“Đừng nhúc nhích.” Lệ Lôi cúi đầu nói bên tai cô, âm thanh thấp như tiếng muỗi kêu: “Anh sẽ không bắt nạt em.”

Khung cảnh trong nhà ăn Bốn Mùa thanh nhã, không gian của chỗ ngồi rất lớn, còn có cây xanh để xen lẫn. Dưới ánh đèn mờ kiều diễm, mọi người chỉ nhìn thấy dáng người cao lớn của Lệ Lôi ôm một cô gái xinh đẹp vào lòng mình, hắn cúi đầu ra vẻ sắp hôn. Còn cô gái kia lại có chút bối rối và luống cuống mà ngước đầu lên, dựa sát vào trong ngực của người đàn ông, trong ánh sáng mập mờ, cảnh đó không khác gì một bức tranh hoàn mỹ cả.

Hôn đi, nhanh hôn đi...

Giờ phút này, tất cả mọi khách khứa đều chìm đắm trong cảnh tượng tốt đẹp này, có mấy đôi nam nữ trẻ tuổi không kìm lòng được mà ngừng thở, nắm chặt tay của người yêu bên cạnh.

Môi của Lệ Lôi từ từ tìm kiếm môi của Hạ Lăng.

“Đừng sợ, đừng sợ...” Anh trầm thấp mà vỗ về cô.

Lòng cô rối bời, không biết cuối cùng mình có nên đẩy anh ra hay không nữa, hơi thở ấm áp của anh phảng phất qua tai và đuôi lông mày của cô, làm cho hai gò má cô nóng lên, tim bắt đầu đập nhanh không theo quy tắc.

Đúng vào lúc môi của anh sắp chạm vào môi cô…

“Tôi nhận thua.” Là giọng nói lạnh như băng của Bùi Tử Hoành.

Trong con ngươi của Lệ Lôi lướt qua vẻ tiếc nuối, hắn lưu luyến buông Hạ Lăng ra. Đúng thật là, sao Bùi Tử Hoành lại dễ dàng chịu thua như thế chứ, hắn còn muốn ôm Tiểu Lăng thêm một chút mà...

Lệ Lôi bất mãn trừng mắt nhìn Bùi Tử Hoành: “Anh chắc chắn là mình nhận thua?”

“Hai người thắng.” Bùi Tử Hoành nói rõ ràng từng chữ một. Vẻ mặt của hắn rất khó coi, lúc nãy, vào lúc Lệ Lôi ôm chặt Hạ Lăng, hắn cảm thấy trong lòng mình có một loại cảm giác đố kị bốc lên rồi lan tràn ra, kêu gào, cắn nuốt trái tim. Hắn phải cố gắng lắm mới có thể kiềm chế mình không lao lên tách hai người bọn họ ra, nhưng mà, cho dù thế nào hắn cũng sẽ không cho Lệ Lôi hôn cô gái tên là Diệp Tinh Lăng kia! Hắn không cho phép điều đó xảy ra!

Bùi Tử Hoành cũng không biết mình bị làm sao nữa, gần như không suy nghĩ gì, vào cái giây mà môi của Lệ Lôi sắp chạm vào cô thì lời nhận thua liền buột miệng thốt ra.

“Được rồi được rồi, mọi chuyện đã xong.” Mặt mày của người chủ trì hớn hở, chỉ sợ hai ông tổ này sẽ đổi ý, cô ta vội vàng nói: “Bây giờ tôi tuyên bố, chủ nhân của món kem đặc biệt năm nay là ngài Lệ!”

Tiếng nhạc vang lên, một nhóm người phục vụ mặc trang phục lộng lẫy nâng khay đi đến, đi vòng qua cả nhà ăn, dưới ánh mắt ước ao hay ghen tỵ của khách khứa, họ nho nhã lễ độ khom người, đặt ly kem lên bàn của Lệ Lôi và Hạ Lăng.

Lệ Lôi không nhìn Bùi Tử Hoành nữa, hắn kéo Hạ Lăng về chỗ của hai người, hưởng thụ món kem dành riêng cho họ.

Kem này được chế biến rất độc đáo, mùi vani, mùi matcha, mùi hạnh nhân, mùi ô mai, mùi sô cô la... Mười chín vị kem tầng tầng lớp lớp, đan xen với nhau xếp thành một ngọn núi nhỏ, trên đó là đậu phộng và đậu đỏ đã được giã nát, kem được tô điểm bằng lá bạc hà và sốt việt quất, nhìn vừa rực rỡ lại tươi mát, khiến cho tâm trạng của người ta cũng trở nên vui vẻ.

Từ nhỏ Hạ Lăng đã thích ăn kem, lúc này ở trước mặt đồ ngọt, ánh mắt cô đã toả sáng. Cô múc một muỗng rồi đưa vào trong miệng, mùi vị rất đặc biệt, thơm nồng ngọt ngào lại còn giữ được dư vị lâu dài, cho dù giá trị của nó không đáng với cái giá trên trời là mười triệu, nhưng so với các loại kem khác thì giá của nó tuyệt đối xứng đáng đứng đầu.

Cô hạnh phúc híp mắt lại.

Lệ Lôi ngồi ở chỗ đối diện mỉm cười nhìn cô ăn, anh nghiêng đầu rồi thấp giọng dặn dò điều gì đó với phục vụ.

Không lâu sau, người phục vụ đưa đến một ly nước.

Lệ Lôi thuận tay đẩy đến trước mặt Hạ Lăng: “Trà gừng, ấm dạ dày.” Trời sinh dạ dày của con gái đã yếu hơn, cần phải thường xuyên để ý cẩn thận, chuyện mà cô không để ý đến thì anh sẽ để ý giúp cô.

Hạ Lăng nhìn ly trà gừng trong tay thì hơi sửng sốt, lúc này cô mới nở một nụ cười tươi tắn với anh.

Thật ra, mãi đến tận bây giờ cô vẫn còn hơi xấu hổ, không biết phải đối mặt với anh thế nào. Lúc nãy khi bị anh ôm, hai người dán sát nhau quá, hơi thở của anh vẫn quanh quẩn bên người cô chưa tan hết, làm cho cô vừa nghĩ đến đã không nhịn được mà đỏ mặt.

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, có chút chột dạ cúi đầu.

“Trên chóp mũi dính đầy kem, giống như con mèo nhỏ vậy.” Anh còn cố tình tới trêu chọc cô: “Trước đây sao anh không phát hiện ra em thích ăn kem như vậy nhỉ? Sang năm chúng ta lại tới đây, chơi tiếp trò chơi này, cho dù đối thủ không kêu ngừng ở giữa đường giống lần này thì người thắng chắc chắn vẫn là chúng ta.”

Mặt cô lập tức đỏ đến mang tai.

Lệ Lôi buồn cười nhìn cô: “Xấu hổ?”

Cô ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt nhìn anh, dùng hết sức mà trừng.

Anh lại không hề tức giận, từ từ múc một muỗng kem rồi đưa vào trong miệng: “Cũng ngon đấy, không uổng công bỏ ra mười triệu, còn phải ra sức diễn lâu như vậy.”

Cô cắn môi rồi rối rắm một hồi lâu, rốt cuộc, cô vẫn lấy cái bảng viết chữ ra viết cho anh: “Nếu lúc nãy Bùi Tử Hoành không chịu thua, anh có... tiếp tục nữa không?”

Anh hơi nhíu mày, vẻ mặt cười xấu xa: “Em đoán đi.”

Mặt Hạ Lăng lại đỏ lên, anh dỗ cô như đang dỗ mèo: “Ngoan, anh đã bảo sẽ không ép em làm những gì mà em không muốn từ sớm rồi, anh chắc chắn sẽ không hôn em thật, em ở trong giới giải trí chắc cũng biết đến từ mượn chỗ* đúng không?”

(*mượn chỗ: thủ pháp quay phim lợi dụng ánh sáng và góc độ để tạo ra những cảnh quay đẹp hơn)

Cô đương nhiên biết đến mượn chỗ, nó có nghĩa là hai người không thật sự hôn nhau, thế nhưng bởi vì ánh sáng và góc độ thì những người khác nhìn thấy hai người đã hôn. Ánh sáng trong nhà ăn này khá tối, khoảng cách giữa các chỗ ngồi cũng xa nhau, nếu hắn mượn chỗ khéo léo một chút thì quả thực sẽ không có ai phát hiện ra.

Cô nửa tin nửa ngờ mà liếc mắt nhìn anh, tâm trạng hơi phức tạp, không rõ là yên tâm hay là mất mát nữa.

Bên này, bọn họ nói cười vui vẻ.

Bên kia, khuôn mặt của Bùi Tử Hoành lại trầm như nước, làm cho bầu không khí trên bàn cũng đóng băng như một ngọn núi.

Từ khi kem được đưa lên, tầm mắt của Bùi Tử Hoành không hề rời khỏi cái bàn của Hạ Lăng, nhìn thấy cô lúc thì mỉm cười lúc thì ngại ngùng, trái tim hắn như bị đặt trong chảo dầu vậy, giận dữ đến mức muốn sôi trào. Hắn không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy nữa, đúng rồi, nhất định là vì người phụ nữ đê tiện này không xứng có được loại hạnh phúc như thế? Tiểu Lăng của hắn đang yên nghỉ dưới mặt đất, còn người phụ nữ đê tiện nhục mạ cô thì lại được ăn món kem mà cô ấy đã ao ước từ lâu, còn chẳng biết xấu hổ mà quyến rũ đàn ông!

Diệp Tinh Lăng...

Ngón tay của hắn nắm lại thật chặt, hắn sẽ dạy bảo cô thật tốt!

Ngày hôm sau.

Tối hôm qua Hạ Lăng ăn nhiều quá, thức ăn không tiêu hóa được, sáng sớm lúc tỉnh dậy vẻ mặt cô rất mệt mỏi, lăn qua lộn lại ở trên giường không muốn đứng dậy.

Chị Mạch Na tới cửa thăm hỏi, vừa bực mình vừa buồn cười mà nhìn dáng vẻ vạ ra giường của cô: “Mới dọn vào chung cư có mấy ngày mà boss đã chiều em thành như vậy rồi sao? Diệp Tinh Lăng trước đây mỗi ngày dậy sớm chăm chỉ luyện hát đâu mất rồi?”

Cô yếu ớt muốn biện bạch là không liên quan đến Lệ Lôi, nhưng mà vừa nghĩ đến hôm qua cô ăn cơm tối với hắn nên mới no quá, không thể đứng lên nổi. Món kem đặc biệt đó thực sự quá ngon, năm sau cô còn muốn đi nữa...

Giữa lúc cô đang mang vẻ mặt mơ màng dư vị mùi kem, chị Mạch Na cuộn tờ báo trong tay lại mà gõ vào đầu của cô: “Cầm đi, xem tin tức trên đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play