Trọn vẹn rơi vào trong cảm giác ngứa buốt cùng kịch liệt đau nhức,cơ thể Giang Vân Hạc sớm đã mất đi tất cả cảm giác đối với bên ngoài,phải dùng hết tất cả sức lực lực cơ thể hắn mới nhịn được để không mở miệng phát ra kêu đau đớn.
Hiện giờ mỗi một giây trôi qua đối với hắn đều giống như vạn năm thống khổ.
Giang Vân Hạc cắn chặt vào cánh tay của mình, đến nỗi vết răng của hắn hằn sâu vào trong da thịt,nhưng với hoàn cảnh hiện tại thì chỉ đau đớn mới có thể làm dịu đi phần nào sự thống khổ bên trong mà hắn đang phải chịu đựng.
...
Không biết thời gian đã qua bao lâu,từ trong thể nội Giang Vân Hạc bỗng dưng xuất hiện một quầng sáng xanh nhạt mang theo một cảm giác mát mẻ dễ chịu,rồi thật nhanh chóng nó lan rộng ra khắp toàn thân,sự thống khổ trong cơ thể của hắn cũng vì vậy mà giảm bớt hơn một nửa.
Chính cảm giác này đã khiến hắn dần dần khôi phục sự tỉnh táo,rất nhanh sau đó hắn liền cảm thấy dường như có một cơ thể mềm mại đang ôm trực tiếp hắn từ phía sau.
Điều này khiến Giang Vân Hạc thật thấy lạ lùng.Mặc dù bây giờ hắn vẫn còn rất đau, rất ngứa, nhưng đã không giống như dạng vừa rồi,lúc ấy bản thân mình đã hoàn toàn mất đi lý trí,không còn biết đến điều gì ngoài đau đớn cả.
Giờ hắn lại càng muốn biết rốt cục trên người mình đã xảy ra chuyện gì,luồng khí tức màu xanh lam ấy rốt cục là ở đâu ra.
Đem sự chú ý xâm nhập vào bên trong thể nội, rất nhanh hắn liền phát hiện cơ thể mình từ bao giờ đã có thêm một cái... mâm tròn?
Bên trên mâm tròn có năm điểm sáng, theo thứ tự là xanh, vàng, lục, bạch, hồng năm loại màu sắc.
Mà mỗi một cái chấm tròn đều mang cho hắn một loại cảm giác khác nhau,màu lam nhu hòa, màu vàng nặng nề,màu trắng sắc bén,màu hồng nóng rực còn màu lục thì tràn đầy sức sống.
Ngoài ra còn có một gốc thực vật không rõ nguồn gốc vẫn đang trưởng thành ở trong cơ thể mình, đem lục phủ ngũ tạng của mình đều bảo hộ bên trong.
"Đây là..." Giang Vân Hạc chợt nhớ tới lúc chính mình đi theo Tô Tiểu Tiểu nghe lén được một vật...nhưng giờ hắn lại không nhớ rõ tên nó là gì...
Từ trong thể nội thoát ra, Giang Vân Hạc trở tay sờ soạng xung quanh một lần,chợt mò thấy một cơ thể mềm mịn bóng loáng,bàn tay của hắn liền rụt xuống, sợ run cả người.
"Ngươi đã cứu ta?" Giang Vân Hạc mở miệng hỏi,nhưng hắn phát hiện thanh âm của mình giờ đã khàn khàn không còn nghe rõ.
"Đừng xoay người, đừng nhìn ta." thanh âm Chấp Nguyệt vang tại sau lưng của hắn,một luồng hơi ấm áp thổi tới lưng Giang Vân Hạc.
Chấp Nguyệt đem mặt chôn sâu ở sau lưng Giang Vân Hạc,dùng bàn tay đẩy đẩy lưng của hắn,không cho hắn xoay người lại.
Giang Vân Hạc có thể cảm nhận rõ cơ thể nàng đang run rẩy.
"Ngươi thấy lạnh sao?" Giang Vân Hạc nhẹ hỏi.
Chấp Nguyệt lắc lắc đầu,mũi nàng lại cọ xát nhẹ trên lưng Giang Vân Hạc mấy lần,hiện tại nội tâm nàng bên trong đang rất rối bời.
Thật sự không nghĩ tới,sau khi hắn chịu nghiêm hình tra tấn, câu nói đầu tiên hắn hỏi liền là có phải hay không chính mình cứu được hắn, câu nói thứ hai thì lại hỏi mình có lạnh hay không...
Một dòng nước bỗng trào ra từ mi mắt,phủ đầy lồng ngực Chấp Nguyệt,nàng cảm thấy nội tâm chính mình lúc này như muốn nghẹn lại.
Ngoại trừ sư phó,đây lần đầu tiên có người để cho mình có cảm giác như vậy.Hơn nữa so với cảm giác sư phó mang cho chính mình càng thêm mãnh liệt.
Giang Vân Hạc cảm thấy phía sau lưng hơi ngứa một chút,lại cảm nhận được Chấp Nguyệt kháng cự,về sau, không tiếp tục quay người, mà là hỏi thăm: "Trong cơ thể ta..."
"Là sư phó cho ta một loại bảo vật, gọi là Ngũ Uẩn Đồ. Tô Tiểu Tiểu cũng không thể đem nó tìm đi, đáng tiếc nó lại không cách nào giúp ta thoát khốn."
Quả nhiên là Ngũ Uẩn Đồ.
Giang Vân Hạc trái tim mãnh liệt nhảy lên.
"Trái tim của ngươi... Nó đập thật nhanh!" Chấp Nguyệt vô ý thức nói, liền ngay cả nàng đều không biết mình vì sao lại nói câu nói này,dường như biết là muốn nói gì,nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Ngươi đem bảo vật sư phó ngươi đưa ngươi cho ta" Giang Vân Hạc nói khẽ.
"Thu hồi lại đi thôi, ta hiện tại không có việc gì. Vật trọng yếu với ngươi như vậy, ngươi phải bảo quản thật tốt."
"Ta không lấy ra được." Chấp Nguyệt càng đem mặt chôn sâu vào lưng Giang Vân Hạc nói.
"Nghĩa là sao?" Giang Vân Hạc giật mình.
"Ngũ Uẩn Đồ vào trong thân thể,ít nhất phải mười tám năm mới có thể lấy ra. Nếu là chủ nhân đã chết,nó liền sẽ biến mất, chẳng biết lúc nào sẽ xuất hiện tại chỗ nào, có lẽ nó phải chờ người kế tiếp có duyên." Chấp Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Thấy Giang Vân Hạc được bảo vật mà không động tâm, nàng càng cảm thấy mình đã không nhìn lầm người.
Giang Vân Hạc rốt cuộc cũng đã hiểu vì cái gì Tô Tiểu Tiểu mà muốn bức Chấp Nguyệt đem Ngũ Uẩn Đồ giao ra.
" Ngũ Uẩn Đồ này tại trong cơ thể ngươi mười tám năm, liền sẽ tạo ra một khỏa hạt giống,nhưng duy nhất chỉ có một,mỗi người cũng chỉ có thể tạo ra một khỏa."
"Hạt giống? Nó có thể làm được cái gì?"
Chấp Nguyệt bất chợt ngẩng đầu, thân trên có chút chống lên, đầu tựa vào Giang Vân Hạc bên tai nói nhỏ: "Nếu như chủ nhân đã chết, hạt giống có thể bảo vệ hồn phách, một lần nữa tạo ra một bộ thân thể,cải tử hoàn sinh."
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu vì sao Chấp Nguyệt để cho mình giết nàng.
Rốt cuộc cũng hiểu,Tô Tiểu Tiểu vì cái gì mà nghĩ hết biện pháp, cũng phải đạt được Ngũ Uẩn Đồ.
Không đúng, Tô Tiểu Tiểu khẳng định không biết được đầy đủ,tuy rằng nàng biết Ngũ Uẩn Đồ này là bảo vật, nhưng chắc chắn sẽ không biết toàn
bộ hiệu quả, nếu không thì rất khó mà giải thích những biểu hiện của nàng lúc ban ngày.
Nhưng bất kể có nói thế nào, đây quả thực là thần vật.
Càng không nghĩ tới là, thần vật này vậy mà lại tới trong tay mình.
Hắn cũng nhịn không được mà cảm thấy, Chấp Nguyệt cô nương này thật sự quá ngốc.
Loại bảo vật như thế này không thể tùy tiện nói cho người khác biết,ai có thể chắc chắn nhân tâm đối phương không thay đổi khi nhìn thấy nó.
Nhưng không nghĩ tới,nàng vậy mà trực tiếp mang nó cho mình.
Còn có Chấp Nguyệt sư phó, sao lại đem loại bảo vật này cho nàng?Không lẽ Chấp Nguyệt sẽ là Tử Thần Tông người nhậm chức môn chủ kế tiếp?
Chấp Nguyệt địa vị, cùng với Tử Thần Tông thực lực,bây giờ so với mình chỉ sợ cao hơn rất nhiều.
"Rốt cuộc là vì cái gì?" Giang Vân Hạc không nhịn được muốn quay đầu lại,nhưng rồi lại bị Chấp Nguyệt ở sau lưng gắt gao chặn lại, không để cho hắn quay người.
"Dù sao sự tình là bởi vì ta mà lên." Chấp Nguyệt nhẹ nhàng đáp.
Giang Vân Hạc nhíu mày.
Sau đó liền nghe Chấp Nguyệt dùng thanh âm lí nhí như muỗi nói: "Ngươi nói sẽ cưới ta!"
"Tê ——!" Giang Vân Hạc hít vào một ngụm khí lạnh.
"Vẫn còn đau sao?"
"Không, chỉ là bị chút chuột rút." Giang Vân Hạc nhắm mắt lại, mặc dù đạt được Ngũ Uẩn Đồ bảo vật như vậy, nhưng trên mặt hắn không có một tia dễ dàng cùng vui sướng.
"Đúng, ta sẽ lấy ngươi." Giang Vân Hạc thanh âm vẫn rất chân thành."Thật không ngờ, ta kiếp trước tích góp cả đời may mắn giờ đã linh ứng vào lúc này."
Nghe vậy,Chấp Nguyệt xấu hổ liền đem mặt chôn sâu trên lưng Giang Vân Hạc,lại còn dùng thêm chút sức mà cựa quậy.
...
Hiện tại,về phần liên quan tới Chấp Nguyệt đã cùng dự tính của Giang Vân Hạc lúc trước không khác chút nào.
Thời điểm hắn nhìn thấy Chấp Nguyệt,chỉ cần nhìn cô nương này tâm cao khí ngạo,bộ dáng thanh lãnh, liền biết cô nương này rất dễ bị lừa.
Loại người này, đặc biệt là nữ nhân có thực lực cường đại,lại tiếp xúc với người khác không nhiều thì phần lớn những người nhìn thấy bọn họ đều có mong muốn tiếp cận nhưng không thể thành cho nên không dám tới gần.
Nhưng trên thực tế, bọn họ thật sự không có cao ngạo như vậy.
Cho nên dù nhìn bề ngoài của họ:gia đình, hoàn cảnh, học thức, nhan sắc, tính cách tất cả mọi thứ đều tốt nhưng thật sự sẽ không có một người nào dám theo đuổi họ,rồi để cuối cùng,họ đều đâm vào một kẻ đồi bại mà kết thúc cuộc đời.
Loại này sự tình như vậy hắn đã từng thấy rất nhiều.
Nhưng mà Chấp Nguyệt này có chút dễ bị lừa quá mức.
Cái này thật giống như nàng tùy ý để cho người khác moi tim móc phổi mình vậy...
Giang Vân Hạc kỳ thật càng muốn đụng phải những nữ nhân cặn bã,hai bên đều có toan tính, xem kỹ năng ai cao một bậc thì hắn sẽ không gánh nặng gì trong lòng.
"Ta là vì cứu nàng." Giang Vân Hạc nhắm mắt lại tự nói với chính mình.
Tốt, dự tính ban đầu là dạng này.
Nếu như không có chính mình, Chấp Nguyệt sẽ bị Tô Tiểu Tiểu tra tấn một phen, cuối cùng sẽ thê thảm chết đi.
Theo Giang Vân Hạc nghĩ,bất kỳ vật ngoài thân dù có quý giá như thế nào cũng đều không quan trọng bằng tính mạng chính mình.
Cho nên chính hắn vẫn nên thấy không có gánh nặng gì trong lòng mới phải.
Nhưng lúc này chính hắn lại cảm thấy có chút áp lực.
Không phải là bởi vì giá trị của Ngũ Uẩn Đồ mà là bởi vì Chấp Nguyệt đem Ngũ Uẩn Đồ cho mình, phần này là vì nàng có nhiều tâm ý.
Mỹ nhân ân trọng!
Thật quá nặng!
- ---------------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT