Gần đây Thi Âm rất thích làm vlog, thậm chí là si mê. Si mê đến độ nào?
Mỗi lần đi ăn cơm, đi xem triển lãm, làm đồ thủ công, thậm chí là
cưỡi xe đạp đi siêu thị mua sữa thì cũng phải kè kè cái camera bên
người, nhưng vì để tránh phiền phức và hiểu lầm không đáng có, cô chưa
từng lộ mặt trong video.
Một hôm nọ, Bùi Thời Khởi nhìn cô quay quay chụp chụp, ngồi trên sofa uốn éo cắt cắt ghép ghép thì chợt thấy cực kỳ tò mò về vlog của cô.
“Vlog của em thế nào rồi?”
Thi Âm tự hào huơ huơ điện thoại: “Được lọt vô bảng xếp hạng nè.”
“Thế à?” Anh nhướn mày, “Tên là gì? Để tiểu gia tuyên truyền cho em.”
“Thôi khỏi, em không cho anh biết đâu.”
“Tại sao?”
“Vì em ghét anh chỉ tay năm ngón với em.”
Bùi Thời Khởi cảm thấy mình rất oan uổng: “Anh chỉ tay năm ngón với em bao giờ?”
“Hơ, anh làm gì trong lòng anh tự rõ. Mấy hôm trước em tới quán Dương Ký, bà chủ hỏi em là sao tháng này không thấy ăn cua nữa, em suýt khóc
luôn tại chỗ đấy!”
Anh co hai chân lên, kiên quyết không nhượng bộ về vấn đề ăn thức ăn
ngoài: “Em không nói cũng được, tiểu gia tự lên bảng xếp hạng tìm.”
“… Bùi Thời Khởi anh đáng ghét quá!!!!”
Ờ, đáng ghét thì ghét đi, đằng nào Bùi đại gia vẫn dễ dàng tìm ra
vlog của Thi Âm. Anh vừa mở ra vừa tiêu sái phất tay: “Thế này đi, để em khỏi phải sầu khổ, bổn đại gia sẽ cho em đi cửa sau, đẩy em lên hạng
nhất trên bảng xếp hạng luôn.”
Quên nói, phần mềm này là một trong những sản phẩm chính của Vạn Kình.
Thi Âm bất mãn: “Thôi khỏi, nếu mà đi cửa sau thật, bảo đảm hôm sau toàn công ty anh biết vlog của em mất.”
“Anh không nói thì ai mà biết.”
“Ồ, vậy thì mọi người sẽ tưởng là anh có vợ bé.” Cô gái lấy tấm chăn
mỏng quấn chặt mình lại, sau đó lăn qua lăn lại dưới sàn nhà được lót
thảm, “Em nhận ra bây giờ em đã bị mất tự do!”
…
Bùi Thời Khởi thức thời không nói tiếp, lặng im xem vlog của Thi Tiểu Âm. Anh chỉ xem một lát cũng đủ hiểu vì sao vị cô nương này lại leo lên bảng xếp hạng chỉ với ba video.
Ngày nào cũng quay, để làm vlog nên phải chạy khắp nơi, lượng tư liệu sống rất lớn nhưng lại chỉ được cắt thành ba video, mỗi video chỉ dài
năm phút, nội dung phong phú, cắt nối mượt mà, nhạc nền phù hợp, khiến
người xem thấy rất dễ chịu.
Tuy nhiên, có một vấn đề mà anh không tài nào hiểu nổi. Chẳng hạn như video đầu tiên có tiêu đề là: “Trộn salad cá ngừ và mang đến cho bạn
trai đang đi làm.”
Trong video, cô gái chỉ để lộ nửa thân dưới, nắng rất đẹp, tiếng nói
dịu dàng: “Tôi đang đem nó tới công ty của bạn trai nè! Món salad này
ngon cực kỳ, cả năm nay tôi thường làm cho bạn trai lắm, anh ấy ăn hoài
mà chưa ngán đó!”
???
Đúng là bạn trai đang đi làm Bùi Thời Khởi không chán thật bởi vì có từng nhìn thấy nó đâu.
Video thứ hai: “Biến áo sơ mi cũ thành váy.”
Ừm, sửa đổi vô cùng thành công, mặc lên người rất đẹp, có thể thấy
Thi Tiểu Âm có năng khiếu nghệ thuật, bình luận cũng toàn khen ngợi và
bất ngờ. Nhưng nếu Bùi Thời Khởi nhớ không nhầm thì cái áo sơ mi này
được anh mua hồi tuần trước, trước khi nó “cũ”, anh nhớ là mình còn chưa kịp mặc lần nào.
Video thứ ba: “Làm thế nào khi sofa bị dính dầu mỡ?”
Người đàn ông sa sầm mặt, ngẩng đầu: “Thi Âm, em lại ăn McDonald’s đúng không?”
“Đâu có.”
“Không có thật không?”
“Không có thật mà. Em thề nếu em mà ăn McDonald’s, em sẽ tuyệt tử tuyệt tôn.”
“Em câm miệng lại cho ông!”
Thi Âm vô tội chớp chớp mắt, cúi đầu tiếp tục cắt ghép video, cô ăn KFC mà.
“Còn nữa, em nói cả năm nay thường xuyên trộn salad cho bạn trai ăn, sao anh chưa được ăn bao giờ?”
“À, lúc làm thì đúng là muốn làm cho anh ăn thật.”
“Sau đó em ăn hết chứ gì?”
“…”
“Còn cái áo sơ mi này…”
“Cái đó là em lấy nhầm thật! Hôm qua em đã đền cho anh cái áo khác rồi đấy thôi.”
…
Câu chuyện này dạy cho chúng ta điều gì? Đó là những gì đăng lên mạng đều là giả dối, tất cả chỉ là hình tượng. Vì vậy, đu idol phải lý trí,
đừng mù quáng.
Ở Bắc Kinh mà mua được căn nhà lớn thế này thì sẽ không cần tự tay
trộn salad, cũng sẽ không cần biến áo sơ mi cũ thành váy để tiết kiệm,
còn về phần sofa bị dơ thì để che giấu “bằng chứng phạm tội” sẽ đi mua
luôn cái sofa mới.
Cho nên cố gắng kiếm tiền đi, đừng suốt ngày lượn lờ trên mạng xem
vlog nữa. Trong khi bạn cống tiền cho mấy vlogger thì người ta đang ngâm chân uống cà phê xem phim hẹn hò ở phòng làm việc của chồng người ta
đó. Có thấy đắng lòng không?
…
[6]
Kể từ khi mang thai, Thi Âm bất ngờ thích ăn cay, lúc nói chuyện với bạn còn tự hào tuyên bố: “Dạo này tớ ăn cay đỉnh lắm.”
Sau đó đối phương sẽ khiếp đảm nói: “Thật á? Vậy hôm nào rảnh bọn mình đi ăn lẩu cay đi, coi bộ mày mang thai con gái đó.”
Bạn bè đi du lịch còn mua cho cô mấy món cay ngon ngon như cánh gà sả ớt hay thỏ xào sả ớt, chất đầy hơn nửa tủ lạnh.
Người duy nhất biết chân tướng là Bùi Thời Khởi chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Vị cay mà Thi Âm nói không phải là vị cay mà người bình thường nghĩ
tới. Vị cay mà cô nói là kiểu ví dụ như ăn hoành thánh thì rưới mấy giọt tương ớt.
Hôm nọ đi ăn lẩu uyên ương, anh gắp cho cô một miếng thịt bò chấm miếng sốt mala, cô ăn xong sặc ra nước mắt luôn.
“Thi Tiểu Âm.” Người đàn ông búng trán cô, “Em mà còn đi khoe khoang
ăn được cay thì nhà mình sẽ phải mua thêm cái tủ lạnh để đựng ớt đấy.”
Thi Âm cầm bút vẽ, vẽ ánh tà dương bên ngoài cửa sổ: “Vậy thì cứ mua
thôi, đằng nào cuộc đời này cũng dài lắm, sẽ có ngày ăn hết thôi.”
“Với tốc độ một bữa cơm rưới một giọt tương ớt của em thì có thể cả đời này cũng ăn không hết đấy.”
Cô gái ngước mắt: “Anh đang châm chọc em đấy à?”
“Nào có.” Bùi Thời Khởi đứng lên, xoa ấn đường: “Anh lại đi mua tủ lạnh đây.”
Khi thời gian mang thai của Thi Âm chấm dứt, em bé Thi Âm đăng
Wechat, dõng dạc tuyên bố mình đã ăn hết nửa tủ lạnh ớt, chẳng qua trong tấm ảnh có tổng cộng mười lăm chai tương ớt thì khoảng mười bốn chai là do Bùi Thời Khởi ăn.
Nhưng như thế cũng không có gì to tát, thỏa mãn lòng hư vinh của em
bé xíu thôi mà, tất nhiên Bùi tiên sinh không rảnh rang đến mức đi bóc
phốt cô. Vấn đề là những lúc đi ăn, ví dụ như ăn mì:
Thi Âm: “Cho thêm tương ớt đi.”
Bùi Thời Khởi rưới cho cô năm sáu giọt.
Thi Âm: “Ít quá!”
Người đàn ông đáng tin cậy đẩy bát mì tới trước mặt cô: “Đủ rồi.”
“Nhưng mà…”
“Em quên hồi sáng ai ăn giúp em bát sủi cảo còn thừa hả?”
“…”
Thi Âm hết cách, bèn ôm bát, lẳng lặng ăn mì. Quả nhiên, mới được nửa phút, cô bắt đầu uống nước.
“Ôi chao, cô bé kia tội nghiệp ghê, số khổ thật, nhìn là biết bị nhà chồng chèn ép.”
“Phải đó, ngay cả ăn cay mà cũng không cho, thật tình! Tui nghe nói phụ nữ có thai hay suy nghĩ nhiều, dễ bị trầm cảm lắm.”
“Phụ nữ có thai dễ bị trầm cảm có là gì, nhìn hai người là biết không giàu cũng quý, mấy nhà đó toàn muốn sinh con trai thôi, chua trai cay
gái, bởi vậy sao dám cho bà bầu ăn cay nhiều được.”
“Haiz, vậy mới nói phải chọn lựa kỹ càng rồi hẵng lấy chồng. Lấy sai người là khổ cả đời.”
…
Bùi Thời Khởi thở dài, lấy điện thoại ra tính tiền, dù sao bị hiểu lầm như vậy cũng quen rồi.
Kết quả là Thi Âm thích ăn cay lại không sinh ra công chúa thích ăn
cay mà là sinh ra cậu nhỏ Bùi Thập Bát không thể dính tới vị cay.
Thi Âm thất vọng, cảm thấy mê tín quả nhiên là điều dối trá. Còn Bùi
Thời Khởi lại thản nhiên như đã dự liệu được từ lâu. Dựa theo phương
pháp ăn “cay” của Thi Âm, nếu sinh ra được con gái thật thì anh đưa đầu
mình cho cô đá.
[7]
Năm nay cặp đôi xuất chúng Thi Âm và Bùi Thời Khởi được trường cũ mời tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường.
Vì chuyến bay của Bùi Thời Khởi bị hoãn nên không về kịp đúng giờ
hẹn, Thi Âm không muốn chờ anh, vậy là dẫn theo đứa con mới tròn một
tuổi đi tới trường trước, trên đường đi thậm chí còn ăn thịt nướng. Kết
quả là vì Bùi Thập Bát quá nghịch ngợm, cô giúp việc không giữ yên cậu
nổi nên cậu quơ quạng trúng phải mẹ, xâu mề gà rớt xuống sàn xe, miếng
thảm lông cừu trắng tinh dính đầy dầu mỡ.
Thi Âm chớp mắt mấy cái, hiên ngang nhắn tin cho Bùi tiên sinh.
“Anh này, nói anh nghe một chuyện, trưa nay em chưa kịp ăn cơm ở nhà.”
Có lẽ đối phương đang ở trên máy bay, mạng chập chờn, khoảng một phút sau mới trả lời.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó em ăn mì trên xe anh.”
“Sau đó xâu thịt nướng của em bị rớt xuống thảm đúng không?”
“…”
Quả là liệu sự như thần.
Bùi Thời Khởi: Là vì cô giúp việc nấu ăn không ngon?
Bùi Thời Khởi: Hay vì em có thù oán sâu nặng với dạ dày của mình?
Bùi Thời Khởi: Thi Âm, anh nói với em bao nhiêu lần rồi, lần sau nếu em còn phải vào viện cấp cứu lúc nửa đêm vì bị viêm dạ dày
Bùi Thời Khởi: Thì đừng gọi điện khóc lóc với anh
…
Thi Âm: Anh có cần phải hung dữ vậy không
Bùi Thời Khởi: Nói chuyện hiền lành thì em có nghe không
Bùi Thời Khởi: Rồi sẽ có ngày tiểu gia bị em làm cho tức chết
Thi Âm: Lần nào anh cũng nói bị em làm tức chết nhưng vẫn sống nhăn tới bây giờ đó thôi
Thi Âm: Với cả em cũng có ăn thịt nướng đâu
Bùi Thời Khởi: Ồ
Bùi Thời Khởi: Em mà không ăn thịt nướng
Bùi Thời Khởi: Anh đưa đầu cho em đá
… Ô cmn kê.
Thi Âm bực dọc dẹp mớ xâu thịt nướng còn thừa qua một bên, cảm thấy cái con người này hoàn toàn không hiểu nỗi khó xử của cô.
Hôm nay vì cô dậy muộn nên không kịp ăn sáng hay ăn trưa gì cả, nhưng vì trang điểm nên sau khi đắn đo suy nghĩ, cảm thấy chỉ có ăn xâu thịt
nướng mới là tiện lợi nhất. Nếu không phải vì Bùi Thập Bát nhún nhảy quá mạnh bạo, cô hoàn toàn có thể khiến mọi thứ sạch sẽ tinh tươm.
Có thể là vì ăn trưa chưa no nên lúc gần xuống xe, Bùi Thập Bát bỗng
nhiên òa khóc đòi mẹ khiến Thi Âm hoảng hồn, đúng lúc đó có phóng viên
quay được vẻ mặt lãnh đạm của cô. Mà sau khi vào hội trường, cái ghế bên cạnh cô trống không, cô đơn chiếc bóng, lễ khai mạc còn chưa kết thúc
mà trên mạng đã xuất hiện tin tức “Thi Âm tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường một mình, Bùi Thời Khởi không đi cùng”.
Thi Âm không thích chia sẻ cuộc sống riêng tư của mình lên mạng để
người ta bàn tán công khai, vì vậy, sau khi ngừng làm người dẫn chương
trình và chuyển về phía sau sân khấu, cô rất ít đăng Weibo hay Wechat,
không công khai hôn lễ, quay vlog cũng không lộ mặt. Do đó, thường xuyên có fans và quần chúng ăn dưa cho rằng đây là bi kịch tình yêu khi gả
vào nhà giàu, cụ thể là kiểu bi kịch tình cảm vợ chồng rạn nứt, hiếm khi tiếp xúc, chia sẻ với nhau, có khi đây còn là cuộc hôn nhân dựa trên
lợi ích kinh tế, thậm chí còn thường xuyên bị đem ra làm ví dụ điển hình cho những câu chuyện “ly kỳ bốn phương” khiến người ta phải dở khóc dở
cười.
Nhưng hết cách rồi. Các sản phẩm của Vạn Kình phần lớn là trò chơi,
ứng dụng, phim ảnh và truyền thông, đây là ngành nghề bị người ta chú ý
nhất, mỗi lần Vạn Kình có tin tức gì, chắc chắn Bùi Thời Khởi sẽ được
nhắc tới, gần như dính sát không rời. Vì vậy, bất kể Thi Âm kín tiếng
đến đâu thì cánh truyền thông cũng không thể quên cô.
Cô thấy trên mạng bình luận loạn xà ngầu cả lên thì nhíu mày, cảm
thấy tẻ ngắt, không hiểu nổi vì sao mọi người lại có hứng thú thảo luận
cuộc sống đau thương của người khác.
Điện thoại rung lên, là Bùi Thời Khởi gọi đến, chắc là mới xuống máy
bay. Trên sân khấu đang tiến hành biểu diễn văn nghệ, Thi Âm đi ra ngoài nghe điện thoại, có phóng viên lặng lẽ đi theo cô nhưng cô mặc kệ.
“Alo?”
“Ừm hứm?” Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói biếng nhác thân
thuộc: “Anh tới trường rồi, hiện đang tiến hành tới đâu rồi?”
“Đang diễn văn nghệ.”
“Diễn tới tiết mục thứ mấy rồi?”
“Mới bắt đầu thôi, sao thế?”
“Anh vừa hỏi cô giúp việc, cô ấy nói em chỉ ăn một xâu nấm hương và ít cải thìa.”
“… Anh muốn gì, đừng nói là bây giờ tính sổ em nhé?”
Giọng nói của người đàn ông vương ý cười: “Bọn mình bỏ qua phần diễn văn nghệ đi, anh dẫn em đi ăn.”
“Hả?”
“Đi không?”
“… Đi.”
Xin lỗi trường cũ, nhưng cơm ngon hơn văn nghệ.
Phóng viên đang lặng lẽ quay cô ngon lành, kết quả là không biết cô
gái cầm điện thoại nói gì mà bỗng nhiên chạy chậm ra ngoài. Anh ta không theo kịp, vác camera chạy theo ra sát cửa sổ nhìn xuống. Bên dưới rất
thoáng đãng, có thể nhìn thấy rõ ràng. Ở bên kia đường, một người đàn
ông cao ráo mặc âu phục đứng dựa cột điện, cúi đầu nhìn điện thoại.
“Bùi tiên sinh!”
Trên đường vang lên tiếng cười nói trong trẻo của một cô gái. Người
đàn ông ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào một điểm, trong thoáng chốc cong môi
lên, một bóng dáng nhào vào lòng anh.
Phóng viên ngớ người. Chờ đến khi anh ta lấy lại tinh thần, người đàn ông kia đã rời đi, dáng hình cao ráo, cánh tay được một cô gái mặc váy
xanh ôm lấy. Cô gái váy xanh ngẩng đầu nói gì đó với anh, anh buồn cười
vuốt tóc cô, sau đó còn chỉnh lại mũ cho cô.
Đầu xuân cây cỏ xanh tươi, bóng dáng đằng sau của hai người căng tràn nhựa sống hệt như cảnh xuân. Nếu không biết họ là ai, có lẽ sẽ nghĩ đó
là sinh viên đại học vừa đi phỏng vấn về chứ không phải là đôi vợ chồng
đã sinh con đẻ cái.
Thi Âm V: Bao năm trôi qua, lẩu 7 cấp độ vẫn là món lẩu ngon nhất trần đời [mặt trời][mặt trời][mặt trời]
Vẫn không có hình dáng của Bùi Thời Khởi. Nhưng có đôi khi, niềm hạnh phúc phải giấu ở nơi sâu kín nhất mới là chân thật nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT