Lúc chào tạm biệt, nam sinh quơ quơ điện thoại, nụ cười rạng rỡ như
ánh nắng: “Đúng rồi, add Wechat nào, hiếm khi gặp được bạn học cũ.”
“… Dạ.”
Họ không đến phòng y tế, sau khi khóc xong, cô lúng túng giải thích
là mình khóc vì nhớ nhà, Thi Âm nén cười, chủ động cúp máy. Một lời nói
dối vô cùng vụng về nhưng nam sinh lại tin tưởng không chút nghi ngờ,
trò chuyện đôi câu, cuối cùng là kết bạn trên Wechat. Hình đại diện
Wechat là hình đại diện đôi, đó là hình một thiên thần đang nghiêng
người chu môi hôn, vừa nhìn là biết kiểu con gái thích.
Giang Diệu cất điện thoại, không biết là do ánh nắng quá gay gắt hay
vì thiên thần quá xấu mà hốc mắt lại đỏ lên. Cô hít mũi, cố nén nước
mắt.
“Nhớ nhà thì về thăm đi.” Nam sinh để ý tới vẻ mặt cô, mỉm cười,
giọng nói rất ấm áp. “Sắp nghỉ Quốc khánh mười một ngày, anh cũng về quê nè, sẽ rất vui nếu có bạn đồng hành.”
“Nhưng mà… chị Chi Lam có về cùng anh không?”
“À.” Anh gãi ót, cười ngượng ngùng, “Bọn anh chia tay nửa năm rồi.”
“Ơ?” Giang Diệu vô thức nhìn ảnh đại diện Wechat của anh.
“À, anh lười đổi ấy mà… Cơ mà bây giờ thấy nó dễ gây hiểu lầm ghê.”
“…”
Hóa ra là đã chia tay rồi. Chia tay mà vẫn không đổi ảnh đại diện, quả là trai thẳng kém tinh ý.
Năm giờ rưỡi chiều, sau khi tan học, Giang Diệu đi ăn lẩu cay với
bạn, lúc chờ món, cô ngứa tay mở Wechat của Trần Hạo. Ảnh đại diện đã
được đổi, thiên thần đã biến thành con cún độc thân.
Cún độc thân.
Cô sửng sốt hồi lâu, chuông reo mấy lần mới sực tỉnh, đứng dậy đi lấy thức ăn.
Ngày hôm nay, anh biến thành cún độc thân, còn tình cảm mà bạn thân
em dành cho anh và cũng từng là gánh nặng của em thì nay đã hóa thành sự ngưỡng mộ thời trẻ chẳng đáng bận tâm.
Bây giờ mới là bắt đầu của chúng ta. Trong sạch.
[7]
Sự bắt đầu ấy kéo dài suốt năm năm.
Sẽ thỉnh thoảng đi ăn cơm, xem phim cùng nhau, thức trắng đêm để nói
về những chủ đề thú vị, sẽ bất đắc dĩ đi hơn nửa sân trường để đưa băng
vệ sinh cho cô khi nhận được cú điện thoại cầu cứu, thậm chí còn là
người đầu tiên được anh chia sẻ niềm vui quán quân của giải đấu bóng rổ, bảo vệ thành công luận văn hay lần đầu tiên đứng mổ thành công. Nhưng
không có ôm, hôn hay núp dưới áo khoác của anh trong những đêm buốt giá, không có vành tai tóc mai chạm nhau, không có lưu luyến, bịn rịn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Giang Diệu không học tiếp nghiên cứu sinh mà nhận offer của một công ty có điều kiện rất tốt thuộc một trăm doanh nghiệp lớn nhất nước, trong hai năm ngắn ngủi sau đó, cô trở thành CMO(1) trẻ tuổi nhất công ty. Người theo đuổi không ngừng, nhưng vẫn luôn độc thân.
