Suốt thời gian qua nàng chưa bao giờ ngủ đủ giấc; từ ngày Cố Cửu Tư bị bắt giam, nàng luôn trằn trọc khó ngủ. Ngủ một giấc say sưa làm nàng thấy tinh thần sảng khoái hẳn lên.
Nàng lười biếng nằm thêm trong chốc lát rồi bỗng bật dậy và lớn tiếng gọi, “Cửu Tư!”
Nàng cuống cuồng xỏ giầy, Ấn Hồng ở bên ngoài nghe tiếng nàng bèn nhanh chân chạy vào. “Phu nhân đi đâu mà vội thế?”
“Lang quân đâu?” Liễu Ngọc Như nôn nóng hỏi, “Chàng ổn chứ?”
“Cô gia vẫn ổn.” Ấn Hồng đặt chậu nước sang một bên rồi ấn Liễu Ngọc Như ngồi xuống và trấn an, “Cô gia đưa ngài về xong, bệ hạ bảo ngài ấy phải quay lại. Cô gia nói ngài đừng lo, chưa đến ba ngày là ngài ấy sẽ trở về.”
“Đã nhờ đại phu khám thương tích trên người chàng chưa?” Liễu Ngọc Như dần dần bình tĩnh lại.
Ấn Hồng bưng chậu nước đến, vừa hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu vừa trả lời, “Lúc ngài ấy rời đi thì đại phu có xem qua, không bị thương nặng đâu. Diệp công tử đích thân đưa cô gia tới Hình Bộ, còn mang theo rất nhiều thuốc nên sẽ ổn thôi.”
Liễu Ngọc Như im lặng nghe, nàng cầm ly nước súc miệng, cuối cùng cũng trấn định lại.
Bây giờ nàng mới thấy đói, bụng cứ sôi òng ọc. Ấn Hồng đứng cạnh nghe thấy liền mím môi nhịn cười, “Phủ nhân ngủ nguyên ngày thì dĩ nhiên sẽ đói bụng. Nô tỳ đã cho người nấu cháo mang lại đây.”
Liễu Ngọc Như hơi ngượng, nàng ậm ừ rồi đứng dậy rửa mặt. Sau khi chải tóc gọn gàng, nàng ngồi xuống ăn lót dạ.
Nàng vừa ăn vừa hỏi han chi tiết những chuyện xảy ra trong một ngày qua. Lúc Ấn Hồng bẩm báo xong, bên ngoài truyền đến giọng người thông tri, “Phu nhân, Vân chưởng quầy và Diệp cô nương tới.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn để các nàng tiến vào, Diệp Vận và Vân Vân ôm sổ sách bước vô phòng. Liễu Ngọc Như vội đứng lên, “Sao tới sớm thế, đã ăn gì chưa?”
Vân Vân hành lễ với Liễu Ngọc Như, còn Diệp Vận mỉm cười thay lời chào hỏi. Liễu Ngọc Như mời các nàng ngồi xuống, hai người đặt sổ sách lên bàn. Diệp Vận cười nói, “Hồi nãy chúng ta tới thì ngươi còn ngủ nên đành ăn sáng trước. Cứ tưởng ngươi còn cần ngủ thêm nhưng giờ đã dậy rồi, đúng là vừa khéo.”
Diệp Vận liếc nàng một cái, cười như không cười, “Ta đã nghe kể về hành động vĩ đại của ngươi hôm qua. Thuở nhỏ ngươi hay khuyên ta nào là phải khoan dung, học hỏi các chủ mẫu trong nhà nạp thiếp cho lang quân… Sao giờ không thấy ngươi khoan dung chút nào hết vậy?”
Liễu Ngọc Như nghe Diệp Vận châm chọc thì ngượng chín mặt, nàng trừng mắt với nàng ấy rồi bảo, “Đừng nói mấy chuyện này, hai người tới bàn chính sự đúng không?”
“Nô không có gì nhiều để báo cáo.” Vân Vân cười rồi đẩy sổ sách tới trước mặt Liễu Ngọc Như. “Đây là doanh thu mấy ngày nay của Hoa Dung, còn có kế hoạch tung ra sản phẩm mới, ngài xem thử đi.”
Liễu Ngọc Như đáp một tiếng rồi bắt đầu kiểm tra sổ sách. Hiện giờ Hoa Dung đã vận hành ổn định, Vân Vân quản lý cũng ngày càng lão luyện. Ngoại trừ kiểm toán theo kỳ và lo liệu các sự kiện trọng đại bên ngoài thì Liễu Ngọc Như chẳng mấy khi nhúng tay vào việc kinh doanh của Hoa Dung.
Suy cho cùng, Hoa Dung chỉ là cửa hàng son phấn. Tuy hiện tại đã liên hệ để mở rộng chi nhánh khắp nơi nhưng bản chất của nó vẫn là cửa hàng son phấn, không thể tiến xa hơn được.
Trước kia Liễu Ngọc Như luôn hài lòng với những gì mình đạt được, song trải qua chuyện Lý Vân Thường khiến nàng mở rộng tầm mắt. Nàng nhận thức rõ mình là người thế nào và thế giới này vận hành ra sao.
Những lời Lý Vân Thường nói giống cây đao đâm vào trái tim nàng.
So với nữ tử quyền quý sinh trưởng tại Đông Đô như Lý Vân Thường thì xuất thân của nàng quả thật hèn mọn và chẳng giúp ích được cho Cố Cửu Tư. Nếu hiện tại giống xưa kia, lúc nàng còn tính toán dựa dẫm vào trượng phu, thì không có gì đáng nói. Biết đâu nàng còn cao hứng khi Lý Vân Thường gả vào Cố gia, vì như thế Cố Cửu Tư sẽ có cánh tay đắc lực. Nàng là chính thê của Cố Cửu Tư thì dĩ nhiên phải suy nghĩ vì hắn.
Song thời thế thay đổi, lòng nàng nảy sinh sự tham lam lẫn luyến tiếc; nàng muốn người nọ chỉ thuộc về mình nàng. Nàng tước đoạt quyền tam thê tứ thiếp của người nam nhân này thì không thể lại có suy nghĩ phụ thuộc vào hắn.
Yêu một người thật kỳ lạ. Không chỉ khiến người ta quên đi so đo được mất, còn khiến họ dũng cảm hơn và muốn liều lĩnh đấu tranh cho tình cảm này.
Nàng muốn có tiền.
Nàng muốn có rất nhiều tiền. Nhiều đến mức phú khả địch quốc, nhiều tới nỗi chả cần mở miệng cũng không ai dám đụng vào Cố Cửu Tư và Phạm Hiên muốn tứ hôn cho hắn cũng phải suy nghĩ xem Liễu Ngọc Như vui lòng hay không.
Bản thân phải tự giành lấy địa vị và thể diện, không thể trông chờ người khác cung cấp.
Nói cho cùng, dùng mạng sống đánh cược để tranh đoạt trượng phu của chính mình chẳng qua vì người khác coi trọng trượng phu nàng chứ không coi trọng nàng. Liễu Ngọc Như đã thấu triệt vấn đề này.
Nàng đọc qua sổ sách lẫn bản kế hoạch mới của Hoa Dung, chỉ gật đầu tán đồng và đề xuất thêm vài ý kiến rồi để Vân Vân đi thực hiện.
Phương thức kiếm tiền nhanh nhất chưa bao giờ là tự mở cửa hàng, hạn mức tiền kiếm được luôn dựa trên sức lực của ngươi. Cách nhanh nhất vĩnh viễn là tiền đẻ ra tiền. Nàng bỏ tiền, người khác bỏ sức, sau đó phân chia lời lãi. Nàng không cần tự mình làm hết mọi chuyện, chỉ cần phán đoán nên đầu tư tiền vào đâu.
Trước khi mở Hoa Dung, nàng không có tiền nên chẳng áp dụng biện pháp này được. Hiện giờ nàng có tiền từ Hoa Dung lẫn chuyến đi buôn lương thực, nàng đã đủ năng lực bắt đầu đi trên con đường tiền đẻ ra tiền.
Bàn chuyện Hoa Dung với Vân Vân xong, Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn về phía Diệp Vận.
Từ nhỏ Diệp Vận đã được nuôi dưỡng trong thân phận một đại tiểu thư, nàng ấy ở bên phụ huynh cũng mưa dầm thấm đất. Tuy không có nhiều kinh nghiệm buôn bán nhưng tầm nhìn xa hơn Vân Vân rất nhiều. Hiện tại nàng ấy rảnh rỗi nên thường trợ giúp Liễu Ngọc Như; lương thực được vận chuyển đến Đông Đô đúng dịp Liễu Ngọc Như bận việc Cố Cửu Tư, vì vậy một tay nàng ấy xử lý chuyện này.
“Lương thực đã được thu xếp ổn thỏa. Gạo ở Đông Đô thường có giá mười văn một đấu[1], ta tính toán phí tổn thì gạo đợt này của chúng ta tiêu tốn tám văn, nếu lấy giá mười văn sẽ chỉ thu lời hai văn.”
Liễu Ngọc Như gật gù, Diệp Vận thận trọng hỏi, “Chúng ta quyết định giá là mười văn?”
Liễu Ngọc Như trầm mặc suy nghĩ, lát sau nàng lắc đầu, “Không, định giá cao hơn chút.”
“Chúng ta mới buôn bán lương thực, sinh sau đẻ muộn mà giá đã cao thì sợ rằng…”
“Chưa cần bán vội.” Liễu Ngọc Như quyết đoán nói. “Đông Đô có nhiều quan lớn lẫn quý nhân, gạo của chúng ta chất lượng cao nên đợt này đừng nhắm vào bá tánh, hãy đánh bóng tên tuổi ở Đông Đô trước đã. Hiện giờ phần lớn gạo Đông Đô có giá mười văn một đấu, vậy chúng ta bán mười lăm hay thậm chí hai mươi văn. Hơn nữa phải giới hạn số lượng bán ra mỗi ngày, bán đủ số lượng thì ngừng.”
Diệp Vận sửng sốt, Liễu Ngọc Như vừa nghĩ vừa nói tiếp, “Trước tiên ngươi tập hợp một nhóm người lại thảo luận xem ưu điểm của gạo chúng ta là gì rồi đặt tên cho nó. Tên này phải thật hay, khiến người ta nghe xong liền cảm thấy gạo này rất thơm ngon. Đừng chọn tên dung tục quá, phải tao nhã một chút. Ngươi triệu tập tất cả mọi người để sàng lọc gạo, chọn ra những hạt tròn trĩnh nhất và không cho lẫn vào dù chỉ một hạt cát. Từng chi tiết nhỏ như người làm lẫn trang trí bao bì đều phải chỉn chu. Gạo không đạt chuẩn thì ngươi vận chuyển đến những nơi khác và dựng lều phân phát cháo cứu tế để kiếm miếng thơm. Tạo dựng hình ảnh cho gạo xong, ngươi thêu dệt thêm câu chuyện về lai lịch của nó rồi tuyên truyền khắp nơi. Tốt nhất đưa gạo vào cung, cố gắng kiếm lời nhận xét từ thánh thượng hay được các đại nhân làm thơ đề tặng. Nó mà trở thành gạo cống phẩm thì không thể tốt hơn.”
“Thế thì sợ rằng giá sẽ rất đắt.” Diệp Vận lo lắng hỏi, “Ngươi thật sự muốn làm vậy à?”
Liễu Ngọc Như ngẫm lại, sau đó nàng đáp, “Vận nhi, ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận. Người ở trên đời chia làm kẻ có tiền và không có tiền. Có tiền thì muốn mọi thứ mình dùng phải tốt nhất, không có tiền chỉ cần đồ rẻ là được; người khác nhau sẽ muốn những thứ khác nhau. Nếu ngươi cứ khăng khăng giá phải rẻ thì có kiếm được tiền không?”
Diệp Vận im lặng suy xét, Liễu Ngọc Như tiếp tục, “Ta sẽ không nhúng tay quá nhiều vào chuyện này mà giao toàn quyền cho ngươi, coi như để ngươi luyện tay nghề. Về sau ngươi sẽ thành cửa hàng trưởng của tiệm lương thực, mỗi tháng ta trả ngươi ba mươi lượng thù lao cùng bốn phần hoa hồng. Khi làm cửa hàng trưởng, nếu muốn thì ngươi có thể tuyển chọn người kế tục. Ngươi muốn làm gì cứ đến tìm ta, ta bỏ tiền còn ngươi bỏ sức, ngươi thấy sao?”
Diệp Vận nghe mà ngẩn ngơ, Liễu Ngọc Như cầm tay nàng ấy rồi nghiêm túc nói, “Ta biết ngươi không muốn gả chồng, nếu đã vậy thì sao không tự lập nên một mảnh trời đất cho riêng mình?”
Lời này khiến Diệp Vận bật cười.
“Ngươi đúng là nói lên tiếng lòng của ta.” Nàng ấy thở dài. “Thật ra ta chẳng biết tương lai sẽ sống thế nào. Hiện giờ ngày ngày đi theo ngươi kiếm tiền làm ta rất vui sướng, được sống như vậy cả đời cũng tốt. Nếu ngươi đã tin thì hãy giao cửa hàng lương thực cho ta, ta nhất định sẽ đạt được kết quả xuất sắc cho ngươi xem. Ngươi đồng ý không?”
“Sao ta có thể không tin ngươi chứ?” Liễu Ngọc Như cong môi cười. “Diệp đại tiểu thư của chúng ta từ nhỏ làm gì cũng miễn chê.”
Diệp Vận nghe ra được Liễu Ngọc Như đang giễu mình bèn lấy quạt chọt nàng.
