"Bên trái có bảy con thỏ, phía trước có một con gấu." Giang Vân Hạc lồng hai tay vào trong tay áo nói.
Hắn vừa dứt lời, bên rìa Minh Quang thuật đột nhiên lao ra vài con thỏ đen giống nhau như đúc, do uế khí tạo thành, nhưng năng lực chúng ngược lại hơi đơn giản.
Sau khi mất một ngày để đám người đến được tầng hai, không gian xung quanh lập tức lớn hơn rất nhiều, ngoài trừ những tồn tại quái thai như Thanh Ti quỷ, còn có những tồn tại mang hình dạng loài thú như vậy.
Giang Vân Hạc cũng rất tò mò về nguyên nhân hình thành ra chúng.
Một chuỗi tiếng đàn vang lên, đám thỏ chưa kịp xông lại gần đã bị đánh nổ tung.
Con gấu đen kia cũng bị lôi đình trên thân kiếm của Tu Bình đánh cho tan nát.
"Bên phải bốn mươi trượng có một đàn Thanh Ti quỷ, còn có một đóa Cửu U liên." Giang Vân Hạc lại nói.
Mấy người nghe vậy lập tức tinh thần phấn chấn, một đóa Cửu U liên trị giá ngang trăm viên linh thạch, cộng thêm một đóa lúc trước, chuyến đi này coi như đã không uổng công rồi.
Phải biết rằng, vấn đề lớn nhất khi tới đây là tầm nhìn trong Thất Tinh Động rất nhỏ, lại có nhiều uế vật tập kích, vì vậy sẽ không dễ dàng gì để tìm được bảo vật.
Nhưng nếu có Giang Vân Hạc ở đây, mọi vấn đề này đều sẽ được hoá giải, hiệu suất tìm kiếm tăng cao không chỉ gấp mấy lần.
Nhạc Tuyết Băng càng ngày càng cảm thấy mình mang tiểu sư đệ tới là hành động sáng suốt, mới hơn một ngày đã tìm được hai đóa Cửu U liên, còn thêm cả vài thứ khác, nếu so với trong quá khứ thì phải bằng tới bốn năm ngày thu hoạch.
Nhất định phải nghĩ biện pháp giữ chặt tiểu sư đệ, mang hắn đi cùng thêm mấy lần nữa mới được.
Mọi người vừa rẽ phải, liền thấy một biệt khu mười mấy tòa nhà to như vách núi nhỏ, phía trên là một mảng Thanh Ti quỷ đen sì, rậm rạp chằng chịt, khiến người ta chỉ cần nhìn qua cũng thấy sợ hãi.
Vô số Thanh Ti quỷ khi thấy ánh sáng lập tức bạo khởi, như một cơn sóng thần đen nghịt lao về phía mọi người, tựa như chỉ cần một giây sau có thể nhấn chìm tất cả.
Trong không gian hỗn loạn bỗng nhiên nổ vang tiếng sấm cuồn cuộn, không biết là kiếm pháp hay thuật pháp của Tu Bình, sấm chớp trên không trung tụ lại, tạo thành một con Lôi Quy khổng lồ, quất đuôi vào làn sóng đen kia, lập tức đem một mảng Thanh Ti quỷ hóa thành khói xanh.
Nhưng Lôi Quy cũng chỉ xuất hiện được vài hơi thở, quất đuôi hai lần tiêu diệt được một phần mười đám Thanh Ti quỷ, đám còn lại vẫn bất chấp lao về phía mọi người.
"Tranh!" Một tiếng đàn vang lên, ngón tay thanh nhã của Nhan Lan gảy đàn thật nhanh, từng đoạn âm nhận vô hình cắt từng mảng lớn Thanh Ti quỷ.
Cùng lúc đó, Tu Bình phun ra một quyển sách từ trong miệng, nó dần biến lớn, lơ lửng trước người hắn nhanh chóng mở ra, một cái móng vuốt mang sấm chớp lập lòe thò ra khỏi cuốn sách, sau đó là cả một hư ảnh mô phỏng Lôi Quy hiện ra.
Hư ảnh mô phỏng Lôi Quy vừa mới bò từ trong sách ra đã bị vô số Thay Ti quỷ quấn lấy.
Một giây sau, trong màn đen khổng lồ kia nổ lên vô số tia chớp, vô số Thanh Ti quỷ tan thành khói xanh, con Lôi Quy kia đập vuốt quẫy đuôi vài cái, quét sạch đám Thanh Ti quỷ còn lại chỉ trong vài hơi thở.
Sắc mặt Tu Bình tái nhợt, hắn mím môi thật chặt, thực lực của hắn hiện tại duy trì Vạn Hóa thư mô phỏng vẫn rất khó khăn, chỉ mấy hơi thở linh lực trong cơ thể hắn đã bị rút sạch, cũng may Thanh Ti quỷ đã bị diệt hết, trong lòng vừa kịp buông lỏng một chút, vội vàng thu hồi Lôi Quy lại, rồi nuốt cuốn sách vào bụng.
Giang Vân Hạc nhớ, hắn đã từng thấy cuốn sách này, khi hắn gặp Chấp Nguyệt lần đầu.
Không biết là hai quyển sách khác nhau, hay người nọ có quan hệ với Tu Bình nữa.
"Sư đệ cẩn thận!" Nhạc Tuyết Băng đột nhiên hét lên, ném ngay ra cái chén bể.
Chỉ thấy một bóng đen lao ra từ trong bóng tối, đánh về phía Giang Vân Hạc đang đứng giữa mọi người.
Chiếc chén bể kia biến lớn trên không trung, úp xuống dưới, giam bóng đen kia lại.
Nhưng trên chén bắt đầu xuất hiện vết nứt nhỏ...
Bóng đen từ khe nứt thoát ra, nháy mắt đã tới trước người Giang Vân Hạc.
Lúc này Nhạc Tuyết Băng mới ý thức được mình đúng là quạ đen, trong lòng sợ muốn chết, nếu như tiểu sư đệ xảy ra chuyện, mình làm sao nói với sư tỷ?
Nhưng Giang Vân Hạc nãy giờ chưa từng động thủ, đột nhiên hắn lại nhổ mấy bãi nước miếng.
Mọi người:???
Ngươi lúc này còn nhổ nước miếng vào người ta?
Ngay sau đó, nước miếng của hắn trên không trung liền biến thành hỏa cầu, trực tiếp thiêu bóng đen sạch sẽ.
Không ai ngờ tới, Giang Vân Hạc luôn được bảo hộ ở giữa mọi người, chưa từng hoảng loạn, lại còn dùng một thuật pháp kỳ lạ như vậy.
Uy lực xem ra cũng không nhỏ.
"Giang sư đệ, vừa rồi là thuật pháp gì?" Giang Xí tò mò hỏi, lần đầu hắn thấy có người sử dụng loại thuật pháp này.
Hắn cảm thấy rất thần kỳ.
Giang Vân Hạc suy nghĩ một chút: "Chủy độn, Hỏa Cầu thuật."
Chiêu này còn có tên khác.
Nước miếng ra, biến Hỏa Cầu; hiển nhiên tên này không hề dễ nghe chút nào.
Bất kể nói thế nào, chỉ cần Giang Vân Hạc bình yên vô sự, mọi người cũng yên tâm, ăn đan dược khôi phục linh lực nghỉ ngơi một lát, hái đóa Cửu U liên kia rồi tiếp tục lên đường.
"Có Tu sư đệ cùng Giang sư đệ gia nhập, tốc độ lần này nhanh hơn nhiều, đi hơn ngày nữa là có thể xuống tầng ba rồi." Tuy mấy người Giang Xí mệt mỏi hơn, nhưng lại rất hưng phấn.
Có thể đoán được, thu hoạch lần này so với mấy lần trước phải lớn hơn rất nhiều.
...
Một ngày sau,đám người đặt chân tới tầng ba.
"Mọi người cẩn thận một chút, uế vật nơi này khá khó đối phó." Giang Xí nhắc nhở.
Giang Vân Hạc nhìn xung quanh, uế khí nơi này so với tầng hai đậm hơn rất nhiều.
Không gian tầng này lại không khác tầng hai là mấy, chẳng qua trên mặt đất, vách tường đều khô cằn và có vết đao kiếm.
"Nhưng thu hoạch nơi này cũng rất lớn, tuy rằng mấy năm gần đây không nghe nói người nào tìm được Lưu Ly Kim ở tầng này, nhưng những món khác giá trị cũng không nhỏ, nếu tìm được Trọc Ngân, như vậy cũng đã tính là kiếm lớn."
"Tìm được những thứ khác cũng được, nơi này có rất nhiều thứ đệ tử Khí Hải cảnh khinh thường, nhưng đối với chúng ta là đồ tốt. Dẫu vậy vấn đề an toàn vẫn là số một, cảm thấy không được, liền lui về, thu hoạch lần này đã không ít." Tâm trạng Nhạc Tuyết Băng lúc này rất tốt.
Vốn nàng định mạo hiểm tới tầng ba xem có thể phát tài không.
Nhưng sau nàng phát hiện chỉ cần dẫn sư đệ đi vài vòng tầng hai càn quét là đủ, do vậy đối với tầng ba cũng không nóng vội lắm.
Đối với mọi người, tầng ba vẫn quá nguy hiểm.
"Cố hết sức." Tu Bình lời ít ý nhiều.
"Chỗ này bị uế khí ăn mòn nhiều quá." Chưa đi bao xa Nhạc Tuyết Băng đã thở dài, vách đá bên cạnh nàng đã bị uế khí ăn mòn gần nửa ngón tay, nếu đem chỗ này cạo xuống, phải được bao nhiêu linh thạch đây?
"Bên trái có thứ gì đang tới, uế khí hình người?" Giang Vân Hạc vừa nói, tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác.
"Nghe nói hồi trước không có, sau này dần có đệ tử xuống đây, lưu lại khí tức ở chỗ này, bị uế khí hấp thụ biến thành hình người, còn có thể sử dụng thuật pháp của chủ nhân khí tức đó.
Những uế khí này mặc dù không sợ chết, nhưng thực lực chỉ tương đương với Dũng Tuyền cảnh, lại không có linh trí, chỉ cần không gặp một nhóm uế khí đi với nhau, chúng ta sẽ có thể ứng phó." Theo lời Giang Xí, Giang Vân Hạc liền kinh ngạc nhìn Nhạc Tuyết Băng một cái.
Sao các ngươi có gan tới nơi này?
Chỗ này, rõ ràng là dành cho đệ tử Khí Hải cảnh?
Đám cá muối các ngươi cũng dám tới?
Phải túng thiếu tới mức nào mới bí quá hóa liều như vậy?
"Đương nhiên chúng ta có nắm chắc mới dám đến." Nhạc Tuyết Băng trừng mắt lại.
Giang Vân Hạc cảm thấy vị Tam sư tỷ này thật lợi hại, ngươi nhìn nàng một cái, nàng đã biết ngươi muốn nói gì.
Nhạc Tuyết Băng có chút chột dạ nói tiếp: "Khe nứt trên Càn Khôn Oản của ta, uế khí hình người chui vào không đi ra được, vẫn rất an toàn."
Giang Vân Hạc nhớ tới cái chén kia sau khi phóng đại, có vết nứt cao khoảng nửa thước, giống như lỗ chó chui vậy.
Vậy mà còn dám dùng cái chén này như lô cốt?
"Để ta thử trước." Tu Bình nhẹ giọng nói, khi uế khí hình người kia vừa mới tới rìa Minh Quang thuật, hắn đột nhiên bạo khởi, thanh kiếm trên tay hắn vung liên tục, hiện ra ba con Lôi Xà trên không trung lao tới phía trước.
"Lôi Long Cửu Kiếm của Tu sư đệ, vậy mà đã có thể thi triển ba kiếm." Nhạc Tuyết Băng lẩm bẩm. "Tu vi cao hơn ta, luyện kiếm cũng lợi hại như vậy."
Bên rìa Minh Quang thuật xuất hiện một người toàn thân đen nhánh, hoàn toàn do uế khí nhiễm khí tức tu sĩ tạo thành, giơ tay tung ra ba luồng uế khí đối chọi với Lôi Xà.
Lôi Xà chỉ khựng lại một chút, thân rắn hơi thu lại, cả người nở rộ tia sét triệt tiêu đám uế khí kia.
Uế vật kia không cảm thấy đau, trong tay ngưng tụ một thanh hắc kiếm, chém ra một luồng hắc quang như sông lớn đen kịt, muốn nhấn chìm Lôi Xà, nhưng ngay lập tức Lôi Xà phá thủy mà ra.
Song phương đánh nhau tới tấp.
Giang Vân Hạc liếc nhìn Nhạc Tuyết Băng: Nếu không có Tu Bình, các ngươi có thể đánh thắng sao?
Lần này Nhạc Tuyết Băng bơ hắn hoàn toàn.
Đột nhiên trong tay uế vật tung ra một hắc cầu, nổ tung trên không trung, khiến xung quanh tối đen trong chốc lát.
Nhưng có Minh Quang thuật, chiêu đó gần như không có hiệu quả gì, chớp mắt một cái ánh sáng xung quanh đã khôi phục lại.
Tu Bình nắm lấy cơ hội, ném mạnh trường kiếm ra phía trước, thanh kiếm như hóa thành một tia chớp mạnh mẽ xuyên thủng uế vật, ba con Lôi Xà kia cũng nhân cơ hội lao tới người uế vật, giết chết nó.
"Tu sư đệ thân thủ thật tốt!" Giang Xí lập tức nói.
Tu Bình khẽ lắc đầu: "Không nghĩ rằng thu thập một con uế vật hình người tốn sức như vậy, vừa nãy nó định dùng Diệu Quang thuật để khiến người ta chói mắt, cho nên ta mới có cơ hội thành công."
Diệu Quang thuật là pháp thuật bùng nổ một luồng sáng mạnh làm chói mắt, nhưng uế vật này chỉ dùng một hắc cầu đen nhánh, thi triển ra cũng không gây chói mắt, hiệu quả không lớn.
Giang Vân Hạc nhớ lại số liệu lưu động trong quả cầu đen vừa rồi, cảm thấy thú vị.
Mặc dù không giống Diệu Quang thuật gây chói mắt người khác, nhưng có thể khiến người khác rơi vào bóng tối trong nháy mắt, nếu biết lợi dụng, sẽ phát huy tác dụng không tưởng.
...
Lúc này ở tầng thứ tư, một tia sáng u ám lướt qua, chỉ thấy phía dưới có uế vật kết thành nhiều đoàn đội, mỗi đoàn số lượng từ vài chục cho đến hàng trăm.
"Tia sáng ở chỗ này quả nhiên như cá gặp nước, không uổng công ta trộm từ chỗ sư phụ." Trên mặt Dư Tập lộ vẻ tươi cười.
"Tầng thứ năm, nghe nói có người nhìn thấy một tế đàn ở tầng thứ năm, nhất định đó là nơi phong ấn thân thể Thất Tinh tiên tử, chỉ cần mở phong ấn ra... Bọn chúng nhất định phải chết! Nếu nơi này tràn ngập uế vật, bất cứ dấu vết gì cũng sẽ biến mất sau nửa ngày, khi thân xác Thất Tinh tiên tử bị trấn áp lần nữa, sẽ không ai biết ta đã tới!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT