Vẻ mặt cô khổ sở, quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Trong mắt Lệ Lôi xẹt qua một ánh nhìn hung ác, năm ngón tay nắm chặt thành nắm đấm. Nhưng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, anh dùng tay mình nhẹ nhàng nâng mặt cô, cẩn thận quay lại: "Tiểu Lăng đừng sợ, mở miệng cho tôi nhìn xem."

Cô không có cách nào phải nhìn anh, dưới ánh trăng ngọn đèn ngoài cửa sổ chập chờn lúc sáng lúc tối, vẻ mặt anh dịu dàng như vậy, dường như có một loại ma lực kì lạ khiến người ta an tâm. Cô chậm rãi ngoan ngoãn há miệng.

Anh kiểm tra cẩn thận cổ họng của cô: "Tên súc sinh Bùi Tử Hoành kia, ép em uống thuốc?"

Cô gật đầu, nước mắt bắt đầu dâng lên chuẩn bị khóc.

"Không sao đâu có tôi ở đây rồi." Anh một bên an ủi cô, một bên nhanh chóng lấy điện thoại gọi điện: "Alo, Jay, bây giờ cậu lập tức đến phòng y tế căn cứ số 3, Tiểu Lăng bị người ta cho uống thuốc câm, cần chữa trị."

Dứt lời, anh cúi xuống nói với cô: "Chúng ta mau đi khỏi đây thôi."

Anh đứng dậy, vươn tay kéo cô. Hạ Lăng nắm lấy tay anh vừa dùng lực định đứng dậy đột nhiên cảm thấy từ lòng bàn chân truyền đến cơn đau nhức. Người cô run lên, lại lần nữa ngã ngồi xuống mặt đất, cúi đầu nhìn thì phát hiện lúc nãy cô là đi chân trần chạy trốn khỏi phòng ngủ, giẫm lên thủy tinh vỡ, miếng thủy tinh nhọn đâm vào lòng bàn chân cô, máu chảy đỏ thẫm.

Lệ Lôi cũng nhìn thấy, anh nửa ngồi xổm xuống nâng bàn chân bị thương của cô lên kiểm tra.

Giây phút tay anh chạm vào mắt cá chân của cô, cô theo phản xạ có điều kiện co rúm người, sau đó ở trong bàn tay ấm áp của anh chậm rãi thả lỏng. Anh nói: "Kiên nhẫn một chút, đừng nhúc nhích." Anh cẩn thận lấy ra các mảnh thủy tinh trong lòng bàn chân cô, máu từ từ chảy xuống tay anh, đỏ rực một mảng.

Gắp hết mảnh thủy tinh từ trên chân cô rồi, anh xé vạt áo của mình, băng bó chân cho cô.

Dưới ánh sáng mờ tối, môi mỏng của anh khẽ mím lại, gương mặt đẹp như tác phẩm được điêu khắc tỉ mỉ, ánh mắt tập trung giống như anh đang nhìn bảo bối quý giá nhất trên đời. Bóng cây tử đằng lắc lư ngoài cửa sổ thủy tinh rơi trên mặt đất, ánh đèn chập chờn lúc ẩn lúc hiện chiếu đến góc hành lang, bóng của vạn vật xung quanh đan xen với nhau tạo nên một thế giới riêng nhỏ bé ở góc cầu thang, ngay cả tiếng đánh nhau và tiếng súng bắn lẻ tẻ bên ngoài cũng trở thành phông nền.

Dường như trong thế giới bấp bênh gian khổ này, chỉ còn lại cô và anh hai người.

Cô ngây ngốc ngắm nhìn anh, đột nhiên cô có cảm giác không còn bất lực và sợ hãi như trước đó nữa.

Đau đớn ở lòng bàn chân dần dần giảm bớt, Lệ Lôi cúi người, ôm ngang cô lên: "Ôm chặt tôi."

Cô chưa kịp định thần đã thấy cả người mình nhẹ bẫng, bị anh ôm lên phi ra ngoài. Hai tay cô theo bản năng ôm chặt eo anh, bên tai nghe thấy tiếng gió thổi qua, thi thoảng trong không khí còn truyền đến tiếng thủy tinh vỡ và tiếng súng nổ...

Đầu cô vùi vào trước ngực anh, cách quần áo còn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt và mùi thuốc lá trên người anh, nghe được tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ dưới cơ bắp cường tráng, vững vàng mà ổn định, giống như bàn thạch khiến cho người ta có cảm giác muốn dựa vào.

Hạ Lăng chậm rãi nhắm hai mắt lại, mê man ngủ mất.

Bình minh bắt đầu lên, trời bắt đầu sáng. Lệ Lôi ôm Hạ Lăng lao ra khỏi biệt thự đầy rẫy nguy hiểm kia, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ chui vào trong xe chống đạn, cho xe chạy thật nhanh về phía căn cứ số ba gần đó nhất. Căn cứ số ba là căn cứ của một thế lực khác, lúc này ở đó, đã có rất nhiều bác sĩ chuyên nghiệp đứng đợi, đứng đầu bọn họ là Jay, trên người mặc áo blouse trắng, vừa nhìn thấy Lệ Lôi thì lập tức chạy đến.

"Tình hình cô ấy thế nào rồi?" Jay hỏi.

Lệ Lôi ôm Hạ Lăng tiếp tục vội vã đi đến phòng y tế: "Bị sợ hãi, phát sốt nhẹ, cổ họng hẳn là bị Bùi Tử Hoành bắt uống thuốc câm, không biết là điều chế thế nào, cậu nhất định phải giải được."

"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Jay và Lệ Lôi đặt Hạ Lăng nằm trong phòng y tế, bắt đầu kiểm tra và chữa trị.

Mười hai tiếng sau, màn đêm lại lần nữa buông xuống.

"Thuốc câm này rất khó giải quyết." Dưới ánh đèn mổ, là khuôn mặt uể oải của Jay, một ngày chữa trị đã tiêu hao toàn bộ sức lực của anh. "Tôi đã lấy một mẫu thử từ cổ họng của Diệp tiểu thư để xét nghiệm, có thể xác định là, cách điều chế loại thuốc này không giống với bất cứ một loại nào trên thị trường hiện nay, trong thuốc còn có mấy thành phần chưa xác định rõ, cần mang đến phòng thí nghiệm để xét nghiệm lại."

"Có thể chữa khỏi không?" Lệ Lôi hỏi.

"Rất khó nói." Jay nhíu chặt mày, "Tôi đã phẫu thuật cho cô ấy, loại bỏ được một ít chất độc, nhưng dược hiệu của thuốc này thật sự phác tác rất nhanh, cách này hiệu quả không lớn lắm, không thể chữa được thanh quản. Độc tính của loại thuốc này rất mạnh, tôi đoán Bùi Tử Hoành không dùng loại thuốc câm bình thường trên thị trường mà cố tình dùng loại này, nghĩa là hắn không muốn cô được chữa khỏi. Đây rất có thể là loại thuốc câm không có thuốc giải."

Sắc mặt của Lệ Lôi lập tức trở nên u ám đáng sợ.

Jay quen anh đã rất nhiều năm, cũng đã cùng anh trải qua không ít gian khổ, vốn anh từng nghĩ cho dù là đối mặt với tình huống khó khăn ra sao, thì Lệ Lôi cũng sẽ luôn ung dung, lười biếng, giống như đã bản tính sẵn có, chưa từng thể hiện rõ cảm xúc vui giận trên mặt như lần này.

Anh có chút lo lắng nói: "Lệ Lôi..."

