Trong thời gian thiên hạ đại loạn, Vương Thiện Tuyền tự phong mình là Hoài Vương tại Dương Châu. Sau khi ông ta chết, nội bộ Dương Châu lục đục. Cuối cùng bọn họ chọn đứa con nhỏ nhất trong mười lăm nhi tử của Vương Thiện Tuyền là Vương Niệm Thuần làm Hoài Vương; mười bốn người kia đều bị Lạc Tử Thương giết. Mẫu thân của Vương Niệm Thuần chính là Cơ phu nhân.
Cơ phu nhân xuất thân vũ cơ, nghe nói từng là quý tộc tiền triều nhưng gia đình sa sút nên bị sung làm kỹ nữ. Về sau do xinh đẹp lại múa giỏi nên được Vương Thiện Tuyền nạp vào phủ, sinh hạ Vương Niệm Thuần thì thành thiếp thất.
Sở dĩ Lạc Tử Thương chọn Vương Niệm Thuần và Cơ phu nhân giữa một đám phu nhân chủ yếu vì dễ khống chế. Năm nay Vương Niệm Thuần chưa đầy năm tuổi, thân phận Cơ phu nhân lại thấp kém, nếu không nghe theo Lạc Tử Thương thì chẳng có năng lực cầm quyền Dương Châu. Hiện tại Lạc Tử Thương hợp tác với Cơ phu nhân; Cơ phu nhân thay y bảo vệ Dương Châu, còn y đến Đông Đô làm quan.
Bất kể lý do Lạc Tử Thương khăng khăng ở lại Đông Đô thì với quan hệ giữa y và Cơ phu nhân, yêu cầu biến mười triệu lượng thành quốc trái rõ ràng chả phải ý tưởng của cô ta mà là của Lạc Tử Thương.
Nhưng Cố Cửu Tư không thể góp ý quá nhiều, làm vậy khó tránh khỏi xung đột giữa các đảng phái.
Xét theo điều kiện này thì Lạc Tử Thương từ đầu đến cuối vẫn muốn bảo vệ một phần sức mạnh của Dương Châu. Nếu Đại Hạ phát hành quốc trái trên phạm vi toàn đất nước, tất nhiên hệ thống vay nợ sẽ được đảm bảo. Lạc Tử Thương mua quốc trái rồi sau này đổi chác cũng có thể kiếm một khoản tiền. Trên thực tế, Đại Hạ sẽ không tự hại mình bằng cách quịt nợ; một khi làm thế, sau này rất khó bán quốc trái lần nữa. Đây là vốn lưu động khổng lồ.
Hắn chợt thấy bội phục Lạc Tử Thương; ngay cả khi đường cùng, y vẫn tìm ra lối thoát tốt nhất cho bản thân.
“Ngươi nghĩ thế nào?” Phạm Hiên liếc nhìn hắn.
Cố Cửu Tư đáp lại ánh mắt ông, “Thần không có ý kiến, xin nghe bệ hạ chỉ thị.”
Phạm Hiên trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, “Lạc Tử Thương nói nếu bắt Dương Châu cho không số tiền này thì y không thể áp chế những người khác, nhất thiết phải cho bọn họ một sự đảm bảo. Trẫm hiểu nỗi khó xử của y, nếu trẫm ở vị trí của y thì quả thật cũng chẳng làm được. Y tình nguyện lấy ra mười triệu lượng đã đủ chứng minh tấm lòng thành. Ngươi nghĩ trẫm nên giải quyết việc này thế nào?”
Cố Cửu Tư nghe vậy liền biết Phạm Hiên đang do dự. Hắn ngẫm nghĩ rồi trả lời, “Vi thần cho rằng không thể phát hành quốc trái. Quốc trái thật ra được xây dựng trên sự tín nhiệm của bá tánh, với tiền đề là một nền chính trị ổn định để đảm bảo thu nhập từ thuế. Nợ U Châu có thể vận hành vì nội tử biết tính toán chính xác thu nhập từ thuế của U Châu cũng như khả năng hoàn trả trong tương lai. Nhưng bệ hạ có cam đoan nếu dùng số tiền này cho Hoàng Hà sẽ thu được lợi nhuận không? Nếu không thể thì sao dám phát hành quốc trái?”
“Dương Châu mua quốc trái rồi bán lại, người thu mua chính là dân chúng. Ngộ nhỡ không đủ sức hoàn trả thì danh dự triều đình sẽ ra sao?”
Phạm Hiên thở dài, ông gật đầu, “Trẫm hiểu. Nhưng nếu không cho Dương Châu chút lợi lộc, e rằng Lạc Tử Thương sẽ chẳng thể lấy ra số tiền này.”
Cố Cửu Tư không nói gì, Phạm Hiên nhìn hắn, “Thôi, ngươi về suy nghĩ đi, trẫm sẽ hỏi thêm những người khác.”
Cố Cửu Tư hành lễ rồi trở về Cố phủ. Lúc hắn về tới phòng, Liễu Ngọc Như đang xem sổ sách cùng người khác.
Hiện giờ Thần Tiên Hương bán khá chạy ở Đông Đô, đợt gạo thứ hai cũng đã được vận chuyển từ Vọng Đô tới đây. Thấy Cố Cửu Tư trở về với khuôn mặt rầu rĩ, Diệp Vận liếc Liễu Ngọc Như một cái. Liễu Ngọc Như tằng hắng rồi bảo Diệp Vận, “Để ta đi xem Cửu Tư.”
Diệp Vận lặng lẽ cười cười, nàng ấy xoay người rời đi. Nàng ấy vừa ôm sổ sách vừa nghĩ đến chuyện kiểm kê thóc gạo. Vì mải nghĩ lại cúi đầu đi với tốc độ nhanh nên đột ngột đụng trúng một người. Nàng ấy suýt ngã xuống nhưng đối phương kịp thời giữ lại và cười nói, “Cô nương đi đường cẩn thận.”
Thanh âm này cực kỳ dễ nghe, tựa dòng suối trong chảy róc rách. Diệp Vận ngẩn ngơ ngước nhìn, đập vào mắt nàng ấy là khuôn mặt độ ngoài ba mươi rất tuấn tú nhưng đôi mắt kia lại mang theo vài phần thông thái của người từng trải. Diệp Vận nhất thời cứ đứng ngây ra mà nhìn, lát sau nàng ấy bỗng hoàn hồn rồi lùi một bước, “Bái kiến Giang đại nhân.”
Nàng nghe nói cữu cữu của Cố Cửu Tư là Giang Hà đã chuyển đến Cố phủ, nhìn khuôn mặt khá giống Cố Cửu Tư này thì không khó đoán thân phận ông.
Giang Hà nghe Diệp Vận nói bèn nhướn mày, “Ồ, ngươi biết ta?”
“Dân nữ là Diệp Vận, phụ trách chủ quản Thần Tiên Hương, thiếu phu nhân từng nhắc tới ngài.”
Diệp Vận trả lời đầy cung kính, Giang Hà nghe mà không thể không nhìn nàng ấy thêm vài lần. Ông cười tủm tỉm, “Đại tiểu thư Diệp gia có tính cách thế này thật ngoài dự đoán của ta. Xem ra các cô nương xung quanh Ngọc Như ai cũng rất lợi hại.”
Diệp Vận im lặng cúi đầu, nàng ấy chưa từng gặp nam nhân nào đẹp đến vậy. Người này sở hữu dung mạo tương tự Cố Cửu Tư, song lại có khí chất mà Cố Cửu Tư thiếu. Với nữ nhân mà nói, khí chất này là điểm trí mạng.
Giang Hà thấy nàng ấy ngượng ngùng liền cười hòa nhã, “Diệp tiểu thư có việc thì cứ đi trước, Giang mỗ không tiễn.”
Diệp Vận điềm tĩnh chào một tiếng rồi lui xuống. Sau khi nàng ấy rời đi, Thẩm Minh chạy từ trong sân ra, mừng rỡ hỏi, “Ta nghe nói Diệp Vận tới, nàng ấy đâu?”
“Diệp tiểu thư đi rồi,” hạ nhân cười đáp, “lần sau Thẩm đại nhân phải tới sớm hơn mới được.”
Thẩm Minh nghe vậy thì hơi hụt hẫng, “Nàng ấy cũng không biết chờ ta.”
Người xung quanh mím môi cười, Giang Hà nghe hắn nói liền lên tiếng, “Muốn theo đuổi cô nương thì phải chủ động.”
“Ai theo đuổi cô nương chứ?!”
Thẩm Minh lập tức nổi giận, hắn lí nhí, “Ta, ta chỉ có việc cần tìm nàng ấy.”
Dứt lời, Thẩm Minh cũng không định tán gẫu với Giang Hà mà xoay người bỏ chạy.
Sau khi tiễn Diệp Vận, Liễu Ngọc Như quay về phòng. Cố Cửu Tư ngồi cúi đầu trong phòng như đang suy nghĩ cái gì; từ lúc về nhà đến giờ hắn vẫn chẳng nói câu nào. Liễu Ngọc Như lại gần hắn, nhẹ nhàng hỏi thăm, “Sao rồi?”
“Lạc Tử Thương đồng ý đưa tiền.” Cố Cửu Tư thở dài. “Nhưng y bảo chỉ mình y đồng ý thì không được. Rất nhiều người phản đối việc Dương Châu giao số tiền lớn như vậy nên cần phải cho Dương Châu chút lợi lộc.”
Liễu Ngọc Như suy tư nhận xét, “Y nói cũng có lý.”
“Ta biết,” Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như, “nên ta mới sầu. Không thể phát hành quốc trái theo mong muốn của y, vì ta không định hoàn trả số tiền này. Ta bắt Dương Châu giao số tiền lớn với mục đích làm suy yếu nó. Chứ không Dương Châu ngày ngày theo dõi chúng ta và Lưu Hành Tri long tranh hổ đấu rồi nhỡ Lạc Tử Thương có suy tính khác thì đúng là nuôi hổ gây họa.”
“Hẳn bệ hạ đã nghĩ đến phương diện đó.” Liễu Ngọc Như trầm ngâm. “Thật ra muốn Dương Châu giao số tiền này cũng đơn giản thôi.”
“Hả?” Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như mỉm cười, “Cửu Tư, chức quan ở Dương Châu thường do gia tộc mua được, vì vậy chẳng thể tách rời mối quan hệ giữa quan phủ và thương nhân đúng không?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, bọn họ đều đến từ Dương Châu nên Cố Cửu Tư biết rõ chốn quan trường ở đây là sự kết hợp giữa chính trị và thương nghiệp. Liễu Ngọc Như kiên nhẫn giải thích, “Về bản chất, quan trường Dương Châu đại diện cho lợi ích của thương nhân Dương Châu. Một khi thương nhân Dương Châu đồng ý thì sẽ chẳng còn ai phản đối. Nếu bọn họ muốn lợi lộc, chúng ta sẽ cho.”
“Nên cho lợi lộc gì mới thỏa đáng?” Cố Cửu Tư vừa nhìn Liễu Ngọc Như vừa vội vàng hỏi.
Liễu Ngọc Như chần chừ, nàng suy nghĩ giây lát rồi nói, “Cửu Tư, hay để ta đi nói chuyện với Lạc Tử Thương?”
“Nàng đi gặp y?” Cố Cửu Tư ngạc nhiên.
Liễu Ngọc Như gật đầu, “Đúng vậy, ta sẽ đích thân đàm phán với y.”
Cố Cửu Tư im lặng, Liễu Ngọc Như liếc nhìn hắn; nàng biết hắn đang nghĩ gì. Sau một hồi trầm mặc, nàng rốt cuộc bảo, “Để ta nhờ Vận nhi…”
“Nàng đi đi.”
Cố Cửu Tư hít sâu một hơi rồi đột ngột mở miệng.
Liễu Ngọc Như ngỡ ngàng, sau đấy kinh ngạc lắp bắp, “Chàng…chẳng phải chàng không thích…”
“Ta không thích thật,” Cố Cửu Tư cười chua chát, “nhưng ta vốn là bình giấm mà. Nàng là người làm ăn, nếu vì ghét đối phương mà không cho nàng đi gặp thì trông ta hẹp hòi quá.”
Cố Cửu Tư hào phóng tuyên bố, “Nên nàng hãy đi gặp y, chỉ cần trái tim nàng thuộc về ta thì nàng gặp ai cũng được.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn dùng quạt tròn che nửa khuôn mặt mà cười khúc khích.
“Nàng cười gì đấy?” Cố Cửu Tư bất mãn nhíu mày. “Những lúc thế này nàng phải cảm động mới đúng chứ?”
“Lang quân thật trẻ con.” Liễu Ngọc Như nhếch môi cười. “Ta nói chuyện với Lạc Tử Thương có vài lần mà chàng nhớ đến tận giờ. Chàng nói mình là bình giấm quả chẳng sai.”
Ngay chính Cố Cửu Tư còn thấy mình nhạy cảm, hắn biết bản thân đuối lý bèn hấp tấp đổi đề tài, “Bao giờ nàng đi gặp hắn?”
Liễu Ngọc Như suy nghĩ, nàng quay đầu nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài rồi trả lời, “Hay đi ngay bây giờ?”
“A?”
“Không được à?” Liễu Ngọc Như quay lại nhìn hắn.
Cố Cửu Tư ho nhẹ một tiếng, hắn gật đầu, “Được, được chứ.”
Liễu Ngọc Như đã quyết định liền sai người chuẩn bị. Nàng mang theo bản đồ tuyến đường vận chuyển của mình lẫn những bản kế hoạch khác rồi thay đổi xiêm y và đi tới Lạc phủ.
Liễu Ngọc Như vừa rời phòng, Cố Cửu Tư lập tức thay quần áo và lén lút bám theo nàng. Lúc đến Lạc phủ, Liễu Ngọc Như gửi bái thiếp còn Cố Cửu Tư vòng ra sau hậu viện tìm cách trèo tường vào. Nhưng nghĩ mãi hắn mới phát hiện muốn lặng lẽ đột nhập vô cùng khó, hơn nữa hắn có vào cũng chẳng làm được gì.
Hắn nhất thời ỉu xìu, nhưng ngẫm nghĩ một lát thì hắn nảy ra sáng kiến tuyệt diệu. Hắn nhanh chân chạy đến một tiệm quần áo và nói với lão bản, “Lão bản, kiếm cho ta một bộ trang phục! Phải thật đẹp đấy, nhớ chọn phong cách mà nữ nhân nhìn cái thích ngay!”
Lúc Liễu Ngọc Như gửi bái thiếp, Lạc Tử Thương đang câu cá. Quản gia mang bái thiếp tới, Lạc Tử Thương thấy hoa văn đặc trưng của Cố gia trên thiếp liền nheo mắt và lập tức nói, “Không gặp.”
“Là Cố thiếu phu nhân,” quản gia cung kính báo.
Lạc Tử Thương ngạc nhiên, y vô thức hỏi, “Cố Cửu Tư đâu?”
“Cố đại nhân không đi cùng.”
Lạc Tử Thương nhíu mày, y không hiểu Liễu Ngọc Như một mình đến đây là có ý gì. Nhưng cuối cùng y vẫn gật đầu rồi phái người mời Liễu Ngọc Như vào phủ.
Dù sao Liễu Ngọc Như cũng là nữ tử, Lạc Tử Thương gặp nàng thì không thể thoải mái như với Cố Cửu Tư; y thay đồ rồi mới đến đại sảnh.
Khi y tới nơi, Liễu Ngọc Như đang ngắm bức tranh thủy mặc trong đại sảnh.
Nàng mặc áo mỏng màu trắng, váy dài màu xanh nước biển và khoác tấm voan mỏng cùng màu. Bộ trang phục này làm lộ ra chiếc cổ thon dài hoàn mỹ; thoạt nhìn, trông nàng tựa con hạc cô độc xinh đẹp bay lạc vào nhà y.
Lạc Tử Thương không chào hỏi Liễu Ngọc Như mà chỉ đứng tại cửa lặng lẽ ngắm nhìn nàng.
Lát sau, Liễu Ngọc Như quay đầu thấy Lạc Tử Thương đứng ở cửa thì thoáng ngạc nhiên. Sau đấy nàng ung dung mỉm cười và nhã nhặn chào, “Lạc đại nhân.”
“Liễu phu nhân.”
Lạc Tử Thương gật đầu, y lại gọi nàng bằng một xưng hô khác.
Nàng kinh doanh đã được một thời gian, người trong giới dần dà kính trọng gọi nàng là “Liễu phu nhân”.
Nữ tử không phụ thuộc vào nhà chồng mới có tư cách dùng họ của chính mình.
Liễu Ngọc Như cũng không quan tâm chuyện xưng hô thế nào, nàng mỉm cười hồi đáp. Lạc Tử Thương bước vào đại sảnh rồi mời Liễu Ngọc Như ngồi xuống. Sau khi hai người an vị, Lạc Tử thương mới hỏi, “Liễu phu nhân có hứng thú với bức họa kia?”
“Lạc đại nhân tự tay vẽ bức tranh ấy à?” Liễu Ngọc Như nhìn Lạc Tử Thương. “Thiếp thân nhận ra cảnh trong tranh, là ở ngoại ô Dương Châu.”
Lạc Tử Thương lặng lẽ uống trà, y gật đầu, “Đúng vậy, Liễu phu nhân từng ghé qua?”
“Thời niên thiếu, mỗi tháng mẫu thân sẽ dẫn theo ta đến chùa Ẩn Sơn cầu phúc nên ta khá quen thuộc nơi này.”
Động tác uống trà của Lạc Tử Thương thoáng dừng lại, hắn đổi đề tài, “Liễu phu nhân sẽ không vô duyên vô cớ ghé thăm, nhưng mục đích chắc không phải để ôn chuyện với Lạc mỗ?”
“Tất nhiên không phải,” Liễu Ngọc Như lấy ra vài bản vẽ, “Ngọc Như đến vì muốn bàn chuyện làm ăn với Lạc đại nhân.”
Nói rồi nàng trải bản vẽ lên bàn, còn Lạc Tử Thương bước đến bên cạnh chiếc bàn, vừa nhìn bản vẽ vừa nghi hoặc hỏi, “Đây là?”
“Đây là tuyến đường vận chuyển trong tương lai của Ngọc Như.”
Nàng chỉ vào bản vẽ, dùng thanh âm hòa nhã giới thiệu, “Thương đội này xuất phát từ U Châu, chủ yếu sử dụng đường thủy để vận chuyển. Phía nam hướng về Dương Châu, tây là Ti Châu, đông là các nước khác, ngoài ra trong hành trình sẽ xen kẽ với đường bộ. Tuyến đường này bảo đảm phí tổn thấp nhất nhưng hiệu suất cao nhất vì có thể mang hàng hóa đi bán khắp nơi.”
Lạc Tử Thương không nhận xét gì, y lẳng lặng nhìn chằm chằm bản đồ. Y không hiểu làm thế nào Liễu Ngọc Như nghĩ ra được phương pháp này; thông qua thành lập kho hàng, quy hoạch tuyến đường vận chuyển, và hợp lý kết hợp giữa đường bộ với đường thủy để giảm thiểu phí tổn. Y nghĩ mãi mà không biết vì sao một nữ nhân lại đam mê những thứ đó.
Liễu Ngọc Như thấy y im lặng bèn tiếp tục, “Từ Dương Châu mà muốn dùng con đường này tới Ti Châu thì Hoàng Hà là con sông mấu chốt.”
Nghe đến đây, Lạc Tử Thương liếc nhìn nàng, khóe miệng y cong lên, “Liễu phu nhân cứ đùa, Hoàng Hà không thích hợp để tàu thuyền chạy.”
Liễu Ngọc Như lắc đầu, “Hoàng Hà thích hợp hay không thì phải dựa vào Lạc đại nhân.”
Lạc Tử Thương không đáp trả, Liễu Ngọc Như lấy ra tấm bản đồ thứ hai; đây chính là phương án tu sửa Hoàng Hà mà Lạc Tử Thương đề xuất. Những người quản lý Hoàng Hà đặt nặng việc sửa chữa đê đập nhưng mặt khác cũng suy xét chuyện phân luồng dòng sông.
Trong phương án của Lạc Tử Thương, con sông được nối liền với vùng đất thấp phía bắc dưới chân núi Thái Sơn. Do địa thế bằng phẳng nên dòng nước không chảy xiết lắm.
“Dựa theo phương án trăm năm của Lạc đại nhân, trong tương lai Hoàng Hà rất thích hợp để tàu thuyền chạy.” Liễu Ngọc Như chỉ vào những điểm quan trọng trên bản quy hoạch của Lạc Tử Thương. “Chỉ cần xây dựng đê ở hướng nam thì có thể phân luồng để dòng nước chảy về sông Hoài và dùng tuyến đường sông Hoài tới Dương Châu. Sau đấy, thương đội có thể sử dụng tuyến đường vận chuyển của ta để đi thẳng từ Dương Châu đến Ti Châu.
Lạc Tử Thương nghe Liễu Ngọc Như phân tích, mắt y không rời khỏi bản đồ. Sau khi xem xét kỹ càng, y phát hiện Liễu Ngọc Như nói đúng.
Nếu dựa theo biện pháp này quản lý Hoàng Hà, mai sau ngành vận chuyển đường thủy của Dương Châu sẽ càng phát đạt.
Liễu Ngọc Như thấy y trầm tư bèn bắt đầu giải thích tỉ mỉ; địa điểm xuất phát, dùng loại thuyền nào, mất mấy ngày để tới nơi…
Trong lúc thảo luận, Liễu Ngọc Như đứng gần y. Vì bản vẽ rất lớn nên nếu đứng quá xa thì y không thấy rõ, nhưng nàng cũng chẳng đứng sát rạt mà khéo léo giữ khoảng cách. Dù giữa hai người có khoảng cách này, y vẫn ngửi thấy mùi hương ngọc lan chỉ thuộc về mình nàng. Hương thơm thoang thoảng, lượn lờ nơi chóp mũi làm tâm hồn y nhộn nhạo.
Liễu Ngọc Như mất nhiều thời gian mới trình bày xong hết, nàng đưa mắt nhìn y, “Lạc đại nhân thấy ý tưởng của thiếp thân thế nào?”
Câu hỏi của nàng khiến Lạc Tử Thương hoàn hồn, y âm thầm lùi một bước rồi cười cười, “Liễu phu nhân có ý tưởng rất hay, nhưng tại hạ vẫn không hiểu tại sao phu nhân lại đi bàn chuyện này với ta?”
“Lạc đại nhân,” Liễu Ngọc Như cúi đầu gấp lại bản đồ, thản nhiên đáp, “thiếp thân ghé qua vì hy vọng có thể hợp tác với ngài. Lạc đại nhân hãy thử về Dương Châu thương lượng với mọi người chuyện tu sửa Hoàng Hà. Hồi nãy ta đã tính toán cho ngài xem, nếu tuyến đường này được xây dựng thì mọi phí tổn sẽ giảm ít nhất một nửa. Dương Châu có địa vị vững vàng nhờ vận tải thủy phát triển, nên tu sửa Hoàng Hà chắc chắn có lợi với Dương Châu. Nếu Lạc đại nhân tu sửa Hoàng Hà,” Liễu Ngọc Như mỉm cười, “thiếp thân sẽ coi như ngài đầu tư vào thương đội của thiếp thân. Sau này hễ Dương Châu dùng thương đội của thiếp thân vận chuyển hàng hóa sẽ được giảm mười phần trăm chi phí.”
Lạc Tử Thương vừa nghe vừa gật gù, “Tại hạ hiểu rồi,” y bật cười, “Liễu phu nhân đang thay phu quân làm thuyết khách.”
“Vì phu quân nhưng cũng vì bản thân.” Liễu Ngọc Như nhấp ngụm trà, nàng nhàn nhạt hỏi, “Lạc đại nhân có muốn suy xét mua cổ phần của thương đội không?”
Lời này khiến Lạc Tử Thương sửng sốt, Liễu Ngọc Như tiếp tục phân tích lợi nhuận của thương đội cho y.
Nếu có thể thành lập thương đội này thì lợi nhuận kiếm được thật khủng khiếp, ngay cả người hiểu biết sâu rộng như Lạc Tử Thương cũng không khỏi kích động.
Khi nói chuyện, giọng Liễu Ngọc Như rất kiên định, khiến người nghe vô thức tin tưởng và cảm thấy không phải nàng đang cố gắng thuyết phục mà chỉ đơn thuần phát biểu một sự thật chẳng thể bàn cãi.
“Nếu Lạc đại nhân không yên tâm thì có thể đầu tư tiền trước. Sau khi thương đội hoạt động mà ngài không muốn tiếp tục, mỗi năm ta sẽ lấy giá gốc hoàn trả một phần tiền cho ngài. Coi như là ngài cho ta mượn tiền, ngài nghĩ sao?”
Lạc Tử Thương nghe đến đây, trong đầu âm thầm tính toán.
Người làm quan ai cũng muốn sở hữu tài sản riêng, y biết rõ nếu kế hoạch của Liễu Ngọc Như thành công thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Liễu Ngọc Như quan sát biểu cảm của Lạc Tử Thương liền biết y bắt đầu bị thuyết phục. Nàng nói ngay, “Lạc đại nhân thật ra không cần suy nghĩ nhiều đâu, chuyện này chỉ mang đến lợi lộc chứ không có thiệt hại gì cho ngài. Hiện tại ngài chỉ cần làm hai việc, đó là đưa tiền và tu sửa Hoàng Hà. Về vấn đề tiền nong, nếu kinh doanh thuận lợi, ngài sẽ được chia hoa hồng; nếu lỗ lã thì ta sẽ hoàn tiền vốn cho ngài. Có thể nói ngài không gặp nguy cơ gì trong vụ đầu tư này. Còn Hoàng Hà được tu sửa thì đây là lợi ích trăm năm cho đất nước lẫn dân chúng; mai sau sử sách tất nhiên sẽ ghi tên ngài. Hơn nữa nếu công cuộc sửa chữa hoàn tất tốt đẹp, danh vọng của ngài ở trong lòng bá tánh sẽ tăng cao. Đến lúc ấy, bất kỳ kẻ nào muốn động đến ngài cũng phải cân nhắc bá tánh nghĩ gì.”
“Chuyện tốt như vậy,” Lạc Tử Thương ngẫm nghĩ, “mà Liễu phu nhân muốn đưa cho Lạc mỗ à?”
“Câu trả lời rất đơn giản.” Liễu Ngọc Như nhấp ngụm trà, thẳng thừng đáp, “Vì ngài có tiền.”
Lạc Tử Thương ngây người, lát sau, y nhịn không được mà cười thành tiếng. Y bất đắc dĩ nói, “Liễu phu nhân, con người ngài thật là…”
Sắc mặt Liễu Ngọc Như không thay đổi, Lạc Tử Thương vừa uống trà vừa lắc đầu, “Thôi thôi, thật lòng mà nói thì tài thương thuyết của Liễu phu nhân quá xuất chúng, ta không thể nghĩ ra lý do từ chối. Nhưng hãy để ta hỏi hai câu.”
“Ngài cứ hỏi.”
“Nếu ta cự tuyệt, ngài sẽ làm gì để đối phó ta?”
Liễu Ngọc Như nghe y hỏi bèn ngước nhìn, Lạc Tử Thương nhìn nàng đầy hứng thú, cứ như chắc chắn nàng sẽ trả lời. Quả thật sau khi thoáng im lặng, Liễu Ngọc Như cất tiếng, “Nếu Lạc đại nhân cự tuyệt, ta sẽ kiến nghị bệ hạ đánh thuế toàn bộ hàng hóa Dương Châu.”
Lạc Tử Thương hít sâu một hơi, “Quả nhiên chỉ có nữ tử và tiểu nhân khó nuôi. Tiếp theo,” Lạc Tử Thương nói tiếp, “là câu hỏi cuối cùng. Trước đây ta làm nhiều chuyện như vậy, ngài hợp tác với ta thì có nghĩ đến cảm nhận của Diệp Thế An lẫn Cố Cửu Tư không?”
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe, sau một hồi, nàng chậm rãi bảo, “Ta là người làm ăn, chuyện của mọi người không liên quan đến ta.”
Lời này khiến Lạc Tử Thương cười ha ha, y vui vẻ vỗ chân, “Liễu phu nhân, ngài thật sự chẳng biết nói dối.”
Liễu Ngọc Như vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh. Lạc Tử Thương ngừng cười, y dựa vào ghế mà chăm chú nhìn Liễu Ngọc Như và ôn hòa nói, “Liễu phu nhân đã không nói thật vậy để ta nói thay ngài. Kế hoạch của ngài là hợp tác ngắn hạn, lừa tiền của y trước rồi tính sổ với y sau.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy cũng chẳng tỏ ra xấu hổ buồn bực vì bị vạch trần. Lạc Tử Thương dõi theo Liễu Ngọc Như, chờ xem nàng phản ứng thế nào. Sau một lúc lâu, Liễu Ngọc Như buông chén trà, lãnh đạm đáp, “Nói huỵch toẹt ra như vậy làm thiếp thân cũng hơi ngượng.”
“Thế rốt cuộc,” ánh mắt Liễu Ngọc Như dừng trên người Lạc Tử Thương, “quyết định của Lạc đại nhân là?”
“À, con người Lạc mỗ trời sinh ngỗ nghịch, nếu là người khác tới nói chuyện thì Lạc mỗ phải suy nghĩ đã. Nhưng,” Lạc Tử Thương nhìn Liễu Ngọc Như, thanh âm mềm mại, “nếu là Liễu lão bản, tại hạ cam tâm tình nguyện bị lừa.”
“Ồ?” Liễu Ngọc Như bật cười. “Lạc đại nhân nói thật chứ?”
“Thật.”
Nghe y khẳng định, Liễu Ngọc Như nở nụ cười dịu dàng, “Hay ngài cân nhắc bỏ thêm tiền đi, ta còn mấy cái công trình…”
Lạc Tử Thương ngớ người, ngay sau đó y nghe Liễu Ngọc Như bắt đầu giới thiệu hạng mục khác đang thiếu tiền của nàng.
Lạc Tử Thương mất một thời gian dài mới hoàn hồn, y giơ tay vỗ trán, thống khổ than thở, “A, khó lừa Liễu lão bản quá.”
“Nếu đã không lừa được Lạc đại nhân vậy thiếp thân xin cáo từ.”
Liễu Ngọc Như đứng dậy, Lạc Tử Thương không giữ nàng lại mà phái người tiễn nàng về.
Chờ nàng khuất dạng, Lạc Tử Thương ở trong đại sảnh ngắm bức tranh thủy mặc kia. Sau một hồi, y cúi đầu cười.
Liễu Ngọc Như ra khỏi Lạc phủ, nàng vừa lên xe ngựa đã thấy Cố Cửu Tư ngồi trong đó.
Hắn mặc áo ngoài màu đỏ, áo trong màu trắng, tóc buộc quan vàng nạm ngọc, tay cầm cây quạt vàng nhỏ, áo choàng đỏ của hắn còn thêu hoa cúc bằng chỉ kim tuyến màu vàng. Nhìn hắn đúng là đẹp đến lóa mắt.
Dung mạo Cố Cửu Tư cực kỳ thích hợp với lối ăn diện thế này. Song hắn vốn sở hữu sắc đẹp rực rỡ, nếu còn mặc trang phục như vậy thì quá chói lòa, làm người ta không thể rời mắt khỏi hắn.
Liễu Ngọc Như ngẩn ngơ nhìn, Cố Cửu Tư quay đầu lại cười với nàng, hắn ấm áp nói, “Ta nhớ nàng nên tới chờ nàng ra.”
Tai nghe những lời này, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của hắn, làm tim Liễu Ngọc Như bất giác đập loạn nhịp.
Nàng cười rồi cúi đầu nói, “Chúng ta về nhà thôi.”
Cố Cửu Tư đáp một tiếng và bảo Liễu Ngọc Như ngồi cạnh mình.
Liễu Ngọc Như ngồi xuống cạnh hắn, tay vẫn ôm bản vẽ. Lát sau, nàng không nhịn được nữa mà bật cười.
Cố Cửu Tư ngỡ ngàng hỏi, “Nàng cười gì đấy?”
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như ngước nhìn một Cố Cửu Tư chải chuốt từ đầu đến chân, nàng cố gắng nín cười, “cách chàng ghen thật khác người.”
Cố Cửu Tư nghe thế liền biết ngay nàng nhìn thấu tâm tư hắn. Song hắn chẳng thẹn thùng tí nào khi dõng dạc tuyên bố, “Nam nhân ưu tú không bao giờ sợ cạnh tranh.”
Nói rồi hắn cười ngọt ngào với Liễu Ngọc Như, “Nhất là người khôi ngô như lang quân nhà nàng.”
Lời tác giả
[Khi nam chính ghen]
Tổng tài: Cô gái, em là của tôi.
Cố Cửu Tư: Nữ nhân, trai đẹp ta đây thuộc về nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT