Diệp Thế An treo xong đèn lồng liền đi cùng Thẩm Minh tới phòng ăn. Trong phòng ăn mọi người rộn ràng ngồi quanh cái bàn lớn. Mọi người vừa ngồi xuống, bên ngoài truyền đến âm thanh kinh ngạc, “Cánh cổng đâu mất rồi?”

Vừa nghe giọng nói này, Cố Cửu Tư vội vàng đứng dậy và vui mừng ra ngoài đón tiếp, “Chu đại ca.”

Chu Diệp dẫn Tần Uyển Chi vào, hắn cười ngượng ngùng, “Nhà ta chả có mấy người, chỉ có ta và Uyển Chi nên quyết định tới chỗ ngươi ăn ké bữa cơm. Ta không quấy rầy ngươi chứ?”

“Sao mà quấy rầy được?”

Cố Cửu Tư cười đon đả mời Chu Diệp vào, Liễu Ngọc Như bố trí bàn ghế lại lần nữa cho hắn ngồi.

Đợi mọi người ngồi xuống hết, Liễu Ngọc Như liếc một lượt rồi quay sang nói với Diệp Thế An, “Đáng tiếc Vận nhi không ở đây.”

“Muội ấy sắp tới rồi.” Diệp Thế An cười. “Chắc sẽ đến nơi vào buổi tối.”

Bên ngoài xảy ra chiến loạn, lúc ấy Diệp Thế An thu xếp cho Diệp Vận ở lại giữa đường còn hắn một mình tới đây. Hiện tại nguy cơ ở Vọng Đô được giải trừ nên Diệp Vận mới khởi hành. Tính toán khoảng cách thì nàng ấy sẽ đến đây vào buổi tối.

Mọi người dùng cơm xong, Thẩm Minh lẫn nhóm người Chu Diệp đi ra sân uống rượu. Lúc cả đám uống say khướt thì Liễu Ngọc Như nghe tin Diệp Vận đã vào thành, nàng mau chóng cầm đèn lồng rồi chạy chậm ra ngoài. Nàng vừa chạy đến cổng hẻm đã thấy xe ngựa của Diệp Vận, nàng ấy cho người dừng xe và cuốn mành lên để nhìn nàng.

Liễu Ngọc Như mặc áo lông chồn, hơi thở gấp gáp. Diệp Vận ngồi trong xe ngựa lặng lẽ nhìn nàng. Sau một hồi, hai người chậm rãi bật cười. Thanh âm Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng và ôn hòa khi nàng cất tiếng, “Ta nghe nói ngươi đã tới nên lại đây đón.”

Diệp Vận mím môi cười, nàng ấy dứt khoát cuốn hẳn màn xe lên rồi nhảy từ trên xe ngựa xuống. Sau đó nàng ấy kéo tay Liễu Ngọc Như, cao hứng nói, “Ngươi đã sốt sắng tới đón thì ta sẽ cho ngươi thể diện, để ta đi cùng ngươi nào.”

Liễu Ngọc Như nghe Diệp Vận nói mà thấy mũi cay cay, nàng cảm giác người đứng cạnh mình vẫn mang tính tình của một đại tiểu thư hệt như hồi còn nhỏ.

Hai người tay nắm tay, chân đạp lên nền tuyết trắng tạo thành tiếng kĩu kịt. Liễu Ngọc Như im lặng, Diệp Vận cũng im lặng, bao nhiêu lời muốn nói dường như đều được âm thầm bày tỏ qua những dấu chân lặng lẽ này.

Chờ đi tới cổng, pháo hoa đột nhiên nổ tung. Hai nữ hài tử đồng thời quay đầu lại, bọn họ thấy hình ảnh pháo hoa phóng lên trời cao đọng ở trong mắt đối phương.

“Lại một năm nữa trôi qua,” Diệp Vận lẩm bẩm thành tiếng.

Liễu Ngọc Như cười, “Đúng vậy, năm trước vẫn còn ở thành Dương Châu ngắm pháo hoa.”

“Một năm qua thật gian nan.” Diệp Vận quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như.

Liễu Ngọc Như mỉm cười, “Về sau sẽ không như vậy.”

Chắc chắn sẽ không như vậy.

Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn qua cổng chính bị đạp đổ để thấy Thẩm Minh và Cố Cửu Tư đang đùa giỡn trong sân. Cố Cửu Tư hình như đang cầm đồ vật của Thẩm Minh nên Thẩm Minh sốt ruột truy đánh hắn với vẻ ngoài cực kỳ tức giận. Tất cả mọi người đều cười bọn hắn, Liễu Ngọc Như cũng nhịn không được mà cười theo.

Tình thân, tình bạn, tình yêu.

Đây là một năm viên mãn nhất của nàng.

Nàng cúi đầu cười và nói với Diệp Vận, “Chúng ta vào thôi.”

Hai người sánh bước vào phòng để gia nhập cùng mọi người. Tất cả cùng chơi đánh bài, chơi đến hơn phân nửa buổi tối mới trở về phòng riêng của mình.

Cố Cửu Tư say tới mức đi đứng lảo đảo, Diệp Thế An lẫn Thẩm Minh phải đỡ hắn vào phòng. Liễu Ngọc Như để mọi người lui xuống, nàng vắt khăn rồi nhẹ nhàng lau thân mình cho hắn. Cố Cửu Tư trong cơn nửa tỉnh nửa say mở mắt ra, hắn cúi đầu thấy cô nương đang lau tay cho mình liền không khỏi cười thư thái.

“Ta muốn mỗi năm đều trôi qua như thế này.”

Liễu Ngọc Như nghe hắn nói vậy bèn ngẩng đầu mỉm cười. Cố Cửu Tư nhắm mắt lại, mơ màng bảo, “Ta muốn mỗi năm đều ăn tết cùng nàng, cùng người nhà, cùng huynh đệ như Chu đại ca, Thẩm Minh, và Diệp Thế An.”

“Ngủ đi.”

Liễu Ngọc Như biết hắn mê sảng, nàng lau tay cho hắn xong thì vừa cười vừa khuyên hắn nghỉ ngơi. Nàng định bỏ khăn lại vào chậu nước song vừa đứng lên đã bị Cố Cửu Tư kéo tay, hắn cười tủm tỉm nhìn nàng và liếc mắt đưa tình.

“Ta đẹp không?”

Liễu Ngọc Như bật cười, nàng mím môi đáp, “Đẹp.”

“Ta đẹp hơn hay Diệp Thế An đẹp hơn?”

“Chàng đẹp hơn.”

“Nàng hãy khen ta một lần nữa đi.” Cố Cửu Tư hơi giơ cằm lên.

Liễu Ngọc Như ngồi xuống, trìu mến hỏi, “Chàng muốn ta khen thế nào?”

“Nàng còn nhớ vào lần gặp mặt thứ hai của chúng ta ở cửa hàng son phấn, nàng đã khen ta thế nào không?”

Liễu Ngọc Như ngẩn người rồi nghiêm túc suy nghĩ, Cố Cửu Tư thấy nàng chẳng nhớ rõ liền vội nhắc, “Diệp Thế An không bằng Cố Cửu Tư ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, tài tình nhạy bén, nhân phẩm đoan chính.”

“Chàng nhớ rõ thế cơ à?” Liễu Ngọc Như ngớ ra.

Cố Cửu Tư nghiêm túc gật đầu, đưa người lại gần nàng, “Mau khen ta nào.”

“Thật ấu trĩ.” Liễu Ngọc Như chọc chọc đầu hắn rồi mím môi đứng dậy. Nàng thả khăn lại vào chậu nước, đưa lưng về phía hắn mà nói, “Mau ngủ đi.”

Liễu Ngọc Như đi rửa mặt, lúc trở về thấy trong phòng tắt đèn nên nàng nghĩ Cố Cửu Tư đã ngủ. Ai dè vừa lên giường đã bị kéo vào bên trong, sau đấy có người đè lên người nàng.

“Mau khen ta nào.”

Say xỉn khiến Cố Cửu Tư có vẻ cực kỳ cố chấp, Liễu Ngọc Như nhìn dáng vẻ hắn mà cười tủm tỉm, “Nếu ta không khen thì sao?”

“Nàng mà không khen thì ta sẽ nghĩ cách.”

Thấy mặt Cố Cửu Tư rất nghiêm túc, Liễu Ngọc Như hơi tò mò, “Nghĩ cách gì?”

Cố Cửu Tư đè trên người nàng, chống cằm nói, “Vậy nàng thử cảm thụ nhé?”

“Hả?”

Vừa dứt lời, Liễu Ngọc Như phát hiện quần áo bị lột sạch. Nàng vội vàng ngăn cản song chẳng kịp nữa rồi.

Khác với sự cẩn thận của lần đầu tiên, hiện tại Cố Cửu Tư rõ ràng thuần thục và càn rỡ hơn nhiều.

Liễu Ngọc Như khàn cả giọng, lúc sau xin tha và khen hắn cũng vô dụng.

Nàng rốt cuộc thấu hiểu bây giờ người này thật sự có cách ép nàng đi vào khuôn khổ.

Khi làm xong, Liễu Ngọc Như thở hổn hển, hoàn toàn không thể cử động. Cố Cửu Tư thì mạnh như rồng như hổ, hắn ôm nàng đi tắm rồi lại ôm nàng ngủ.

Lúc nhắm mắt lại, bọn họ biết khi mở mắt ra là đã sang năm mới.

Vì vậy giấc ngủ này kéo dài hơn thường lệ. Không biết vì đang mùa đông hay do ban đêm ngủ muộn mà giờ giấc hai người rời giường ngày càng trễ. Khi Liễu Ngọc Như tỉnh lại còn Cố Cửu Tư vẫn đang ngủ say sưa, trời đã sáng rõ. Liễu Ngọc Như nhớ hôm nay phải lên núi dâng hương cùng Giang Nhu, nàng hấp tấp lay Cố Cửu Tư nhưng hắn chỉ rên rỉ chẳng dậy nổi. Liễu Ngọc Như nôn nóng giục, “Mau dậy đi, không bà bà mắng cho bây giờ!”

“Ta ngủ thêm một khắc nữa…” Cố Cửu Tư trùm chăn kín đầu, nũng nịu nói, “Ta buồn ngủ quá…”

Liễu Ngọc Như chịu thua hắn nên đành dậy trước. Lúc quay lại thấy Cố Cửu Tư còn ngủ trên giường, nàng khẽ cắn môi rồi đi nhúng khăn vào nước lạnh và vất lên mặt hắn. Nước lạnh làm Cố Cửu Tư giật bắn mình, hắn ngồi bật dậy trên giường, hoảng sợ hô, “Cái gì vậy!”

Khăn trượt xuống mặt hắn, Liễu Ngọc Như mang vẻ mặt nghiêm túc ngồi trước hắn.

Cố Cửu Tư lập tức hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì à?”

Liễu Ngọc Như gật đầu.

“Tiền tuyến gặp nguy?”

Liễu Ngọc Như lắc đầu.

“Bắc Lương tấn công?”

Liễu Ngọc Như tiếp tục lắc đầu.

“Vậy có chuyện gì?”

Cố Cửu Tư đực mặt ra, hắn không biết chuyện gì có thể khiến Liễu Ngọc Như trông nghiêm túc như vậy. Liễu Ngọc Như nắm tay áo của hắn, vội nói, “Hôm nay đi dâng hương, cả nhà đang chờ đấy, chàng mau dậy nào.”

Nghe đến đây, Cố Cửu Tư thở phào. Hắn vừa nằm bẹp xuống giường vừa bảo, “Ta không đi, ta buồn ngủ, ta mệt mỏi, ta kiệt sức…”

Liễu Ngọc Như lập tức đứng lên, “Để ta đi lấy nước đá.”

Cố Cửu Tư tức khắc bắn khỏi giường, hắn hăng hái tuyên bố, “Ta thấy mình vẫn cố được!”

Liễu Ngọc Như kéo một Cố Cửu Tư đang buồn ngủ lại phải miễn cưỡng dậy ra cổng, lúc này toàn bộ Cố phủ đã đứng chờ ở đó. Liễu Ngọc Như dẫn Cố Cửu Tư đến trước mặt Giang nhu và Cố Lãng Hoa, nàng ngượng nghịu chào, “Công công bà bà…”

“Không sao,” Giang Nhu xua tay cười, “người trẻ tuổi mà.”

Mặt Liễu Ngọc Như càng đỏ rực rỡ.

Giang Nhu liếc Cố Cửu Tư đang ngáp ngắn ngáp dài ở cạnh nàng, bà cười bảo, “Đây là lần đầu tiên Cửu Tư đi dâng hương cùng chúng ta vào ngày mùng một suốt bao nhiêu năm qua đấy.”

Liễu Ngọc Như: …

Rốt cuộc lúc trước người này lười đến cỡ nào vậy.

Cố Cửu Tư vừa ngáp vừa đi theo Liễu Ngọc Như. Cố phủ đến chùa miếu ở ngoại ô dâng hương, cầu nguyện một năm thuận lợi bình an.

Ngoại trừ mùng một đi dâng hương thì Cố Cửu Tư chả hề bước chân ra khỏi cổng trong suốt tết âm lịch.

Mới chính thức cưới cô vợ nhỏ nên ngày nào Cố Cửu Tư cũng lẽo đẽo theo sau Liễu Ngọc Như. Hắn làm những gì nàng làm, nếu làm không được thì đứng cạnh nhìn.

Liễu Ngọc Như dạy hắn nấu cơm, cùng luyện viết chữ với hắn, thậm chí còn dạy hắn thêu hoa. Hắn sử dụng đao kiếm điêu luyện nhưng lại để kim thêu hoa đâm bị thương mười đầu ngón tay.

Hắn dụ dỗ Liễu Ngọc Như ngậm ngón tay cho hắn, nàng thật sự không hiểu ngón tay bị thương thì nàng ngậm có ích gì. Song đến lúc hiểu ra đã trễ quá rồi.

Vô tư đón năm mới xong thì tin tức từ Đông Đô truyền đến. Phạm Hiên hoàn toàn thắng lợi, bình định toàn bộ phương Bắc. Hiện tại các nước chư hầu có thế lực nhất ở Đại Vinh là Phạm Hiên nắm giữ phương Bắc, Lạc Tử Thương khống chế Dương Châu, và Lưu Hành Tri sở hữu hai châu Kinh – Ích.

Dương Châu giàu có, hai châu Kinh – Ích đất rộng lại phì nhiêu; đặc biệt là Ích Châu, xưa nay đây vốn là địa phương cung cấp lương thực. Thế nên dù Lưu Hành Tri chỉ nắm trong tay hai châu nhưng đã đủ để chống lại Phạm Hiên.

Khi Cố Cửu Tư nhận được lệnh điều động, Phạm Hiên đã đăng cơ tại Đông Đô. Hắn nhìn công văn mà trong lòng hơi bất an. Liễu Ngọc Như thu xếp hành lý, nàng thấy hắn đứng cạnh cửa sổ thì không khỏi nhắc, “Muốn suy nghĩ cũng đừng đứng bên cửa sổ. Gió thổi lạnh lắm, chàng coi chừng bị đau đầu đấy.”

Cố Cửu Tư thở dài. Hắn đóng cửa sổ rồi tới bên Liễu Ngọc Như và cùng nàng thu dọn đồ đạc.

Liễu Ngọc Như liếc hắn một cái, “Chàng đang lo nghĩ gì thế?”

Cố Cửu Tư gượng cười, “Nàng có biết ta được triệu hồi đến Đông Đô để giữ chức gì không?”

“Sao ta biết được?”

“Hộ Bộ Thị lang[1].” Cố Cửu Tư vừa gấp quần áo vừa thở dài. “Tứ phẩm đấy, là chức quan lớn.”

Liễu Ngọc Như ngẩn người nhưng nàng nhanh chóng hiểu ra.

Có thể vào thẳng Hộ Bộ làm thị lang thì tất nhiên Chu Cao Lãng không đứng ở giữa ngăn cản. Chu Cao Lãng sắp xếp cho Chu Diệp ở lại U Châu nhưng lại để Cố Cửu Tư đến Đông Đô làm Hộ Bộ Thị lang, như vậy người ông đề phòng dĩ nhiên không thể là Chu Diệp…

Liễu Ngọc Như hiểu Cố Cửu Tư đang lo lắng điều gì, nàng ngẩng đầu nhìn hắn; người đang gấp quần áo trước mặt nàng chìm trong suy tư. Sau một hồi, Liễu Ngọc Như bình thản lên tiếng, “Nếu chàng không thích thì cứ từ quan, ta đủ sức nuôi chàng.”

“Nàng nói nhảm gì đấy.” Lời này khiến Cố Cửu Tư ngẩng đầu trừng mắt nhìn Liễu Ngọc Như, hắn còn giơ tay nhéo mặt nàng. “Không phải nàng muốn dựa vào ta lấy cáo mệnh à?”

“Ta biết ngay mà,” Liễu Ngọc Như nhoẻn miệng cười, “chàng muốn kiếm cáo mệnh cho ta để chúng ta thuận buồm xuôi gió hòa ly.”

Nghe đến đây, động tác của Cố Cửu Tư thoáng dừng lại. Lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn nàng và dịu dàng nói, “Nếu hai ta không hòa ly, trừ phi nàng bỏ ta, còn không thì cả đời này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Chú thích

[1] Hộ Bộ phụ trách các việc liên quan đến tài chính quốc gia. Thị lang chỉ đứng sau thượng thư, người đứng đầu một bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play