Còn Trần Hạo, trong lúc học nghiên cứu sinh đã tham gia một chương
trình về tri thức, được đặt danh hiệu trai đẹp giỏi giang, nổi tiếng một thời gian, lượt theo dõi Weibo lên tới mấy trăm ngàn người, thường
xuyên nhận được những lời mời tham gia chương trình truyền hình, miễn
cưỡng cũng được coi là nhân vật nhỏ trong giới giải trí. Về bạn gái thì
yêu đương dăm ba người, thậm chí còn có một người đã bàn tới chuyện cưới sinh nhưng chẳng biết vì sao lại chia tay.
Đôi khi Trần Hạo đùa: “Giang Diệu, em les phải không? Từng tuổi này rồi mà vẫn không có mối tình vắt vai.”
Giang Diệu trào phúng: “Nếu mỗi lần thất tình đều uống say bí tỉ một
ngày, suy sụp một tháng như anh thì em muốn sống tốt thêm mấy năm.”
“Hớ, anh là muốn tốt cho em đấy, sao em không biết ơn gì vậy?”
“Ồ, đa tạ ngài quá.”
Sau đó hai người cùng im lặng nửa phút rồi lại cùng cảm thấy buồn cười, cuối cùng là bật cười cùng nhau.
“Suy cho cùng, dẫu ngoài xã hội thành công đến đâu thì ở phương diện tình cảm, chúng ta mãi là loser của cuộc đời.”
Trong khi đó, cô bạn thân Thi Âm của Giang Diệu đích thị là nữ thần
chiến thắng trong cuộc sống. Năm thứ ba sau khi tốt nghiệp đại học,
Giang Diệu làm phù dâu cho Thi Âm, tham dự “hôn lễ thế kỷ” mà chúng bạn
thường gọi.
Hôn lễ được tổ chức ở một hòn đảo nhỏ, hoa tươi khắp nơi, trang trí
chẳng khác nào truyện cổ tích. Thi Âm như nàng công chúa bước đi dưới
vòm đèn đầy hoa, cười hạnh phúc trao tay cho chàng hoàng tử của mình.
Khi đó Bùi Thời Khởi đã trở thành Tiểu Bùi tổng cực kỳ nổi tiếng,
nghe nói hồi năm mười tám tuổi, anh ấy đã ký hợp đồng tài chính với bố
mình, bảy năm trôi qua, lợi nhuận tăng lên gấp mấy trăm lần, rất có
phong thái của người bố từng ký hiệp nghị được ăn cả, ngã về không hồi
trẻ. Hơn nữa vì đẹp trai nên có cả fans, mỗi lần diễn thuyết đều hết
chỗ, fans đứng đầy cả hành lang. Có người từng đùa chi bằng Tiểu Bùi
tổng tự chụp hình quảng cáo cho công ty mình, như vậy sẽ tiết kiệm được
chi phí quảng cáo.
Vì vậy, sau khi tin tức anh kết hôn được công bố, trên Weibo toàn là thiếu nữ thất tình.
Hôm đó, Giang Diệu chụp được hoa cô dâu, trong ánh mắt ngưỡng mộ của
các cô gái, cô bất giác ngoái đầu nhìn về phía Trần Hạo đang nói chuyện
cùng bạn gái mới, mắt cô chợt dâng lên nỗi căm hờn khó tả.
Kết hôn… ư?
Nhưng từ mười lăm cho đến hai mươi lăm tuổi, mười năm tươi đẹp nhất
đời người, cô đã trao cho một người khác, nhưng người ấy lại mải truy
tìm ong bướm, chẳng hề hay biết.
Sau đó, Giang Diệu đọc bài viết về hôn lễ của bạn mình ở trên mạng,
dưới khung bình luận hòa bình đến lạ, hầu như không thấy ai nói Thi Âm
là cô bé Lọ Lem, kiếp trước cứu ngân hà hay là chim sẻ biến thành phượng hoàng. Có lẽ là vì chính bản thân Thi Âm đã là phượng hoàng.
“Chỉ có cô gái như Thi Âm mới xứng với Bùi Thời Khởi.”
Một người trả lời bình luận trên: “Tôi lại nghĩ chỉ có đàn ông như Bùi Thời Khởi mới xứng với Thi Âm.”
Mười giờ tối, lượt thích bình luận trả lời còn cao hơn cả bình luận được trả lời.
Giang Diệu đọc bình luận ấy, chợt như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hoàn toàn thông suốt.
Cô nghĩ mình nên biết ơn Trần Hạo mới phải.
Từ mười lăm cho đến hai mươi lăm tuổi, suốt mười năm tươi đẹp nhất
đời người, vì anh, cô cố gắng học tập, tập thể hình, học mang giày cao
gót và trang điểm, học cách lắng nghe và bao dung, từ một cô gái bình
thường không thể bình thường hơn biến thành nữ thần có sự nghiệp thành
công và không thiếu người theo đuổi. Anh tựa như nguồn sáng khổng lồ, ở
phía trước không ngừng hấp dẫn cô đi tới, giúp cô lớn mạnh, cuối cùng
chính cô cũng biến thành nguồn sáng thu hút người khác.
Trong cuộc đời của rất nhiều cô gái đều có một Trần Hạo. Vì anh ta,
có người buông bỏ lòng tự tôn, đánh mất chính mình, hấp hối trong bụi
hoa của anh ta; cũng có người nỗ lực hết sức để hấp thu chất dinh dưỡng
trưởng thành, trở thành đóa hoa hồng đẹp nhất.
Rất may mắn là Giang Diệu thuộc loại sau.
Mười năm trôi qua, mỗi ngày cô đều trở thành một Giang Diệu tốt hơn.
Cho đến hôm nay, thứ chống đỡ cô có lẽ chỉ một ít tình yêu và rất nhiều, rất nhiều sự không cam lòng.
Nên trở về nơi bắt đầu thôi.
[8]
Hai mươi sáu tuổi, Giang Diệu xin nghỉ việc, quyết tâm ra nước ngoài học thiết kế thời trang – ước mơ thuở bé của cô.
Một ngày trước khi đi, cô viết một phong thư rất dài cho Trần Hạo,
tóm tắt quá trình mười năm yêu thầm của cô, viết rất nhập tâm, vừa viết
vừa khóc. Nhưng sau cùng, cô không gửi cho anh.
Giang Diệu gửi phong thư cho bạn gái của anh.
“Tôi chỉ muốn nói ra tình cảm của mình trước khi đi để không phải
tiếc nuối, nhưng lại rất sợ biến thành kẻ thiếu đạo đức, cho nên mới đưa cho cô. Nếu cô đồng ý, hãy chuyển bức thư giúp tôi, còn nếu cô không
muốn thì cứ xé nó đi.”
Cô gái ấy ngạc nhiên nhận lấy.
Sau khi Giang Diệu hạ cánh thì nhận được tin nhắn của đối phương.
“Tôi xé thư rồi. Tôi xin lỗi, tôi đã đắn đo rất nhiều nhưng cuối cùng tôi thực sự không có lòng tin ở bản thân.
p.s: Nhưng tôi tin cô gái tốt như cô chắc chắn sẽ cực kỳ cực kỳ hạnh phúc! [trái tim] [trái tim] [trái tim]”
Cô mỉm cười, chậm rãi gõ bàn phím: “Cảm ơn cô, cô cũng vậy nhé.”
Ngày thứ bốn nghìn không trăm mười hai yêu thầm anh, em từ bỏ.
Cuối cùng em cũng có thể giống như nữ chính trên phim, hào phóng xoay người bước đi, không vẫy tay, không từ biệt, cũng chẳng cần bi thương.
Hệt như thủa ban đầu thích anh, âm thầm không tiếng động, lặng lẽ hé nụ hoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT