Dáng vẻ hắn khi nói những lời này chẳng có chút đứng đắn, Liễu Ngọc Như nhịn không được mà nhẹ nhàng đẩy hắn, “Chàng chỉ biết nói ngọt để nịnh ta thôi.”

Cố Cửu Tư cầm tay nàng đặt lên ngực mình, “Nàng sờ thử xem là nịnh nọt hay thật lòng?”

“Ta sờ không ra đáp án,” Liễu Ngọc Như cười trả lời.

Cố Cửu Tư nghiêng người, vừa nhìn nàng vừa thì thầm, “Tại quần áo che mất, hay nàng thử đưa tay vào trong sờ xem?”

Liễu Ngọc Như ngẩn người. Lát sau, nàng mới phản ứng lại rồi quở trách, “Cố Cửu Tư, chàng thật sự càn rỡ quá mức.”

“Nàng nói mấy lời này miết,” Cố Cửu Tư bĩu môi, “ta có bao giờ phủ nhận đâu.”

Liễu Ngọc Như đẩy hắn ra, Cố Cửu Tư đưa tay nàng vào trong quần áo mình, hắn trêu ghẹo nàng một cách vô lại, “Nào, nàng sờ đi.”

“Cố Cửu Tư!” Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười.

Cố Cửu Tư đùa giỡn với nàng xong liền ôm lấy nàng. Nàng nằm trong vòng tay hắn, hai người đều im lặng. Một lúc lâu sau, Cố Cửu Tư chậm rãi hỏi, “Tại sao nàng không vui?”

“Hửm?” Vẻ mặt Liễu Ngọc Như hơi mù mờ. “Sao ta lại không vui chứ?”

“Hồi nãy lúc lên xe ngựa, ta cảm thấy nàng không vui.” Cố Cửu Tư nghiêm túc đáp.

Liễu Ngọc Như không khỏi kinh ngạc vì sự nhạy bén của người này. Nàng ngắm nhìn hắn trong giây lát, từ tốn cười và nhẹ nhàng nói, “Không phải đâu, ta chỉ đang suy nghĩ chút chuyện.”

Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như không nói thì cũng chẳng hỏi tiếp. Đến hồi về nhà, Cố Cửu Tư nhân lúc Liễu Ngọc Như rửa mặt liền chặn đường Ấn Hồng và đứng ở cửa hỏi nàng ấy, “Bữa tiệc hôm nay thế nào?”

Ấn Hồng vốn buồn bực nên nghe Cố Cửu Tư hỏi liền vội vàng kể đầu đuôi mọi chuyện. Cố Cửu Tư nghe mà nhíu mày, cuối cùng hắn thấy Ấn Hồng thở dài, “Phu nhân tốt tính quá rồi.”

Cố Cửu Tư ậm ừ dặn dò, “Nhớ theo sát nàng.”

Hắn không nhiều lời nữa mà xoay người bỏ đi.

Hắn đứng một mình trong sân mãi mà không quay về phòng, Thẩm Minh đi dạo đêm thấy Cố Cửu Tư đứng trong sân bèn hỏi, “Ơ, ca ca ruột thịt của ta, đêm hôm khuya khoắt ngươi đứng đây làm gì?”

Cố Cửu Tư liếc nhìn hắn. Thẩm Minh bị nhìn chòng chọc thì hơi hoảng sợ, hắn nuốt khan, “Ngươi…ngươi muốn làm gì?”

Cố Cửu Tư cân nhắc giây lát, hắn lôi kéo Thẩm Minh, “Ngươi đi theo ta một chuyến.”

Lúc Liễu Ngọc Như bước ra khỏi phòng tắm mà không thấy Cố Cửu Tư, nàng thoáng nghi hoặc nhưng nghe bảo hắn đi ra ngoài với Thẩm Minh thì nàng đoán chắc hắn có việc cần làm nên chẳng hỏi nhiều nữa. Nàng cho người kiếm tên Lưu phu nhân tại Hoa Dung để kiểm tra những món đồ bà ta đã mua và xác nhận số tiền bỏ ra.

Số tiền Lưu phu nhân mua son phấn lẫn cao thơm ở Hoa Dung bằng nhiều năm tiền lương của Lưu Xuân. Nàng suy nghĩ một chút rồi đi ngủ trước.

Đến nửa đêm Cố Cửu Tư mới trở về, trông hắn cực kỳ cao hứng nên Liễu Ngọc Như hỏi, “Chàng đi đâu mà vui vẻ thế?”

Cố Cửu Tư cười tủm tỉm không trả lời, hắn lên giường nằm rồi hứng chí nói, “Ngủ thôi.”

Liễu Ngọc Như thấy hỏi mà không được đáp thì cũng nói sang chuyện khác, “Ta đã sai người tra xét sổ sách và tìm thấy số tiền mà lão bà của Lưu Xuân tiêu xài ở Hoa Dung. Nếu chàng cần ta sẽ lập tức đưa cho chàng.”

“Không sao.” Cố Cửu Tư đắp lại chăn cho Liễu Ngọc Như. “Nàng đừng bận tâm chuyện này, coi chừng ảnh hưởng việc kinh doanh của Hoa Dung. Nàng cứ lo buôn bán, không cần để ý tới ta.”

Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói vậy bèn hoài nghi hỏi, “Vậy chàng định xử lý người này thế nào?”

Cố Cửu Tư cười cười, “Hôm nay không phải nàng cãi nhau với người ta sao?”

Liễu Ngọc Như nghe đến đây liền hiểu Cố Cửu Tư đã biết chuyện bữa tiệc, nàng vội nói, “Ta không coi đó là cãi nhau.”

“Không sao hết, nàng đã nói thì người có tâm dĩ nhiên sẽ để bụng. Chúng ta không cần phí sức cho chuyện này.”

Liễu Ngọc Như đáp một tiếng rồi hai người cùng nhau ngủ.

Hôm sau thức dậy, Liễu Ngọc Như rửa mặt xong liền đi đến cửa hàng ở trên phố. Cửa hàng đã bắt đầu bày biện sản phẩm, ngày mốt sẽ mở cửa kinh doanh.

Diệp Vận và Liễu Ngọc Như cùng nhau xem xét hàng hóa. Hiện giờ Diệp Vận khá hơn nhiều, tuy ngày thường ít nói nhưng tinh thần dồi dào. Sau khi được nàng ấy dốc sức cải tạo, Cố phủ từ một tòa nhà rách nát trở nên rộng rãi thoáng mát hơn hẳn. Thậm chí có người thích thiết kế của Diệp Vận nên còn đến tận cửa hỏi xem có muốn bán nhà không.

Diệp Vận cũng thiết kế cho Hoa Dung, cửa hàng tại Đông Đô trông cao cấp hơn nhiều so với ở Vọng Đô. Trong lúc hàng hóa được khuân vào tiệm, Liễu Ngọc Như giảng giải về son phấn cho Diệp Vận. Đột nhiên, Ấn Hồng chạy vào phòng và thì thào với Liễu Ngọc Như, “Phu nhân, có tin vui.”

Liễu Ngọc Như tò mò quay đầu nhìn nàng ấy, Ấn Hồng liếc xung quanh thấy không có ai mới cười tủm tỉm, “Phu nhân, sáng nay có chuyện cực kỳ thú vị xảy ra.”

“Hả?”

“Đêm qua Lưu đại nhân tới thanh lâu, bị người ta kéo từ trong thanh lâu ra rồi lột sạch và treo ông ta trước cổng lớn. Nghe đâu Lưu phu nhân vác roi mây hung hăng quất ông ta cả quãng đường về.”

“Chuyện như thế mà cũng xảy ra?” Diệp Vận hơi ngạc nhiên.

Liễu Ngọc Như chợt nhớ đến tối qua Cố Cửu Tư cùng Thẩm Minh đi ra ngoài, nàng chần chừ giây lát mới chậm chạp hỏi, “Có biết ai làm không?”

“Hiện tại chưa tìm ra thủ phạm.” Ấn Hồng cười. “Nghe nói hôm nay Lưu Xuân tỉnh lại nhưng chả nhớ gì chuyện đêm qua, mới mở mắt đã nghênh đón roi mây, sợ là ông ta bị quất đến hôn mê rồi.”

“Nhưng,” Diệp Vận thấy hơi khó hiểu, “Lưu phu nhân nỡ lòng thẳng tay đánh Lưu đại nhân vậy sao?”

“Hôm qua trong lúc say rượu Lưu đại nhân có viết một câu thơ bị truyền tới tai Lưu phu nhân.” Ấn Hồng lại gần, hạ thấp giọng nói. “Nghe bảo ông ta viết cái gì mà ‘trư đề xuyến noãn ngọc, thủy dũng tráo tàm ti’[1], Lưu phu nhân tức giận nên mới hành động như thế.”

“Đúng là rất quá đáng.” Liễu Ngọc Như gật gù rồi hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó.” Ấn Hồng lắc đầu. “Ông ta gây chuyện như vậy thì Ngự Sử Đài muốn mắt nhắm mắt mở bỏ qua cũng chẳng được.”

Không sai, quan viên Đại Hạ bị cấm ra vào mấy nơi mua bán sắc đẹp. Ông ta bị lột quần áo còn bị treo lên khiến bá tánh đã sớm bàn tán xôn xao, muốn Ngự Sử Đài giả chết thì cũng thật khó xử cho họ.

Liễu Ngọc Như thấy không có hậu quả nghiêm trọng thì chẳng hỏi han nữa. Giữa trưa nàng về nhà trước, thấy Cố Cửu Tư hứng chí vô cùng mà vào nhà, nàng lẳng lặng đứng trên hành lang chờ hắn.

Cố Cửu Tư vừa thấy sắc mặt Liễu Ngọc Như liền biết có điềm chẳng lành, hắn lùi một bước theo bản năng. Liễu Ngọc Như lạnh nhạt nói, “Đứng lại.”

Cố Cửu Tư chả dám nhúc nhích. Liễu Ngọc Như cầm quạt tròn, nàng dùng khuôn mặt vô cảm đi lướt qua hắn và hững hờ bảo, “Lang quân vào thư phòng tâm sự với ta đi.”

Cố Cửu Tư nghe là biết ngay cuộc nói chuyện này lành ít dữ nhiều.

Khi bọn họ vào thư phòng, Liễu Ngọc Như để mọi người lui xuống hết rồi đóng cửa lại. Cố Cửu Tư đứng, Liễu Ngọc Như ngồi uống trà nhưng không nói gì cả. Cố Cửu Tư đứng ở đại sảnh, sự đắc ý ban sáng tiêu tan hết, hắn nhanh nhảu phân bua, “Nàng yên tâm, tuyệt đối sẽ không dò ra được là ta làm.”

“Chàng biết ta muốn nói gì?” Liễu Ngọc Như cười như không cười ngước nhìn hắn.

Cố Cửu Tư cứng họng, hắn thận trọng mở miệng, “Không phải nàng muốn nói về vụ…Lưu Xuân sao?”

“Chàng cũng biết cơ đấy.”

Liễu Ngọc Như thở dài, chậm rãi nói, “Cửu Tư, chàng đâu còn nhỏ nữa. Trước kia thiếu hiểu biết thì làm mấy chuyện như nói năng không hợp ý liền kéo người đi ẩu đả còn chấp nhận được. Song bây giờ phải cẩn thận hơn, nếu bị người ta lật tẩy thì chàng hết đường chối cãi.”

Cố Cửu Tư cúi đầu, làm bộ dạng giống kẻ đang nghe răn dạy. Liễu Ngọc Như cũng chịu thua hắn, chỉ đành nói, “Ta muốn tốt cho chàng thôi.”

“Ta hiểu mà.” Cố Cửu Tư vội nói, “Hôm qua ta với Thẩm Minh hành sự kín kẽ lắm, chủ yếu là Thẩm Minh làm. Hơn nữa giờ Lưu Xuân đã đi Hình Bộ[2] nên càng chẳng uy hiếp ta được.”

“Lưu Xuân đi Hình Bộ?” Liễu Ngọc Như hơi kinh ngạc.

Cố Cửu Tư gật đầu, “Đúng vậy, sáng nay người của Ngự Sử Đài trình lên sổ con vạch tội ông ta. Hiện giờ hẳn ông ta đang ở Hình Bộ và bị tra xét về chuyện phu nhân của mình.”

“Người của Ngự Sử Đài làm việc nhanh nhẹn vậy à?” Chuyện này vượt ngoài dự đoán của Liễu Ngọc Như.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Cố Cửu Tư gật đầu, “Hiện tại Ngự Sử Đài là do thuộc hạ của thúc phụ Diệp Thế An quản lý, nghe nói phương pháp làm việc rất nhanh chóng hiệu quả. Chỉ cần tra ra Lưu Xuân tham ô thì vì ông ta làm Thương Bộ Ti lang nên tất nhiên phải kiểm kê nhà kho. Đến lúc đó phải tìm người đối chiếu tài vụ tiền triều với hiện tại, cữu cữu ta sẽ được nhắc tới.”

“Chàng chọn đường đi vòng vèo thật,” Liễu Ngọc Như cảm khái.

Cố Cửu Tư cười cười, “Nếu không vòng vèo mà trực tiếp đề xuất thì sợ bệ hạ nghĩ nhiều, suy cho cùng Lương Vương vẫn là tâm bệnh của ngài.”

Liễu Ngọc Như gật đầu, Cố Cửu Tư quan sát nàng rồi cẩn thận hỏi, “Vậy nàng cho ta qua cửa ải này chứ?”

“Lần sau đừng bốc đồng như vậy,” Liễu Ngọc Như thở dài, “cũng đừng ra tay. Sớm muộn gì Lưu Xuân cũng bị bắt giữ, chàng đi gây sự làm gì?”

Cố Cửu Tư im lặng cười tủm tỉm, hắn đứng yên mà chăm chú nhìn Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như thu dọn đồ đạc trên bàn, phát giác ánh mắt từ hắn liền thoáng sửng sốt. Sau đấy nàng ngượng ngùng lí nhí, “Được rồi, chàng cần làm gì thì mau đi đi.”

Cố Cửu Tư đáp một tiếng rồi xoay người đi. Lúc tới cửa, hắn dừng bước, đưa lưng về phía Liễu Ngọc Như mà nhỏ giọng nói, “Ngọc Như, ta sẽ không để kẻ khác ức hiếp nàng.”

Tay Liễu Ngọc Như thoáng dừng lại, nàng thì thầm, “Ta biết.”

Cố Cửu Tư ra ngoài liền đến Diệp phủ tìm Diệp Thế An.

Diệp Thế An dọn về Diệp phủ đã được vài ngày, muốn gặp hắn phải gửi bái thiếp. Cố Cửu Tư vừa uống trà cùng hắn vừa nói về nghi vấn mình dành cho Lưu Xuân lẫn Lục Vĩnh, “Bốn mươi triệu lượng bạc trắng mà bọn họ kiểm xong trong một buổi chiều, sao khả thi chứ? Tất nhiên có gì mờ ám ở đây.”

Diệp Thế An nghe lời này liền uống ngụm trà rồi chậm rãi hỏi, “Sổ sách tiền triều là do ngươi kiểm?”

“Đúng vậy.” Cố Cửu Tư nhìn Diệp Thế An cau mày liền cảm thấy kỳ lạ. “Là ta kiểm.”

“Bốn mươi triệu?”

“Bốn mươi triệu.”

Diệp Thế An hít sâu một hơi, “Ngươi biết con số Lục Vĩnh báo cho bệ hạ mà?”

Cố Cửu Tư ngẩn người, lát sau hắn hiểu được nên khiếp sợ thốt nên, “Ông ta dám nói khống số lượng bạc tồn kho của quốc khố?!”

Diệp Thế An lắc đầu, “Chẳng biết ông ta nói thế nào mà bệ hạ lại tin, ngài cứ đinh ninh tiền triều còn dư lại ba mươi triệu bạc trắng. Ba mươi triệu chẳng ít nhưng điều ta lo lắng là trong vụ kiểm toán này, trừ ngươi ra còn ai biết con số bốn mươi triệu không?”

Cố Cửu Tư ngẫm nghĩ, chuyện này do một tay hắn lo liệu nên mới biết con số bốn mươi triệu.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui thì bỗng hiểu tại sao Lục Vĩnh tự tin nói dối như vậy. Ngoại trừ hắn thì những người biết con số bốn mươi triệu có lẽ đều đứng về phe Lục Vĩnh. Bọn họ trong lúc kiểm kê thì lấy đi mười triệu, sau đó sửa đổi sổ sách.

“Bất kể thế nào,” Cố Cửu Tư hít sâu một hơi rồi bảo, “mong ngươi nói với Diệp Ngự sử một tiếng, phải tra rõ chuyện này.”

“Ta hiểu.” Diệp Thế An bình thản gật đầu. “Yên tâm đi.”

Khi Diệp Thế An và Cố Cửu Tư đang thảo luận vụ án Lưu Xuân, một chiếc xe ngựa dừng trước cửa sau Lục phủ. Từ trong xe ngựa, tấm bái thiếp màu vàng được đưa ra kèm theo giọng nói mang ý cười của nam tử, “Hãy báo với Lục đại nhân rằng người cứu mạng ông ta đã tới.”

Chú thích

[1] Móng heo đeo noãn ngọc, thùng nước mặc tơ tằm.

[2] Tương đương Bộ Tư pháp ngày nay. Chức năng cụ thể của Hình Bộ bao gồm: thẩm định các chủng loại pháp luật, xem xét tội danh lẫn hình phạt trong những vụ án, lập hội đồng Cửu Khanh thẩm lý giam hậu (đã bị kết tội chém đầu nhưng còn được nhốt lại để chờ đợi) và trực tiếp thẩm lý các vụ án lớn trong phạm vi kinh đô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play