Phiên ngoại 2: Là cố ý.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lục Tinh Gia và Tần Mộ Đông rốt cuộc cũng ở bên nhau một cách danh chính ngôn thuận.
Với số tiền tích góp được trong bốn năm, cả hai đã đủ chi trả tiền cọc, mua một căn nhà nhỏ ở thủ đô, hai phòng ngủ một phòng khách, không quá lớn, nhưng rất phù hợp cho cặp tình nhân trẻ.
Trên giấy tờ bất động sản, cũng là sổ đỏ viết tên hai người đã đóng dấu xong xuôi. Lục Tinh Gia phì cười nói đây cũng xem như giấy kết hôn. Tần Mộ Đông buồn bực không lên tiếng ôm cậu vào ngực rồi hôn lấy hôn để.
Trong nước cái gì cũng tốt, duy chỉ có việc này là bất tiện, nghề nghiệp của Tần Mộ Đông khá đặc thù nên chẳng thể ra nước ngoài kết hôn. Lại nói ra nước ngoài cũng không giống trong nước, điều này trở thành một chút tiếc nuối nho nhỏ trong cuộc sống hạnh phúc của bọn họ.
Ban đầu Tần Mộ Đông cũng vì chuyện này mà có hơi buồn bực, cũng may Lục Tinh Gia không quan tâm mấy món đồ hình thức này lắm, mềm giọng khuyên nhủ Tần Mộ Đông rất lâu, rốt cuộc mới khiến Tần Mộ Đông không nhắc tới chuyện này nữa.
Chọn nhà không phải là một chuyện dễ dàng, xem nhà, trang trí, mua đồ đạc đều do hai người tự làm, đến lúc bọn họ dọn vào ở thì cũng là cuối tháng Mười hai cùng năm.
—— May mắn thay, thành quả cuối cùng khiến Lục Tinh Gia rất hài lòng.
Căn nhà trang trí dựa theo sở thích của hai người. Một trong hai phòng được chọn làm phòng làm việc. Ngoài tủ sách và bàn, Lục Tinh Gia còn đặc biệt chừa ra một bức tường đặt tủ thủy tinh đặt làm, dùng để trưng bày cúp và giấy khen của Tần Mộ Đông.
Gian còn lại là phòng ngủ chính, ngoại trừ chiếc giường lớn ở giữa còn chuẩn bị thêm một cái ghế dựa thoải mái, lúc ngồi lên còn có thể lắc lư nhẹ vài cái. Mặt đất trải tấm thảm Lục Tinh Gia yêu thích, mềm mại, đặt chân trần lên cũng không thấy lạnh.
Mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ tiếc là vừa mới chuyển tới, còn chưa kịp ngủ một đêm Tần Mộ Đông đã bị Bồng Hoa Vinh gọi qua nước ngoài, nói phải tham gia một hội nghị nào đó.
Cảm xúc của Lục Tinh Gia đối với Bồng Hoa Vinh chính là “vừa yêu vừa hận”.
Bồng Hoa Vinh đã chiếm rất nhiều thời gian của Tần Mộ Đông, thậm chí còn thường xuyên khiến hai người bỏ lỡ buổi hẹn hò. Chỉ một cú điện thoại, Tần Mộ Đông phải bỏ qua tất cả để tập trung thí nghiệm, tập trung hạng mục, phân công công việc hoàn toàn không nương tay.
Nhưng đồng thời, Lục Tinh Gia cũng biết, ông Bồng đã giúp Tần Mộ Đông rất nhiều.
Dạy hắn cách tiếp xúc với người khác, cách cân bằng mối quan hệ và học tập. Trong những năm qua, sự thay đổi của Tần Mộ Đông đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng. Lấy ví dụ gần đây nhất, Tần Mộ Đông đã có một bài diễn thuyết tại buổi lễ trao giải, nhờ vào khí chất lãnh đạm làm kinh sợ toàn trường, lại thêm các thuật ngữ chặt chẽ và ví dụ dễ hiểu, đã thu hút vô số các em trai em gái mê mẩn hắn, thậm chí còn lên được cả hot search Weibo.
#Tần Mộ Đông? Nhà vật lý học đẹp trai nhất.#
Bạn trai nhà mình trở thành nam thần nổi tiếng trong đại chúng, Lục Tinh Gia cảm giác rất có nguy cơ.
Cũng may bản thân nam thần vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng người sống chớ gần, chỉ khi nhìn thấy bạn trai nhỏ của hắn đáy mắt mới hiện lên ý cười.
Lục Tinh Gia ngồi trong phòng làm việc xoay bút, suy nghĩ bất giác bay xa.
Sau khi tốt nghiệp, Tần Mộ Đông tiến vào viện nghiên cứu, Lục Tinh Gia thì chọn ở lại trường, bắt đầu làm cố vấn viên.
Công việc giáo viên không hề dễ dàng, nhất là đối với một người mới vừa nhậm chức như Lục Tinh Gia.
Trên bàn làm việc chất đầy các loại tài liệu khác nhau, Lục Tinh Gia ấn lên giữa đầu lông mày, quyết định nghỉ ngơi một lúc.
Một tay bưng tách trà, cậu mở lại lịch sử tin nhắn của hai người, lại đếm đếm lịch, sau đó mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Hôm nay là Tần Mộ Đông có thể về rồi.
Lục Tinh Gia cong môi, gửi cho Tần Mộ Đông một tin nhắn Wechat.
[Tối nay mình dùng bữa chung đi, em muốn ăn hoành thánh.]
Phía Tây cổng trường có một tiệm mì hoàn thánh, giá cả rất hợp với túi tiền, học sinh quanh đây đều rất thích ăn ở đó.
Quan trọng nhất là hương vị rất giống hoành thánh của Hạ Khê, Lục Tinh Gia luôn có thể cảm nhận được hương vị của gia đình trong đấy.
Hai người lựa chọn ở lại thủ đô để phát triển, cơ hội nơi đây rất nhiều, nhưng đồng thời, cơ hội về nhà cũng ít đi.
Đời trước, lúc Lục Tinh Gia lên đại học, Hạ Khê đã chẳng còn ở đây, đời này, ngay cả một cuộc điện thoại đường dài Lục Tinh Gia cũng vô cùng quý trọng, mỗi ngày một cuộc điện thoại không hề thay đổi.
Không chỉ một mình gọi điện thoại mà lúc nói chuyện cũng sẽ gọi thêm Tần Mộ Đông, sau này nhóm Wechat lại có thêm Hạng Ý Trí, bỗng dưng trở thành buổi tiệc trà của bốn người.
Lúc đầu Hạ Khê còn hơi không quen, khi nhìn thấy Lục Tinh Gia và Tần Mộ Đông vô thức lộ ra thân mật đều sẽ quay mắt đi. Dần dần tiếp xúc càng nhiều, bà cũng bắt đầu thích ứng, thậm chí thi thoảng còn trêu chọc hai người vài câu, nói cậu học hỏi “anh” cậu nhiều hơn.
Lục Tinh Gia biết, Hạ Khê đang cố gắng tiếp nhận bọn họ.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Tần Mộ Đông cũng không lập tức trả lời. Lục Tinh Gia biết hắn ở bên đó rất bận nên cũng không quấy rầy, để điện thoại sang một bên, yên lặng tiếp tục viết tài liệu.
Nghĩ đến chuyện Tần Mộ Đông sẽ trở về, Lục Tinh Gia vốn định hoàn thành trước công việc để ngày mai ở nhà với hắn, nào ngờ nửa đường thì bị đồng nghiệp gọi ra nói muốn mở tiệc chào mừng giáo viên mới bọn họ.
Xã giao trong công việc là điều không thể tránh khỏi, Lục Tinh Gia chỉ có thể áy náy gọi điện xin lỗi Tần Mộ Đông, may mà Tần Mộ Đông cũng không nhiều lời, chỉ hỏi cậu đi đâu, có những ai, rồi dặn cậu uống ít rượu một chút.
Đồng nghiệp cũng coi như là thân thiện, nghề giáo viên cũng không khác những nghề nghiệp khác là bao, nhưng lúc nâng ly cạn chén khói thuốc lượn lờ, Lục Tinh Gia vẫn cảm thấy có hơi mệt mỏi.
May là đời trước trải qua chuyện này cũng nhiều nên chỉ đành im lặng, Lục Tinh Gia gượng cười gia nhập với họ, ngược lại không hề có cảm giác chật vật.
Đến lúc tan cuộc cũng gần mười một giờ, Lục Tinh Gia chỉ uống nửa ly rượu, gió lạnh bên ngoài thổi qua, đầu óc mơ màng liền trở nên tỉnh táo.
Các đồng nghiệp ở trước quán rượu đang bàn bạc thuê xe để về chung, Lục Tinh Gia vừa ngẩng đầu lên thì chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc ở phía xa.
Cơn say vốn đã tan đi lại vọt lên đỉnh đầu, cậu sững sờ vài giây mới xác định được Tần Mộ Đông thật sự đã tới.
“Tôi không đi cùng mọi người được.” Khóe miệng Lục Tinh Gia không khỏi giương cao, ngay cả ngữ điệu cũng nâng lên, “Bạn tôi đến đón tôi.”
“Bạn?”
“Bạn trai hay gái vậy?!”
“Tiểu Lục trông ngoan như vậy mà đã có bạn gái rồi? Tôi còn định giới thiệu cho cậu một cô đó!”
…
Lục Tinh Gia tiếp nhận lời nói đùa của mọi người mà không hề phản bác, cuối cùng đáp một câu: “Đã bên nhau nhiều năm rồi”, rồi bước nhanh tới chỗ Tần Mộ Đông.
Gió mùa đông lạnh lẽo thổi lên mặt hệt như dao cắt, Lục Tinh Gia túm chặt áo khoác, trên mặt vẫn là nét tươi cười.
“Sao anh cũng tới?”
“Gần mười một giờ rồi.” Tần Mộ Đông nói, “Tôi sợ em trở về không an toàn.”
Trên người Tần Mộ Đông còn mặc âu phục chỉnh tề, đường may vừa vặn tôn lên dáng người thon dài, góc áo có vài nếp nhăn mờ nhạt, rõ ràng là vừa mới gọi xe đến.
Lục Tinh Gia lầm bầm một câu: “Em là đàn ông thì có chuyện gì được chứ?” Nụ cười trên mặt lại bất giác sâu hơn một chút.
Tần Mộ Đông không có trả lời, lúc đi qua chỗ rẽ thì kéo tay cậu qua, siết chặt trong tay.
Gió mùa đông se lạnh, lòng bàn tay thật nóng.
Nỗi phiền muộn bị ép xã giao một đêm bỗng dưng tan thành mây khói.
Lục Tinh Gia nghĩ, ít nhất còn có một người đang đợi cậu.
Giờ này không có tàu điện ngầm, hai người cũng không giàu đến mức mua một chiếc ô tô.
Bọn họ đón xe đến Tây Môn ăn mì hoành thánh, bát mì nóng hổi nghi ngút khói trắng, cắn nhẹ lên lớp da óng ánh sẽ chảy ra dòng nước nóng hập.
Năm đồng, còn dễ chịu hơn “bữa tiệc tối” trước đó.
Ăn uống xong xuôi, hai người chậm rãi tản bộ về nhà. Lục Tinh Gia rốt cuộc cũng có thể cởi bỏ lớp ngụy trang người lớn, trở lại dáng vẻ ngây ngô trước mặt Tần Mộ Đông, liên tục cằn nhằn về chuyện công việc của cậu. Tần Mộ Đông đôi lúc thì đáp một câu, phần lớn thời gian đều chỉ yên lặng lắng nghe, nhưng bàn tay đang nắm tay cậu thì một mực chẳng hề buông ra.
Bầu không khí ấm áp lại hài hòa, Lục Tinh Gia bất giác cảm thấy dễ chịu. Cậu móc chìa khóa ra mở cửa, vừa định gọi Tần Mộ Đông đi tắm, nào ngờ cửa vừa đóng lại, Tần Mộ Đông đã lập tức đè cậu lên cửa phòng.
Nụ hôn mãnh liệt ập tới, Lục Tinh Gia thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị ép ngẩng đầu, mặc cho môi lưỡi của Tần Mộ Đông tiến thẳng vào trong.
Cậu vô thức ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu như mực ở trên, trong mắt dường như có một ánh lửa đang cháy hừng hực, ảm đạm, tưởng chừng có thể hút cả người ta vào đấy.
Hai chân Lục Tinh Gia mềm nhũn, lúc này mới phát hiện Tần Mộ Đông hình như có hơi là lạ.
“Tần —— Ưm!”
Cậu thử thăm dò muốn gọi tên Tần Mộ Đông, nhưng vừa gọi một tiếng chợt cảm giác trời đất quay cuồng, lúc kịp phản ứng thì đã bị Tần Mộ Đông đè ở trên giường.
Chiếc giường vừa mới mua, chăn ga gối đệm đều mới tinh, là màu sắc mà hai người cùng chọn.
Đèn phòng ngủ không được bật lên, nhưng buổi đêm trong thành phố vẫn luôn sáng như ban ngày, ánh trăng thưa thớt đổ xuống, vừa vặn chiếu lên người Tần Mộ Đông, lưu lại hàng bóng mờ ảo trên khuôn mặt hắn.
“Tinh Tinh.” Tần Mộ Đông cúi người, hôn lên cậu từng chút từng chút, giọng nói mang theo vẻ tủi thân, “Tôi đợi em năm tiếng.”
Trái tim Lục Tinh Gia mềm nhũn, mềm giọng nói: “Em xin lỗi…”
Tần Mộ Đông nói: “Em nói chuyện với người khác vui vẻ như vậy, tôi ghen.”
Âm thanh Lục Tinh Gia lại mềm hơn: “Đều là đồng nghiệp, chỉ xã giao thôi.”
“Tôi còn mua quà cho em, vẫn chưa có cơ hội đưa.”
“Quà gì, bây giờ có thể đưa cho em mà.”
“Thật sao?”
“Thật, em chắc chắn sẽ thích.”
Tần Mộ Đông đứng dậy, lấy một chiếc hộp da đen từ tủ đầu giường, mí mắt Lục Tinh Gia đột nhiên giật lên một cái.