Phiên ngoại Khâu Duệ Phong x Quý Ngang Nhiên (2)


Quý Ngang Nhiên hay có thói quen lập kế hoạch học tập cho bản thân, trước giờ không thân với bạn cùng lớp lắm. Đối với cậu mà nói, lớp chuyên và lớp thường chẳng khác nhau là bao, cậu đã quen với thế giới nhỏ của mình, cũng cảm thấy như vậy mới có thể tự do, thoải mái.



Nhưng những ngày tháng thoải mái không kéo dài được lâu, tựa như mặt hồ yên tĩnh rồi sẽ bị hòn đá lay động.


Vừa khai giảng không lâu, Chương Sở Sở đã gọi Quý Ngang Nhiên vào văn phòng, hỏi cậu có muốn làm lớp phó học tập hay không. 


Đương nhiên, câu trả lời đầu tiên của Quý Ngang Nhiên là không, cậu chưa từng nghĩ rằng việc này sẽ tới tay mình.


Trước giờ cậu không giỏi giao tiếp, tính cách cũng không mạnh mẽ, không hợp để làm cán sự lớp. 


“Thưa thầy, em…”


Cậu mở miệng định từ chối, nhưng Chương Sở Sở đã ngắt lời cậu, “Tôi thấy điểm số của em cũng tốt, nhưng bình thường không hay nói chuyện với bạn học, làm cán sự lớp chính là cơ hội tốt nhất để rèn luyện bản thân, em có thể thử xem.”


“Nhưng mà…”


“Chỉ thử một chút thôi, cho bản thân một cơ hội để rèn luyện.”


“Thầy, em…”


“Hay là cứ thử trước một tháng đi? Nếu đến lúc đó em vẫn cảm thấy không ổn thì có thể tới tìm tôi.”


Quý Ngang Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng hiển nhiên Chương Sở Sở đã quyết định, cuối cùng hai người chỉ có thể ước định, Quý Ngang Nhiên sẽ thử trước một tháng, nếu không được thì sẽ đổi cho người khác sau.


Quý Ngang Nhiên ngơ ngác rời khỏi văn phòng, hồi lâu vẫn cảm thấy cứ như nằm mơ, không có cảm giác chân thực.


Buổi tối, Chương Sở Sở cho từng cán bộ lớp lên bục giảng tự giới thiệu bản thân, xem như chính thức nhậm chức. Lúc trở về chỗ ngồi, Khâu Duệ Phong nhướn mày nhìn cậu: “Bạn học à, không tệ nha.”


Quý Ngang Nhiên nhìn hắn đầy kinh ngạc, muốn đáp lại gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể cụp mắt xuống. Cậu vốn chẳng có ác ý gì, nhưng vẻ mặt này trong mắt Khâu Duệ Phong lại khiến hắn cảm thấy khó hiểu.


Bạn bè bên cạnh Khâu Duệ Phong đều là những người thoải mái, chưa bao giờ gặp phải ai có tính cách như Quý Ngang Nhiên, nhất thời cứ như hòa thượng sờ không thấy tóc, chẳng biết tại sao cậu lại lạnh lùng như vậy.


“Sao cậu lại nổi giận rồi?” Khâu Duệ Phong gãi đầu, nhỏ giọng than thở: “Tôi còn chưa nói gì hết mà.”


Cho dù là người hoạt bát như Khâu Duệ Phong cũng sẽ không thích những người tẻ nhạt. Khâu Duệ Phong không hiểu được tính tình của Quý Ngang Nhiên, cũng chưa bao giờ chủ động tìm cậu, dù sao bạn bè hắn cũng nhiều, không thiếu một hai người như vậy.


Về phần Quý Ngang Nhiên, cậu đã nhiều lần muốn đáp lời Khâu Duệ Phong, tiếc rằng bản tính ăn nói vụng về, căn bản không tìm được chủ đề để tán ngẫu. Mỗi ngày nhìn hắn cười nói vui vẻ với người khác, chút dũng khí cuối cùng chẳng sót lại chút gì, chỉ biết cúi đầu an ủi bản thân tiếp tục học tập, không cần lãng phí thời gian.


Vài ngày sau, bạn học trong lớp dần đã quen mặt lẫn nhau, người thì mang cơm nước cho người kia, nói cười ầm ĩ. Chỉ có Quý Ngang Nhiên và Khâu Duệ Phong, rõ ràng là ngồi cùng bàn, nhưng giao tiếp lại ít một cách đáng thương.


Quý Ngang Nhiên nhớ lại lời mẹ dặn lúc ở nhà, bảo cậu nói chuyện với bạn học nhiều một chút.


Cậu lại nghĩ, người tẻ nhạt như cậu, sẽ có ai muốn kết bạn đây.


Cứ trì hoãn như vậy, Quý Ngang Nhiên nhậm chức lớp phó học tập được một tháng.


Tuy rằng không muốn làm việc này, nhưng tính cách của cậu là vậy, đều sẽ cố gắng hết sức hoàn thành công việc được giao. 


May mắn rằng học sinh lớp chuyên đều có ý thức tự giác, mọi người đều vùi đầu vào học tập, không có thời gian rảnh rỗi để náo loạn, thêm cả sự giúp đỡ của giáo viên nên cậu cũng có thể kiên trì.


Tối hôm đó, buổi tự học diễn ra như thường lệ, tiếng quạt kêu vù vù, thời tiết nóng đến mức có thể trông thấy hơi nước. Phòng học thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách, Quý Ngang Nhiên cũng đang xem lại những lỗi sai trên bài tập của mình. 


Thời tiết mùa hè rất hay thay đổi, một giây trước trời còn đang quang đãng, giây sau đã bắt đầu âm u.


Một cơn gió lớn thổi vào, cái nóng trong phòng bỗng dưng biến mất, ngoài cửa sổ hiện lên vài vệt sáng khiến bầu trời hệt như ban ngày. Theo sau đó, một tiếng “Ầm” vang vọng, mưa nặng hạt mà chẳng hề báo trước.


Những hạt mưa đổ xuống cuốn theo đất cát, khí trời ẩm ướt lùa vào bên trong. Phòng học trước đó còn đang oi bức bỗng chốc hạ nhiệt, khiến cả người cũng phải rùng mình.


“Phắc!”


Trong lớp bắt đầu náo nhiệt: “Tôi không có mang theo ô, làm sao về nhà được đây!”


“Tôi cũng không có mang!”


“Tiêu rồi, xe điện của tôi còn nằm ở ngoài bãi xe đó!”


“Moá, có ai mang ô không, tối nay cho tôi ké với!”



Trong lớp hò hét ầm ĩ, tiếng người xen lẫn tiếng mưa rơi vô cùng rộn ràng.


Quý Ngang Nhiên ngồi ở đằng trước, chiếc cổ thon dài trắng nõn ngẩng lên, đẹp tựa như một con thiên nga trắng, nhưng trên mặt cậu lại tràn đầy vẻ do dự.


Đầu tiên, cậu ngẩng đầu nhìn về chỗ của lớp trưởng, nhưng trùng hợp thay lại phát hiện hôm nay lớp trưởng không đến. Cậu lại nhìn về phía vị trí của lớp phó kỷ luật, lớp phó kỷ luật cũng đang nói chuyện, định tối nay đi nhờ xe bạn học khác về nhà.


Quý Ngang Nhiên cắn môi, ngón tay sờ lên quyển từ điển dày cộm trong ngăn kéo, hơi do dự trong chốc lát.


Có nên bảo mọi người tuân thủ kỷ luật không?


Bạn học cùng lớp sẽ nghe lời cậu chứ?


Lớp phó kỷ luật còn chưa lên tiếng thì đến lượt cậu nói sao?


…Nhưng việc này lại là chức trách của cán sự lớp.


Mắt thấy âm thanh ầm ĩ trong lớp càng lúc càng lớn, Quý Ngang Nhiên đành nhắm mắt lại, đập quyển từ điển lên mặt bàn: “Yên lặng!”


“Ầm” một tiếng, dường như trong lớp đã yên tĩnh lại được một giây, cũng dường như là hoàn toàn không nghe thấy lời cậu nói, thậm chí Quý Ngang Nhiên còn có thể nghe được âm thanh cười đùa của nam sinh bên cạnh, chói tai vô cùng.


Mặt Quý Ngang Nhiên trở nên tái mét, xấu hổ đến mức không biết đặt tay vào đâu. Cậu mấp máy môi, đảo mắt quanh phòng học, cổ họng lại như nghẹn lại, không thốt lên được chữ nào.


Nên làm gì đây?


Phải làm sao đây?


Lại hét một tiếng nữa à?


Nhưng hình như không có ai nghe lời cậu.


“Mẹ nó im lặng chút coi, như thế này còn học hành gì nữa!”


Ngay vào lúc cậu sắp tuyệt vọng, giọng của Khâu Duệ Phong vang lên y như tiếng sấm.


Khâu Duệ Phong rống lên bằng âm thanh vô cùng mạnh mẽ, hắn mất kiên nhẫn nói, “Muốn nói thì ra ngoài nói, không biết giữ trật tự trong tiết tự học hả!”


Trái tim Quý Ngang Nhiên như ngừng đập một giây, sau đó bỗng dưng lại tăng nhanh.


Tướng mặt của Khâu Duệ Phong hung hãn, thân hình lại cao to. Bình thường cũng không có ai dám chọc hắn, nên lúc này hắn vừa mở miệng thì trong lớp ngay lập tức trở nên lặng như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng sấm ầm ầm và tiếng mưa to không ngừng bên ngoài.


Quý Ngang Nhiên nhanh chóng phản ứng lại, bổ sung thêm một câu: “À ừm, bây giờ vẫn còn đang trong tiết tự học, mọi người đừng nói nữa.”


Lớp phó kỷ luật rốt cuộc cũng nhớ ra trách nhiệm của mình, thế là cất giọng nói: “Mọi người đừng ồn ào nữa, lát nữa là thầy chủ nhiệm tới đấy.”


Khâu Duệ Phong là người đầu tiên lật sách bài tập “soàn soạt” rồi cúi đầu bắt đầu làm đề. Những người khác nhìn nhau mấy mấy giây, rồi cũng lúng ta lúng túng ngậm miệng lại.


Phòng học lại lần nữa trở về yên tĩnh, chỉ còn vài tiếng thì thầm nho nhỏ nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất.


Lớp phó kỷ luật tiếp tục thực hiện trách nhiệm, thi thoảng lại ho hai tiếng để duy trì trật tự. Quý Ngang Nhiên nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lại dời về phía Khâu Duệ Phong. Khâu Duệ Phong đang cắn bút làm bài, vẻ mặt thản nhiên như thể khi nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.


Quý Ngang Nhiên cắn môi, cũng cảm thấy mình nên nói gì đó, thế là bèn viết một câu “Cảm ơn” lên trên vở nháp rồi đẩy nhẹ vở sang bên cạnh.


Cảm giác được động tĩnh trên bàn, Khâu Duệ Phong lơ đãng ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt trắng nõn của Quý Ngang Nhiên. Câu cắn nhẹ môi, hình như hơi căng thẳng. Hắn lại nhìn xuống thêm chút nữa, bên trên vở nháp trắng tinh là hai chữ “Cảm ơn” rất rõ ràng.


Chữ viết trên vở rất ngay ngắn, Hoành ngang Sổ dọc[1] cẩn thận, nắn nót, không hề có dáng vẻ nên có của học sinh cấp ba, mà lại giống như học sinh tiểu học mong chờ được giáo viên khen ngợi nên viết nét nào cũng rất cẩn thận.


[1] Quy tắc viết chữ của Trung Quốc.


“Không có gì.” Khâu Duệ Phong thuận miệng đáp một câu. Hắn vốn chỉ cảm thấy trong lớp cứ liên tục nhao nhao thì hơi phiền chứ không có ý muốn bảo vệ Quý Ngang Nhiên, nhưng bây giờ đột nhiên lại cảm thấy người bạn cùng bàn nho nhỏ này cũng khá đáng yêu.


Hắn nói thêm một câu vô thưởng vô phạt, “Khụ, chữ của cậu trông cũng đẹp đấy.”


Trong giọng nói của Khâu Duệ Phong mang theo chút ý cười, âm cuối khẽ nâng lên, Quý Ngang Nhiên ngập ngừng nói cảm ơn rồi vội vàng lấy vở về tiếp tục giải đề.


Ngoài trời vẫn còn đang mưa to, tiếng mưa “ầm ầm” tựa như một tấm lá chắn ngăn cách tất cả các âm thanh khác, còn có gió rét ẩm ướt thổi vào lành lạnh. Nhưng không biết tại sao, mặt Quý Ngang Nhiên lại hơi nóng.


Kết thúc phiên ngoại 4.


Edit: Khoai Tây Khiêu Vũ + Lime Berry.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play