"Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? Sao ta lại ở trên giường?" Mặt Giang Vân Hạc khó hiểu.
"Ha ha ha ha, tiểu sư đệ, ngươi lại say rượu!" Nhạc Tuyết Băng nhìn hai bên một chút, nghe Giang Vân Hạc hỏi, chợt cười to.
"Ai u, ta cười chết mất. Ngươi còn không bằng Dược Nhi nữa!"
Dược Nhi dùng sức gật đầu.
Mình là sư tỷ, so với tiểu sư đệ dĩ nhiên mạnh hơn.
"Rượu này mạnh, ngươi uống lần đầu, còn chưa có quen." Chấp Nguyệt lạnh nhạt nói.
"Là sư đệ sai, làm phiền mấy vị sư tỷ chiếu cố." Giang Vân Hạc mặt tỉnh bơ cảm ơn, thuận thế đẩy lùi trách nhiệm.
Đều là mấy vị sư tỷ sai.
"Không sao, đều là sư tỷ chiếu cố." Nhạc Tuyết Băng nhảy chân trần xuống đất, nhìn mặt trời đã lên cao ngoài cửa sổ. "Giờ đúng lúc, nên tu hành."
Cũng may ba người đều không làm cái gì.
Hai người kia cảm thấy không quen, còn Chấp Nguyệt đã thành quen, lúc đầu ở lại mấy tháng trong Ngũ Dương sơn, hai người đã nằm ngủ chung giường.
"Chấp Nguyệt sư tỷ!" Một thanh niên tuấn tú đi tới tiểu viện gọi.
Chấp Nguyệt thò đầu ra cửa sổ, nhíu mày, không có đáp lại.
"Nghe nói Chấp Nguyệt sư tỷ trở lại, Dư Tập cố ý tới thăm." Thanh niên mỉm cười, khuôn mặt nho nhã tuấn tú, nói chuyện ôn hòa lễ độ, rất dễ khiến người ta có hảo cảm.
Trên thực tế nhân khí của Dư Tập ở Tử Thần tông vẫn không tệ, còn có sư muội thanh mai trúc mã, chẳng qua là những cô gái thanh tú kia mặc dù xinh đẹp, vẫn không thể so sánh với Chấp Nguyệt.
Chấp Nguyệt tiếp tục nhìn hắn.
Dư Tập cũng không xấu hổ, lại cười nói: "Sư đệ có vài việc muốn thỉnh giáo sư tỷ, không biết ta có thể đi vào hay không?"
Chấp Nguyệt nghiêng đầu một chút, trong mắt thoáng lên vẻ linh hoạt hiếm thấy, khẽ gật đầu, sau đó nắm tay Giang Vân Hạc ngồi trên giường.
Dư Tập vốn không hi vọng Chấp Nguyệt đồng ý, nên cảm thấy mừng rõ khó tả, trong lòng mơ tưởng viển vông, chẳng lẽ Chấp Nguyệt sư tỷ đã bị mình làm cho cảm động?
Mới bước vào đến cửa đụng phải Nhạc Tuyết Băng, ôm quyền nói: "Ra mắt sư tỷ."
"Ừm!" Nhạc Tuyết Băng nhường đường một chút.
"Ra mắt sư muội."
"Ai là sư muội của ngươi!" Dược Nhi lườm một cái.
Dư Tập không để ý Dược Nhi vô lễ, vui vẻ bước vào phòng, ngước mắt lên.
Hắn chỉ thấy Chấp Nguyệt đang ngồi trên giường cùng một thanh niên.
Hai người còn nắm tay.
Giang Vân Hạc nhìn nụ cười đối phương tắt dần, đang rực rỡ chuyển qua u ám chỉ trong tíc tắc.
Hắn hình như còn nghe được âm thanh cái gì đó vỡ nát.
Giang Vân Hạc rất quen với tiếng này.
Là tiếng ước mơ vỡ vụn.
Giang Vân Hạc thầm than, lần này ta lại không tránh được làm bia đỡ đạn rồi!
Tạm biệt, xin mời người theo đuổi kế tiếp.
Nha đầu ngốc Chấp Nguyệt cũng không ngốc thật nha.
"Sư tỷ, vị này là?" Khóe miệng Dư Tập nặng tựa ngàn cân, miễn cưỡng lắm mới cười được một cái, ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng.
Biết đâu đấy là tiểu đệ thất lạc đã lâu của người ta?
"Thì ra là Giang sư đệ." Trong đầu Dư Tập suy đoán ngàn lần, cũng chưa tìm ra được lý do lý giải thích Chấp Nguyệt.
Đã nghe Chấp Nguyệt nói tiếp: "Đến lúc đó mời ngươi uống rượu mừng."
Giang Vân Hạc nhìn sắc mặt Dư Tập trở nên ảm đạm, hơi đồng tình với người vừa mới gặp này.
"Thì ra là vậy..." Dư Tập hồn bay phách lạc. "Ta còn có việc, lần sau sẽ lại tới thăm hỏi sư tỷ."
Nói dứt lời liền quay người vội vã rời đi.
Giang Vân Hạc đồng cảm sâu sắc với Dư Tập, muốn đứng lên mặc niệm ba giây, nhưng bị Chấp Nguyệt nắm tay không bỏ.
Giang Vân Hạc nghi ngờ nhìn sang, hắn chưa từng thấy Chấp Nguyệt như vậy.
"Chờ một chút, còn có người tới." Mặt Chấp Nguyệt vô cảm nói.
Giang Vân Hạc gật đầu, thì ra còn có người theo đuổi nữa.
...
Một thanh niên vừa qua cầu bị người khác lảo đảo đâm phải, vừa muốn mở miệng, lại nhìn một cái, phát hiện đó là Dư Tập.
Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của hắn, cộng thêm chỗ hắn vừa đi ra, thanh niên kia cười một tiếng, cầm quạt trong tay vỗ xuống.
"Nhìn dáng vẻ mất hồn của hắn, chắc là bày tỏ thật bại? Ha ha, nhân vật như Chấp Nguyệt sư tỷ, không thể nào tùy tiện động tâm với người khác? Phải phát triển tình cảm từ từ mới được."
Thanh niên đứng tại chỗ suy tư một lúc, nghĩ xong lý do, mới đi tới trước tiểu viện của Chấp Nguyệt: "Chấp Nguyệt sư tỷ, Hoàng Chính Đào tới thăm."
Chấp Nguyệt nghiêng đầu nhìn một cái, nói: "Vào đi."
Hai phút sau, lại một kẻ theo đuổi nữa hồn bay phách lạc rời đi.
Cả ngày, Giang Vân Hạc nhìn kết cục của sáu kẻ theo đuổi, thờ dài một cái.
Hôm qua Chấp Nguyệt đã trở lại, những người này hôm nay mới tới, họ chạy tới còn chậm hơn cả chó, thật quá thất bại rồi.
"Phải rồi, Nhị sư tỷ ở đâu? Sao trước giờ ta chưa từng gặp?" Giang Vân Hạc hỏi.
"Ở Đăng Châu, nơi đó có yêu quái quấy rối, sư muội đi tới đó xử lý trước, đi khoảng một tháng rồi, cũng phải hai ba tháng nữa mới có thể quay về. Nhưng nàng không thích cảnh yên tĩnh trong núi, phần lớn đều dành thời gian ở Đương Nam."
Chấp Nguyệt suy nghĩ một chút lại nói; "Ngươi thông minh hơn ta, nếu ngươi gặp nàng, khuyên nhủ nàng giúp ta."
"Khuyên như thế nào?" Giang Vân Hạc hỏi.
"Nàng rất thích cá cược với người phàm, lần nào cũng thắng hết tiền của bọn họ, như vậy không hay lắm." Chấp Nguyệt nói.
Đột nhiên Giang Vân Hạc cảm thấy vị Nhị sư tỷ này rất thú vị.
"Nếu như ta có thể gặp nàng..." Giang Vân Hạc nói, "Đáng tiếc sư phụ không cho ta xuống núi."
Chấp Nguyệt suy nghĩ rồi nói: "Vậy để ta gọi nàng quay về một chuyến."
Giang Vân Hạc: Ta cảm thấy ngươi có thể tìm cách lén mang ta đi khuyên Nhị sư tỷ.
Hai người dắt tay nhau đi dạo trong rừng trúc, khi trời tối dần, từng con đom đóm sáng lên, vô số con bay lượn trong rừng trúc, khiến khung cảnh như mộng ảo.
"Đây là Nhị sư muội mang về, rất đẹp." Chấp Nguyệt nói.
"Trong lòng ta, bất cứ cảnh đẹp gì trên đời, đều kém ngươi."
Chấp Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn thật lâu, mới xoay qua chỗ khác nhẹ giọng nói: "Ta cũng vậy."
...
Lại một ngày trôi qua, Giang Vân Hạc tu hành xong muốn đi qua thư viện kiếm mấy quyển địa lý du ký xem.
Đi qua cầu treo, lại thấy một cô gái đứng bên vách đá.
Nhìn kiểu tóc cùng thân hình, chắc không phải cùng với người lần trước.
"Nơi này đúng là hợp phong thủy để nhảy xuống vách đá!" Giang Vân Hạc lẩm bẩm.
Người này nhìn như chuẩn bị nhảy vậy.
Để cho an toàn, hắn mở ra Chân Thực Thị Giới nhìn một cái, cũng là người giống mình, nhưng mạnh hơn một chút.
An toàn!
Suy nghĩ một chút, hắn cầm một cái yếm từ trong túi trữ vật ra.
Hắc xác nhận, không phải Tô Tiểu Tiểu, mùi không giống nhau.
Ngón tay khều một cái, ném cái yếm lên không trung, dùng quạt thổi về phía thiếu nữ kia.
"Sư tỷ, làm phiền bắt nó giúp ta." Giang Vân Hạc la lớn.
Thiếu nữ kia nghi ngờ quay đầu lại, thấy một mảnh vải màu đỏ trắng bay về phía mình, theo bản năng giơ tay bắt lại.
Nhìn qua một cái, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, nhìn Giang Vân Hạc có chút khó chịu.
Giang Vân Hạc mặt dày chạy tới thở hổn hển, cảm kích nói: "Đa tạ vị sư tỷ này, đa tạ đa tạ, đây là vật của thanh mai trúc mã với ta, nếu làm mất, ta thật không biết phải làm sao."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT