Trong thư phòng, Giang Vân Hạc đang ngồi bên cửa sổ,cầm trong tay một quyển sách say sưa đọc.
Bên ngoài cửa sổ phong cảnh hữu tình, vạn vật đua nhau khoe sắc,phía trong nguyệt cầm âm thanh nhẹ nhàng quanh quẩn, một bầu không khí ung dung tự tại tràn ngập khắp cả thư phòng.
"Công tử,đây là trà hạt sen loại giải nhiệt tốt nhất,ngài mau mau uống đi kẻo nước đá sẽ tan!" Một nữ tử ở một bên cạnh nói khẽ.
"Được rồi!" Giang Vân Hạc mỉm cười, nâng tách trà lên nhấp nhẹ, nữ tử liền biết điều đứng cạnh giúp hắn lật từng trang giấy.
"Lưu hoa xanh biếc màn, thêm hương hồng tay áo,hận tình trường xuân cạn. Nam phong thổi rượu ngọc hồng phiên, liền nhẫn thính, rời dây cung thanh âm đoạn.
Ngồi loan bảo phiến, Lăng Ba Vi Bộ, cũng may Thanh Trì Lương quán. Thẳng thêm sách cùng vải, hỏi đầu ngón tay, ai truyền nước đá bát."
"A...! Công tử chậm đã, nô gia đi lấy giấy bút viết lại." Nữ tử kia kinh hô một tiếng, dùng bồ phiến(1) che miệng,chạy thật nhanh đi tìm giấy bút.
"Không vội, không vội,nếu ngươi thích,ta lại ngâm cho ngươi nghe." Giang Vân Hạc cười nói.
"Chỉ cần là công tử nói, nô gia đều rất ưa thích." Nữ tử trong mắt đều là nhu tình quyến luyến,cho người ta một cảm giác bình yên như hồ nước,có thể đem bất kì nam nhân nào nhấn chìm.
Giang Vân Hạc phía sau lưng nhìn những đường cong lả lướt trên cơ thể nàng,nội tâm âm thầm tán thưởng.
Suy cho cùng,hắn vẫn thật ưa thích loại hoàn cảnh này, nơi này nữ tử cầm kỳ thi họa không nói là mọi thứ đều tinh thông,nhưng cũng phần nhiều là biết một hai loại,không kể các nàng lại vì người mà biết nhiều tình thú,khó trách thời cổ đại những tài tử,quan lớn đều rất thích tới thanh lâu hưởng lạc.
Mà nhiều nữ tử còn đọc nhiều Thi Thư,nghe nói còn có nhiều gái lầu xanh giúp thi sĩ tử tìm kiếm đề tài.Hơn nữa, những nữ tử này tàng thư cũng không ít, tiểu thuyết tình yêu, du khách truyện ký, thi từ ca phú, triều đình sử ký, đều có thể tìm thấy ở họ.
"A, chữ này đọc thế nào?" Giang Vân Hạc cúi đầu chăm chú nhìn một tờ giấy, bất thình lình hỏi.
"Công tử ta để xem một chút." Một nữ tử khác từ phía sau hắn nhô đầu ra, nhìn thoáng qua chữ Giang Vân Hạc vừa chỉ, cười nói: "Công tử là đang thử ta sao? Cái chữ này ta biết,nó đọc là niệm trác, ý là cao lớn, rõ rệt. Người ta thường có một câu nói, gọi là niệm trác tựa ngân hà."
Giang Vân Hạc ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nữ tử,ôn hòa cười nói: "Băng Nhi quả nhiên là tri kỉ của ta."
...
Giang Vân Hạc cảm thấy ở nơi này học một ít chữ,đọc một ít sách cũng là một nơi khá tốt.
Ba ngày này Giang Vân Hạc liên tục ở thanh lâu viện tử không có rời,sáng sớm từ 3 giờ tới 5 giờ cùng buổi chiều 3 giờ tới 5 giờ hắn dành để tu luyện, thời gian còn lại thì để đọc sách, học chữ, nghe một chút âm luật, ngược lại không giống ngoại nhân suy nghĩ,cả ngày chỉ có uống rượu làm vui.
Cả mấy nữ tử cũng vậy, bình thường gặp nhiều khách nhân ở lại qua đêm các nàng cũng lo sợ,nhưng mà Giang Vân Hạc lại khác, trẻ tuổi, anh tuấn,học rộng tài cao,đúng tiêu chuẩn phong lưu tài tử.Vì vậy các nàng đối Giang Vân Hạc lại càng thêm yêu mến.
...
Trong thi phòng,một nữ tử vừa trải giấy,vừa mài mực, để Giang Vân Hạc ngồi đọc lại một lượt.
Sau khi sao chép một bản, sau đó để bên cạnh hong khô,nữ tử thở dài: "Thường hận tình yêu lúc dài lúc ngắn."
"Hôm nay có rượu hôm nay say, toàn văn là gì?" Băng Nhi đôi mắt tỏa sáng, liên tục hỏi.
"Ngày mai sầu tới..." Giang Vân Hạc trở một tay ôm lấy Băng Nhi cười nói: "Thì ngày mai lại sầu!"
...
Một đêm trôi qua, Giang Vân Hạc đem chính mình rút ra khỏi Ngọc Thể đắp bên trong đống chăn bừa bộn,đầu tiên như thường lệ hắn lại tu hành hai giờ.Đến thời điểm hắn mở mắt lại, Băng Nhi đã ngồi tại đó chải đầu.
Bên cạnh có nha hoàn bưng lên nước rửa mặt.
Mấy cô nương này được nuôi dưỡng giống như tiểu thư khuê các, một mình sống trong bao nhiêu là lầu lớn lầu bé. Nào là sinh hoạt hằng ngày tại lầu một,nha hoàn, người hầu kẻ hạ ở lầu hai, bàn tay ngọc của các nàng quả thật chưa từng dính cả một giọt nước mùa xuân.
“Công tử, nếu sau này có nhớ tới nô gia, hãy lấy cây trâm này ra nhìn ngắm, còn nếu rất nhớ, thì trở về thăm nô gia luôn đi.”
Sau khi rửa mặt, Băng Nhi tháo cây trâm ngọc có khảm nạm đá quý trên đầu xuống, dúi vào tay Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc ngắm nghía cây trâm trong tay mình, đây có lẽ là vật có giá trị cao nhất trên người một cô nương.
Cô gái này nhiều lắm cũng chỉ mười sáu tuổi, vốn là vừa mới mở cửa đón khách gần đây, lấy tiền từ đâu ra cơ chứ. Món trang sức này, nói không chừng cũng là tú bà mua hộ cho nàng.
“Công tử, xin đừng từ chối…”
Băng Nhi thấy Giang Vân Hạc chỉ trân trân nhìn cây trâm mà không động đậy gì, khẽ cắn môi đỏ nói.
“Lễ vật Băng Nhi chính tay đưa tặng, ta làm sao nỡ chối từ cho được? Thấy vật như thấy người, chỉ cần trông thấy cây trâm này, ta sẽ như nhìn thấy cả Băng Nhi.”
Giang Vân Hạc cười nói.
Vẻ tươi cười đã hiện lại trên nét mặt Băng Nhi, thấy thế, Giang Vân Hạc cũng cẩn thận cất cây trâm vào bọc hành lý.
Tiếp đó, khi rời đi hắn lại nhận được rất nhiều lễ vật, bao gồm hai chiếc khăn tay nhỏ và ba quyển sách.
Một đống đồ đạc cất trong bao, so với khi Giang Vân Hạc đến phải to hơn cả một vòng.
Ra khỏi cửa lớn rồi, nhưng quay đầu lại vẫn có thể trông thấy bóng hình của mấy nữ tử kia. Giang Vân Hạc vừa vẫy vẫy tay, vừa trèo lên chiếc xe ngựa đang đỗ ở phía trước.
“Giang huynh đệ, diễm phúc của ngươi đúng là không cạn, thật làm cho lão ca đây đều phải hâm mộ.”
Trần Đông Dao hắn đã ném không biết bao nhiêu vàng bạc vào nơi này, thế mà chưa từng được đối xử đặc biệt như vậy.
Đây không phải vấn đề mà tiền có thể giải quyết, khuôn mặt cười dùng tiền mua có thể so sánh với nụ cười xuất phát từ trái tim sao?
Giang Vân Hạc nhẹ lắc đầu, lấy ba viên linh châu chỉ nhỉnh hơn móng tay một chút ra, đưa cho Trần Đông Dao.
“Lão ca, đổi mấy viên này thành bạc rồi chuyển cho các nàng giùm ta đi. Nếu họ có việc cần, còn mong lão ca có thể ra tay giúp đỡ một hai.”
Mỗi viên linh châu thế này tương ứng với 300 lượng bạc, mà một lượng bạc ngày xưa có sức mua tương đương với 1000 đồng ( nhân dân tệ) ngày nay, vậy ba viên châu này phải có giá trị gần 900 vạn.
“Vậy chẳng thà ngươi mua các nàng về luôn đi, giữ lại bên cạnh mình, được đi cùng mỹ nữ như vậy chẳng phải quá tốt hay sao.”
“Tới ta còn không rõ bản thân muốn đi đâu về đâu đây…Vả lại,bọn ta vốn không phải người ở chung một con đường, tại sao lại phải cố gò ép chứ? Đối với các nàng, đây cũng không phải chuyện tốt.”
Giang Vân Hạc nói.
“Tuổi tác của Giang huynh đệ không lớn, vậy mà có thể suy nghĩ thấu đáo đến thế! Mấy ngày nay Giang huynh đệ không ra khỏi sân,làm ta còn tưởng ngươi bị trầm mê vào chốn này!”
Trần Đông Dao giơ ngón tay cái lên, khâm phục nói.
Tất nhiên, Giang Vân Hạc hiểu rất rõ, bước lên con đường tu hành này sẽ trở nên khác hoàn toàn so với người thường.
Mặc kệ người tu hành và thường nhân có quan hệ mật thiết, cũng có không ít người tu hành đặt mua gia nghiệp trong huyện thành giống như Trần Đông Giao…
Nhưng tuổi thọ là một vấn đề không thể vượt qua.
Người tu hành đạt tới Dũng Tuyền Cảnh sẽ có 150 năm tuổi thọ, bước thêm một bước nữa, Khí Hải Cảnh liền có tận 200 năm tuổi.
Còn tuổi thọ của phàm nhân, chỉ là trăm năm ngắn ngủi mà thôi.
Cả hai vốn không thể trở thành bạn đường.
“Nhưng mà lát nữa Giang huynh đệ phải cẩn thận, sắc mặt của Ngọc Nhi mấy ngày nay rất khó coi a.”
Trần Đông Dao lại cười tủm tỉm nói tiếp.
...
“Hừ!”
Thấy xe ngựa đi tới, Lưu Ngọc Nhi hừ lạnh một tiếng rồi kéo mành xuống.
Ngựa kéo của hai cỗ xe này đều cao hơn ngựa thông thường một cái đầu, trên bốn vó còn có vảy. Phần thân của xe cũng không phải vật tầm thường, ngày đi ngàn dặm mà cũng không cảm thấy chút xóc nảy nào.
Gần chạng vạng tối, mấy người mới xuống xe nghỉ ngơi một chốc.
Giang Vân Hạc bị Lưu Ngọc Nhi quăng cho mấy ánh mắt xem thường, nhưng hắn lại làm bộ không để ý, hết nhìn trái lại ngó phải, giả vờ như đang quan sát phong cảnh xung quanh.
Làm cho Lưu Ngọc Nhi tức đến ngứa cả răng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT