*Phụ bằng tử quý: 父凭子贵. Ý chỉ bố mẹ được nhờ cậy con cái, con cái cao sang thì bố mẹ được nương tựa.

Đỉnh Phượng Hoàng Sơn mọc đầy cây ngô đồng, gốc lớn nhất là chỗ ở của Phượng vương, Hoàng hậu, cây ngô đồng của A Loan ngay bên cạnh cây ngô đồng lớn đó.

Phượng vương giam cầm nữ nhi, mặc cho A Loan muốn thoát ra như thế nào, đều không thể xông ra khỏi cấm chế phụ vương bày ra, chỉ có thể hoạt động trong vòng 10 bước quanh cây ngô đồng.

“Phụ vương!” A Loan khóc cầu khẩn: “Phụ vương người thả con ra ngoài đi!”

Nàng không thích bị nhốt, không thích ở Phượng Hoàng Sơn lâu dài, nàng muốn cùng Quỳ Thú ra bên ngoài xông xáo.

Phượng vương không đành lòng nhìn nữ nhi hai mắt đẫm lệ, đưa lưng về phía nàng nói: “Nếu con thề không gặp Quỳ Thú nữa, phụ vương lập tức thả con ra.”

Theo Phượng vương thấy, nữ nhi là bị Quỳ Thú lừa gạt mới có thể động tâm, may mắn nữ nhi còn nhỏ, chỉ cùng Quỳ Thú ở chung một năm, nếu như nữ nhi không chịu thề, hắn vẫn giam giữ nữ nhi, cho đến khi nữ nhi quên Quỳ Thú mới thôi, dù sao Phượng Hoàng cũng sẽ không chết, năm trăm năm một Niết Bàn*, Quỳ Thú và nữ nhi cũng đã không còn thân thuộc nữa.

*Niết Bàn: từ này được sử dụng trong Phật Giáo, mang ý nghĩa là vòng luân hồi.

Dầu gì, sau bốn mươi chín năm thê tử sẽ thức tỉnh, hắn lại mời thê tử tới khuyên nữ nhi.

Nước mắt A Loan cộp cộp rơi xuống, nàng là Thần Điểu, một khi thề, thì không thể thay đổi.

Cuối cùng mắt nhìn phụ vương nhẫn tâm, A Loan bay theo hình xoắn ốc, bay vào ổ nhỏ của mình, đầu vùi vào lông vũ trong ngực, cũng không tiếp tục muốn để ý đến phụ vương.

A Loan bị giam không lâu, Quỳ Thú rốt cục cũng đi tới dưới Phượng Hoàng Sơn.

Phượng vương dẫn đầu mấy vị tộc lão bay đến dưới núi, lạnh giọng khuyên bảo Quỳ Thú: “Người tự tiện xông vào Phượng Hoàng Sơn, phải chết.”

Quỳ Thú nói: “Ta muốn gặp A Loan.”

Phượng vương cười lạnh: “Nằm mơ.”

Quỳ Thú nhìn hắn, bầu trời bắt đầu kéo mây đen dày đặc.

Phượng vương không sợ, ánh lửa quanh thân bùng cháy mạnh, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị công kích Quỳ Thú. Một vị tộc lão tính tình khoan hậu bên cạnh Phượng vương thở dài, khuyên Quỳ Thú nói: “Phượng Hoàng Sơn là nhà của tộc Phượng Hoàng, cũng là nhà của A Loan, Quỳ Thú, ngươi ở đây làm càn, mà không sợ A Loan hận ngươi sao?”

Sắc mặt Quỳ Thú biến hóa, một lát sau, mây đen tiêu tán, Quỳ Thú ngồi trên mặt đất, nhắm mắt nói: “Ta ở chỗ này chờ A Loan.”

Một năm, một trăm năm, một ngàn năm, hắn không tin Phượng vương có thể giam giữ tiểu tiên Loan mãi mãi.

Phượng vương đen mặt, há mồm liền muốn phun lửa về phía Quỳ Thú.

Kỳ thật tình tình của tộc Phượng Hoàng thích hòa bình, chưa từng chủ động công kích bất kỳ tộc loại nào, Phượng vương cũng là bị Quỳ Thú chọc tức điên lên, nhưng đám lão Phượng Hoàng bên cạnh hắn thấy Quỳ Thú ngoan ngoãn chịu nghe lời, nghe khuyên bảo, chịu nói đạo lý như vậy, đều sinh lòng không đành, cùng nhau ngăn cản Phượng vương: “Xin Phượng vương bớt giận, Quỳ Thú nguyện ý chờ thì để hắn chờ đi, không đợi được A Loan, thời gian dài, hắn sẽ tự rời đi.”

Phượng vương hít mấy hơi thật sâu, hừ lạnh một tiếng, suất lĩnh tộc nhân bay trở về trên núi.

Phượng vương vẫn luôn không có giải cấm túc A Loan.

A Loan không đột phá nổi, tức giận đến bế quan tu luyện.

Đối với Thần thú, Hung thú mà nói, thời gian như nước chảy, thời gian mấy chục năm rất nhanh liền đi qua.

Trong lúc đó, Phượng vương vừa quan tâm nữ nhi quật cường, vừa hi vọng Quỳ Thú dưới núi mau mau rời đi, vừa canh giữ bên cạnh Hoàng hậu sắp sinh con. Ngày hôm đó, khí tức bên người Hoàng hậu rung chuyển, Phượng vương cực kỳ vui, trong nháy mắt bay đến trước mặt thê tử. Cùng lúc đó, Hoàng hậu cũng mở mắt, cùng trượng phu nhìn nhau, nàng cười dời lông đuôi, lộ ra một quả trứng vàng thật lớn giấu dưới thân.

Phượng Hoàng nghi ngờ trứng này phải dùng năm mươi năm, sau khi ấp còn phải đợi thêm một năm.

Lại làm phụ thân, Phượng vương không hiểu sao lòng lại chua xót, vừa dùng lửa Phượng Hoàng của mình quanh trứng vàng cung cấp nuôi dưỡng, vừa bi ai kể chuyện của nữ nhi, cuối cùng nói: “Ta vô dụng, nàng đi khuyên nhủ A Loan đi, bên này có ta.” Hắn đến ấp trứng, thê tử đi dạy nữ nhi.

Hoàng hậu không ngờ rằng, nàng ngủ năm mươi năm, vậy mà nữ nhi xảy ra chuyện lớn như vậy.

Hoàng hậu lập tức đi gặp nữ nhi, tuỳ tiện giải trừ cấm chế trượng phu lưu lại.

Nữ nhi ở trong ổ cây lại không nhúc nhích.

“A Loan?” Hoàng hậu nghi hoặc bay đến một nhánh cây bên cạnh ổ cây của A Loan.

Trong ổ cây, trước khi Hoàng hậu ngủ say, tiểu tiên Loan sớm đã trưởng thành, dường như chiếm hết cái ổ tinh xảo Phượng vương mới làm cho nữ nhi, nhưng trong mắt phụ mẫu, hài tử vĩnh viễn là hài tử.

Hoàng hậu từ ái nhìn nữ nhi đã lâu không gặp, nàng thích lông vũ kim hồng sắc trên người nữ nhi, cũng thích năm cái lông đuôi hải lam sắc của nữ nhi, đánh giá mãi, Hoàng hậu ngoài ý muốn phát hiện, lông vũ ở giữa cổ mềm mại của nữ nhi, loáng thoáng lộ ra một vòng lam. Hoàng hậu cúi đầu, ngậm màu lam kia ra, mới nhận ra, đó là một sợi dây chuyền bảo thạch màu lam.

Là Quỳ Thú tặng?

Hoàng hậu chưa từng thấy Quỳ Thú, nhưng nàng cảm thấy, Quỳ Thú rất tinh mắt, sợi dây chuyền lam bảo thạch này quá xứng với nữ nhi.

“A Loan?” Chỉ xem như nữ nhi đang tu luyện, Hoàng hậu ôn nhu kêu.

A Loan tiếp tục ngủ.

Hoàng hậu liên tục kêu vài tiếng đều vô dụng, không khỏi dùng thần thức đảo qua nữ nhi, vừa đảo qua, Hoàng hậu khiếp sợ há miệng ra, khó có thể tin nhìn về phần bụng của nữ nhi.

Nhưng nhìn từ bên ngoài, cũng không thể nhìn ra cái gì.

Tâm tình Hoàng hậu phức tạp.

Thần thú cũng được, Thần Điểu cũng được, đều rất khó thai nghén đời sau, như vậy đại khái cũng là vì để tránh cho trên thế gian có quá nhiều Thần thú dễ sinh loạn lạc, giống nàng cùng trượng phu, Niết Bàn trước mới sinh nữ nhi, Niết Bàn sau, may mắn lại mang thai thêm một lần. Mà trong lịch sử tộc Phượng Hoàng, một con Hoàng từng sinh hài tử, nhiều nhất chỉ sinh hai trứng.

Bởi vì khó thai nghén, tộc Phượng Hoàng thực tình yêu thích mỗi con tiểu Phượng Hoàng mới sinh.

Cũng vì nguyên nhân này, đối với tiểu ngoại tôn hoặc tiểu ngoại tôn nữ trong bụng nữ nhi, Hoàng hậu không thể không vui vẻ.

Nhưng, Quỳ Thú sao có thể chưa được nàng cùng trượng phu cho phép, đã đối xử với nữ nhi như vậy?

Hoàng hậu bay xuống núi.

Quỳ Thú mở to mắt, Hoàng hậu đã đi tới trước mặt hắn, lông vũ toàn thân đỏ choét, chỉ nhỏ hai vòng so với Phượng vương, ánh mắt nhìn hắn, cũng không phẫn nộ như Phượng vương.

“Hoàng hậu.” Quỳ Thú bình tĩnh nói.

Hoàng hậu chú ý tới trước nhất, chính là gương mặt tuấn mỹ của Quỳ Thú, còn đẹp hơn cả Phượng vương lúc còn trẻ đấy.

Chỉ bằng vào điểm ấy, Hoàng hậu liền có chút thích Quỳ Thú, nhưng, nên thẩm vẫn phải thẩm.

“Quỳ Thú, hài tử trong bụng A Loan, là của ngươi?” Hoàng hậu lạnh giọng hỏi.

Quỳ Thú sững sờ, lập tức kịp phản ứng, lần đầu tiên trong đời hắn cà lăm: “Hài, hài tử?”

Hoàng hậu không lên tiếng, trong lòng lại đánh lên một hồi trống, chẳng lẽ ngoại trừ Quỳ Thú, nữ nhi còn bị yêu thú khác khi dễ?

“A Loan sinh con của tôi?” Quỳ Thú rốt cục thanh tỉnh, kích động hỏi.

Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn là vẻ giận dữ khiển trách: “Chưa được chúng ta cho phép, ngươi liền dụ dỗ A Loan, Quỳ Thú có biết tội?”

Quỳ Thú chỉ muốn gặp A Loan cùng hài tử, Hoàng hậu nói hắn có tội, hắn liền có tội đi!

“Là ta không đúng, nhưng ta thực tình thích A Loan, xin Hoàng hậu thành toàn.” Quỳ Thú nhìn đỉnh Phượng Hoàng Sơn nói.

Dũng cảm nhận sai, Hoàng hậu âm thầm khen Quỳ Thú có thêm một ưu điểm.

“Việc này cần Phượng vương làm chủ, ngươi tiếp tục chờ đi.” Đã có nhận biết cơ bản về Quỳ Thú, Hoàng hậu không chút lưu niệm nào bay mất.

Cuối cùng Quỳ Thú cũng không cách nào giữ vững bình tĩnh, lo lắng bay vòng quanh Phượng Hoàng Sơn, muốn xông vào, lại sợ phá hủy cỏ cây Phượng Hoàng Sơn, A Loan không thích.

Sau khi trở lại đỉnh Phượng Hoàng Sơn, thấy bộ dáng ngốc nghếch hiếm có của Phượng vương ôm trứng vàng, tạm thời chưa nói cho hắn biết chuyện nữ nhi mang thai.

Một năm sau, Phượng vương thành công ấp ra một con kim sắc tiểu Phượng Hoàng, là đệ đệ.

Phượng vương rất vui vẻ.

Hoàng hậu vừa muốn tìm một cơ hội nói cho trượng phu biết nữ nhi cũng sắp sinh, cách đó không xa trên cây ngô đồng của nữ nhi, đột nhiên truyền đến nữ nhi kêu sợ hãi: “Phụ vương, ta đẻ trứng!”

Phượng vương: Cái gì?

Hoàng hậu ngậm tiểu nhi tử vừa được trượng phu liếm lông lên, vui vẻ đi xem nữ nhi.

Trong ổ cây, A Loan ngủ một giấc say, hoảng sợ lại buồn bực nhìn trứng vàng trong ổ, nếu không phải cái mông đau quá, đánh chết nàng cũng sẽ không thừa nhận cái trứng này là nàng sinh ra.

“A Loan, dùng lửa Phượng Hoàng của con thai nghén nó.” Hoàng hậu đáp xuống bên cạnh nữ nhi, nhắc nhở nữ nhi nói.

A Loan dựa theo biện pháp mẫu thân nói phun ra một đám lửa trên trứng vàng, mắt thấy trứng vàng phiêu phù ở trong ngọn lửa, A Loan mới bổ nhào vào trong ngực mẫu thân, khẩn trương hỏi: “Mẫu thân, tại sao con lại đẻ trứng?”

Phượng vương đang muốn đáp vào bên cạnh nghe thấy, móng vuốt suýt nữa không nắm vững nhánh cây, nhìn trứng trong ổ, đôi mắt Phượng vương đều muốn phun ra lửa!

Quỳ Thú đáng chết, thế mà còn khi dễ nữ nhi!

Hoàng hậu cười dùng cánh ôm lấy nữ nhi, không có giải thích vấn đề này với nữ nhi ngốc.

Tiểu Phượng Hoàng mới sinh ham chơi mổ lông trên cổ tỷ tỷ.

“A, đệ đệ đã ra rồi!” Nhìn thấy đệ đệ, A Loan vui vẻ đặt đệ đệ trong ổ của mình, vui vẻ bắt đầu đánh giá, sau đó theo bản năng giúp đệ đệ liếm lông.

Phượng vương đau lòng muốn chết, nữ nhi rõ ràng cũng là hài tử, lại…

“A Loan!”

Dưới núi đột nhiên truyền đến Quỳ Thú gầm rú, to như sấm.

A Loan nghe xong, ký ức trước ngủ say khôi phục lại, nàng vung cánh lên, như ánh sáng bay về phía Quỳ Thú.

Phượng vương muốn truy đuổi, Hoàng hậu ngăn cản hắn.

Phượng vương vội la lên: “Quỳ Thú mang đi A Loan làm sao bây giờ?”

Hoàng hậu ngó ngó trứng bị kim hỏa vây quanh, cười nói: “Chàng đuổi hắn đi, hắn cũng sẽ không đi.” Không ai sẽ vứt bỏ con cái của mình.

Phượng vương hơi hết tức giận, nhưng vẫn không cam tâm.

Dưới núi, A Loan hóa thành hình người, vui vẻ nhào tới trong ngực Quỳ Thú, hai tay ôm cổ của hắn, chân cũng quấn lấy hắn, khóc nói: “Đại ca, ta sinh một trái trứng, đau quá.”

Quỳ Thú: …

Hài tử của hắn cùng A Loan, là trứng sao?

Bất quá, cửu biệt trùng phùng, Quỳ Thú không suy nghĩ đến hài tử, quay người đặt tiểu tiên Loan đã năm mươi năm không gặp trên cành cây, cuồng nhiệt hôn.

A Loan thích được hắn hôn.

Đáng tiếc hôn đến một nửa, Phượng vương xuất hiện, một cái hỏa cầu phun trên lưng Quỳ Thú: “Lớn mật!” Dám ở ngay dưới mắt hắn mà khinh nhờn nữ nhi của hắn?

Nhận công kích, Quỳ Thú không thể không hóa thành nguyên thân chống cự lại lửa của Phượng Hoàng.

Bây giờ A Loan đã không sợ dáng vẻ của Quỳ Thú, xoay người một cái bay đến sau lưng Quỳ Thú, giúp hắn dập tắt lửa Phượng Hoàng trên người, dù vậy, trên thân Quỳ Thú vẫn bị trọc một chòm!

A Loan rất đau lòng, cũng có chút tức giận, đáp trên thân Quỳ Thú, tức giận nói với Phượng vương: “Phụ vương, Quỳ Thú đánh rơi hai lông chim của người, bây giờ người đã đốt chàng ba lần, rõ ràng là người chiếm tiện nghi, người còn muốn thế nào?”

Phượng vương không nghe thấy nữ nhi chất vấn, hắn ngơ ngác nhìn nguyên thân xấu xí của Quỳ Thú, nội tâm đột nhiên một trận lạnh lẽo. Xong, xong, trong quả trứng kia của nữ nhi rốt cuộc sẽ nở ra cái gì, sẽ ấp ra một con tiểu Phượng Hoàng, hay là một con Quỳ Thú vô cùng xấu xí? Phượng Hoàng hắn sẽ nhận, chỉ sợ là quái dị, hắn, hắn…

Tộc Phượng Hoàng thích chưng diện nhất, chẳng lẽ hắn anh minh một thời, liền muốn hủy trên người một ngoại tôn xấu xí?

Trong đầu hiện lên một con Quỳ Thú nhỏ, Phượng vương cũng không còn cách nào đối mặt Quỳ Thú, thất hồn lạc phách bay mất, không phải phương hướng Phượng Hoàng Sơn, không biết bay đi chỗ nào.

“Đi, ta mang chàng đi lên!” Thừa dịp phụ vương không ở đây, A Loan vui vẻ đặt Quỳ Thú trên lưng nàng.

Quỳ Thú nhìn lông vũ kim hồng sắc trên lưng tiểu tiên Loan, cũng có chút lo lắng, lỡ như hài tử giống Phượng vương, một thân lông đỏ thì làm sao bây giờ?

Nếu như là kim hồng sắc giống A Loan, hắn sẽ thích, tốt nhất cũng có năm lông đuôi màu hải lam.

“Mẫu thân, chàng chính là Quỳ Thú.” Đáp xuống bên cạnh ổ cây, A Loan nắm tay Quỳ Thú, giới thiệu với mẫu thân.

Hoàng hậu mắt nhìn Quỳ Thú, nghi ngờ nói: “Phụ vương của ngươi đâu?”

A Loan lắc đầu: “Không biết bay đi đâu rồi.”

Hoàng hậu muốn dạy dỗ nhi tử, nhưng không lo được trượng phu cũng không lo được nữ nhi, chỉ dặn dò nữ nhi nói: “Hài tử cần ấp một năm, một năm nay con không được rời đi, mỗi khi kim hỏa nhạt đi, con phải muốn bổ sung lửa mới, nhớ kỹ.”

A Loan nhìn trứng của mình, nghiêm túc gật đầu.

Hoàng hậu ngậm tiểu Phượng Hoàng rời đi.

Trên cây ngô đồng chỉ còn A Loan, Quỳ Thú, và quả trứng trong ổ.

A Loan ngó ngó trứng, ngây thơ hỏi Quỳ Thú: “Tại sao ta lại sinh trứng vậy?”

Quỳ Thú ngắm cái mông của tiểu tiên Loan, tâm niệm vừa động, bày ra kết giới bên ngoài cây ngô đồng.

Sau đó, hắn kiên nhẫn dùng hành động giải thích với tiểu tiên Loan, trứng là thế nào tới.

Một năm sau, Hoàng hậu mang theo tiểu Phượng Hoàng đã biết bay tới, Phượng vương rời nhà gần một năm rốt cục cũng xuất hiện, trốn sau lưng thê tử, muốn nhìn lại không dám nhìn trứng vàng trong ổ cây, đành nhìn chằm chằm xuống đất.

A Loan, Quỳ Thú canh giữ ở một bên, cũng đều rất căng thẳng.

Bỗng nhiên, trứng vàng giữa ổ nhẹ nhàng lung lay.

Thân thể cao lớn của Phượng vương cũng lung lay, được Hoàng hậu lặng lẽ đỡ một cái, tiện thể trừng mắt ghét bỏ.

“Ta muốn làm cữu cữu!” Tiểu Phượng Hoàng hưng phấn nói.

Quỳ Thú mắt nhìn tiểu Phượng Hoàng màu đỏ, nghĩ thầm, hài tử của hắn tuyệt đối đừng như vậy.

“Xoạt xoạt” một tiếng, trên trứng vàng xuất hiện một vết rạn đầu tiên.

Mồ hôi của Phượng vương, từng giọt lớn rơi xuống.

Hoàng hậu ghét bỏ buông lỏng trượng phu, một thân mồ hôi quá bẩn, nàng không thích.

“Xoạt xoạt” một tiếng, trên trứng vàng phá ra một cái lỗ nhỏ, lộ ra một chút màu đen bên trong.

Phượng vương muốn té xỉu! Quỳ Thú chính là màu đen!

Dựa vào ý chí kiên cường, Phượng vương cưỡng chế mình không thể choáng!

Sau một khắc, trong vỏ trứng đột nhiên lộ ra một cái đầu nhỏ kim hồng sắc, trước đó lộ ra màu đen, chỉ là mỏ tiểu gia hỏa mà thôi.

Phượng vương thở ra một hơi dài.

Quỳ Thú nhíu nhíu mày.

A Loan vui vẻ giúp tiểu gia hỏa mổ nát chung quanh, sau đó không đợi mọi người thấy rõ tiểu gia hỏa rốt cuộc có dáng dấp ra sao, A Loan liền cúi thấp đầu, liên tục liếm lên hài tử. Tiểu gia hỏa vừa mới sinh đều là hơi ẩm ướt, cũng không dễ nhìn, chờ lông được liếm khô, đám người lại nhìn, toàn thân tiểu gia hỏa là lông vũ kim hồng sắc, chỉ có con mắt, mỏ, cùng hai cái móng vuốt lộ ra bên ngoài là màu đen.

“Ngoại tôn của ta là Kim Phượng Hoàng!” Phượng vương vô cùng vui vẻ.

Hoàng hậu trông thấy dưới lớp lông vũ lộ ra một móng vuốt màu đen, cười: “Là Tam Túc Kim Ô.”

*Tam Túc Kim Ô: là Quạ ba chân, một sinh vật được tìm thấy trong các loại truyện thần thoại và tác phẩm nghệ thuật khác nhau ở khu vực Đông Á, đại diện cho mặt trời, tượng trưng cho sự may mắn.

Lửa của Tam Túc Kim là lửa của mặt trời, còn mạnh hơi lửa của Phượng Hoàng.

Lúc này Phượng vương mới phát hiện cái chân thứ ba của ngoại tôn, nhưng như vậy thì thế nào, chỉ cần ngoại tôn không phải là Quỳ Thú, mấy cái chân hắn đều không hiếm!

“Đi, ngoại công dẫn con đi gặp tộc lão!”

Ngậm chặt ngoại tôn, Phượng vương cất cánh bay mất.

Hoàng hậu ý vị thâm trường nói với Quỳ Thú: “Ngươi nên chuẩn bị sính lễ.”

Nhân gian có thuyết pháp mẫu bằng tử quý, trong tộc Phượng Hoàng, vẫn luôn là cha bằng tử quý, con phượng nào có thể để cho thê tử mang thai, địa vị của hắn ta trong tộc lập tức sẽ tăng thêm mười bậc.

Quỳ Thú nhìn về phía tiểu tiên Loan, ánh mắt ôn nhu: “Nàng muốn sính lễ gì?”

A Loan nghĩ nghĩ, nuốt nước miếng nói: “Ta muốn ăn cá nướng!”

Đã rất lâu nàng đã không ăn nha.

Hoàng hậu: …

Nữ nhi ngốc, nữ nhi ngốc, nhất định là ngốc như phụ vương nàng!

Nửa tháng sau, tại Phượng Hoàng Sơn, Quỳ Thú ngoại hình tuấn mỹ, cùng tiểu tiên Loan cử hành đại hôn lễ.

Về sau, Lưu Ba Sơn ở Đông Hải, bắt đầu cho phép chim biển, hải yêu đi ngang qua, chỉ là chim, yêu vẫn y nguyên không dám tới, bởi vì Quỳ Thú nướng thịt còn cần châm lửa đó, tiểu Kim Ô – nhi tử của Quỳ Thú, nhìn thấy ai cũng trực tiếp phun ra một đám lửa, đốt đến bọn hắn một cọng lông đều không thừa! Không thể trêu vào, không thể trêu vào!

====

Hoàn Phiên Ngoại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play