Hạ Lăng nghe lời đi đến trước mặt anh ta.

Anh ta hơi nhíu mày: “Chân em làm sao vậy?”

“Hả?” Trong lòng cô kinh hãi, nhớ đến vết thương trên chân, anh ta đã nhìn ra sao? Cô theo bản năng lui về sau một bước: “Không, không sao… Ngài Bùi, chân tôi rất tốt, thật đấy.” Trái tim nhảy lên, cô không muốn anh ta phát hiện vết thương vừa sâu vừa dài trên chân cô, ngộ nhỡ anh ta ghét bỏ cô thì làm sao bây giờ?

Giọng nói của anh trầm xuống: “Lại đây.”

Cô đứng tại chỗ không dám cử động.

Anh ta đứng lên, đi về phía cô. Lúc này, Hạ Lăng mới phát hiện anh ta cao lớn và rắn rỏi như vậy, cô phải ngửa đầu mới nhìn thấy gương mặt của anh. Anh ta như vương giả quân lâm thiên hạ, mỗi bước đi đều tràn ngập sự hấp dẫn và áp bách đến không nói lên lời. Cô muốn lùi về phía sau, nhưng lại giống như bị thứ gì đó giữ lại, không thể động đậy được.

Anh ta đi đến gần cô, rồi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô.

“Chân em bị thương.” Anh ta nói.

Hạ Lăng cảm thấy có cái gì đó chắn ở cổ họng, không nói lên lời.

“Em không muốn anh biết à?” Giọng điệu rất nhẹ nhàng.

“Đứa trẻ của anh không nên nhát gan như vậy.” Anh ta duỗi tay xoa mặt cô, lòng bàn tay khô ráo, cảm xúc ôn hòa: “Từ nay trở đi, anh sẽ chăm sóc tốt cho em, nào, Tiểu Lăng, cho anh xem chân em một chút.”

Anh ta nói rồi bế cô lên, đặt cô xuống chiếc ghế sô pha anh ta vừa ngồi.

Sau đó, người đàn ông cao lớn rắn rỏi đó cũng ngồi xổm xuống, đưa tay cởi chiếc giày nhảy trên chân trái cô ra, không một chút do dự. Anh ta thật sự phát hiện cô bị thương, ngay cả chân nào cũng biết… Lần đầu tiên trong cuộc đời, có người quan tâm cô như vậy.

Giày còn chưa cởi ra… Vì động tác của anh mà Hạ Lăng kêu lên một tiếng đau đớn, anh ta lập tức dừng tay.

“Đau?”

Cô gật đầu.

Anh ta hơi nhíu mày, lấy điện thoại ra nói gì đó. Không bao lâu sau, một người đàn ông xa lạ trẻ tuổi đi vào, trên tay là bộ dụng cụ y tế… Cô nghe thấy Bùi Tử Hoành gọi anh ta là “Sở Sâm”.

“Ông chủ, để tôi làm cho.” Sở Sâm nhìn thoáng qua chân Hạ Lăng, nói.

“Kéo.” Bùi Tử Hoàng không ngẩng đầu.

Sở Sâm không nói nữa, đưa kéo cho anh. Bùi Tử Hoành cẩn thận nâng chân cô lên, đặt lên đùi anh, dùng kéo cắt chiếc giày nhảy làm bằng vải bố ra, bên trong máu thịt bết dính như tương hồ.

“Đã sưng như vậy, còn chảy rất nhiều máu.” Anh ta nặng nề nói: “Trước khi lên sân khấu đã bị thương rồi, vì sao còn muốn nhảy?”

“Em…” Hạ Lăng thấp giọng: “Em sợ ngài không vui…”

Là anh ta chỉ đích danh cô, nếu chọc anh ta không vui, em gái Hạ Vũ của cô biết làm sao đây?

Động tác trên tay anh dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Lăng, ánh mắt khó lường. Một lúc lâu sau mới nói: “Tiểu Lăng, em hãy nhớ kỹ, từ nay về sau, em là người của Bùi Tử Hoành anh, em không phải ép mình làm bất cứ chuyện gì, càng không cần quan tâm người khác có vui vẻ hay không… Trong sự bảo hộ của tôi, em đã ở trên vạn người, có thể muốn làm gì thì làm, biết không?”

“Em…”

“Chỉ có một việc sẽ khiến anh không vui.” Anh ta chậm rãi nói: “Anh không thích em phải cẩn thận nhìn sắc mặt người khác như vậy.”

“… Vâng, ngài Bùi.”

“Gọi anh là Bùi Tử Hoành, anh là người giám hộ trên pháp luật của em, em có thể gọi anh là anh Bùi.”

“Vâng, anh Bùi.”

“Tiểu Lăng, em không biết em đẹp biết bao nhiêu…” Anh ta nói: “Cuối cùng sẽ có một ngày, anh sẽ khiến em phá kén biến thành bướm.”

Đó là cuộc gặp gỡ lúc đầu vào mười tám năm trước.

Cho đến hôm nay, cách hai đời, Hạ Lăng vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Như lời Bùi Tử Hoành nói, cô ở trong lòng bàn tay anh ta, chậm rãi phá kén biến thành bướm, trở thành một Hạ Lăng kiêu ngạo phóng túng, tỏa sáng lóa mắt, toàn thế giới đều bái phục vì sự xinh đẹp của cô.

Là anh ta đã cho cô một sinh mạng mới.

Vốn dĩ, Hạ Lăng cho rằng, mình sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả tình yêu say đắm trở thành đau đớn đầm đìa máu tươi, anh ta tự tay bồi dưỡng cô, cũng tự tay phá hủy cô.

Cho đến hôm nay, trái tim cô đã như tro tàn, cô chỉ muốn rời xa tất cả những thứ này, trải qua cuộc sống mới.

“Tôi mãi mãi biết ơn Bùi Tử Hoành đã dẫn tôi ra khỏi cô nhi viện, ân dưỡng dục giống như cha mẹ.” Hạ Lăng cười bi thương: “Cho dù anh ta nhốt tôi, tra tấn tôi… Nhưng một đứa trẻ làm sao có thể nói là cha mẹ sai được? Nhưng mà, chỉ dừng lại ở đây thôi, A Côn, chỉ dừng lại ở đây thôi…” Cô nhẹ nhàng nhắm mắt: “Đừng nói cho anh ta biết tôi là ai, cứ như vậy mà quên đi.”

Cô đã có Lệ Lôi, anh là ánh sáng trong trẻo nhất thuộc về cô.

Phượng Côn trầm mặc, một lúc lâu sau mới thở dài: “Em hạnh phúc là tốt rồi, tôi… tôn trọng quyết định của em.”

Hạnh phúc sao?

Cô không biết.

Nếu trên đời thực sự có canh Mạnh bà, để sau khi chuyển thế, cô có thể quên hết những chuyện cũ khi xưa, có lẽ, cô và Lệ Lôi sẽ là một đôi tình nhân hạnh phúc. Nhưng Mạnh bà đã quên cô, để cô vẫn giữ kí ức mà đi qua cầu Nại Hà, đời này kiếp này, chỉ việc kiềm chế bản thân để không quay về bên cạnh con người kia, đã hao phí toàn bộ hơi sức của cô rồi, cô thật sự không biết mình còn có thể ở bên cạnh người khác đến đầu bạc răng long không.

Cô không biết mình giữ được ánh mặt trời kia trong bao lâu.

Liệu sẽ có một ngày, Lệ Lôi chán ghét, bỏ rơi cô không?

Cô nghĩ đến xuất thần, có tiếng gõ cửa truyền đến.

Phượng Côn đứng dậy mở cửa, cạnh cửa, là thân hình cao ngất của Lệ Lôi.

Hôm nay, hiếm có khi anh lại chải chuốt như vậy, không mặc trang phục thoải mái nữa, mà mặc một chiếc áo khoác lông màu nâu nhạt, chất liệu rất tốt, bên trong phối với áo sơ mi và áo lót cổ tròn được may rất khéo léo. Màu sắc này rất khó mặc đẹp được, nhưng nó ở trên người anh, lại giống như được sinh ra để dành riêng cho anh vậy, khiến cả người anh có phong độ nhẹ nhàng, vô cùng sang trọng và anh tuấn.

Gương mặt anh như được người thợ thủ công nổi tiếng điêu khắc, trong nụ cười sáng ngời còn có chút sắc bén, anh nói với Phượng Côn: “Tôi đến đón Tiểu Lăng.”

Phượng Côn hứng thú nhìn anh, trong ấn tượng của anh ấy, Lệ Lôi ăn mặc rất tùy tiện, không phải là người chải chuốt như vậy, đây là gì, thị uy sao? Xem ra, người này thật sự rất quan tâm đến Tiểu Lăng.

Anh ấy nghiêng người để Lệ Lôi đi vào. Kỳ thật, đêm qua hai người đã có một trận giao chiến ngắn ngủi rồi.

Phượng Côn đón Hạ Lăng về từ quán bar, không lâu sau, Lệ Lôi đã dẫn theo mấy vệ sỹ đến cửa, muốn đưa Hạ Lăng đi, còn vặn hỏi anh ấy rất lâu rằng, rốt cuộc anh và Hạ Lăng có quan hệ gì. Lúc ấy, Phượng Côn nói: “Tôi rất thích giọng hát của Tiểu Lăng, cho nên mới mời cô ấy uống rượu, nói chuyện một lát. Cô ấy uống say, tôi lại không biết cô ấy ở đâu, không thể để một cô gái ngủ ở quán bar được, nên đưa cô ấy về đây ở tạm một đêm. Chờ sáng mai cô ấy tỉnh, sẽ đưa cô ấy về.”

Lệ Lôi không yên tâm với người của Đế Hoàng, nhất quyết muốn đưa Hạ Lăng đi.

Phượng Côn nói: “Ban đêm gió lớn, cô ấy uống rượu xong đã không thoải mái, nếu anh ôm cô ấy ra ngoài, rất dễ cảm lạnh.” Anh ấy phải đảm bảo nhiều lần rằng, mình sẽ không động đến một đầu ngón tay của Tiểu Lăng, anh không phải là con chó trung thành với Bùi Tử Hoành giống như Sở Sâm, hơn nữa, nhân phẩm và danh tiếng của anh ở trong ngành đều rất tốt, lúc này Lệ Lôi mới miễn cưỡng tin tưởng anh ấy, chấp nhận từ bỏ.

Nhưng mà, đêm qua, trước lúc rời đi, ánh mắt của anh khiến Phượng Côn đến bây giờ vẫn cảm thấy lạnh cả người.

Lúc Phượng Côn để con khổng tước hoa đang trong thời kỳ yêu đương này đi vào phòng làm việc, Hạ lăng đang cầm một ly trà ngây người, cô quay đầu nhìn rồi ngẩn ra một lúc mới hỏi: “Boss? Sao anh lại đến đây?”

“Gọi là Lệ Lôi.” Lệ đại boss bất mãn, làm trò trước mặt người ngoài, tại sao cô lại xưng hô xa lạ như thế.

Phượng Côn âm thầm cười, hai tay ôm ngực, dựa vào cửa xem kịch vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play