Diệp Quân trực ở phòng sinh, trước thời hạn bốn mươi phút đi tới phòng làm việc sản khoa. Đơn giản mở một cuộc họp, ở trong bệnh viện phân nhiệm vụ. Diệp Quân được phân đến tầng ba phòng sinh, trước đó giao ban sớm, cùng Hà Lệ Na trực ban thì đã hiểu được tình huống tối hôm qua. Đọc qua hồ sơ giao ban, lại lượn qua phòng sinh một vòng.
Phòng sinh ở bệnh viện Đệ Nhất chia làm hai bộ phận. Bên ngoài là phòng chờ sinh, còn bên trong là những sản phụ đã vỡ nước ối nhưng tử cung chưa co rút mở ra, cùng với những sản phụ khác chưa tiến vào phòng sinh. Một phòng khác là phòng sinh, bên trong là sản phụ đang chuẩn bị tiến hành sinh.
Diệp Quân kiểm tra xuống, một người đã mở ra bốn ngón tay, đang ngồi trong tư thế yoga cố gắng thỉnh cầu bề trên. Một người khác qua một đêm mới mở hai ngón tay, đã không còn bao nhiêu sức lực, quỳ rạp ở mép giường rên khe khẽ.
Y tá trưởng Điền Phương giới thiệu cho Diệp Quân: "Số 12 mở ngón tay nhanh, nếu không có gì ngoài dự liệu thì chưa tới mấy giờ sẽ sinh. Số 11 tử cung co lại đã không còn sức, bốn giờ sáng đã trợ sinh một lần, nhưng vẫn là hai ngón tay."
Diệp Quân gật đầu đã hiểu. Thật ra những điều này khi cô nhìn vào sổ bàn giao thì đã hiểu rõ cặn kẽ tình huống rồi.
Nói chuyện hồi lâu, hai người đi tới bên ngoài phòng chờ sinh. Kiểm tra tình huống từng sản phụ chờ sinh, trong đó có một người hình như sắp vỡ nước ối. Diệp Quân lại lấy mẫu kiểm tra.
Nói chung là ổn, tất cả đều trong tầm kiểm soát.
Diệp Quân trở lại phòng chẩn bệnh, lên tiếng chào với các bác sĩ và y tá cùng trực hôm nay. Bắt đầu lần lượt kiểm tra từng ca bệnh của mỗi một sản phụ.
Trong khi đọc ca bệnh, vừa lúc bên trong có một sản phụ đã từng làm qua chọc dò cuống rốn. Cô bỗng chợt nhớ tới Hoắc Nhất Tú.
Hoắc Nhất Tú chọc dò cuống rốn lẽ ra hẳn là ngày hôm nay, không biết là kết quả gì?
Là một bác sĩ, cô không khỏi tò mò. Phán đoán của mình rốt cuộc là đúng hay sai?
Ai ngờ mới đọc ca bệnh một nửa, thì có ca cấp cứu tới. Vỡ nước ối, phải khấn cấp sinh mổ. Diệp Quân lanh lẹ rửa tay khử độc, đổi một bộ vô khuẩn vào phòng giải phẫu.
Khi nhìn thấy đứa trẻ đỏ hòn, bắp chân nhỏ có lực đạp. Diệp Quân liền nghĩ tới Hoắc Nhất Tú.
Kết quả chọc dò cuống rốn, rốt cuộc ra sao?
Kết thúc ca giải phẫu khẩn cấp mổ sinh, viết xong ca bệnh, Diệp Quân lại đi tới phòng sinh một chuyến. Có một sản phụ bào thai nằm ở vị trí không đúng cần phải chỉnh lại. Làm xong những việc này, đúng lúc 10 giờ đến phòng thi, vội vàng chạy tới giảng đường.
Trong phòng học, Tôn chủ nhiệm đang giảng nội dung trọng điểm kiểm tra của trường lần này cho đám thực tập sinh. Ngẩng đầu thì thấy Diệp Quân tới, vẫy vẫy tay ý bảo Diệp Quân ngồi xuống.
Lúc này các bác sĩ trực khác cũng đều lục tục chạy tới, Tôn chủ nhiệm liền dẫn mọi người đi bao quát các phòng.
Thời điểm đi tới một căn phòng, có nhóm thực tập sinh thử nghe tâm thai của sản phụ có lượng huyết áp nguy cơ, cũng có người thử sờ vị trí bào thai, đánh giá một chút thể trọng thai nhi.
"Vẫn ổn, từ lúc bàn giao sớm đến bây giờ chỉ có một ca mổ đẻ, hai ca khác thì thuận lợi sinh."
"Tốt, được."
Vừa nói, Tôn Kiền thở dài. Lời nói mang ý thấm thía nói với Diệp Quân: "Diệp Quân, cô đừng trách trước đây tôi nói như vậy với cô. Tôi cũng vì muốn tốt cho cô, cũng là vì công việc."
Diệp Quân: "Tôn chủ nhiệm, em hiểu."
Tôn Kiền: "Thật ra thì ca bệnh của sản phụ đó tôi cũng có xem qua. Tôi cảm thấy có khả năng dương tính giả trong kết quả chọc nước ối này, nhưng khả năng đó vô cùng nhỏ. Chờ có kết quả chọc dò cuống rốn, khả năng khảm hợp bất thường cũng rất lớn."
Diệp Quân nhẹ mím môi, không lên tiếng.
Bây giờ đã mười giờ rưỡi, Hoắc Nhất Tú hẳn đã ở bệnh viện khác phá thai.
Như vậy kết quả chọc dò cuống rốn có thế nào, trên phương diện nghiên cứu dạy học sẽ có ý nghĩa, nhưng đối với Hoắc Nhất Tú đã không còn quan trọng.
Bây giờ Diệp Quân không biết rốt cuộc nên mong đợi kết quả là tốt hay không tốt.
Không tốt, vậy là cô phán đoán sai lầm.
Nếu là tốt, vậy cô sao có thể chịu đựng kết quả này? Trơ mắt nhìn một thai nhi sống sờ sờ hôm nay bị đem đi phá?
“Diệp Quân?” Tôn Kiền cau mày: “Sao vậy?”
Diệp Quân vội thu hồi tinh thần, lắc đầu: “Tôn chủ nhiệm, không có gì. Tôi chỉ đang nhớ tới có một sản phụ chờ sinh bên trong vị trí bào thai không đúng. Không biết hộ sinh có thể xử lý không, nên hơi lo lắng.”
“Vậy cô về trước đi.” Tôn Kiền: “Giữ vững tinh thần, hai mươi tư giờ sau mới đổi ca đấy.”
“Ừm, Tôn chủ nhiệm, vậy tôi đi trước.”
Tạm biệt Tôn Kiền xong, bước chân Diệp Quân gần như là chạy tới phòng làm việc cấp cứu. Sau đó cầm điện thoại lên gọi cho phòng thí nghiệm hỏi kết quả.
"Tôi đang muốn gọi điện cho Hoắc Nhất Tú. Bởi lúc trước mấy người nói qua chuyện này rất gấp, nên muốn thông báo trước một chút mà không liên lạc được. Kết quả của cô ấy không có dị thường gì."
"Không có khác thường?" Trong lòng Diệp Quân chợt trầm xuống, không nhịn được muốn xác nhận lại.
"Đúng." Lão thầy ở phòng thí nghiệm khẳng định nói: "Tế bào máu cuống rốn có nhiễm sắc thể 320 sợi kèm mực nước cho thấy không có gì lạ thường."
…
Cúp máy, Diệp Quân lập tức cầm điện thoại gọi cho Hoắc Nhất Tú.
Bây giờ là mười một giờ trưa, cô ấy đã làm giải phẫu phá thai chưa?
Nếu làm rồi, vậy mình sẽ dứt khoát không nên nói cho cô ấy biết kết quả này.
Nếu chưa làm, có phải vẫn còn kịp hay không?
Diệp Quân từ khi làm bác sĩ sản khoa tới nay, cũng là người đã trải qua nhiều chuyện. Nhưng giờ khắc này, tay cầm điện thoại của cô lại có chút run rẩy.
Điện thoại gọi đi, không có người nghe. Chỉ có tiếng chuông lặp lại buồn tẻ.
Diệp Quân chưa từ bỏ ý định, gọi tiếp. Vẫn là tiếng chuông điện thoại như mãi mãi không dừng.
Diệp Quân không thể làm gì khác hơn là dừng lại.
Đến mười một giờ hai mươi phút, thì có một ca sinh mổ. Làm xong, cởi bộ y phục vô khuẩn xuống, khử độc thanh tẩy, ăn cơm hộp.
Ăn cơm hộp, cô do dự một chút. Lại thử gọi thêm một cuộc.
Nhưng vẫn không có người nghe máy.
Cất điện thoại, từng miếng nhàm chán và cơm vào miệng. Cô nghĩ, chắc Hoắc Nhất Tú đã phá thai rồi.
Buổi chiều, phòng sinh đột nhiên có bốn sản phụ lâm bồn. Cộng thêm có người vỡ nước ối, tử cung bắt đầu co lại. Trong phòng sinh bận rộn khẩn trương, nên Diệp Quân không có thời gian nghĩ đến chuyện này nữa.
Mãi đến bốn-năm giờ chiều, cô mới có thể thở phào. Trong lúc lơ đãng mở điện thoại di động lên, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, là Hoắc Nhất Tú.
Đối phương chỉ reo chuông hai giây.
Hiển nhiên Hoắc Nhất Tú cũng do dự có nên gọi điện cho mình hay không.
Diệp Quân đấu tranh tinh thần.
Cô biết nếu như Hoắc Nhất Tú đã phá thai, cô ấy sẽ không tới bệnh viện Đệ Nhất lấy báo cáo chọc dò cuống rốn, cô ấy không dám.
Cô ấy có khi còn không dám tiếp điện thoại của mình.
Lúc này Hoắc Nhất Tú gọi điện cho mình là có ý gì?
Hai giây, rốt cuộc là muốn nhờ vả hay là không cần?
Diệp Quân nhắm mắt lại. Đột nhiên nghĩ tới cặp mắt của Hoắc Nhất Tú, trong con ngươi tuyệt vọng mang theo một tia không cam lòng.
Cắn răng một cái, cô lần nữa bấm điện thoại.
Cho dù mình không gọi, cô ấy mang sự nghi ngờ này, cả đời cũng khó an tâm đi?
Cô ấy sẽ luôn nghĩ, mình ban đầu rốt cuộc là sai hay đúng?
Diệp Quân gọi điện. Không giống mấy lần trước, điện thoại rất nhanh có người nghe.
"A lô." Bên kia truyền đến thanh âm của Hoắc Nhất Tú.
Diệp Quân chưa từng nghe qua thanh âm như vậy. Xen lẫn nhiều cảm xúc, chờ đợi thấp thỏm, tuyệt vọng mờ mịt, khiếp đảm sợ hãi.
"Xin hỏi có phải là Hoắc Nhất Tú không?"
"Là tôi, cô là bác sĩ Diệp sao?"
"Là tôi."
Nói xong, cả hai bên đều im lặng một chốc.
Diệp Quân đang suy nghĩ dò xét đối phương bây giờ đang ở trạng thái nào.
Nhưng mà Hoắc Nhất Tú sau mấy giây yên lặng, đột nhiên thấy chết không sờn nói: "Bác sĩ Diệp, có phải có kết quả rồi không. Cô nói cho tôi đi, coi như chết sớm siêu sinh sớm!"
"Cô... đã giải phẫu rồi?" Diệp Quân thử hỏi dò.
"Không. Vốn là hôm nay phải làm, ai biết tôi bị sốt nhẹ. Bác sĩ nói quan sát một chút, sáng mai làm."
Diệp Quân nghe vậy, nhất thời sửng sốt.
Thế này là thế nào đây. Một người kiệt sức chạy tới sân bay, phát hiện chung quanh không có ai. Tuyệt vọng cho là mình đến muộn, kết quả lại được thông báo mình đến sớm, máy bay còn chưa tới!
Có gì có thể hình dung loại tâm tình này, từ đang ở mức thấp nhất tuyệt vọng bất đắc dĩ lập tức bắn ngược lên không trung, đạt tới kích động vui sướng chưa từng có.
Diệp Quân thấy ê cánh mũi, nước mắt cũng bắt đầu rơm rớm.
"Kết quả không tốt phải không?" Hoắc Nhất Tú lầm bầm nói: "Bác sĩ Diệp, không sao đâu. Thật ra tôi đã sớm biết được, có nguy cơ cao không xâm lấn, fish không tốt, kết quả hạch hình cũng không tốt, thì làm sao kết quả chọc cuống rốn có thể tốt. Tôi ảo tưởng hão huyền gì chứ, không có gì, ngày mai tôi sẽ phá thai, kết thúc chuyện này. Thật ra thì tôi đã sớm từ bỏ, không có chuyện gì..."
"Không phải, là kết quả tốt!"
Diệp Quân lớn tiếng nói: "Sáng nay đã có kết quả chọc dò cuống rốn, tôi đi hỏi lão thầy ở phòng thí nghiệm, trường hợp của cô không có gì khác thường."
"Không khác thường?" Hoắc Nhất Tú có chút mơ hồ: "Chọc dò cuống rốn không có gì khác thường?"
Diệp Quân một mực khẳng định nói: "Chọc dò cuống rốn là trực tiếp lấy bộ phận phôi thai, là phương pháp kiểm tra chính xác nhất. Nếu chọc dò cuống rốn không có vấn đề gì, thì chính là không có vấn đề!"
Đầu dây bên kia, Hoắc Nhất Tú không lên tiếng.
"Sao vậy?" Diệp Quân nghi ngờ, không phải nói còn chưa phá thai sao?
Hoắc Nhất Tú đột nhiên khóc, gào khóc lớn.
Diệp Quân lập tức cau mày, chẳng lẽ thật ra là đã phá thai rồi?
Hoắc Nhất Tú lớn tiếng khóc hô: "Chồng ơi, mẹ ơi, kết quả cuống rốn của con con có rồi. Bé không sao, bé không bị sao cả! Con không cần phá thai nữa!"
Tiếng khóc mang theo niềm phấn khởi như muốn tràn ra khỏi điện thoại.
Diệp Quân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trực hai mươi tư giờ, ngày thứ hai sớm giao ban. Rõ ràng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng bước chân Diệp Quân lại rất nhanh nhẹn. Hoắc Nhất Tú đã không còn sốt, tất cả đều tốt. Bây giờ đã về nhà, lần tới sẽ tiếp tục kiểm tra theo lối bình thường.
Diệp Quân ra khỏi tòa nhà sản khoa, gặp y tá trưởng Hàn Nguyệt. Hàn Nguyệt cười hỏi Diệp Quân: "Bác sĩ Diệp, trông không giống như vừa giao ban đâu nhỉ?"
Trực hai mươi tư giờ, người nào mà không mệt mỏi đến hai mắt díp lại không thấy gì. Mà bác sĩ Diệp bây giờ lại như gió xuân lướt qua mặt.
Diệp Quân không dối gạt, cười nói: "Trước có một bệnh nhân, chọc nước ối có vấn đề, sau đó thì chọc dò cuống rốn lại lật bàn."
Hàn Nguyệt vừa nghe: "Ý, còn có thể như vậy. Chúc mừng chúc mừng, thật không dễ dàng!"
Diệp Quân hiếm khi thấy có tâm tình tốt như vậy, cùng Hàn Nguyệt cười cười nói nói, chuyện trò vài câu. Ai biết đang buôn, thì thấy cách đó không xa có một bóng người đứng ở đó, đang hướng về phía mình.
Quen thuộc đến không thể quen hơn, dùng dư quang khóe mắt cũng cảm giác được là ai.
Cô nhăn mày, quay đầu nhìn lại.
Tiêu Ngạn Thành đứng bên cạnh bậc thang, một tay đút túi, nhướng mày nhìn sang bên này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT