Động tác của nàng lười nhác, lộ ra vẻ chán chường, mệt mỏi. Nhưng Cố Loan có một đôi mắt xinh đẹp, trong trẻo, tiểu cung nữ bị nàng nhìn không khỏi
hoảng hốt, tựa như chàng thư sinh nghèo gặp được tiểu thư nhà giàu quốc
sắc thiên hương, vừa bối rối vì sao mỹ nhân lại nhìn, vừa tự ti mặc cảm
sợ mỹ nhân ghét bỏ.
“Tứ tiểu thư, người xem hoa này có được không?” Tiểu cung nữ khẩn trương hỏi.
Cố Loan nào có tâm tình ngắm hoa, tùy tiện nhìn, hỏi tiểu cung nữ: “Có tin tức của Thừa Ân hầu phủ chưa?”
Đó là nhà mẹ đẻ nàng.
Tiểu cung nữ lắc đầu: “Chưa nghe tin gì.”
Cố Loan tiếp tục chải đầu.
Tiểu cung nữ yên lặng cắm hoa vào bình gốm sứ trên bàn, làm xong, tiểu cung
nữ hành lễ với Cố Loan, cúi đầu lui ra ngoài, giống như trước đây, trừ
phi Cố Loan tra hỏi, nàng ta sẽ không chủ động nói gì.
Sau khi tiểu cung nữ rời đi, ánh mắt Cố Loan chậm rãi nhìn đến cành hoa hồng trong bình hoa.
Hoa nở vô cùng đẹp, cánh hoa phấn nộn, trong veo như nước.
Cố Loan chợt nhớ tới Thái tử quá cố từng nói bên tai nàng: “A Loan, cơ thể này của nàng, còn non mềm hơn cánh hoa.”
Ánh mắt Cố Loan mơ màng, nhớ lại biến cố mấy ngày nay, cứ cảm thấy như một giấc mộng.
Lão Hoàng đế bệnh tình nguy kịch, Thái tử vừa thương tâm khổ sở, vừa âm
thầm chuẩn bị đăng cơ, long bào cũng đã xong. Nhưng trong lúc người
người đều chờ mong được chuyển từ Đông cung đến Chính cung thì Ninh
vương đột nhiên tạo phản, dùng kiếm kề cổ Thái tử ngay trước mặt lão
Hoàng đế. Lão Hoàng đế bị tức đến biến thành tiên đế, Ninh vương ra lệnh một tiếng, tiếp tục huyết tẩy Hoàng cung.
Đông cung là chiến trường chính mà Ninh Vương tạo phản.
Ở Đông cung, Thái tử phi thất sủng đã chết lâu rồi, những thiếp thất khác còn chết trước Cố Loan, bọn nha hoàn hầu hạ Cố Loan như rắn mất đầu
chạy ra bên ngoài cũng đã chết. Lần đầu tiên gần với cái chết như vậy,
Cố Loan quên đi khí tiết của quý nữ, bị dọa đến mức bò xuống gầm giường. Tiếng kêu thê lương của đám người Đông cung cứ vang vọng ở bên tai, Cố
Loan run cầm cập.
Trong lúc Cố Loan vừa run rẩy vừa cầu Bồ Tát phù hộ qua khỏi kiếp nạn thì
nghe tiếng bước chân, giọng nói của tâm phúc Ninh vương lạnh lùng từ
trên truyền xuống: “Cố tiểu thư, Vương gia có lệnh, không cho phép bọn
ta làm tổn thương đến người. Mời tiểu thư ra ngoài, Vương gia sẽ an bài
cho người tẩm cung khác.”
Cố Loan không tin, càng tránh vào bên trong, cảm thấy mình chỉ cần vừa ló đầu ra, kiếm của hắn ta sẽ vung xuống.
Nàng không đi ra, tâm phúc của Ninh Vương trực tiếp phái người khiêng giường dời đi!
Tầm nhìn đột nhiên trống trải, nhìn tên thị vệ lạnh lùng ở đối diện, thắt
lưng còn mang theo đao. Cố Loan sợ đến ngất xỉu tại chỗ, ý thức cuối
cùng trước khi hôn mê chính là váy của nàng bị ướt rồi (.O.)
Đường đường là Tứ tiểu thư – đích nữ của Thừa Ân hầu phủ, còn là quý nữ có
thể diện nhất Kinh thành, lần đầu tiên trong đời, sợ đến nổi tè ra quần.
Khi Cố Loan yếu ớt tỉnh lại, biết hiện tại bản thân đang ở tiểu viện của
mình. Sau đó, từ trong miệng của nha hoàn từ nhỏ theo bên người, nàng
lần lượt biết được, Ninh vương đã chính thức đăng cơ, Thừa Ân hầu phủ
không ủng hộ cũng không phản đối, toàn phủ trên dưới tạm thời bình an vô sự. Người nhà đều mạnh khỏe, Cố Loan mới có tâm tình nghe ngóng tình
trạng của mình, hỏi nha hoàn này thì cái gì cũng không biết, chỉ biết
nha đầu này phụng mệnh tới hầu hạ.
Toàn bộ Đông cung, vì sao Ninh vương chỉ để lại đường sống cho một mình nàng?
Cố Loan đoán không ra.
Phụ thân Cố Loan – Thừa Ân hầu là biểu đệ ruột của tiên đế, luận quan hệ
thì Cố Loan phải gọi tiên đế một tiếng “Hoàng biểu thúc”. Lúc tiên đế
còn sống rất sủng ái nàng, hàng năm Cố Loan đều phải ra vào hoàng cung
mấy lần, cũng coi như quen thuộc với các vị vương gia, công chúa, nhưng
duy chỉ có Ninh vương, bởi vì từ nhỏ đã hung ác tàn nhẫn, các vương gia
và công chúa khác đều xa lánh hắn. Cố Loan cũng giống như con cái của
hoàng thân quốc thích khác, đối với hắn càng kính nhi viễn chi.
*Kính nhi viễn chi: bề ngoài tỏ ra kính nở tôn trọng nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận gần gũi.
Chẳng lẽ, bởi vì nàng quá xinh đẹp, cho nên Ninh Vương muốn . . .
Cố Loan nhìn dung mạo như hoa ở trong gương, nàng chỉ mới mười sáu tuổi,
làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng như nước, ngay cả Thái tử cũng chỉ
độc sủng một mình nàng, không thèm đoái hoài gì tới Thái tử phi và những thiếp thất khác, cho nên Cố Loan không cần thiết phải khiêm tốn. Vấn đề là, số lần Cố Loan gặp gỡ Ninh vương có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà Ninh vương cũng chưa từng biểu hiện có hứng thú với nàng, tại sao
lại đột nhiên thèm muốn vẻ đẹp của nàng chứ?
Còn một khả năng, đó là Ninh vương muốn lợi dụng nàng để lôi kéo Thừa Ân hầu phủ.
Cố Loan suy đoán, hẳn là vế sau rồi, phụ thân là một dũng tướng đứng đầu
triều đình, hiện tại đang đóng quân ở Tây Bắc. Sau khi Ninh vương đăng
cơ, tất nhiên cũng cần được thần tử ủng hộ, không thể đắc tội tất cả.
Nửa tháng sau, hoàng hôn buông xuống, tám cung nữ nối đuôi nhau bước vào,
phụng mệnh đến hầu hạ Cố Loan tắm rửa. Cố Loan giống như một con cún nhỏ bất lực không thể phản kháng, bị người ta cởi hết y phục nhét vào thùng tắm đã tràn ngập cánh hoa.
Ngồi trong thùng tắm, bị đám cung nữ xa lạ chăm chú chà rửa không sót một chỗ nào, Cố Loan kinh hồn bạt vía.
Hành động này, sao giống như phi tần sắp được thị tẩm vậy?
Cố Loan tắm rửa xong, hai cung nữ phủ lên người nàng một chiếc áo lụa mỏng như cánh ve, còn tiểu thái giám thì phủ thêm áo bào bên ngoài cho nàng. Sau đó nàng được nâng lên, Cố Loan cam chịu số phận nên nhắm mắt lại.
Thị tẩm thì thị tẩm, nàng chỉ muốn sống mà thôi, năm ngoái nàng cũng xui xẻo bị người ta hạ thuốc, giữa chừng được Thái tử cứu, cũng. . .
Sau chuyện đó, Thái tử thỉnh cầu tiên đế tứ hôn, Cố Loan mới trở thành Trắc phi được sủng ái nhất Đông cung, nhưng Cố Loan đối với Thái tử cũng
không có tình cảm đến mức khắc cốt ghi tâm. Bây giờ phải làm nữ nhân của tân đế, so với trận huyết tẩy ở Đông cung, so với thanh đao bị nhuốm
máu, cùng với tân đế ngủ một đêm thì tính là gì?
Lắc lư cả đoạn đường, Cố Loan được mang đến tẩm cung của tân đế.
Tân đế không có ở đây, đám cung nhân đã lui ra bên ngoài, Cố Loan lẻ loi
nằm trên long sàng lộng lẫy của đế vương, bàn tay nhỏ bé khẩn trương nắm lấy đệm giường.
Chung quanh có hương hoa nhàn nhạt, là do các cung nữ thêm mùi hoa lộ vào trong nước.
Long sàng thật lớn, đủ cho năm người như Cố Loan nằm thoải mái.
Tân đế…
Tim Cố Loan nhảy liên tục, không cách nào tưởng tượng đến chuyện sắp xảy
ra. Trước khi xảy ra biến cố, Ninh vương ở trong lòng Cố Loan chỉ là một người lòng dạ ác độc, một người âm tình bất định, hiện tại, tân đế
trong mắt Cố Loan chính là Diêm vương quyết định sinh tử của nàng.
*Âm tình bất định: sắc mặt thay đổi liên tục
Mặc dù Cố Loan không quen với tân đế nhưng từ nhỏ nàng đã nghe nói quá nhiều sự tích về hắn.
Tân đế họ Triệu tên Quỳ, xếp thứ hai trong các hoàng tử, nghe nói hắn bị
sinh non, thái y đều nói rằng giữ không được. Tiên đế quá thương con nên đau khổ đặt tên cho nhi tử là Quỳ. Mà Quỳ Ngưu chính là hung thú trong
thần thoại, mỗi lần xuất hiện đều sẽ mang theo mưa to gió lớn, tiếng
rống như sấm. Tiên đế hy vọng cái tên hung ác này có thể bảo vệ nhi tử
bình an, Diêm vương cũng không dám đến bắt đi.
* Quỳ Ngưu: “Ở Đông Hải có ngọn núi Lưu ba, nằm xa ngoài khơi 7 ngàn dặm. Trên núi có 1 loại dã thú, trông giống con trâu, mình xanh lợt, đầu
không sừng, chỉ có một chân, nhảy xuống biển kéo theo gió lớn mưa to,
thân phát hào quang như ánh nắng lại như ánh trăng, tiếng gầm gừ như sấm động, tên gọi là Quỳ”.
Quả nhiên, sau khi Nhị hoàng tử được đặt tên này thì thật sự còn sống.
Khi còn bé, dung mạo của Nhị hoàng tử vô cùng tuấn tú, dịu dàng ấm áp, cho
đến lúc Nhị hoàng tử được bảy tuổi thì mẹ đẻ của hắn là Tương quý phi
đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, tính tình Nhị hoàng tử mới thay đổi, biến
thành một tiểu mãnh thú. Tương quý phi là nữ nhân mà tiên đế yêu nhất,
yêu ai yêu cả đường đi lối về, vì vậy tiên đế đối với Nhị hoàng tử vô
cùng thiên vị. Cho dù Nhị hoàng tử mới tám tuổi vô cớ giết người, bị Ngự sử vạch tội nhưng tiên đế cũng không trừng phạt Nhị hoàng tử.
Sau khi Nhị hoàng tử lớn lên được sắc phong Ninh vương, Ninh vương không yên, nghiễm nhiên trở thành một con đại hung thú.
Ninh vương hung ác, Cố Loan từng “may mắn” tận mắt nhìn thấy, lúc đó nàng
mới mười mấy tuổi, theo cha mẹ tiến cung dự tiệc. Trong yến tiệc, Hoàng
hậu phái lão ma ma bên người ban thưởng, lão ma ma đến bên cạnh Ninh
vương, đột nhiên Ninh vương cắm chiếc đũa vào trong mắt của bà ta! Hoàng hậu giận dữ, chất vấn Ninh vương vì sao lại hành hung, Ninh vương tựa
lưng vào ghế ngồi, mặt không đổi sắc nhìn lão ma ma che mắt kêu thảm,
nói: “Nô tài vô lễ, dám trừng mắt nhìn bản vương một cái, đáng phạt.”
Lão ma ma khóc lóc kêu oan, Hoàng hậu rời chỗ ngồi, cầu xin tiên đế làm chủ cho bà.
Tiên đế chỉ liếc Ninh vương một chút, cau mày nói: “Loại nô tài này, kéo xuống chém.”
Hoàng hậu nhìn tiên đế như không thể tin được.
Ninh vương nhàn nhạt cười một tiếng, đứng lên nói: “Đa tạ phụ hoàng làm chủ cho nhi thần.”
Cũng từ hôm đó, mỗi lần Cố Loan tiến cung gặp Ninh vương, đều cúi đầu bước
đi, sợ Ninh vương nhìn nàng không vừa mắt, cũng đâm mù con mắt của nàng.
Nghĩ lại mà sợ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Ninh vương, không, tân đế đến rồi!
Chân Cố Loan khẽ run rẩy, vội vàng nhắm mắt lại, nhịp tim đập đến mức cực hạn.
Một tiếng hai tiếng, người kia đi tới trước long sàng.
Cố Loan không dám thở mạnh, so với sợ hãi thì dè dặt của nữ nhân là cái gì, Cố Loan đã sớm quên mất.
Triệu Quỳ đứng bên giường, đôi mắt lạnh như băng không chút kiêng kỵ nhìn nữ nhân mặc tấm lụa mỏng kia.
Cố Loan – hòn ngọc quý trên tay Thừa Ân hầu, cháu họ mà lão già sủng ái
nhất, đây là ấn tượng duy nhất của Triệu Quỳ đối với Cố Loan. Nhưng
tháng năm năm ngoái, Triệu Quỳ trốn ở trên cây nhìn thấy nàng đang bị
trúng thuốc được Thái tử ôm đến dưới gốc cây, sau đó, Triệu Quỳ cũng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Thái tử sủng hạnh nàng.
Lúc đó, Cố Loan bị trúng thuốc, Thái tử lại muốn chiếm đoạt, còn nàng thì giống như yêu nghiệt, vô ý thức hầu hạ.
Từ đó về sau, Triệu Quỳ thường xuyên nằm mơ thấy Cố Loan, giấc mộng cứ lặp đi lặp lại, ở trong mộng hắn thay thế Thái tử, liên tục ức hiếp nàng.
Triệu Quỳ cảm thấy, mình bị trúng yêu thuật, chỉ khi nào chiếm được Cố Loan,
giấc mộng này mới có thể biến mất, cũng sẽ không tiếp tục làm phiền hắn.
Triệu Quỳ lên long sàng, tay nắm lấy cằm của Cố Loan.
Cố Loan không khống chế được nên há miệng, cũng mở mắt ra, sau đó, nàng
nhìn thấy đỉnh đầu tân đế, nhìn thấy khuôn mặt hắn lãnh đạm vô tình, mà
tay của hắn, đang rót thứ gì vào trong miệng nàng. Cố Loan rất sợ, nàng
muốn tránh khỏi, bàn tay của nam nhân lập tức siết chặt, Cố Loan đau quá nên bất lực nuốt xuống.
Rất nhanh, hắn hài lòng, ném bình sứ đi.
Cố Loan che lấy yết hầu, run rẩy hỏi hắn: “Hoàng thượng, người . . người cho ta uống cái gì?”
Giọng nói nàng rất êm tai nhưng Triệu Quỳ lại không bị ảnh hưởng gì, môi mỏng nhếch lên, chỉ có ánh mắt dò xét trên người nàng.
Khuôn mặt Cố Loan dần đỏ lên, theo bản năng muốn che lại nhưng ngón tay vừa
mới động đậy, phát hiện ánh mắt Triệu Quỳ liếc tới, Cố Loan cũng không
dám động nữa, nhắm mắt một lần nữa, lo lắng bất an chờ đợi. Không biết
qua bao lâu, Cố Loan bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng lên, nàng không dám
tin nhìn về phía tân đế.
Khuôn mặt của mỹ nhân như say rượu, là dáng vẻ Triệu Quỳ đã từng nhìn thấy.
Biết dược thuốc đã phát tác, Triệu Quỳ cởi áo bào ra, phủ người lên.
Ý thức của Cố Loan từ đầu đến cuối đều tỉnh táo, chỉ là nàng không khống
chế nổi chính mình. Nàng sợ tân đế mãnh thú này, lại bởi vì ảnh hưởng
của thuốc mà tham lam nhìn hắn, Cố Loan thấy ánh mắt hắn vẫn lạnh băng
như vậy nhưng theo động tác, dường như hắn càng hài lòng về nàng hơn so
với Thái tử.
Buổi tối hôm đó, Cố Loan hầu như không thể ngủ, sắp đến bình minh, tân đế rốt cục mới tha cho nàng.
Cố Loan ngã xuống giường, lập tức rơi vào mộng đẹp.
Sắp phải lên triều, Triệu Quỳ cũng không định ngủ tiếp, hắn ngồi bên cạnh Cố Loan, thần sắc lạnh lùng nhìn nữ nhân này.
Hắn rất hài lòng thân thể của nàng.
Nhưng hắn căm hận Thái tử, căm hận tất cả những người bên cạnh Thái tử.
Nếu như tâm ma đã giải, cũng không cần thiết phải giữ nàng lại nữa.
Triệu Quỳ lật nữ nhân đang ngủ say lại, nàng ngủ rất say, trên mặt còn ửng hồng.
Triệu Quỳ nhìn chằm chằm môi của nàng, sau một khắc, tay của hắn di chuyển đến cổ yếu ớt của nàng.
Cố Loan đau đến tỉnh lại.
Nàng dùng sức nắm lấy tay của nam nhân này, cố gắng kéo tay hắn ra.
Nàng không muốn chết, không phải hắn rất hài lòng với nàng sao, vì sao còn muốn nàng chết chứ.
Cố Loan khẩn cầu nhìn tân đế, trong đôi mắt đẹp của nàng, nước mắt không ngừng lăn xuống, im lặng cầu xin.
Triệu Quỳ chưa từng thấy đôi mắt nào đẹp như vậy, hắn nhìn nàng chăm chú, cho đến khi đôi mắt xinh đẹp của nàng không còn sức sống, hương tiêu ngọc
vẫn.
==============================
Tác giả có lời muốn nói: hố mới đang đào, các tiểu tiên nữ đã đến đông đủ chưa?
Chú ý, nam chính Triệu Quỳ, cùng âm đọc với Lý Quỳ, có nghĩa là hung thú.
Cho nên đây có thể được xem là câu chuyện về nàng tiên nhỏ thuần hóa
mãnh thú lớn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT