"Cơ Thi Trạch, sư tòng của Lan Thanh Sơn Hạc chân nhân, thực lực trong phạm vi Khí Hải, pháp bảo thì có Bách Hạc Linh Y, Phá Tâm Trùy....
Mỗi mười ngày sẽ đi Túy Tiên Lâu một lần, cùng nhiều nho sinh sĩ tử lui tới, mỗi tháng sẽ tổ chức một lần hội thơ Lan Uyển.
Cùng một mẹ sinh ra với Cơ Trường Du, nên có một mối quan hệ thân thiết.
Giang Vân Hạc nhìn xem tư liệu trên tay liên quan tới liên quan tới Cơ Thi Trạch, dù không nhiều, nhưng có thể nhìn ra một chút sự tình.
Vị Cơ Thi Trạch này, tựa hồ là thiếu nữ có học vấn?
Tốt a, thử xem niên kỷ a tựa hồ có phải là một thiếu nữ.
Trừ mỗi tháng tổ chức một lần thi hội, tiến cử các sĩ tử xuất sắc ra bên ngoài, mỗi tháng tiệm sách lớn nhất Vĩnh Thành sẽ đưa vào trong phủ của nàng một lô sách.
Nghe nói bên trong phủ của Cơ Thi Trạch có một cái Tàng Thư Khố rất lớn, cùng nhiều tu sĩ sưu tầm các loại điển tịch khác nhau, Cơ Thi Trạch cất giữ mộ số lượng lớn tiểu thuyết Bạch Thoại, Chí Quái cố sự, Thi Tập, vv...
Cái này khiến Giang Vân Hạc cảm thấy rất thú vị, phải biết cái gọi là hồ tiên đối với tu sĩ mà nói cũng không thần bí, cơ hồ chưa thấy qua tu sĩ sẽ để ý cái loại thư tịch này.
Tựa như Mã Vân sẽ xem truyện ký truyền kỳ của một ức vạn phú ông nào đó a?
Vẫn là người khác biên soạn, bên trong toàn chứa những nội dung hư cấu, chỉ tốt ở bề ngoài. Tu sĩ xem hồ tiên yêu, Chí Quái cố sự cũng là như thế.
Trước mắt, Giang Vân Hạc chỉ biết một cái tu sĩ thích xem cái cố sự này - chính hắn.
" Cái này chủ đề chung cũng là không tệ " Giang Vân Hạc đem điểm này ghi lại.
Chí Quái cố sự, thi từ ca phú.
Ngón tay búng ra ngọn lửa, đem tờ giấy trong tay đốt sạch, Giang Vân Hạc đứng dậy đi tới một cái bàn khác.
Phía trên phủ lên một cuốn giấy, là giấy trúc Trừng Tâm Đường của Thánh Tâm, giấy mịn như nước mùa xuân, tỉ mỉ như kén tằm, tính bền dẻo vô cùng tốt, không có một chút nếp gấp, càng là chữ viết sau ngàn năm cũng không phai màu, một tấm năm mươi thước là mười viên linh châu.
Bút có màu tím, lông bút được làm bằng lông tơ trên lưng và đuôi của Thỏ yêu Đáp Kiều cảnh, cho dù có mạnh tay đến đâu thì lông vẫn cũng, không mềm như lông thỏ thông thường.
Giang Vân Hạc thích bút có loại độ cứng này, so với loại bút thông thường thì lông nó cứng rắn hơn nhiều, so với bút chì chỉ mềm hơn một chút, phù hợp với thoái quen của hắn.
Bút mực giấy nghiên đều là Trình gia đưa tới, hắn chọn lấy mấy thứ, rồi lại trả về.
Trừ cái đó ra, còn đưa tới cho hắn một họa sư, đi theo học được hai ngày, Giang Vân Hạc cảm thấy mình có thể đem vị lão sư này đuổi đi.
Giang Vân Hạc trước bàn chuẩn bị nữa ngày, trong đầu phác hoạ, cái này đối với hắn mà nói cũng không khó, tiếp lấy bút Huy Hào Bát Mặc, toàn bộ tinh thần đều đặt ở bên trên bút.
Sau một lát, một nữ tử sinh động như thật xuất hiện trên giấy, phảng phất tùy thời có thể nhảy ra.
Trong phòng một trận gió thổi qua, một khuôn mặt người từ bả vai Giang Vân Hạc đằng sau nhô ra, nhìn thấy nữ tử trên giấy nhíu nhíu mày.
"Đây là...?" Thanh âm Mộng Nữ tại vang lên bên tai Giang Vân Hạc, để tay hắn kém một chút lắc một cái.
" Lần sau đi qua của trước được không?" Giang Vân Hạc tức giận nói.
" Vị sư tỷ này nhìn như một tên trộm ". Mộng Nữ nhíu mũi một cái.
" Vậy có nghĩa là sư tỷ ta kiến thức uyên bác nhỉ?"
"Ngươi còn chưa nói đâu, đây là cái gì?"
Trên giấy là một thiếu nữ tóc ngắn màu trắng, dây cột tóc màu đen cùng bịt mắt, như là kiểu dáng thiếu nữ mặc sườn xám.
"Đây là 2B (1)." Giang Vân Hạc đem bút để qua một bên, cẩn thận dò xét tác phẩm của mình, có chút không hài lòng lắm.
Chủ yếu là.. Chính mình lúc trước chơi đùa chỉ nhìn vào cái mông 2B, không thể nhìn rõ mặt...
" Tại sao lại đi vẽ tranh rồi?" Mộng Nữ nhìn thoáng qua Giang Vân Hạc.
"Con người mà, dù sao cũng có cái gì đó mà hứng thú chứ, mỗi ngày cứ chém chém giết giết thì trông sao được?" Giang Vân Hạc phong khinh vân đạm nói.
Trong lòng thở dài, ta học vẽ tranh còn không phải là bởi vì ngươi?
Hiện tại ta đã mất hứng thú tới thanh lâu rồi. Tựa như là cá ướp muối mất đi mộng tưởng, là nên tìm cho mình cái thú vui khác.
Bước đầu tiên, học được vẽ tranh, bước thứ hai, vẽ được mỹ nhân, bước thứ ba chính là vẽ một bức Bách Mỹ Đồ.
Đem cả mỹ nhân trên thiên địa này đều vẽ lên vẽ lên đi, chắc sẽ có cảm giác thành công rất lớn.
"Muốn vẽ tranh? Ta dạy cho ngươi a!" Mộng Nữ hé miệng khẽ cười nói, đem tờ giấy kia treo qua một bên, thân thể nhất chuyển đứng ở sau lưng Giang Vân Hạc, tay nắm chặt tay phải Giang Vân Hạc.
Cả người Mộng Nữ đều áp vào trên lưng Giang Vân Hạc, Giang Vân Hạc có thể cảm giác được đôi tay mềm mại cầm bút đang du tẩu, còn sau lưng lại có một xúc cảm mềm mại.
"Vẽ tranh cần phải chuyên tâm." Mộng Nữ tại bên tai Giang Vân Hạc nói.
Tiếp tục lại chỉ cho hắn cách đặt bút như thế nào sao cho đúng, sử dụng các loại kỹ xảo, thanh âm rất thanh lệ và nhu hòa.
Qua một hồi, trên mặt giấy xuất hiện một mỹ nữ sinh động như thật, nụ cười xinh đẹp này không phải Mộng Nữ thì là ai?
Giang Vân Hạc nhìn kỹ một phen, thật sự sống động như thật, với hàng lông mày mang theo những tia tiếu ý, vạt áo bị gió tung bay, người trong bức tranh có thể phảng phất tùy thời có thể nhảy ra khỏi mặt giấy, không thể không thừa nhận, Mộng Nữ trình độ so với mình còn cao hơn. Đại khái cao hơn cả mười mấy tầng lầu.
Giang Vân Hạc đem bức tranh để qua một bên, xoay người đi rửa tay.
"Một cái thuật pháp liền có thể giải quyết, ngươi tại sao lại muốn phiền toái như vậy?" Mộng Nữ tựa ở mép bàn, nhìn Giang Vân Hạc đang rửa tay.
"Thói quen thôi." Giang Vân Hạc nói."Thuật pháp xác thực rất thuận tiện, bất quá trong sinh hoạt thì phải có cảm giác gì đó."
"Rửa tay?" "Rửa tay cũng thế." Giang Vân Hạc cười cười, hiển nhiên Mộng Nữ rất khó lý giải hành vi của mình.
"Sao ngươi lại tới đây?"
"Ra ngoài dạo chơi không? Ta vẫn chưa quen với Vĩnh Thành này đâu." Mộng Nữ mong chờ nói.
Giang Vân Hạc nhìn thoáng qua bên ngoài, mưa nhỏ tung bay, mưa phùn như tơ.
"Ta thích trời mưa, trời mưa cho ta cảm giác thật thoải mái." Mộng Nữ thuận ánh mắt của hắn cùng nhìn xem bên ngoài, rất cao hứng.
"Theo ta đi dạo có được hay không?" Mộng Nữ dắt tay áo Giang Vân Hạc.
"Được rồi." Giang Vân Hạc ngẫm lại, mình dù sao cũng đang rãnh, liền đáp ứng.
Nhìn thấy Giang Vân Hạc gật đầu, Mộng Nữ lập tức nhảy nhót, từ trong tay áo rút ra một cái dù giấy màu trắng dài một mét, phía trên là những cánh hoa màu đỏ tung bay.
"Đi thôi." Mộng Nữ lôi kéo Giang Vân Hạc bay qua cửa sổ mà ra, hai người rơi xuống bên ngoài Trình gia.
Mộng Nữ cầm dù che khuất hai người, bên ngoài là từng tia mưa phùn, duy chỉ có một mảnh nhỏ không gian dưới dù là một mảnh thiên địa của mình.
Hai người đi trên con đường lát đá, nhìn các cửa hàng hai bên cùng khách vãng lai qua lại, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy phàm nhân võ giả cầm theo binh khí, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy tu sĩ.
Một nhóm đạo binh bên vách núi chạy chân trần lướt qua họ, bước đi như bay, chỉ chậm hơn một chút so với ngựa.
"Sợ là lại muốn xảy ra chuyện." Giang Vân Hạc hai người cùng nhìn xem đội đạo binh này đang hướng ra bên ngoài thành, lập tức thở dài.
"Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đây là lần đầu tiên ngươi cùng ta dạo phố." Mộng Nữ dắt cánh tay Giang Vân Hạc đi lên phía trước, nàng hiện tại lại không quan tâm chuyện gì xảy ra bên ngoài thành, cho dù có ai chết đi chăng nữa.
Giang Vân Hạc hồi tâm, cùng Mộng Nữ không có mục đích tiến lên, đi ngang qua tửu lâu, có thể nhìn thấy thư sinh bên trong đang cao đàm khoát luận, trên thân mang theo hạo nhiên chi khí.
Đầu hẻm, nhìn thấy thiếu nữ yểu điệu che dù, dưới làn váy cái đuôi lộ ra cũng không có nhận ra.
Trên một cây đại thụ có một hài đồng ở trên, không ai phát hiện, nhìn về ngôi nhà cách đó không xa, trong mắt hiện lên sự khoa khát.
Giang Vân Hạc cảm thấy cái phố phường này so với những tu sĩ kia còn thú vị hơn nhiều.
Hai người di chuyển hết nửa buổi chiều, cuối cùng ngừng chân trước ở trên bậc thang trăm tầng, phía trên là một tòa cự đại miếu thờ, trên đó khắc hai chữ "Dược Vương".
Nơi này chính là nơi thờ phụng của Dược Vương Thần Địa. Một vị có thể này có thể so với chân nhân Hương Hỏa Thần Minh.
Nghe nói trước kia có một vị đi qua các thôn xóm hành nghề y, về sau gặp một đại dịch lớn, cứu được vô số người.
Những người đời sau đã xây dựng ngôi miếu này, ngày ngày hương hỏa cung phụng phía dưới, liền trở thành Dược Vương thần.
Cho dù là ngày mưa dầm, bên trong Dược Vương miếu hương hỏa cường thịnh, vô số khách hành hương che dù đi trên bậc thang, mà tại phía dưới bậc thang cách đó không xa có người bán hương, bán hoa quả, bán Hộ thân phù, bán dù, cũng rất là náo nhiệt.
"Muốn đi lên không a?" Giang Vân Hạc đứng tại trước bậc thang nghiêng đầu hỏi.
"Không được, tu sĩ không bái thần minh. Đi lên không bái, ít nhiều có chút bất kính." Mộng Nữ lắc đầu, dắt Giang Vân Hạc rời đi.
Giang Vân Hạc quay người nháy mắt nhìn thấy ba người cách đó không xa đi tới, đi đầu là một nữ tử áo trắng có chút quen mặt, đằng sau là hai nha hoàn. Đối phương nhìn thấy hai người cũng ngẩn người, mỉm cười gật đầu.
Giang Vân Hạc sau khi rời đi nghĩ lại một phen, đột nhiên nhớ tới đối phương là ai.
Chính là mục tiêu của mình, Cơ Thi Trạch, trước đó gặp qua một lần, bất quá mình ngay lúc đó lực chú ý đã đặt ở Thanh Linh đồng tử trên người Cơ Trường Du, đối với nàng ấn tượng không sâu lắm.
Cứ như vậy bỏ qua, Giang Vân Hạc cũng không có để ở trong lòng. Lúc này cũng không phải cơ hội kết giao, dù sao bên người còn có nha đầu này.
Mình cố ý tìm tới Cơ Thi Trạch, không khỏi bị người hoài nghi, xem ra vẫn là phải bắt đầu với Cơ Trường Du.
- -o0o--
Chú thích:
(1). 2B: là nhân vật chính và nhân vật người chơi ban đầu của trò chơi điện tử năm 2017 Nier: Automata. Một android chiến đấu hình người được tạo ra như một phần của biệt đội YoRHa, nhiệm vụ của cô ấy là giải phóng Trái đất khỏi các dạng sống máy thù địch được tạo ra bởi một chủng tộc người ngoài hành tinh vô danh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT