Phiên ngoại Khâu Duệ Phong x Quý Ngang Nhiên (5)
Sau khi xác nhận tâm ý của mình, vậy mà Quý Ngang Nhiên lại trở nên an tâm, an tâm theo kiểu lòng như tro tàn nguội lạnh.
Cậu biết hai người con trai không thể ở bên nhau, thậm chí chưa từng ước mong xa vời rằng Khâu Duệ Phong sẽ đáp lại.
Ngày hôm sau, Khâu Duệ Phong lo lắng hỏi cậu bị làm sao vậy, Quý Ngang Nhiên chỉ lắc đầu, không nói gì.
“Cơ thể khó chịu à?”
“Không có.”
“Xảy ra chuyện gì hả?”
“Không có.”
Không rõ vì sao mà đầu óc Khâu Duệ Phong lại nóng lên, hắn giải thích: “Đàn chị kia không phải là bạn gái tôi.”
Nhịp tim Quý Ngang Nhiên đột ngột tăng nhanh vài nhịp, không biết tại sao Khâu Duệ Phong lại phải giải thích chuyện này với cậu, nhưng cậu cứ như bị tạt một chậu nước lạnh mà bình tĩnh lại.
Phải hay không đều không liên quan đến cậu, vì cậu và Khâu Duệ Phong không thể nào ở bên nhau.
“Ừm.” Quý Ngang Nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, cúi đầu nhìn sách bài tập. Cậu nhìn chằm chằm vào một con chữ màu đen trên đó, lâu đến mức xuất hiện bóng chồng.
Cậu không cố gắng xa cách Khâu Duệ Phong, cũng không có ý định dò xét, rất mau như đã quên đi khúc mắc nhỏ trước đó mà tiếp tục trò chuyện với hắn. Khâu Duệ Phong cũng vui vẻ giống cậu, không chủ động nhắc lại chuyện hôm ấy nữa.
Thời gian của học sinh lớp chuyên rất hạn hẹp, quan hệ của hai người lại càng ngày càng tốt. Cùng nhau ăn cơm, thảo luận đề bài, đôi lúc cùng chơi điện thoại của Khâu Duệ Phong. Quý Ngang Nhiên đã rất thỏa mãn. Chỉ trừ những lúc trời tối người yên, cậu vẫn âm thầm phỉ nhổ bản thân tại sao lại có tâm tư xấu xa như vậy với hắn.
Cậu là một con thiêu thân lưu luyến bên ánh lửa, chẳng sợ tia lửa lấm tấm trên đôi cánh đơn bạc, chẳng sợ cảm giác đớn đau, luôn không nhịn được mà muốn lao mình vào thứ nóng bỏng ấy.
Cậu đã từng hỏi khéo quan điểm của bố mẹ về đồng tính luyến ái trên bàn ăn, bố cậu im lặng vài giây, nói: “Những người đó đều không bình thường.”
Mẹ nhíu mày lại: “Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?”
Quý Ngang Nhiên lắc đầu nhè nhẹ: “Không có gì, hỏi chơi thôi ạ.”
Mẹ gắp thức ăn cho cậu, rồi lại lải nhải nhắc cậu vài câu: “Nếu xung quanh con có người như vậy thì nhanh chóng cách xa họ một chút, đừng để bọn họ ảnh hưởng con, biết không?”
Quý Ngang Nhiên nắm chặt đũa, khẽ “Dạ” một tiếng.
Cậu biết, con đường này khó đi thế nào, cậu đã biết từ trước rồi.
Thi thoảng cậu rất hâm mộ dũng khí của Lục Tinh Gia, cái dũng khí mà có thể không màng tất cả vì một mong muốn.
Ngày thi đấu bán kết, cậu trông thấy Lục Tinh Gia và Tần Mộ Đông hôn nhau dưới tán cây liễu. Dưới mặt trời nóng bỏng, cành liễu thật dài lay động, hàng bóng hai người xếp chồng lên nhau, động lòng người đến chừng nào.
Nhưng cậu lại là một kẻ hèn nhát, nhìn Khâu Duệ Phong bên cạnh, ngay cả dũng khí hỏi hắn một câu cũng không có.
Sau khi cuộc thi kết thúc, hai người đều quay về lớp phổ thông, rồi bị xếp lại lớp. Ở hai lớp khác nhau, mặc dù mỗi tối Khâu Duệ Phong đều gọi Quý Ngang Nhiên cùng nhau về nhà, nhưng tóm lại vẫn kém hơn trước đó sớm chiều cùng bàn.
Quý Ngang Nhiên nghĩ, có lẽ giữa bọn họ nên là như vậy, càng ngày càng xa cách.
Cậu vốn định chôn vùi thứ tình cảm mờ mịt này trong lòng. Mãi cho đến ngày ấy, mùa thu gió đêm rì rào, bên trong dãy lầu dạy học tối tăm, Khâu Duệ Phong đột nhiên hỏi cậu hai nam sinh có thể yêu nhau không, còn nói hắn thích cậu.
Dưới ánh đèn lờ mờ, nhịp tim Quý Ngang Nhiên đột nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp.
Máu tràn lên não, cậu đã làm một chuyện to gan nhất trong cuộc đời vốn gò bó khuôn phép của mình, hôn lên môi của Khâu Duệ Phong.
Đường khó đi cái con mẹ nó ấy.
Quý Ngang Nhiên lần đầu tiên mắng tục trong lòng, cậu đã luôn sống theo kỳ vọng của người xung quanh, nhưng duy chỉ có chuyện này, cậu không muốn nhẫn nại nữa.
Cuộc đời của cậu là một ngọn đèn hải đăng ảm đạm, mãi đến giờ khắc này mới được thắp sáng hoàn toàn.
May mắn rằng, dù sau này quãng đường có bao nhiêu gian nan, cũng là hai người cùng bước tiếp.
Kết thúc phiên ngoại 7.
Editor: Khoai Tây Khiêu Vũ.