Chu Ngôn hoàn toàn mù mịt, thầm nghĩ, cô gái này đang nhảy số kiểu gì vậy? Chẳng lẽ vì giúp đỡ một người qua đường mà cô ta dám chủ động để mình đến nhà cô ta ngủ ư?

Dù sao đi nữa, hắn cũng là một người đàn ông. Dù ngồi tù nửa năm, hắn hơi suy dinh dưỡng một chút... nhưng cô ấy là thân gái yếu đuối nha. Nếu mời hắn đến nhà, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm ư?

Đây không còn là tình huống thiếu kinh nghiệm xã hội nữa rồi, mà đơn giản chính là kém ý thức an toàn cá nhân...

Và điều quan trọng nhất chính là, bản thân hắn là một người đàn ông đường đường chính chính, không thể nào nhận lời ghé sang nhà một cô gái vào lúc nửa đêm thế này!

......

......

Nửa tiếng sau, Chu Ngôn và Lý Hoán cùng ngồi ở phía sau xe taxi...

Thực ra, hắn không muốn nghe theo sự sắp đặt của cô gái này.

Nhưng mà... thái độ của cô ta quá cứng rắn. Dù có chết, cô vẫn tuyệt đối không để Chu Ngôn cầm theo thông tin của bà cụ rồi tự bỏ đi một mình.

Nhìn dáng vẻ ấy, nếu Chu Ngôn không chịu đi đến nhà cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ đi theo đến tận nhà Chu Ngôn.

Nhưng Chu Ngôn làm méo gì có nhà??? Chỗ tá túc tốt nhất của hắn ở thời điểm này chính là ngủ bờ ngủ bụi ở ga tàu điện ngầm. Do đó, nếu vấn đề nghỉ qua đêm khiến Lý Hoán nóng nảy, một vừa hai phải đòi đi theo hắn, vậy chẳng phải khéo quá hóa vụng sao?

Do đó, vì tiền hoa hồng... Đệch! Vì giúp đỡ bà cụ bị lừa đảo, Chu Ngôn đành đặt mình vào tình thế thiệt thòi, bấm bụng ghé sang căn phòng thơm ngát của cô gái trẻ này để ngủ tạm một đêm.

Haizzz.... Nghĩ theo cách này, quả thật hắn rất vĩ đại mà.

Vì vậy, không có nhiều điều để phân tích tiếp, xe taxi cũng đã đến nơi.

Sau khi xuống xe, Chu Ngôn sửng sốt.

Những gì mà hắn nhìn thấy trước mắt là một khu dân cư rất cao cấp. Mặt tiền nơi này không phải là vẻ tráng lệ của kiểu kiến trúc dành cho nhóm nhà giàu mới nổi ưa chuộng. Trái lại, cả khu dân cư này mang một tông màu đơn giản, trông rất nhẹ nhàng; nhưng để thiết kế và xây dựng nên một kiểu cách như vậy, chắc chắn nhà đầu tư đã bỏ ra rất nhiều tiền vốn ở phương diện nghệ thuật kiến trúc.

Hơn nữa, không gian bên trong khu dân cư không hề gây cảm giác gò bó, tù túng. Phần lớn các vị trí đều được trồng cây xanh cùng thảm hoa. Ban đêm thế này còn có đèn đường được bố trí một cách khá hợp lý, chiếu sáng xung quanh ở mức độ không quá tối, cũng không gây chói mắt.

Chậc chậc... Nơi này... chắc chắn không hề rẻ nha.

Chu Ngôn thầm thắc mắc, sau đó liếc nhìn cô gái bên cạnh.

Trên thực tế, cô gái này khá xinh đẹp nhưng ăn mặc rất giản dị, dường như đây không phải là tuýp người giỏi phô diễn ra vẻ đẹp của mình.

Và dĩ nhiên, thông thường thì kiểu phụ nữ này thiên về “rủng rỉnh túi tiền” hơn là chăm chút nhan sắc, vì làm gì có chuyện phụ nữ không đam mê làm đẹp bao giờ?.

Chẳng lẽ... cô gái này là một nữ đại gia ở tuổi 20?

Vừa nghĩ tới đây, Chu Ngôn cảm giác cả người chợt thoải mái hẳn. Hắn tự hỏi, có phải đây chính là tình huống thăng tiến nhanh chóng sau khi hồi sinh hay không?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô gái này đang xem mình là kẻ lừa đảo...

“Haizzz, xem ra cơ hội cũng không quá lớn...”

Trong lúc Chu Ngôn đang suy nghĩ vẩn vơ, hai người nhanh chóng bước đến bên dưới khu chung cư.

Đây là khu vực đại sảnh của khu chung cư này, được thiết kế đặc biệt để cho thuê. Nhằm thu hút khách thuê, kiểu cách thiết kế và trang thiết bị còn tốt hơn các khu vực khác nữa. Về phần giá cả ư? Giá trên trời nhé!

Chu Ngôn và Lý Hoán cùng nhau bước vào thang máy...

Tại cánh cửa mang số 505, Lý Hoán mở cửa căn hộ ra.

Trong nháy mắt, khung cảnh bên trong căn nhà xuất hiện trước tầm mắt của Chu Ngôn

“Hít hà...”

Dù đã có chuẩn bị, Chu Ngôn vẫn không thể chịu đựng nỗi.

Ở kiếp trước, chắc chắn là hắn cũng thuộc dạng chưa trải sự đời quá nhiều. Dù gì đi nữa, hắn chỉ nghĩ căn hộ này có tầm vóc cỡ... loại phòng tổng thống trong mấy khách sạn 5 sao mà thôi.

Trên thực tế, nơi này sang chảnh hơn những khách sạn 5 sao kia rất nhiều.

Chẳng mấy chốc, Chu Ngôn quyết tâm xóa bỏ ánh mắt của một tên Hai lúa vừa du ngoạn đến thị thành, vội theo chân Lý Hoán bước vào trong.

Cách bài trí của căn hộ này cũng giống như của tổng thể khu chung cư, không hề cầu kỳ hoa mỹ. Nơi đây mang một nét đơn giản thân mật, tạo cho người ở một cảm giác vô cùng yên tĩnh. Nếu muốn nhận xét về điểm nổi bật cụ thể, à thì... bằng vào gu thẩm mỹ ở cấp thôn của Chu Ngôn, hắn nhìn ra được điểm đặc sắc nào... mới là lạ.

Nhưng thật ra, Chu Ngôn chú ý đến một chi tiết... Đó là... có rất nhiều sách trong căn hộ này.

Thậm chí có một phòng nhỏ khác, bên trong gần như đều được lấp kín bởi các giá sách ở tất cả các phía.

Ở giữa căn hộ là một phòng nhỏ, có một cái bàn làm việc size lớn đặt ở đó, trên bàn không có gì khác ngoài một chiếc máy tính xách tay xinh xắn và một tách trà nhỏ.

Chu Ngôn sững sờ, nhìn chằm chằm Lý Hoán từ phía sau...

“Ặc... Chẳng lẽ nghề nghiệp của cô là…?” Hắn ngập ngừng hỏi.

Lý Hoán nhìn Chu Ngôn đang đứng trước phòng làm việc của mình: “Nói ra cũng hơi xấu hổ, tôi là nhà văn.”

“Ừm.” Chu Ngôn gật đầu. Chứ còn gì nữa, ngoài nghề viết lách ra, ai lại đi bày trí căn phòng như thế này?

Đột nhiên, dường như Chu Ngôn chợt nghĩ ra một điều gì đó...

“À mà... nếu cô là một nhà văn, vậy cô có biết ai tên [Phì Qua] hay không?”

Lý Hoán nhíu mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Xin lỗi nhé, tuy nói tôi là nhà văn, nhưng trên thực tế tôi vẫn chưa thực sự đặt chân vào lĩnh vực viết lách chuyên nghiệp, vậy nên tôi không biết người mà anh muốn hỏi đâu.”

“Hả?... Chưa đặt chân vào lĩnh vực viết lách chuyên nghiệp nghĩa là…?” Chu Ngôn hơi bối rối.

“Có nghĩa là, tôi luôn muốn sáng tác ra một cuốn sách. Nhưng cho đến hiện tại, tôi thực sự vẫn chưa hoàn thành xong dù chỉ là một tác phẩm.” Lý Hoán lúng túng cười.

“Ừm, không sao mà. Chỉ cần cô cố gắng, thế nào rồi cũng viết ra một bộ sách hay.” Chu Ngôn lịch sự trả lời.

“Cảm ơn nhé.” Lý Hoán nói, sau đó ra hiệu cho Chu Ngôn tùy tiện nhìn quanh phòng.

Và Chu Ngôn bắt đầu đi quan sát căn hộ này đúng theo cái nghĩa “tùy tiện”... Hiện tại, hắn đã tiến vào bên trong phòng làm việc.

Phải nói rằng, không gian này thực sự thích hợp cho nghiệp viết lách.

Chu Ngôn đi một vòng trước giá sách.

Ngay sau đó, dường như hắn đã phát hiện ra một chuyện...

Trên một kệ sách nào đó, hắn thấy hàng loạt khung ảnh với hình chụp các nhân vật nào đó bên trong, thay vì sách vở xếp ngay ngắn như các kệ sách khác.

Chu Ngôn nghiêng nhẹ người, nhìn kỹ những người trong khung hình. Dựa theo cách ăn mặc, có vẻ như những nhân vật này đến từ nhiều thời đại khác nhau...

“Những người này là…?” Chu Ngôn hỏi trong vô thức.

Lý Hoán sửng sốt: “Anh không biết những người này ư? Họ đều là những vị thám tử lừng danh trong lịch sử...”

Chu Ngôn tự chửi thầm bản thân, tự hỏi tại sao mình lại lắm lời đến thế?

Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn thản nhiên cầm một khung ảnh nào đó lên.

“Thế à? Nói cô nghe, tôi không hề biết bất cứ vị thám tử lừng danh nào trong lịch sử cả!” Chu Ngôn nhẹ giọng nói.

“Cái gì???” Lý Hoán càng kinh ngạc hơn.

Chu Ngôn nói tiếp: “Tôi không chỉ không biết những thám tử trong dòng lịch sử, mà còn không biết luôn những người trong danh sách thám tử đương đại. Tôi không muốn biết đến họ.”

“Tại... tại sao chứ?”

“Thói quen cá nhân của tôi mà thôi! Tôi khuyên cô không nên tìm hiểu chuyện này.” Chu Ngôn bắt đầu nói phét.

“Vậy... vậy đó hả?” Lý Hoán nhìn Chu Ngôn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

Chu Ngôn bình tĩnh gật đầu: “Đương nhiên.”

“Nhưng mà......”

“Không nhưng nhị gì cả.” Chu Ngôn nhẹ nhàng cắt ngang sự nghi ngờ của cô: “Tôi biết, nghe có vẻ nực cười, nhưng tôi cũng không trông cậy vào chuyện cô tin tôi. Nghi ngờ tôi không phải là thám tử à? Không sao cả!

Tôi và cô cũng giống như bèo nước gặp nhau mà thôi. Tôi sẽ giải quyết khoản ủy thác này... Và sau đó, chúng ta sẽ không có bất cứ mối liên quan gì về nhau nữa. Do đó, cô không cần phải để ý xem tôi là loại người gì, vì chúng ta chỉ như những người khách qua đường của nhau mà thôi.”

Chu Ngôn thật sự cảm kích tố chất tâm lý của chính mình. Nói nhăng nói cuội như thế nhưng hắn không hề cảm thấy xấu hổ.

Về phần Lý Hoán... Cô ấy... Chắc chắn cô ấy không hoàn toàn tin vào kiểu lý do lý trấu này.

Tuy nhiên, cũng không hẳn là hoàn toàn không tin. Dù gì đi nữa, hắn chỉ có thể nhận tiền hoa hồng nếu thu hồi tiền từ tay bọn lừa đảo thành công. Nếu hắn nói dối, chắc chắn cũng sẽ không dùng phương pháp ngu xuẩn như vậy.

Hơn nữa, các thám tử đều có tính khí khá kỳ lạ, chỉ ít hay nhiều thôi. Thám tử càng giỏi, tính tình càng lập dị.

Đã từng có một thám tử chỉ có thể tập trung suy nghĩ về vụ án mỗi khi ngồi xổm trong nhà vệ sinh.

So với kẻ đó, việc Chu Ngôn không muốn tìm hiểu về các thám tử khác cũng có thể thông cảm được.

Đúng lúc này...

“Sao bộ dạng của người này lại kỳ quái đến thế?” Chu Ngôn đột nhiên hỏi. Hắn muốn nhanh chóng đổi chủ đề.

Lý Hoán ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Ngôn đang chỉ vào bức chân dung của một nhà thám tử nào đó...

“Hở? Chẳng phải anh không muốn quan tâm đến những thám tử khác sao?”

“Ờ thì... Đúng là tôi đã nói vậy, nhưng người này trông quá kỳ lạ.” Chu Ngôn trả lời.

Quả thực, người trong bức ảnh mà hắn cầm trên tay trông thật kỳ quái. Vẻ mặt u ám của gã đó khiến người nhìn cảm giác cực kỳ khó chịu. Dường như hai bên khóe miệng của gã bị cắt rời, sau đó được khâu vết thương lại bằng chỉ.

Lý Hoán nhìn vào bức ảnh: “Chẳng trách sao anh lại chú ý đến người này. Dọc theo lịch sử trinh thám, anh ta gần như là một người giống hệt nhân vật trong bộ phim [Người hâm mộ] vậy.”

”Ồ?” Chu Ngôn mừng thầm vì đã chuyển chủ đề thành công.

Lý Hoán kể tiếp: “Người này xuất hiện lần đầu vào khoảng năm 1970, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn thì biến mất. Không ai biết tên anh ấy cả.

Nhưng trong 6 tháng kể từ khi xuất hiện, anh ta đã giải quyết tất cả các vụ án còn tồn đọng trên thế giới bằng tốc độ đáng kinh ngạc, khiến số vụ án tồn đọng trong hệ thống cảnh sát trên toàn thế giới quay về với con số [0]. Thật đáng kinh ngạc nhỉ?”

Chu Ngôn nhướng mày: “Trời, nếu vậy thì lợi hại thật đấy.”

”Đúng vậy, anh ấy giống như một sứ giả được Thượng đế phái xuống để thanh tẩy tội lỗi của thế giới này. Nhưng đáng tiếc thay, khi hoàn thành xong kỳ tích đó, anh ấy lập tức biến mất. Trên thực tế, một số người nói rằng, nếu anh ấy không biến mất, có khả năng đạt là anh ấy sẽ đạt đến đẳng cấp Charlotte của Ngài Holmes.”

Chu Ngôn vừa nghe vừa gật đầu, tựa hồ vô cùng tán thành ý kiến của cô gái trẻ.

Chỉ là, hắn thầm nghĩ: “Cái quái gì thế này? Lại còn có vụ ‘đạt đến đẳng cấp Charlotte của Ngài Holmes’ nữa ư?... Chẳng phải Ngài Holmes đó chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết thôi à? Xem ra, thế giới này thật sự có một người như vậy trong dòng lịch sử.”

Nhưng thôi kệ đi, dù sao cũng chỉ là để an ủi cô gái này trong chốc lát. Chu Ngôn không dám quay đầu lại, sợ mình lại ngu ngốc nói thêm một câu khó hiểu nào đó.

Vì vậy, hắn đi thẳng vào chủ đề chính của đêm nay...

“Thế, tôi ngủ ở đâu bây giờ?” Hắn hỏi.

“À, cũng khuya quá rồi.” Lý Hoán nói sau khi liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường.

Sau đó,... cô mở cửa căn hộ ra, vẫy tay bảo Chu Ngôn đi theo mình.

“Hở?” Lần này, đến phiên Chu Ngôn bực bội. Tại sao cô lại mở cửa? Định kêu tôi ngủ ngoài hành lang à?”

Nhưng khi Chu Ngôn còn chưa kịp nói câu này ra, bản thân hắn lại càng ngạc nhiên hơn khi nghe âm thanh mở khóa cửa ở căn hộ bên cạnh.

Chu Ngôn choáng váng cả đầu, phải mất vài giây sau mới có thể ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Chẳng lẽ căn hộ sát vách cũng thuộc quyền sở hữu của Lý Hoán?

Hắn vội vàng đi theo ra ngoài. Quả nhiên, vừa ra khỏi cửa, hắn trông thấy Lý Hoán đã mở sẵn căn hộ mang số [506] bên cạnh.

“Đệch cụ tôi...” Chu Ngôn thầm mắng một câu. Hắn thò người vào trong xem thử, nhận ra căn hộ này cũng giống căn bên cạnh, mọi kiểu cách trang hoàng đều cực kỳ hoàn hảo, chỉ là không có quá nhiều sách mà thôi.

“Căn này... cũng là của cô à?”

“Đúng rồi.” Lý Hoán nói: “Tối nay, anh ngủ ở đây nhé.”

“Nhưng… tại sao cô lại muốn thuê hai căn?” Chu Ngôn vẫn không đoán ra lý do. Vừa nhìn sơ qua, chắc chắn giá thuê mấy căn hộ này cao ngất trời. Ấy thế mà, cô này cần dùng vào việc gì mà phải thuê một lần 2 căn như vậy chứ?

Thấy Chu Ngôn nghi ngờ, Lý Hoán lập tức giải thích: “Hầy, chẳng phải tôi đang viết lách sao? Hồi xưa, khi tôi đến căn hộ này lần đầu tiên, tôi đâu có biết nơi này cách âm tốt hay không? Vì vậy, tôi quyết định thuê luôn căn hộ bên cạnh để hạn chế tiếng ồn xuống đến mức tối thiểu.

Chu Ngôn thật sự không thể chịu nỗi nữa; hắn ngơ ngác nhìn cô: “Có lý... Mà thật sự vì lý do này à? Rốt cuộc cô phải chi trả bao nhiêu tiền vậy? Không những thế, nếu cô thuê căn bên trái này rồi, ngộ nhỡ căn bên phải có tiếng ồn thì sao? Trên thực tế, cô không thể...”

Nói đến đây, Chu Ngôn chợt đứng hình, bởi vì hắn nghĩ đến một điều giả thuyết vô cùng đáng sợ...

Quả nhiên...

“Ừm, tôi cũng thuê luôn căn hộ số [504] bên cạnh.” Lý Hoán vẫn nói bằng giọng điệu mà y như nội dung cô đang nói chỉ là một chuyện rất con con, “Thực ra, tôi cũng thuê luôn các căn hộ ở tầng trên và tầng dưới ngay vị trí này. Rốt cuộc thì làm vậy sẽ càng yên tĩnh hơn mà, đúng không. Cho nên, anh có thể đi dạo từng căn, thích căn nào thì ngủ căn đó...”

Chu Ngôn bị ngu hóa... hoàn toàn ngờ nghệch luôn rồi.

Hắn đứng trước cửa như một bức tượng, liên tục nói thầm một câu.

“Đây là thế giới của đại gia ư?... Không hiểu, không hiểu... Không không hiểu!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play