Ở cửa phòng an ninh treo tấm băng-rôn đỏ thẫm, phía trên in một hàng chữ mạ vàng "Hoan nghênh các vị lãnh đạo cấp cao đến giám sát công việc".
Triệu Dương không hiểu, đúng lúc Từ Tam đi tới, anh kéo cậu ta lại hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Từ Tam cũng gãi đầu: "Em cũng chịu, thấy bảo hôm nay có lãnh đạo cấp cao xuống giám sát công việc thì phải".
"Lãnh đạo gì cơ?"
"Không biết, hình như là từ tổng công ty xuống đây".
Triệu Dương có suy nghĩ, chẳng lẽ đó là cậu Hoa Tư?
Anh nghĩ một chút thấy khả năng này không khả thi. Hôm qua anh nghe Vương Như Nguyệt nói, cậu Hoa Tư dù bị hạ chức nhưng vẫn là "Phó giám đốc điều hành khu vực Thiên Châu", sao có thể tới phòng an ninh của cấp dưới để giám sát công việc được chứ?
Trực giác mách bảo anh, hắn sẽ không còn mặt mũi nào mà làm vậy, sau đó đảo mắt một vòng, không thấy Tôn mập đâu.
Từ Tam nói: "Anh Dương, không cần tìm đâu, Tôn mập đi chuẩn bị mấy lẵng hoa rồi".
Triệu Dương sực tỉnh, Tôn mập là đội trưởng phòng an ninh, nghiệp vụ thì tệ nhưng trình độ nịnh hót thì đúng là cao thủ.
Đang suy nghĩ, Tôn mập quay trở lại, chỉ huy công nhân đưa hai lẵng hoa đến bày ở cổng phòng trực.
Nhìn thấy Triệu Dương, hai tay anh ta chắp sau lưng, bày ra bộ dạng lãnh đạo nói: "Chà, Tiểu Triệu, hai cậu đi vào đây với tôi".
Triệu Dương vào phòng thì thấy cửa sổ phòng trực sáng loáng, mấy người đàn ông đang dọn dẹp, đến cả mấy người bình thường không ưa Tôn mập mà giờ cũng hăng say làm việc.
Tôn mập rất hài lòng, ngồi ở phía sau bàn làm việc, nhấp một ngụm trà nóng.
Lúc này, anh ta mới chậm rãi lên tiếng: "Chuyện hôm qua cậu suy tính thế nào?"
Triệu Dương tỉnh bơ hỏi lại: "Đội trưởng Tôn, chúng ta nói xong rồi mà? Anh cầm tiền thì chúng tôi sẽ kí tên".
Tôn mập gật đầu: "Được, cậu nhớ là tốt! Nhưng chuyện này chưa vội, hôm nay các lãnh đạo cấp trên muốn xuống đây kiểm tra công việc, nhân viên kế toán cũng đang bận, thế này đi, tầm chiều khi lãnh đạo về, chúng ta sẽ giải quyết nốt chuyện này".
Triệu Dương thầm cười khẩy, nhưng vẻ mặt thì phơi phới đầy sức sống: "Làm phiền đội trưởng Tôn rồi".
Tôn mập cũng giả bộ thân thiện: "Không phiền chút nào, chúng ta là anh em, dù sao tôi cũng nên chiếu cố một chút".
Xã giao vài câu, sau đó Tôn mập mặc kệ hai người họ.
Phòng trực rất sôi động, Triệu Dương lười tham gia vào sự náo nhiệt đó, chỉ ngồi trên ghế sofa đọc báo.
Những người khác không nói gì, nhưng Đầu Đất - tên đàn em của Tôn mập lên tiếng: "Này, hai người không thấy mọi người đang làm việc à?"
Từ Tam đứng dựa vào tường, ra vẻ không nghe thấy gì.
Triệu Dương trả lời: "Có thấy, thì làm sao?"
Đầu Đất tối sầm mặt lại: "Thì sao? Không biết tới giúp à?"
Triệu Dương ném tờ báo đi: "Chúng tôi bị đuổi rồi mà? Tốt nhất hãy nhường cho người khác cơ hội thể hiện này".
"Đuổi là chuyện buổi chiều, hay bây giờ mấy người không cần tiền lương của bốn tháng nữa hả? Thấy ba người kia không, họ quần quật từ sáng sớm đến giờ đấy!"
Triệu Dương nhìn theo hướng mắt hắn, cũng đúng, ba người kia bận bịu làm hết mấy việc bẩn thỉu, mệt nhọc trong phòng trực.
Đầu Đất khoanh tay, ngông cuồng nói: "Đừng bảo tôi chưa nhắc nhở gì hai anh, muốn cầm lương thì phải thể hiện tốt một chút, thấy chỗ nước bẩn bên kia không, mau đi đổ rồi thay nước đi!"
Là kẻ thân tín của Tôn mập, đương nhiên hắn cũng biết ít nội tình, tiền lương gì đó chỉ là ngụy trang, nếu mấy người này kí tên, thì đừng nói đến chuyện được cầm tiền về, thậm chí còn phải bồi thường, rồi còn bị tống vào tù.
Nhưng bây giờ, vẫn phải cư xử khôn khéo để làm tan biến nỗi oán hận lần trước.
Triệu Dương dựa vào ghế sofa, vẻ mặt bất cần: "Không đi, ông tới đây để trực, không phải tới đây để phục vụ lãnh đạo!"
Từ Tam cũng diễn theo: "Đúng, cũng chỉ là tiền lương của bốn tháng, cùng lắm thì không cần, dọa ai cơ chứ?"
"Mấy người!", Đầu Đất trót đâm lao nên phải theo lao, mặt mũi đỏ bừng lên.
Tôn mập vội giải vây: "Được rồi, chuyện này tùy tâm là được".
Vừa nói, anh ta vừa lén nhìn kẻ thân tín của mình một cái, kế hoạch ấp ủ lâu như vậy, cậu đừng có làm chuyện sai sót.
Đầu Đất hừ một tiếng, ánh mắt nhìn hai người họ giống như nhìn mấy kẻ đần độn.
Làm việc quần quật, cuối cùng mọi người cũng hoàn thành.
Tôn mập triệu tập mọi người, nói: "Lát nữa lãnh đạo từ tổng công ty sẽ về đây, sau này cũng sẽ phụ trách phòng an ninh khu vực Thiên Châu chúng ta, kết nghĩa anh em với chúng ta".
Vừa nói, ánh mắt anh ta đảo hết một vòng: "Tôi muốn khuyên mọi người, đừng có đâm sau lưng tôi! Công ty quản lý tòa nhà có rất nhiều phòng an ninh, tại sao điểm dừng đầu tiên lại ở khu biệt thự Đế Uyển? Đó là nhờ có bản lĩnh và thể diện của Tôn mập tôi!"
Sợ mọi người nghe không hiểu, anh ta nói thẳng: "Nói thẳng với mọi người, sau lần giám sát này, Tôn mập tôi sẽ lên chức! Nên cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tốt nhất mọi người hãy nghĩ cho kĩ!"
Dứt lời, anh ta không biết vô tình hay cố ý, nhìn về phía Triệu Dương, trong lòng rất đắc ý.
Triệu Dương đánh nhau lợi hại thì làm sao? Chẳng phải là bị Tôn mập mình đây đùa giỡn xung quanh, rồi còn bị Tôn mập mình đuổi ra khỏi phòng an ninh sao?
Hết hôm nay, cậu chính là tù nhân, chờ tôi theo đuổi được Mạnh Kiều, xem cậu phát điên thế nào!
Lúc anh ta đang đắc ý thì điện thoại đổ chuông.
Tôn mập vội tìm một chỗ vắng vẻ, sau đó ngọt giọng nói: "Anh họ!"
Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông điềm tĩnh: "Đội trưởng Uông đang tới rồi, biểu hiện tốt vào, đứng khiến tôi mất mặt!"
Tôn mập tự tin đảm bảo: "Vâng, vâng, anh yên tâm, một mẫu ba phân đất ở khu biệt thự Đế Uyển em nắm chắc đến chín trên mười phần trong tay, chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu".
Nửa tiếng sau, một đoàn xe Audi đi vào khu biệt thự.
Tôn mập đưa người xếp hàng bên ngoài phòng an ninh, tư thế quân nhân tiêu chuẩn, đồng phục chỉnh tề.
Triệu Dương đứng ở cuối hàng thứ hai, anh không biết vị lãnh đạo đang đứng trước mặt này.
Nhưng nghe giọng Tôn mập, có vẻ là lãnh đạo cấp cao trong công ty quản lý tòa nhà còn có một số phó phòng an ninh, bình thường rất hiếm khi gặp.
Chỉ nhìn thoáng qua Triệu Dương đã nhận ra người đứng giữa, trên cổ có vết bầm tím, không phải là vệ sĩ đứng đầu bên cạnh cậu Hoa Tư sao?
Tôn mập hàn huyên một hồi, tiến lên chào hỏi: "Hoan nghênh đội trưởng Uông tới khu biệt thự Đế Uyển kiểm tra công việc!"
Đội trưởng Uông khách sáo trả lời mấy câu, sau đó dẫn đoàn lãnh đạo vào phòng.
Đội trưởng Uông rất nóng tính, không thích nói nhảm, vừa ngồi xuống ghế đã đi thẳng vào vấn đề: "Vấn đề mất trộm ở kỳ ba kia, mọi người đều nghe đến rồi. Cấp trên rất hài lòng với cách xử lý việc này, nên hôm nay tôi tới đây để khen thưởng mọi người".
Tôn mập ngạc nhiên, anh ta chưa hề báo cáo kết quả xử lí công việc, sao cấp trên đã biết? Chẵng nhẽ anh họ anh ta đã báo trước?
Sắc mặt người đàn ông hói đầu ngồi trên ghế sofa có vẻ không vui. Chẳng lẽ Tôn mập gạt mình, báo cáo lên cấp trên?
Mọi người ở đây nghi ngờ lẫn nhau, đội trưởng Uông lại lên tiếng: "Tôi bảo này người anh em, cậu không cần khiêm tốn vậy đâu".
Vừa nói, ánh mắt ông ta vừa nhìn phía Tôn mập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT