Hai người cùng về Cố gia, vừa bước vào cửa đã gặp Giang Nhu sốt ruột ra đón.
Nhìn thấy Liễu Ngọc Như khiến bà thoáng yên tâm. Ánh mắt bà lướt qua Cố Cửu Tư, bà cố gắng đè xuống sự lo lắng trong mình để hỏi thăm Liễu Ngọc Như, “Ta nghe kể hôm nay đại công tử Vương gia ức hiếp con?”
Liễu Ngọc Như trả lời, “Không biết tại sao gã đột nhiên giả đò chẳng hay biết thân phận của con rồi nói vài lời khó nghe.”
Giang Nhu thở dài, “Đây là chuyện thường gặp với nữ tử phải tiếp xúc nhiều ở bên ngoài, con đừng để trong lòng. Ngày mai ta sẽ đến Vương gia để nói chuyện cùng phụ thân gã, dù sao cũng phải trút giận thay con.”
“Thật ra không cần đâu ạ…” Liễu Ngọc Như hơi xấu hổ, nàng nghĩ hiện giờ Vương gia tới tính sổ với Cố gia mới đúng.
Giang Nhu quan sát sắc mặt Liễu Ngọc Như thì lập tức tâm trạng càng nặng nề hơn. Bà thận trọng hỏi, “Cửu Tư đã ra tay trước rồi?”
“Phải.” Cố Cửu Tư dứt khoát đáp, chẳng hề lấp liếm, “Con bảo sẽ đánh gãy chân gã và đã làm đúng như thế.”
“Con!”
Nghe mấy lời này, ngay cả Giang Nhu vốn ôn hòa cũng phải cất cao giọng. Cố Cửu Tư vẫn thản nhiên nói, “Nương đừng bận tâm. Cùng lắm thì con đến Vương phủ nhận lỗi rồi để nương đánh gãy chân con trước mặt cha gã. Con không sợ! Dù có bị đánh gãy chân con cũng muốn tên khốn đó biết người Cố gia không phải để hắn tùy tiện trêu chọc!”
“Con ơi là con,” Giang Nhu nghe Cố Cửu Tư nói cũng dần bình tĩnh lại. Bà cảm thấy rất khó xử vì bà hiểu rõ tính nhi tử. Khi Liễu Ngọc Như gặp chuyện liền có gia đinh chạy về báo tin; bà thấy với những lời Vương Vinh đã phun ra thì có đánh gãy chân gã cũng chưa đủ. Song tình hình hiện tại không như lúc trước, bà chỉ có thể nói, “Cửu Tư à, con nên trưởng thành hơn, có nhiều chuyện không thể giải quyết bằng vũ lực. Hôm nay Vương Vinh gây sự với Ngọc Như mà còn giả bộ chẳng quen biết Cố gia thì việc con trực tiếp vuốt mặt không nể mũi như vậy chính là cái tát vào mặt Vương gia. Vốn chuyện này con có lý cũng sẽ thành vô lý.”
Cố Cửu Tư cười nhạo, “Cái gì mà có lý với vô lý, chẳng qua mọi người muốn nói giảm nói tránh thôi. Cố gia chúng ta có quyền thế, gã đâu dám hó hé dù chỉ một câu. Nếu Cố gia thất thế, với cái đức tính tiểu nhân của Vương gia lại chẳng muốn rút gân lột da chúng ta? Nương,” Cố Cửu Tư bước về phía Giang Nhu, “người nói với cữu cữu một tiếng, để cữu cữu nghĩ cách tước đoạt chức tiết độ sứ của cha Vương Vinh thì mới thật sự loại trừ tai họa mai sau.”
“Làm càn!” Giang Nhu lạnh lùng quát. Bà nhìn Cố Cửu Tư, trong lòng chợt thấy mệt mỏi. Bà nghĩ ngợi rồi thở dài, “Thôi, để ta và phụ thân con bàn bạc đã. Ngày mai con cùng phụ thân tới Vương gia tạ lỗi đi.”
Nói xong bà liền ra lệnh, “Nhốt đại công tử vào Phật đường. Cửu Tư à,” Giang Nhu từ tốn nói, “con cần phải mài giũa lại tính tình.”
Khi hạ nhân tiến đến kéo Cổ Cửu Tư, hắn phất tay áo rồi thẳng thừng bảo, “Không cần, ta tự đi.”
Dứt lời, Cố Cửu Tư lập tức tự mình đến Phật đường. Liễu Ngọc Như nhìn tới nhìn lui, không biết nên đi theo ai. Giang Nhu liếc nhìn Liễu Ngọc Như, bà bảo, “Ngọc Như đi với ta.”
Liễu Ngọc Như lo lắng nhìn thoáng qua Cố Cửu Tư rồi mới theo Giang Nhu vào trong phòng.
Giang Nhu vào phòng liền ngồi xuống ghế. Bà giơ tay xoa đầu, tựa hồ có chút mỏi mệt.
Liễu Ngọc Như rót trà cho Giang Nhu, nhỏ nhẹ an ủi, “Bà bà đừng nhức đầu. Tuy Cửu Tư hơi kích động nhưng cũng không phải vô lý. Vương gia khinh người quá đáng, nếu chúng ta chẳng nói gì thì họ sẽ càng lấn lướt.”
“Ta biết chứ.” Giang Nhu nhận chén trà từ trong tay Liễu Ngọc Như, bà gượng nói, “Nếu trước kia Cửu Tư làm vậy thì ta chẳng thấy có gì bất ổn. Nhưng hiện tại…”
Giang Nhu do dự trong chốc lát nhưng rốt cuộc vẫn tiếp tục, “Vốn dĩ không nên nói những việc này với bọn tiểu bối các con vì sợ các con buồn phiền, nhưng giờ Cửu Tư gây chuyện ồn ào như vậy thì ta nghĩ nên nói đôi lời để các con ít nhất cũng nắm được tình hình. Hiện tại thánh thượng…sợ là đang dè chừng Lương Vương.”
Lời bà nói khiến Liễu Ngọc Như thầm run rẩy. Giang Nhu cân nhắc nói, “Ta không biết tin tức cụ thể, bây giờ các phe phái vẫn đang thăm dò nhau. Mặc dù đệ đệ của ta giữ chức cao trong triều song lại có quan hệ thân thiết với Lương Vương. Nếu thật sự thánh thượng để ý Lương Vương thì chúng ta phải cẩn thận, chí ít không được để kinh đô nắm thóp nhược điểm làm liên lụy đến đệ đệ của ta.”
“Vậy…chuyện hôm nay Cửu Tư làm…”
“Ta sợ có người gài bẫy.”
Liễu Ngọc Như thở dài.
“Thật ra Cửu Tư nói chẳng sai, nếu đã kết thù thì giải pháp tốt nhất là khiến Vương gia rời Dương Châu. Nhưng Cửu Tư không biết rằng vị trí tiết độ sứ sở hữu đặc thù riêng biệt. Tiết độ sứ thuộc về quân đội, hai bên có quan hệ mật thiết với nhau. Vương gia mà rời đại bản doanh của mình thì có thể đi đâu? Đổi chỗ khác đồng nghĩa với việc từ bỏ toàn bộ quyền lợi của tiết độ sứ, ai chấp nhận nổi chứ? Hiện giờ chúng ta không nên làm lớn chuyện, cữu cữu con lo thân mình chưa xong thì sao rảnh tay đối phó Vương gia?”
Nghe Giang Nhu giải thích, Liễu Ngọc Như nghĩ sơ cũng đã hiểu chân tướng giấc mộng kia.
Hoàng đế bệnh nặng, trong lòng nghi kỵ Lương Vương, thầm nghĩ trước khi chết phải diệt trừ mối họa lớn này cho nhi tử nên ép Lương Vương tạo phản. Vương gia tất nhiên đã biết tin mới tính kế Cố Cửu Tư, mục đích là để tìm cớ giáng chức cữu cữu của hắn. Cữu cữu Cố Cửu Tư thất thế, Lương Vương tạo phản, về sau Lương Vương lại bị U Châu Tiết độ sứ Phạm Hiên giết chết, thiên hạ đại loạn, Cố gia phú khả địch quốc[1] hiển nhiên thành đối tượng bị Vương gia thèm thuồng…
Liễu Ngọc Như âm thầm siết chặt nắm đấm.
Giang Nhu vừa chậm rãi lau trán vừa nói, “Dù sao cũng chưa cần hoảng sợ, Vương gia không có người ở Đông Đô nên chả thể nhanh nhạy nắm bắt tin tức…”
“Không, bà bà,” Liễu Ngọc Như vội ngắt lời, “chúng ta không thể nghĩ theo hướng tích cực mà phải nghĩ theo hướng Vương gia thật sự đã gài bẫy Cửu Tư.”
Giang Nhu ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như, nàng gấp gáp giải thích, “Cữu cữu là chỗ dựa của Cố gia, tuyệt đối không được để cữu cữu thất thế. Vì vậy chúng ta không thể dâng nhược điểm cho Vương gia mang tới Đông Đô. Nếu Vương gia quả thật đã gài bẫy chúng ta thì sự tình chẳng dừng lại ở việc đánh gãy chân đâu, bọn họ khẳng định sẽ có bước kế tiếp để đẩy Cố gia lên đầu sóng ngọn gió. Chưa biết chừng vào giờ phút này Vương đại nhân đang đưa Vương Vinh đến Cố phủ tạ lỗi. Nếu ông ta thật sự tới Cố phủ tạ lỗi, Cố gia nhất định sẽ mang tiếng ngang ngược!”
Nghe đến đây, sắc mặt Giang Nhu tái mét.
“Không thể trì hoãn nữa.” Liễu Ngọc Như lập tức khuyên, “Người phải mang Cửu Tư đi tạ lỗi ngay. Không chỉ nói xin lỗi mà còn phải trừng phạt hắn thật nhẫn tâm tới mức mà mọi người đều tâm phục khẩu phục và nghĩ chúng ta đã hành xử công bằng.”
Những lời này khiến Giang Nhu đau lòng vô cùng. Bà hít sâu một hơi, mắt nhắm nghiền; lát sau, bà mở mắt ra rồi lên tiếng, “Con nói đúng. Gọi Cửu Tư đến đây, ta sẽ dẫn nó đi.”
Liễu Ngọc Như vâng lời, nàng gấp rút đi Phật đường. Cố Cửu Tư đang ngồi xếp bằng ăn đùi gà bên trong Phật đường. Liễu Ngọc Như thấy bộ dạng của hắn liền bật cười, “Ai đưa đùi gà cho ngươi thế?”
“Mộc Nam,” Cố Cửu Tư chả hề giấu giếm. Hắn lấy khăn từ người hầu rồi lau miệng một cách hết sức tao nhã. Hắn nói, “Chỉ bảo giam ta vào Phật đường chứ đâu muốn bỏ đói ta. Có phụ nhân ác nghiệt cỡ ngươi mới đối xử với ta độc địa như vậy.”
Liễu Ngọc Như nghe mà môi mấp máy. Nàng vừa nhìn dáng vẻ ngông cuồng của Cố Cửu Tư vừa nghĩ tới chuyện phải nói. Không hiểu sao nàng bỗng cảm thấy đau lòng.
Liễu Ngọc Như nhìn người hầu đứng cạnh, người hầu nhanh chân rời đi. Khi Phật đường chỉ còn hai người bọn họ, Liễu Ngọc Như đến ngồi xổm trước mặt Cố Cửu Tư. Nàng lẳng lặng nhìn hắn, “Nương ngươi muốn dẫn ngươi đi Vương gia tạ lỗi.”
“Ngay bây giờ?” Cố Cửu Tư hơi kinh ngạc.
Hiện tại đã là đêm khuya, muốn xin lỗi thì cũng phải để sáng mai mới đúng.
Liễu Ngọc Như cười gượng gạo, nàng giải thích, “Ta có nói cũng chẳng biết ngươi hiểu được không. Bệ hạ đang nghi ngờ Lương Vương, chuyện Vương Vinh sợ là một cái bẫy.”
Liễu Ngọc Như nói xong cũng thấy mình nói quá vắn tắt. Sợ Cố Cửu Tư không hiểu nên nàng đang định giải thích thêm thì Cố Cửu Tư chợt lên tiếng, “Ta không hối hận.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Cố Cửu Tư lặng lẽ nhìn nàng bằng ánh mắt điềm tĩnh và thông suốt, “Thật ra lúc đi tìm gã ta đã nghĩ tới khả năng này, nhưng ta vẫn quyết định đánh gã. Vấn đề này không khó giải quyết, khi ta và mẫu thân đi nhận lỗi thì cứ đánh gãy một chân ta trước mặt mọi người. Dù chuyện có bị truyền tới Đông Đô thì người ta cũng không tiện truy xét.”
Nói rồi Cố Cửu Tư thở dài, miệng hắn cười song đôi mắt lại mang theo cay đắng, “Coi bộ Cố gia phải trải qua mưa gió rồi.”
Liễu Ngọc Như im lặng, nội tâm nàng có chút khổ sở. Nàng nhìn người trước mặt, cảm thấy hắn tựa như trưởng thành trong nháy mắt. Nói đúng hơn, hắn luôn hiểu thấu đáo mọi chuyện, chẳng qua trước kia có điều kiện để hắn sống buông thả. Nhưng bây giờ hắn phải ép bản thân suy nghĩ những vấn đề hắn chẳng muốn nghĩ tới.
Liễu Ngọc Như thấy mình thật mâu thuẫn. Nàng vốn hy vọng người này trở nên chín chắn, làm một nam nhi tốt. Song giờ thấy hắn biểu hiện chững chạc như vậy, nàng lại muốn hắn vĩnh viễn là thiếu niên chưa trải sự đời khiến mọi người vui vẻ.
Cố Cửu Tư nhìn bộ dạng của nàng, hắn không khỏi cười rộ, “Cái mặt này là sao? Người sắp bị gãy chân là ta còn chưa than thì ngươi khổ sở làm gì?”
“Cố Cửu Tư…” Nàng thở dài, “Ngươi yên tâm, ta đi với ngươi. Nếu chân ngươi gãy, ta cõng ngươi về.”
“Ai mướn ngươi làm chứ?” Cố Cửu Tư đứng dậy, cùng nàng đi ra khỏi Phật đường. Hắn vẫn cười cà lơ phất phơ như trước, “Cố gia chúng ta chưa xuống dốc tới mức khiến thiếu phu nhân phải cõng người.”
“Được rồi,” hắn nhéo mặt nàng, “mặt ủ mày ê làm gì. Ta tính hết rồi, ngươi đừng buồn.”
Liễu Ngọc Như không đáp lời. Nàng đi bên cạnh Cố Cửu Tư, tay áo hai người khẽ chạm vào nhau. Nàng rõ ràng cảm giác được, tay áo Cố Cửu Tư dường như đang run nhè nhẹ.
Hắn sợ.
Vào khoảnh khắc này, Liễu Ngọc Như chợt ý thức được điều đó.
Cố Cửu Tư thông minh, nhưng kinh nghiệm sống có hạn. Lần đầu thấy phụ mẫu gặp khó khăn, hắn rõ ràng muốn mình trưởng thành để đối mặt với sóng to gió lớn song rốt cuộc trong hắn vẫn có chút yếu đuối.
Nhưng hắn không nhắc đến, cũng chẳng cho ai thấy.
Thế nhưng Liễu Ngọc Như lại cảm nhận rõ nỗi bất an này. Khi hai người sánh bước trên hành lang, Liễu Ngọc Như không cầm lòng được mà cầm tay hắn.
Cố Cửu Tư kinh ngạc quay đầu lại, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn.
Ánh mắt nàng cứng cỏi lại dịu dàng.
“Ngươi đừng sợ,” nàng cất tiếng. Vào giây phút ấy, dường như có sức mạnh vô hình trấn an và che chở hắn. Hắn nghe nàng nói, “Để ta ở bên dìu ngươi đứng lên, ngươi sẽ không mất mặt.”