"Jay, bất chấp giá nào, xin anh phải chữa khỏi cho cô ấy." Lệ Lôi nghiêm túc nhìn Jay, nói từng chữ một. Lần đầu tiên quen cô, anh nghĩ rằng mình chỉ chơi đùa một chút mà thôi, trêu chọc đưa ra lời nói muốn bao nuôi cô. Thế nhưng cô lại tức giận, không chút khách khí từ chối anh, khiến anh trong lúc vô tình bị cô thu hút, không biết bắt đầu từ bao giờ, tình cảm của anh đối với cô đã không đơn giản chỉ là chơi đùa nữa, giây phút anh nhìn thấy cô yếu ớt co quắp người trên giường của Bùi Tử Hoành, giây phút nhìn cô vì mất đi giọng nói mà lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, trái tim của anh, đã co rút mạnh mẽ đau đớn...

Anh hận chính bản thân mình, không bảo vệ tốt cho cô.

"Truyền mệnh lệnh cho tất cả mọi người, lập tức tập hợp ở căn cứ số 3." Lệ Lôi bước ra khỏi phòng y tế, lạnh lùng ra lệnh.

Trong phòng chỉ huy của căn cứ số 3, trợ lý đặc biệt của anh, Tô Đường ngạc nhiên ngạc ngẩng đầu: "Thiếu gia?"

"Không nghe thấy gì sao?" Lệ Lôi nghiêm khắc liếc mắt nhìn cô ta, tức giận quát lớn.

Trước giờ anh đối xử với Tô Đường luôn dùng vẻ mặt ôn hòa, chưa từng nói nặng cô ta một câu, vậy mà bây giờ anh lại vì một người phụ nữ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh nằm chữa trị trong phòng, quát mắng, dùng vẻ mặt nghiêm nghị trách cứ cô ta. Trong lòng Tô Đường đau đớn, nhẹ cắn môi, nhưng lại không thể không đi thực hiện mệnh lệnh của Lệ Lôi.

"Mọi người..." Cô ta cố nén uất ức, xác nhận với Lệ Lôi, "Là bao gồm cả Long tổ và Ám tổ ạ?"

"Toàn bộ."

Trong lòng Tô Đường vô cùng kinh hãi, việc làm ăn ở trong nước của Lệ Lôi rất nhiều, lợi thế trong tay cũng có rất nhiều, mà Long tổ và Ám tổ chính là hai lá bài tẩy anh giấu trong nước, mấy năm gần đây số lần dùng đến họ quả thật là có thể đếm trên đầu ngón tay. Thậm chí có thể nói, để hai tổ bí mật này cùng nhau hành động, tối nay là lần đầu tiên xảy ra.

Căn cứ số 3, trong phòng chỉ huy.

Long tổ, Ám tổ, còn có thủ lĩnh của tất cả các tổ hoạt động đặc biệt trong thành phố của Lệ gia, thủ lĩnh vệ sĩ, lính đánh thuê, nhân viên tình báo cấp cao, sát thủ, các đại ca giang hồ, đều tụ tập dưới một mái nhà, vẻ mặt nghiêm trang đứng đó đợi mệnh lệnh của Nhị thiếu gia Lệ gia.

"Bản thân Lệ Lôi tôi" anh đi đến trước hàng người đang đứng nghiêm, "trước nay chưa bao giờ là người thích gây sự, từ ngày đầu tiên tôi về Trung Quốc làm ăn, vẫn luôn rất an phận, không hề mang tật xấu của xã hội đen ở nước ngoài về đây. Nhưng cũng có thể chính vì vậy mà có một vài người đã quên mất Lệ gia chúng ta vốn làm nghề gì! Cũng quên mất Lệ Lôi này là ai!"

Giọng anh lạnh lùng, ánh mắt lộ vẻ khát máu tàn bạo: "Có mắt không tròng, trên địa bàn của tôi mà dám động vào người phụ nữ của tôi! Nếu họ đã không làm theo quy định của bạch đạo, mà muốn dùng quy củ giang hồ, vậy thì để chúng ta cho bọn họ biết cái gì mới là giang hồ thật sự! Long tổ, Ám tổ, và tất cả mọi người ở đây... Trước bình minh, tôi muốn có thành phố này!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play