Hai người bàn bạc thêm một lát rồi Diệp Vận rời đi. Mới bước chân ra khỏi cửa, nàng ấy đã thấy Thẩm Minh nhảy nhót tiến lại gần. Thẩm Minh gặp Diệp Vận thì tức khắc mừng rỡ, “Ồ, Diệp đại tiểu thư cũng tới.”
Diệp Vận xưa nay không thích Thẩm Minh, nàng ấy cười nhạo, “Lớn tướng rồi mà y hệt một con khỉ. Quan bào chưa ủi phẳng phiu cũng dám mặc lên triều, không sợ người ta chê cười à.”
Thẩm Minh nghe vậy liền giận sôi máu, hắn bực bội đáp trả, “Ngươi lo người khác chê cười ta vậy ngươi ủi quần áo cho ta đi.”
Diệp Vận “a” một tiếng rồi ôm sổ sách bỏ đi mà chả thèm ngó ngàng tới Thẩm Minh. Cái loại trào phúng thầm lặng này đâm nội tâm Thẩm Minh thành máu me đầm đìa, hắn giận dữ gào về phía Diệp Vận, “Diệp Vận, ngươi đừng bày đặt kiêu ngạo với ta! Ngươi còn nhớ ai cứu ngươi thoát khỏi Dương Châu không?! Ngươi là đồ tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa! Nữ tử khó nuôi, tiểu nhân khó nuôi, ngươi là kẻ khó nuôi nhất trong những đám khó nuôi!”
“Thẩm Minh,” Liễu Ngọc Như ở trong nghe thấy tiếng ồn liền rời khỏi phòng, nàng vui vẻ hỏi thăm, “sao ầm ĩ thế?”
Thẩm Minh nghe thấy giọng Liễu Ngọc Như mới giác ngộ mình hành xử ấu trĩ, hắn khẽ tằng hắng rồi ngượng nghịu chào, “Tẩu tử.”
Liễu Ngọc Như nín cười, cùng lúc ấy nàng thấy Diệp Thế An và Chu Diệp cũng vừa tán gẫu vừa đi vào tiểu viện nên vội bảo, “Mọi người đều hạ triều, chúng ta đến đại sảnh nhé?”
Dứt lời, Liễu Ngọc Như đi cùng bọn họ tới đại sảnh. Sau khi hạ nhân rót trà cho mọi người, Liễu Ngọc Như chậm rãi mở lời, “Cửu Tư vẫn ổn chứ?”
“Muội yên tâm,” Diệp Thế An đáp, “hôm nay vụ án đã được chuyển qua Ngự Sử Đài. Bọn họ tra xét sơ qua một lượt sẽ thả người ngay thôi.”
“Vụ án Lưu Xuân thì sao?” Liễu Ngọc Như tò mò hỏi.
Diệp Thế An nhấp ngụm trà, “Cái này phải xem bệ hạ muốn điều tra hay không và điều tra như thế nào.”
Trong lúc bọn họ thảo luận, Cố Cửu Tư đi phía sau thái giám đến ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, Phạm Hiên đang đánh cờ với Chu Cao Lãng. Những người đứng quanh bao gồm Tả tướng Trương Ngọc, Lại Bộ Thượng thư Tào Văn Xương, và Ngự sử đại phu Diệp Thanh Văn. Có thể nói, toàn bộ các gương mặt trọng yếu thân cận với Phạm Hiên đang tề tựu nơi đây.
Chưa tới mười người có mặt tại ngự thư phòng nhưng đây đã là trung tâm quyền lực của toàn Đại Hạ. Cố Cửu Tư thoáng ngẩn người rồi nhanh chóng quỳ xuống và cung kính hành lễ, “Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Phạm Hiên không chú ý đến Cố Cửu Tư, ông vẫn tiếp tục chơi cờ với Chu Cao Lãng. Âm thanh đánh cờ vang vọng trong phòng, Cố Cửu Tư quỳ trên mặt đất không thốt ra tiếng nào.
Lát sau, Chu Cao Lãng ngẩng đầu cười, “Hắn thật biết giữ bình tĩnh.”
Phạm Hiên cũng ngước mắt nhìn, ông cười với Cố Cửu Tư, “Đứng lên đi.”
Cố Cửu Tư kính cẩn dập đầu rồi đứng dậy, Phạm Hiên điềm nhiên nói, “Hôm nay gọi mọi người tới thứ nhất là để thông báo riêng với mọi người là sau khi lão Lục đi, Cửu Tư sẽ thay thế lão. Các ngươi hãy nhớ rõ, để sau này ai tiến cử người còn biết đường trả lời.”
“Vi thần hiểu.”
Trương Ngọc cung kính đáp, những người khác âm thầm đánh giá Cố Cửu Tư.
Thanh niên này hồi còn ở U Châu đã đạt chiến tích nổi bật, khiến người ta phải ngoái đầu nhìn. Nhưng chẳng ai ngờ hắn sẽ thăng tiến nhanh chóng như vậy; chưa đầy một năm mà từ bát phẩm huyện lệnh lên thẳng chính tam phẩm Hộ Bộ Thượng thư. Tốc độ thăng chức này quả thật là vô tiền khoáng hậu.
Trong lòng Cố Cửu Tư cũng tràn đầy nghi hoặc, song hắn chả dám hỏi nhiều mà chỉ biết tạ ơn một lần nữa.
Phạm Hiên khoát tay rồi bảo, “Các ngươi đều là người trẫm tin tưởng nhất nên không cần bày vẽ nghi thức làm gì. Triệu tập các ngươi là muốn hỏi xem các ngươi nghĩ nên giải quyết vụ án Lưu Xuân thế nào?”
Nên giải quyết vụ án Lưu Xuân thế nào ư?
Người trong phòng ai nghe cũng hiểu Phạm Hiên không phải đang hỏi cách xử lý, mà hỏi ai muốn đứng ra phụ trách.
Mọi người liếc nhìn nhau, Phạm Hiên khẽ cười, “Lũ cáo già các ngươi.”
Ông đưa mắt nhìn Cố Cửu Tư, “Cáo già không chịu nói chuyện vậy cáo con nhà ngươi nghĩ có nên tra xét vụ án này không?”
“Bệ hạ nghe ý kiến của các vị đại nhân đã,” Cố Cửu Tư vội chối, “vi thần thiếu thốn kinh nghiệm, sợ nói năng bậy bạ sẽ làm các vị đại nhân chê cười.”
“Có sao đâu?” Chu Cao Lãng cười rộ. “Ngày thường ta nói còn bị bọn họ chê cười kìa.”
Lời này khiến mọi người cười giòn giã. Diệp Thanh Văn nhìn Cố Cửu Tư, ông ôn hòa nói như đang dặn dò tiểu bối, “Cửu Tư, chúng ta đều từng bị chê cười. Ngươi đừng lo, cứ can đảm nói là được.”
Cố Cửu Tư nghe ông nói liền cảm kích nhìn Diệp Thanh Văn; hắn biết ông đang muốn chứng tỏ cho mọi người thấy sự thân thiết giữa hai người.
Cố Cửu Tư cung kính trả lời, “Vậy vi thần xin đóng góp ý kiến. Vi thần cảm thấy nên tra xét vụ án này.”
“Bệ hạ, vi thần nghĩ có người đứng sau giật dây Lục đại nhân. Lục đại nhân từng làm chung với vi thần một thời gian, vi thần cho rằng với tính cách của ông ta thì không thể ra tay giết Lưu Xuân. Thứ nhất, Lục đại nhân không phải kẻ tàn bạo nên trước sau gì vẫn lưỡng lự trước việc lấy mạng người khác. Nếu chưa tới bước đường cùng thì ông ta sẽ chẳng liều lĩnh giết chóc. Thứ hai, xưa nay ông ta luôn có tình nghĩa huynh đệ với bệ hạ, đáng lẽ không nên nghi ngờ bệ hạ như thế. Thứ ba, người canh giữ Lưu Xuân đại nhân phần lớn là cựu thần và không thân quen gì mấy với Lục đại nhân. Lục đại nhân lấy đâu ra năng lực để tới gặp, thậm chí giết hại Lưu đại nhân?”
Mọi người trầm mặc nhưng ai cũng biết Cố Cửu Tư phân tích không sai.
Lục Vĩnh chả sở hữu lá gan lẫn năng lực giết hại Lưu Xuân, nếu không có người đứng sau châm ngòi thổi gió thì chuyện này sẽ không phát triển tới mức như thế.
Mọi người đều âm thầm nghĩ thái hậu là kẻ giật dây nhưng Cố Cửu Tư lại nói tiếp, “Mục đích của kẻ chủ mưu rất rõ ràng. Hắn muốn vụ án này tiến triển tới bước đường không thể cứu vãn nên phải có người đổ máu vì nó. Ban đầu chắc bọn họ dự tính giết ta lẫn Lục đại nhân. Cả hai đều chết thì tốt, nhưng nếu chỉ được một trong hai thì có lẽ kế hoạch của bọn họ là chờ ta bị chém đầu rồi lôi chứng cứ ra để lật lại bản án thay ta và làm Lục đại nhân cũng bị trừng trị. Nếu thành công, hai vị trí quan trọng của Hộ Bộ sẽ bỏ trống. Vị trí bỏ trống thì bọn họ có thể thu xếp người tiếp nhận chúng. Hiện giờ trong triều, những ai đủ sức làm ra việc này? Vi thần đoán người thứ nhất là thái hậu, cũng là thủ lĩnh của cựu thần trong triều. Người thứ hai…”
“Còn có người thứ hai?”
Tào Văn Xương kinh ngạc lên tiếng, mọi người cũng lộ vẻ mặt nghi ngờ. Cố Cửu Tư tiếp tục, “Người thứ hai chính là thái tử thái phó, Lạc Tử Thương.”
Nghe đến cái tên này, mọi người sững sờ trong chốc lát rồi mau chóng hoàn hồn.
Từ ngày vào triều tới nay, Lạc Tử Thương gần như không có bất kỳ động tĩnh gì. Y luôn ngoan ngoãn dạy học cho Phạm Ngọc nên mọi người suýt nữa quên mất sự tồn tại của y. Giờ nhắc đến mới khiến mọi người nhớ ra đây là vị thái phó quản lý toàn bộ Dương Châu.
Dựa vào sự giàu có, diện tích, lẫn nhân số của Dương Châu thì người nào đứng đầu nơi này tương đương với nắm giữ một tiểu quốc. Làm gì có chuyện vua của tiểu quốc dễ dàng xưng thần như vậy?
“Kế hoạch của bệ hạ là muốn Nam phạt Lưu Hành Tri trước. Vì Nam phạt, bệ hạ đồng ý không thay máu hết tiền triều cũng như để Lạc Tử Thương tới Đông Đô nhậm chức thái tử thái phó. Nhưng kết quả hôm nay đã chứng minh bệ hạ nhẫn nhịn bọn họ không khiến họ cam lòng ngoan ngoãn, vì mơ ước vị trí Hộ Bộ mà dám lấy ba mạng người để đổi chác. Bệ hạ ngẫm lại xem, Nam phạt tuyệt đối không phải chuyện ngày một ngày hai. Chẳng lẽ bệ hạ thật lòng yên tâm thực hiện Nam phạt với một nội bộ thế này?”
Nam phạt là quốc sách đã được Phạm Hiên quyết định từ lâu, Cố Cửu Tư nói vậy đồng nghĩa với chất vấn quốc sách. Trương Ngọc tằng hắng rồi từ tốn nói, “Nhưng nếu cứ để Lưu Hành Tri khuếch trương thì trong lòng bệ hạ cũng bất an.”
“Lưu Hành Tri khuếch trương, Đại Hạ ta cũng khuếch trương. Đại Hạ ta danh chính ngôn thuận, có ngọc tỷ truyền quốc, Lưu Hành Tri là loạn thần tặc tử. Ông ta khuếch trương thì có gì đáng sợ? Từ xưa Bắc phạt mới khó chứ phương Nam chưa từng chinh phạt thành công phương Bắc, ngay cả Gia Cát tính toán như thần cũng phải dừng bước tại Ngũ Trượng Nguyên[2]. Vậy Đại Hạ ta sợ gì chứ? Nói trắng ra thì giờ kiên quyết Nam phạt và để nội bộ mâu thuẫn sâu sắc mới khiến ta bị hao tổn sức mạnh.”
“Lời này không sai.”
Chăm chú lắng nghe một hồi, Phạm Hiên rốt cuộc mở miệng. Ông thở dài rồi nhìn thoáng qua mọi người. “Mấy ngày qua trẫm thường suy nghĩ về vấn đề này, nhất là việc thái hậu được đằng chân lân đằng đầu càng khiến trẫm băn khoăn. Trẫm thấy nên suy xét lại chuyện Nam phạt, các ngươi nghĩ sao?”
Nghe giọng điệu của Phạm Hiên thì rõ ràng đã tự quyết định, mọi người đều thông minh nên suy nghĩ một chút liền hiểu được bèn vội đáp, “Bệ hạ thánh minh.”
Đã xác định nội bộ vững vàng trước rồi mới Nam phạt thì cách sử dụng cây đao mang tên vụ án Lưu Xuân này đã quá hiển nhiên.
Phạm Hiên nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Bây giờ muốn nội bộ yên ổn thì các ngươi có chủ ý gì về cách thực hiện không?”
Mọi người im lặng, ai cũng có ý kiến riêng nhưng bọn họ biết vào lúc này thì không nên tùy tiện mở miệng. Phạm Hiên cười cười, ông nhìn về phía Cố Cửu Tư, “Mọi người đã không nói thì đến lượt ngươi đấy.”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Trong triều còn rất nhiều cựu thần, bệ hạ muốn ổn định nội bộ thì không nên làm quá nhưng phải đủ quyết đoán để khiến người khác sợ hãi. Vi thần cảm thấy đầu tiên cần nhổ bỏ thái hậu, biến quý tộc cũ thành rắn mất đầu. Hai át chủ bài trong tay thái hậu là hôn sự của Vân Thường Công chúa và sự ủng hộ của thế gia. Chúng ta phải giải quyết tận gốc, loại bỏ hai át chủ bài này. Sau khi gả Vân Thường Công chúa, lấy cớ vụ án Lưu Xuân để đả kích những thế gia ủng hộ thái hậu. Chuyện này phải mau chóng tiến hành, không thể chờ bọn họ biết được rồi truyền tin tức ra bên ngoài dẫn tới nội loạn.”
Phạm Hiên gật đầu, ông giơ tay bảo, “Nói tiếp đi.”
“Sau đó, bệ hạ sẽ cung cấp chút lợi lộc cho những quý tộc này. Bệ hạ hãy lựa chọn thứ xuất[3] bần hàn trong nhà bọn họ, rồi thỏa thuận việc phế bỏ người thừa kế của bọn họ và để những thứ xuất kia nắm quyền nhằm mục đích trấn an. Làm vậy thì dù tin tức có truyền ra ngoài cũng sẽ không gây rối loạn.”
Rốt cuộc nếu được sống yên ổn thì chả ai muốn mưu phản.
Thế gia khác những người ngày ngày đánh giặc ngoài kia; mạng sống của bọn họ quý giá nên không có dũng khí mạo hiểm như vậy.
Cố Cửu Tư thấy Phạm Hiên không phản bác liền tiếp tục, “Cuối cùng, bệ hạ nhất thiết phải khôi phục khoa cử trong năm nay để chiêu nạp hiền tài. Sau đó từng bước thay đổi người của tiền triều mới thoát khỏi sự khống chế của bọn họ.”
Ông nhìn những người khác, “Các vị ái khanh nghĩ sao?”
Phạm Hiên đã tán dương thì mọi người tất nhiên cũng liên tục khen ngợi. Sau đấy mọi người bắt đầu thảo luận chi tiết cách thức thực hiện những việc này và ai sẽ phụ trách.
Thương lượng tới tận buổi tối, mọi người mới rời đi. Cố Cửu Tư đi cùng Diệp Thanh Văn ra cửa đại điện, chờ đến lúc xung quanh chẳng còn ai thì Diệp Thanh Văn cất lời, “Xưa kia luôn nghe nói Cố đại công tử là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng giờ lại phát hiện ngươi chỉ giấu nghề thôi.”
“Làm bá phụ chê cười.” Cố Cửu Tư vội vàng khiêm tốn đáp, “Hồi xưa không hiểu chuyện, giờ mới thông suốt. Lúc trước ta thật sự kém cỏi, bây giờ ngài mà kiểm tra học vấn thì ta cũng chẳng trả lời trôi chảy được.”
Diệp Thanh Văn cười cười, ông vừa ngắm nhìn những ngôi sao phía chân trời vừa chậm rãi nói, “Người trẻ tuổi có rất nhiều chuyện phải từ từ học hỏi. Cửu Tư, bá phụ khuyên ngươi một câu.”
“Mong bá phụ dạy bảo.” Cố Cửu Tư dùng vẻ mặt nghiêm túc để cung kính thỉnh giáo.
Diệp Thanh Văn chắp tay lại trong tay áo, ông điềm đạm nói, “Trên đời có rất nhiều người thông minh. Người trẻ tuổi luôn muốn thể hiện sự thông minh, nhưng đến khi lớn tuổi mới giác ngộ rằng thông minh chân chính là giữ im lặng.”
Cố Cửu Tư nghe Diệp Thanh Văn nói liền trầm mặc, Diệp Thanh Văn mỉm cười, “Ngươi đừng để ý, ta chỉ…”
“Cửu Tư hiểu ý bá phụ.” Cố Cửu Tư đồng tình nhưng lại bảo, “Song có những thứ cần người nói ra.”
“Nhưng một khi ngươi nói ra những lời đó thì tất nhiên phải làm rất nhiều chuyện, và chúng đều là chuyện đắc tội người khác. Ta sợ sau này đảng thái hậu sẽ trông chừng ngươi.”
Diệp Thanh Văn thấy hắn thẳng thắn cũng không vòng vo nữa, “Ngươi và ta đều là người Dương Châu, ngươi còn là bằng hữu của Thế An. Cửu Tư, nghe bá phụ khuyên một câu, về sau ít nói những chuyện thế này lại.”
“Bá phụ,” Cố Cửu Tư nghe đến đây liền cười chua chát, “ngài nghĩ lý do hôm nay bệ hạ triệu kiến ta là gì?”
Diệp Thanh Văn ngẩn người, sau đó ông nghe Cố Cửu Tư tự trả lời, “Bệ hạ gọi ta tới vì muốn ta làm một thanh đao. Nếu thanh đao là ta đây không đủ sắc bén thì ta không thể làm đao của bệ hạ. Diệp bá phụ không thể so ta với Thế An, hắn có ngài lót đường cho nhưng ta chẳng có gì hết.”
“Có đứng vững được trên triều đình hay không vốn chẳng dựa vào việc né tránh đắc tội người khác mà phải xem người đứng sau ngươi là ai. Ngài xem bá quan văn võ toàn triều có kiêng nể gì khi vạch tội ta đâu, nhưng ai muốn vạch tội Thế An thì phải dè chừng đôi chút đúng không? Nếu vụ án Lưu Xuân không ập xuống đầu ta mà là Thế An thì e rằng ngay từ giai đoạn bắt giữ hắn đã vấp phải khó khăn. Kẻ nào ở Hình Bộ dám trực tiếp đến cổng Diệp phủ bắt người bỏ tù? Chẳng lẽ không sợ Ngự Sử Đài chèn ép?”
Mấy lời này khiến Diệp Thanh Văn trầm mặc, Cố Cửu Tư cười cay đắng, “Bá phụ, ai làm quan cũng có con đường của riêng mình. Thế An huynh có thể giữ im lặng nhưng ta không có đặc quyền này. Nếu ta ít nói lại thì sợ vào giờ phút này còn chẳng có cơ hội mở miệng. Bệ muốn ta làm một thanh đao thì ta chỉ có thể chấp nhận. Làm tròn bổn phận một thanh đao mới không khiến chuyện kia lặp lại.”
“Ta đã hiểu.” Diệp Thanh Văn thở dài, ông ngẩng đầu nhìn bầu trời. “Quay về đi, ngày mai ta cho người sửa lại hồ sơ nên ngày kia ngươi sẽ được thả ra.”
Cố Cửu Tư cung kính hành lễ rồi rời đi.
Hắn vẫn phải về nhà lao nghỉ ngơi; Ngự Sử Đài mới tiếp nhận vụ án, dù chỉ là giả bộ thì cũng cần làm đàng hoàng.
Hắn ngồi trên xe ngựa, nghe tiếng bánh xe kẽo kẹt mà chẳng hiểu sao trong lòng bất chợt nảy sinh vài phần hiu quạnh.
Nếu có thể giữ im lặng thì ai muốn lên tiếng chứ?
Nếu có thể lặng lẽ tiến bước thì ai tình nguyện làm một thanh đao?
Song hắn hết cách rồi.
Hắn khác Diệp Thế An, hiện giờ hắn chỉ có bản thân để dựa vào.
Trong lúc hắn thẫn thờ suy nghĩ, xe ngựa đã tới nhà lao. Hắn vừa vào đã thấy Liễu Ngọc Như ngồi trong phòng giam của hắn, nàng đang say sưa đọc quyển sách bản đồ mà hắn thường lấy ra xem.
Nàng vốn thân quen ngục tốt, cộng thêm ngục tốt thấy thái độ trong cung đối với Cố Cửu Tư chuyển biến tốt đẹp nên càng để Liễu Ngọc Như tự do đi lại. Nàng nghe tiếng bước chân bèn đặt sách xuống, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện Cố Cửu Tư đứng ở cửa ngẩn ngơ nhìn nàng.
Nàng cười ấm áp và dịu dàng nói, “Về rồi à? Ta mang canh hầm đến cho chàng, mau uống lúc còn nóng đi.”
Cố Cửu Tư nghe vậy liền nhịn không được mà chậm rãi nở nụ cười.
Hắn gấp gáp tiến lên rồi ôm nàng vào lòng.
“Rốt cuộc ta vẫn may mắn hơn bọn họ,” hắn thì thầm.
Liễu Ngọc Như mù mờ hỏi lại, “Gì cơ?”
Cố Cửu Tư không trả lời nàng nhưng hắn tự hiểu rõ.
Tuy hắn kém hơn những người được gia đình lót đường cho như Diệp Thế An, nhưng hắn có Liễu Ngọc Như.
Chú thích
[1] Đơn vị cổ dùng trong đo thể tích để tính lượng thóc gạo cần mua bán, mỗi đấu bằng 1 lít.
[2] Ngũ Trượng Nguyên là nơi Khổng Minh đóng đồn lần cuối cùng khi đem quân đi đánh Nguỵ, ông đã qua đời ở đây.
[3] Con vợ lẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT