*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lệ Lôi bước từng bước vững vàng, khí thế mạnh mẽ như vạn quân, dường như mang theo áp lực vô hình khiến tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ. Anh mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng đục, đường nét cơ bắp được phác họa ẩn hiện dưới lớp vải, phập phồng theo bước chân anh, hệt như một con mãnh thú đẹp mắt lại nguy hiểm.
Hạ Lăng nhìn anh, dõi theo anh bước từng bước ngược sáng, thản nhiên đi qua đám côn đồ hung hăng tay cầm vũ khí bước về phía cô, giờ phút này, dường như sự hỗn loạn, ồn ào của thế giới đều cách xa cô, chỉ có khuôn mặt của anh là chân thật, khiến người ta an tâm.
“Lệ Lôi.” Cô nhẹ giọng gọi.
Lệ Lôi đi đến trước mặt cô, kéo cô từ trong ngực Nam Sênh ra. Đôi tay cô còn bị trói, giày cao gót lại nhỏ, chân rất đau, không giữ được thăng bằng mà ngã vào lòng anh. Anh dịu dàng ôm cô, cúi đầu nhìn tay cô: “Bọn họ trói em?”
Cô ấm ức gật đầu.
Ánh mắt Lệ Lôi càng lạnh lẽo hơn, nhưng anh không nói gì, nâng tay cô lên nhìn thật kỹ, dùng sức gỡ dây thừng, chỉ trong chốc lát, dây thừng vốn rắn chắc đã đứt thành đoạn. Anh tháo bao tay ren trắng xuống cho cô, nhíu mày: “Tím cả rồi.”
Cô lại không quan tâm: “Không sao.”
Anh đến là tốt rồi, so với việc được cứu, vết thương nhỏ này có là gì?
Lệ Lôi ngẩng đầu nhìn Nam Sênh: “Mày sẽ phải trả giá lớn cho hành động của mình.”
Nam Sênh bị ánh mắt lạnh thấu xương của anh dọa sợ, bất giác lùi về sau một bước, lúc này mới rướn cổ đáp lại: “Anh là ai? Dám xông vào địa bàn của tôi! Mau trả con nhóc thối này lại cho tôi, bằng không tôi sẽ khiến anh có đi mà không có về!”
Nam Sênh cảm thấy người đàn ông trước mắt này nhìn có vẻ không dễ chọc, nhưng anh ta chỉ có một mình, mà trong đại sảnh này có mười tám bàn khách, hơn hai trăm người, trong đó một nửa là thanh niên trai tráng, dù thế nào cũng không đến mức phải sợ anh ta.
Lệ Lôi không để ý đến hắn ta, anh cúi đầu, dịu dàng hỏi Hạ Lăng: “Ở đây là trong nước, không tiện giết người, anh phế tay anh ta trước cho em hả giận có được không? Nếu em không thích, thì chờ anh đưa hắn đến vùng biển quốc tế, ném khỏi boong tàu hay cho cá mập ăn đều tùy em.”
Người khác mà nói ra lời này, có lẽ Hạ Lăng sẽ cho là đang nói đùa, nhưng cô biết Lệ Lôi nghiêm túc. Anh là cậu chủ của nhà họ Lệ thuộc xã hội đen, có lẽ trên tay anh đã sớm dính không ít mạng người, chỉ cần anh muốn giết người, vậy kẻ đó chắc chắn phải chết. Nhưng cô không muốn anh giết người, suy cho cùng cô sống hai đời đều là dân lành, máu tanh hắc ám của thế giới ngầm đối với cô quá xa vời, cô cũng không nhẫn tâm vì một kẻ muốn cưỡng gian nhưng chưa thành, mà để anh gánh một mạng người trên lưng được.
Cô lắc đầu: “Bỏ đi.”
Giọng nói của Lệ Lôi càng mềm xuống: “Vậy phế hai tay anh ta.” Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh rồi, lúc tài xế Chu phát ra tín hiệu cầu cứu khẩn cấp, thông báo với anh là Hạ Lăng gặp nạn, toàn thân anh đều sợ hãi, loại cảm giác này giống như bị rơi vào bóng tối không thấy đáy, không ngừng rơi xuống, giày vò đến vô tận.
Anh đến đây với tốc độ nhanh nhất có thể, mỗi giây mỗi phút đều cầu nguyện cô không xảy ra chuyện gì.
Bây giờ, thấy cô mặc váy cưới hở hang như vậy, trên cổ tay thì chồng chất vết thương, bị người ta trói lại muốn cưỡng hôn, anh không dám tưởng tượng, nếu anh đến chậm một bước, cô sẽ gặp phải chuyện gì nữa…
Cơn phẫn nộ của Lệ Lôi đã đạt tới giới hạn, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, đỡ cô đến chỗ an toàn, rồi tự mình bước về phía Nam Sênh.
“Anh… Anh muốn làm gì?! Anh đừng lại đây!” Nam Sênh bị sự lãnh lẽo trong mắt anh dọa sợ, run rẩy nói. Lùi về phía sau một bước rồi lại một bước… Mãi đến khi không thể lùi lại nữa, Nam Sênh đánh liều rống to: “Mãnh Tử, Đại Hổ! Các người ngây ra đấy làm gì?! Mau giải quyết gã đàn ông này đi! Mau lên!”
Nghe được tiếng hét của anh ta, lúc này đám chó săn của Nam Sênh mới sực nhớ ra, nhao nhao lấy vũ khí rồi đi về phía sân khấu.
“Ai dám đến đây.” Lệ Lôi xoay người, trên tay bỗng có thêm một khẩu súng.
“Trời ạ…” Đám người bắt đầu rối loạn, rốt cuộc người đàn ông này có thân phận gì vậy, còn có cả súng! Trong nước cấm súng, những tên côn đồ bình thường căn bản không có loại hàng cấm này, huống chi là khẩu súng vừa nhìn đã thấy không bình thường này, thân súng cứng rắn, đường kính rất lớn, được quét một lớp ánh đen, khiến người ta có cảm giác bị uy hiếp khó tả.
“Đây là khẩu M500!” Có người say mê quân sự nhận ra khẩu súng trong tay Lệ Lôi, liền lùi về sau hai bước. Đây là loại súng lục có lực sát thương lớn nhất trên thế giới, tàn bạo hơn cả Desert Eagle, một phát súng thậm chí có thể bắn chết một con voi. Phàm là người có đầu óc, đều sẽ không muốn lấy thân thể mình ra thử nghiệm uy lực của nó.
Đám côn đồ này chỉ là một đám lưu manh do Nam Sênh nuôi thôi, ngày thường cũng chỉ bắt nạt dân lành, đảm đương việc đánh đấm hoặc đòi nợ cho công ty, còn xa mới bằng xã hội đen chân chính. Thậm chí nhiều người trong số họ còn chưa được sờ đến súng. Cho nên, lúc Lệ Lôi rút khẩu M500 ra, rất nhiều người đều sợ hãi, cho dù bọn họ người đông thế mạnh thì có ích gì? Một đám côn đồ dùng côn, làm sao đấu với người cầm súng được?
Lúc bọn họ do dự lùi về sau, bỗng nhiên một người kêu lên: “Đừng để anh ta dọa sợ! Ở trong nước, làm sao có người cầm theo súng được? Khẩu súng này nhất định là giả!”
“Đùng!” Một tiếng súng vang lên. Tất cả mọi người kinh hãi lùi về phía sau, có không ít khách khứa nhát gan đã chạy trốn, trong lúc hoảng loạn đụng hết bàn này đến bàn khác, ngã rồi lại ngã, phụ nữ thì khóc, trẻ con thì kêu, cả đại sảnh rơi vào hỗn loạn.
Người hét lên súng giả kia thì ngã ngồi trên mặt đất, một mùi khai thối truyền đến, dưới thân anh ta là một bãi nước vàng, hiển nhiên đã bị dọa đến mất khống chế. Cách chân anh ta một centimet, một cái hố còn đang bốc khói.
Lệ Lôi cười lạnh: “Phát súng tiếp theo, tao sẽ nhắm thẳng đầu mày đấy.”
Sắc mặt người kia vàng như đất, hai mắt trợn lên rồi bất tỉnh.
“Chạy… Chạy mau!” Không biết là ai đã hô lên, đám côn đồ vây quanh Lệ Lôi cũng chạy tứ tán như khách khứa khi nãy, nhưng chưa chạy được vài bước, lại thấy đám trai gái chạy đi khi nãy lại chạy trở về như thấy quỷ, hai dòng người va vào nhau, tạo nên một trận đổ ngã.
Hạ Lăng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy theo dòng khách khứa ùa vào, còn có mười mấy người đàn ông vạm vỡ tay cầm súng nữa, vẻ mặt họ lạnh nhạt, có vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh, đuổi đám người kia giống như lùa dê, không cho một ai rời đi.
“Xin anh, cầu xin anh tha cho chúng tôi đi.” Có người phụ nữ bật khóc: “Chúng tôi không biết gì cả, chúng tôi vô tội… Xin anh giơ cao đánh khẽ thả chúng tôi ra…”
Lệ Lôi nhìn thoáng qua Hạ Lăng. Hạ Lăng nhẹ giọng nói: “Chính bà ta gọi người đến trói chặt tay tôi lại.” Đừng trách cô tàn nhẫn, thật sự là người phụ nữ kia động vào cô trước, nếu không phải Lệ Lôi đến kịp, chỉ sợ lúc này, cô đã bị bà ta nhét vào động phòng.
Vì thế, Lệ Lôi nói: “Yên lặng một chút, chờ tôi xử lý Nam Sênh xong sẽ xử lý các người. Nếu ai còn ầm ĩ, đừng trách súng đạn vô tình.” Giọng nói của anh không cao, thậm chí là lạnh nhạt không có cảm xúc, nhưng lại khiến cho cả đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh, trừ một hai tiếng nức nở thỉnh thoảng vang lên thì không ai dám phát ra tiếng động nữa.
Lệ Lôi xoay người nhìn Nam Sênh. Nam Sênh đã thấy toàn bộ quá trình vừa rồi, hai chân run rẩy không đứng vững, trời ạ, rốt cuộc anh ta đã chọc đến người nào rồi? Đây chính là kim chủ mà con nhóc thối tha đó dựa hơi sao? Gặp quỷ rồi, làm sao lại hung tàn khủng khiếp như vậy?!