh giờ đã tới cổng thành, Liễu Ngọc Như ngồi chờ trong xe ngựa. Người đi Dương Châu và Thái Châu một trước một sau trở về, người đi Dương Châu tiến lên báo cáo trước. Người được phái đến Dương Châu tên Tần Lục, hắn lên xe ngựa liền uống nước ừng ực rồi mới nói với Liễu Ngọc Như, “Phu nhân, có manh mối.”
“Điều tra được y ra đời thế nào chứ?”
“Tra được,” Tần Lục thở hổn hển, “ta tìm thấy gia phó năm đó của Lạc gia. Trước lúc Lạc gia bị diệt môn, ông ấy trùng hợp về nhà thăm viếng. Sau ngày Lạc gia gặp nạn, ông ấy mai danh ẩn tích để trốn tránh. Lần này ta đến Dương Châu tốn rất nhiều công sức mới tìm được người.”
“Người của Lạc gia?” Liễu Ngọc Như nghi ngờ hỏi, “Ông ấy biết thân thế Lạc Tử Thương? Y chẳng phải là ăn mày sao?”
“Y đúng là ăn mày,” Tần Lục gật đầu, “nhưng là ăn mày do Lạc gia vứt bỏ.”
Liễu Ngọc Như hơi sửng sốt, nhất thời không thốt nên lời. Mãi nàng mới cất tiếng, “Ngươi nói tiếp đi.”
“Người này năm xưa làm hộ vệ tại Lạc gia. Ông ấy nói lúc đó Lạc gia có một vị tiểu thư trời sinh tính phản nghịch, thường xuyên dạo chơi trong thành Dương Châu. Thế rồi bà ấy ở bên ngoài quen biết một vị công tử, Lạc tiểu thư vừa gặp đã cảm mến vị công tử kia nên toàn tâm toàn ý muốn gả cho hắn. Hai người châu thai ám kết[1] mới có Lạc Tử Thương.”
Liễu Ngọc Như nhíu mày, Tần Lục nói tiếp, “Về sau Lạc tiểu thư nói rõ thân phận mình thì mới biết vị công tử này đã có thê tử, hơn nữa nhà mẹ đẻ của thê tử lại làm quan lớn tại kinh thành nên không thể hưu thê. Lạc tiểu thư không đồng ý hạ mình làm thiếp bèn cắt đứt liên hệ với vị công tử này. Người nhà bà ấy vốn muốn Lạc tiểu thư bỏ đứa bé nhưng đến phút cuối cùng thì bà ấy không đành lòng, vì vậy bà ấy trộm ngân lượng rồi bỏ trốn ra bên ngoài. Đến lúc Lạc gia tìm thấy vị tiểu thư này thì cái thai đã quá lớn nên chỉ có thể để bà ấy sinh đứa bé ra, song Lạc lão gia không muốn đứa bé ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của Lạc tiểu thư. Bà ấy vào lúc đó đã rất khó gả đi, huống hồ còn mang theo con riêng?”
“Thế nên?” Liễu Ngọc Như run sợ.
Tần Lục thở dài, “Sau khi đứa bé chào đời, Lạc lão gia sai thị vệ vứt bỏ và nói dối Lạc tiểu thư rằng đứa bé đã chết. Lạc lão gia phó thác hộ vệ này việc chiếu cố đứa bé, tìm dưỡng phụ cho nó, đưa tiền cho dưỡng phụ rồi mới cắt đứt liên lạc.”
“Nhưng vị dưỡng phụ kia vẫn chết dưới tay Lạc gia.” Liễu Ngọc Như cụp mắt xuống, xâu chuỗi lại mọi việc.
Tần Lục gật gù, “Đúng vậy, dưỡng phụ của y chết nên y tìm đến Lạc gia đòi một lời giải thích. Sau đó bị Lạc lão gia nhìn thấy nên ông ta nhốt y vào kho củi. Lúc ấy Lạc gia đang tiếp đãi khách quý nên không làm ầm lên.”
“Khách quý?” Liễu Ngọc Như nghi hoặc hỏi lại.
Tần Lục gật đầu, “Đúng vậy, không biết vị khách quý kia là ai. Nghe thị vệ nói vị khách này tìm đến Lạc gia vì muốn một thứ.”
“Thứ gì?”
“Ngọc tỷ.”
Câu trả lời của Tần Lục làm Liễu Ngọc Như sững sờ.
“Lạc gia có ngọc tỷ truyền quốc[2]?!”
“Nghe kể chính miệng người nọ nói vậy với Lạc lão gia.” Tần Lục gật đầu rồi tiếp tục, “Bọn họ tranh cãi to tiếng trong phòng nên thị vệ mới nghe thấy, nhưng Lạc lão gia khăng khăng bảo mình không giữ ngọc tỷ. Thế rồi thị vệ này về thăm nhà, ngày hôm sau liền nghe tin toàn bộ Lạc gia bị giết chết.”
Liễu Ngọc Như ngồi trong xe ngựa, nàng không nói gì hồi lâu.
“Còn gì nữa?”
“Ông ấy bảo mình cứu được một gia phó của Lạc gia đã chạy thoát, nhưng đối phương dưỡng thương ở chỗ ông ấy chưa đầy ba ngày thì chết. Gia phó này kể Lạc gia bị tàn sát vì một câu nói của đứa bé kia. Đứa bé kia nói với vị khách quý của Lạc gia rằng giết chết toàn bộ Lạc gia thì nó sẽ giao nộp ngọc tỷ.”
Liễu Ngọc Như nghe đến đây liền không khỏi rùng mình. Lạc Tử Thương nói được những lời này cũng không lạ nhưng khi ấy y mới bao nhiêu tuổi chứ?
Giết chết toàn bộ Lạc gia.
Trước lúc tàn sát Lạc gia, y có biết mẫu thân mình cũng nằm trong số những người này?
Liễu Ngọc Như mãi không hồi phục tinh thần, sau một hồi nàng mới tìm lại được giọng nói, “Sau đó thì sao?”
“Sau hôm Lạc gia bị tàn sát, Chương Hoài Lễ đến Lạc gia và tìm thấy Lạc Tử Thương. Lạc Tử Thương tự nhận mình là trẻ mồ côi của Lạc gia nên được Chương đại sư dẫn đi.”
“Không có sau đó nữa.”
Hai người đồng thời thốt lên, chưa dứt lời đã nghe thấy một thanh âm to rõ, “Để ta nói chuyện sau này cho.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy giọng nói này liền biết Tần Phong đã trở về từ Thái Châu. Nàng vội xốc màn xe lên và thúc giục, “Lên đi.”
Tần Phong nhảy lên xe ngựa, xe ngựa lập tức khởi hành quay lại thành. Liễu Ngọc Như ngồi tại chỗ mà sốt ruột hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Chương Hoài Lễ đại sư nhận nuôi Lạc Tử Thương, coi y như nhi tử ruột thịt.” Tần Phong chậm rãi thông báo kết quả cuộc điều tra ở Thái Châu. “Nghe nói Lạc Tử Thương thông minh bẩm sinh, là đắc ý môn sinh[3] của Chương Hoài Lễ. Tình cảm giữa y và Chương Hoài Lễ sâu đậm như phụ tử, khi Chương Hoài Lễ bệnh nặng thì y luôn túc trực bên cạnh chăm sóc.”
“Tình cảm giữa hai người rất thân thiết, cho đến hồi Lạc Tử Thương quyết định đi Dương Châu. Chương Hoài Lễ phản đối, hai người cãi nhau to một trận. Lúc cãi nhau có sự hiện diện của một người hầu dưới trướng Chương đại sư, sau khi Chương đại sư chết thì cùng ngày đó người hầu này cũng mất tích.”
“Có tìm thấy hắn không?” Liễu Ngọc Như vội hỏi.
Tần Phong thở dài, “Đã tìm thấy.”
“Vậy…”
“Hắn chết rồi.”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như cứng đờ, Tần Phong tiếc rẻ nói, “Nghe đâu hắn bị người ta truy sát, vết thương quá nặng nên không vượt qua được.”
Liễu Ngọc Như trầm mặc, sau một hồi nàng rốt cuộc hỏi, “Hắn không chết trước mặt Lạc Tử Thương?”
“Không.”
“Nói cách khác, Lạc Tử Thương tạm thời chưa xác định hắn đã chết?”
“Đúng vậy.”
“Tên hắn là gì?”
“Tề Minh.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng hỏi thăm chi tiết về Tề Minh rồi nói, “Ta đã biết.”
Nàng bắt đầu tính toán, lúc về tới Cố phủ, nàng đi tới đi lui trong phủ. Một lúc sau, nàng ra chỉ thị, “Sai người chuẩn bị một chút, ta muốn đến Lạc phủ.”
Chuyện này đã được chuẩn bị từ lâu nên Liễu Ngọc Như nhanh chóng rời Cố phủ, trước đó nàng đã cho người gửi bái thiếp.
Khi Lạc Tử Thương nhận được bái thiếp, y đang chơi cờ một người trong sân.
Y ngắm nhìn bái thiếp do Liễu Ngọc Như viết, những con chữ Tiểu Khải tựa hoa mai trông đoan chính giống hệt người viết chúng.
Lạc Tử Thương nhìn bái thiếp một hồi rồi khẽ cười, “Chữ viết cũng cực kỳ đẹp.”
Y giao bái thiếp cho quản gia và dặn phải cất kỹ, sau đó nói với hạ nhân, “Dẫn người vào đi.”
Hạ nhân chẳng dám nhiều lời liền dẫn Liễu Ngọc Như đến sân trong.
Sân của Lạc Tử Thương được thiết kế theo phong cách điển hình của lâm viên chốn Giang Nam, y ra tay hào phóng nên nên tòa nhà này lớn hơn Cố phủ rất nhiều. Y ngồi trong nhà thủy tạ, tự tay dọn dẹp bàn cờ. Liễu Ngọc Như đi đến đối diện Lạc Tử Thương, cung kính hành lễ, “Lạc đại nhân.”
“Liễu lão bản,” Lạc Tử Thương quay đầu lại cười, giơ tay nói, “mời ngồi.”
Liễu Ngọc Như ngồi đối diện Lạc Tử Thương, y đích thân pha trà cho nàng và thấp giọng bảo, “Liễu lão bản sẽ không vô duyên vô cớ tới đây, hôm nay sao lại muốn ghé thăm ta?”
“Ta đã đến thì Lạc đại nhân hẳn biết hết rồi.”
Lạc Tử Thương nghe Liễu Ngọc Như nói cũng không vội đáp trả, y nhấp ngụm trà rồi nói, “Phong cách làm việc của Liễu lão bản luôn khiến tại hạ phải cân nhắc. Ngài phái hai nhóm người ra ngoài, một đi Thái Châu, một đi Dương Châu. Hai nhóm người mới về buổi sáng thì buổi chiều Liễu lão bản liền ghé thăm, không biết ngài tính toán làm gì?”
“Lạc đại nhân,” Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn khu vườn bên ngoài, nàng bình thản hỏi, “tại sao ngài muốn tới Đông Đô?”
“Làm mưa làm gió tại Dương Châu chẳng tốt hơn ư, tại sao còn muốn tới Đông Đô?”
“Ngài chơi cờ không?” Lạc Tử Thương tuy hỏi nhưng tay đã lấy cờ ra, cứ như y chắc chắn Liễu Ngọc Như sẽ đồng ý. Liễu Ngọc Như do dự một lát rồi vươn tay lấy quân cờ và đặt trên mặt bàn.
Quyết định quân đen trắng xong, Lạc Tử Thương đi trước, y nhàn nhạt nói, “Nếu không tới Đông Đô thì ta nên làm gì?”
“Ta ở Dương Châu đã chạm tới vị trí cao nhất có thể, hiển nhiên tiếp theo phải lên nơi cao hơn. Các ngài đều tới đây thì sao ta không thể chứ?”
“Cho nên,” Liễu Ngọc Như đặt quân cờ trắng lên bàn cờ, “Lạc đại nhân ở Dương Châu đã bức bách chúng ta, bây giờ lại tới Đông Đô gây sự.”
“Liễu lão bản cứ đùa,” Lạc Tử Thương cười cười, “tại hạ đâu gây sự với các ngài. Tại hạ không phải người thích kiếm chuyện, nhưng có những việc mà lập trường mọi người khác nhau nên ta cũng lực bất tòng tâm thôi.”
“Lạc đại nhân nghĩ mẫu thân mình là người thế nào?”
Nguồn:
Câu hỏi của Liễu Ngọc Như khiến Lạc Tử Thương trầm mặc. Lát sau, hắn cười rộ, “Mẫu thân Ôn thị của ta là người tốt vô cùng.”
Ôn thị là thiếu phu nhân Lạc gia, cũng là mẫu thân của Lạc Tử Thương thật. Liễu Ngọc Như ngước mắt nhìn Lạc Tử Thương, thản nhiên nói, “Lạc đại nhân hiểu ý của ta mà, nơi này là phủ đệ của ngài nên không cần đề phòng như vậy.”
Lạc Tử Thương dõi theo Liễu Ngọc Như đánh cờ hồi lâu rồi chậm rãi cười, “Nếu Liễu tiểu thư nguyện ý kêu tại hạ một tiếng Lạc công tử thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục đề tài này.”
Liễu Ngọc Như cau mày, Lạc Tử Thương điềm đạm nói, “Thời niên thiếu ta hay nghĩ chơi cờ tán gẫu với bạn đồng trang lứa thật tốt biết bao. Ngài một mực gọi ta là Lạc đại nhân nhưng lại muốn bàn chuyện nhà ta, điều này làm ta thấy hơi khó mở miệng.”
“Nếu ta gọi ngài là Lạc công tử thì ngài có thể mở miệng?”
“Đúng vậy.”
Lạc Tử Thương nghe nàng nói liền ngẩng đầu cười với Liễu Ngọc Như, sau đấy y lại cúi xuống để đặt cờ, “Ta là người không có gốc gác nên chính ta cũng chẳng biết mình từ đâu tới và sẽ đi về đâu. Ngài hỏi mẫu thân ta là người thế nào thì ta chỉ biết phỏng đoán bà hẳn là người tốt vô cùng.”
Thanh âm Lạc Tử Thương thật ôn hòa, y từ tốn kể ra hết những ảo tưởng của mình về mẫu thân.
Xung quanh vắng bóng người, buổi chiều mùa hè râm ran tiếng ve kêu. Gió thổi qua làn nước mang theo hơi lạnh khiến một người khi thì tỉnh táo, lúc lại hoảng hốt trước ánh nắng chói chang của ngày hè.
Liễu Ngọc Như lắng nghe hắn nói, hai người không phát sinh tranh cãi và vẫn duy trì phép lịch sự nhã nhặn. Đợi tới khi hắn dứt lời, Liễu Ngọc Như đột ngột hỏi, “Lạc đại nhân muốn biết mẫu thân mình là ai không?”
Động tác chơi cờ của Lạc Tử Thương thoáng dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như.
Sau một hồi, hắn chậm rãi cười, “Liễu tiểu thư muốn gì cứ nói thẳng.”
“Ta nghĩ vụ án của Cửu Tư ít nhiều gì cũng liên quan đến Lạc đại nhân,” Liễu Ngọc Như điềm tĩnh nói, “mong đại nhân chỉ cho ta lối ra.”
“Liễu tiểu thư,” Lạc Tử Thương mỉm cười, “dùng chuyện xưa để nói chuyện ngày nay thì hơi ngây thơ quá rồi.”
“Nếu chuyện xưa là về giết lão sư lẫn mẫu thân thì sao?” Liễu Ngọc Như mở miệng, đồng tử của Lạc Tử Thương đột ngột co thắt. Y ngước mắt nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Như đang ngồi đối diện.
Sắc mặt Liễu Ngọc Như lạnh nhạt, “Lạc đại nhân còn nhớ Tề Minh không?”
Lạc Tử Thương im lặng, y nắm chặt quân cờ mà nhìn Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như làm như không thấy, nàng vừa tiếp tục đánh cờ vừa bình thản nói, “Hiện giờ ngài nhậm chức thái tử thái phó, ta nghe bảo quan hệ giữa ngài và thái tử khá tốt. Ngài muốn vạch đường đi trên triều đình song Cửu Tư lẫn Diệp đại ca đều có thù nhà với ngài, ta có thể hiểu tại sao ngài cầm đao chĩa về phía bọn họ. Nhưng ta đang nghĩ một kẻ thí mạng lão sư lẫn mẫu thân, lại còn dùng tên tuổi công tử Lạc gia để lừa bịp, thì sẽ có bao nhiêu người tin tưởng và phục tùng?”
“Dương Châu hiện đang do Vương công tử quản lý, còn ngài lại đến Đông Đô nhậm chức. Tuy Dương Châu toàn người của ngài nhưng chẳng qua vì bọn họ tin tưởng ngài ở Đông Đô sẽ có địa vị, bọn họ đi theo ngài vì muốn có đường ra. Kiêu hùng thời loạn là kiêu hùng, nhưng nếu phải gánh cái danh khiến thiên hạ phỉ nhổ thì sẽ thành cẩu hùng. Ngài cảm thấy nếu mắc phải tội danh này thì thuộc hạ của ngài sẽ thật sự chẳng dao động? Hai vị mưu sĩ ở Dương Châu đều là đệ tử của Chương Hoài Lễ, cũng coi như là sư điệt của ngài. Đấy là chưa nói tới bên Vương công tử, những người tiến cử ngài và coi trọng xuất thân quý tộc từ Lạc gia của ngài.”
Lạc Tử Thương nghe Liễu Ngọc Như nói mà thoáng biến sắc. Thế rồi y bật cười, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lẽo, “Liễu tiểu thư quả thật đã suy nghĩ chu toàn cho ta. Nếu thông tin đó ảnh hưởng lớn tới tại hạ như vậy thì sao chưa công khai để ta thân bại danh liệt?”
“Lạc đại nhân,” giọng nói của Liễu Ngọc Như bình tĩnh, khiến người nghe vô thức cảm thấy yên ổn, “bất kể ngài tin hay không,” Liễu Ngọc Như đưa mắt nhìn y, sắc mặt trịnh trọng, “ta và Cửu Tư không muốn đối địch với Lạc đại nhân. Hôm nay ta tới không phải để khiến Lạc đại nhân gặp rắc rối mà ta chỉ muốn cứu phu quân nhà ta. Dù ta công bố thông tin đó thì cũng đâu cứu được chàng, đúng không?”
“Hiện tại bệ hạ rõ ràng muốn phu quân ta gánh vác trách nhiệm mười triệu lượng bạc. Nếu nói rộng ra thì với tính tình Lục Vĩnh làm sao sáng tác được tác phẩm này lẫn vụ án Lưu Xuân?”
Lạc Tử Thương vừa vân vê quân cờ trong tay vừa nghe Liễu Ngọc Như nói. Nàng nhìn y rồi hít sâu một hơi, “Lạc công tử,” nàng buông quân cờ, ngồi thẳng lưng và nghiêm túc bảo, “Ngọc nát đá tan hoặc hai bên cùng vui, ngài hãy tự lựa chọn. Hôm nay nếu ngài chỉ cho ta đường ra, phu quân ta bình an vô sự, ta bảo đảm tin tức này sẽ không truyền ra ngoài dù chỉ một lời. Ta cũng sẽ tặng cho ngài toàn bộ mạng lưới thông tin của ta. Nếu Cửu Tư không trở về,” Liễu Ngọc Như nhìn chằm chằm Lạc Tử Thương, “trừ phi ta chết không thì ta cam đoan đời này kiếp này, ngài sẽ vĩnh viễn chẳng có một ngày bình yên.”
Nghe đến đây, Lạc Tử Thương khẽ cười thành tiếng. Y đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như, khóe môi đượm ý cười, “Câu này ta nghe nhiều rồi nhưng Liễu tiểu thư là người đầu tiên khiến ta cân nhắc.”
“Được,” hắn thở dài, “thật ra ta chả quan tâm chuyện sống chết của Cố đại nhân. Giữa Cố đại nhân và Lục đại nhân thì phải có một kẻ ra đi, vậy là đủ với ta. Nếu Liễu tiểu thư không muốn Cố đại nhân gặp chuyện vậy hãy đi làm phiền Lục đại nhân, tại hạ chẳng để ý đâu.”
Lạc Tử Thương giơ tay, một thị vệ mang giấy bút tới cho y. Lạc Tử Thương nhanh chóng viết ra một cái tên, “Hãy tìm người này, Lưu Xuân đã chết nhưng người này còn sống. Trước kia Lưu Xuân sợ có ngày mình sẽ gặp nạn nên giao hết mọi thứ vào tay người này.”
Liễu Ngọc Như cầm tờ giấy, nàng đọc cái tên lẫn địa chỉ viết trên đó. Chờ mực khô, nàng rốt cuộc lên tiếng, “Đa tạ.”
Dứt lời, Liễu Ngọc Như đứng dậy hành lễ, “Ta đã nói xong nên không quấy rầy ngài nữa.”
“Ván cờ chưa kết thúc mà,” Lạc Tử Thương cười cười, “Liễu tiểu thư không chơi tiếp à?”
“Lạc đại nhân tự mình chơi đi.” Liễu Ngọc Như nhìn bầu trời. “Trời tối rồi, thiếp thân cần quay về.”
Lạc Tử Thương chỉ lẳng lặng nhấp ngụm trà, lúc đi ra cổng, y đột ngột hỏi, “Mẫu thân của ta là ai?”
Liễu Ngọc Như dừng bước, nàng đưa lưng về phía Lạc Tử Thư mà chậm rãi đáp, “Là đại tiểu thư Lạc gia năm đó, Lạc Y Thủy.”
Lạc Tử Thương lộ vẻ kinh ngạc, sau đấy Liễu Ngọc Như nghe thấy tiếng cười truyền đến từ phía sau.
“Lạc Y Thủy…” Thanh âm y khàn khàn, “Lạc Y Thủy…”
“Lạc công tử,” Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói, “Thế sự vô thường, còn có quãng đời dài phía trước để ngài sám hối.”
“Sám hối?” Lạc Tử Thương cất tiếng châm biếm, “Thay vì đứng đây nói những lời lẽ chính nghĩa như vậy với ta thì sao Cố phu nhân không đi hỏi thăm cuối cùng ngọc tỷ rơi vào tay ai. Hãy nhìn xem, rốt cuộc là ai nên sám hối.”
Nội tâm Liễu Ngọc Như run rẩy, nàng cất kỹ tờ giấy và lạnh nhạt chào, “Trời tối rồi, cáo từ.”
Nói xong, Liễu Ngọc Như nhanh chân bước ra ngoài. Diệp Thế An và Thẩm Minh vốn đang đợi tại Cố gia, thấy Liễu Ngọc Như trở về liền vội hỏi, “Sao rồi?”
Liễu Ngọc Như ngước nhìn họ, chậm chạp cất lời, “Hai người có biết hiện giờ ngọc tỷ nằm trong tay ai không?”
Câu hỏi này khiến cả hai lúng túng, Thẩm Minh trả lời theo phản xạ, “Chả phải ở trong tay bệ hạ à? Là cái con dấu hiện giờ dùng để ấn lên thánh chỉ đúng không?”
Liễu Ngọc Như nhìn về phía Diệp Thế An, “Bệ hạ từ đâu mà có được nó?”
Diệp Thế An nhíu mày, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp, “Hình như là từ chỗ Lương Vương.”
Chú thích
[1] Cụm từ này vốn để chỉ nhân duyên giữa nam nữ hoặc hai nhà kết hôn với nhau. Nhưng bây giờ chủ yếu dùng với ý nam nữ (phần lớn là chưa lập gia đình) tằng tịu và yêu đương vụng trộm mà mang thai.
[2] Là con dấu của hoàng đế. Thường đăng cơ mà không có nó sẽ bị chế nhạo và coi khinh.
[3] Thành ngữ chỉ vị đệ tử mà người thầy vừa lòng nhất. Bắt nguồn từ Nhi Nữ Anh Hùng Truyện, bộ tiểu thuyết thời nhà Thanh gồm bốn mươi hồi, là sự kết hợp giữa truyện võ hiệp và ngôn tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT