Rời khỏi phòng an ninh, Từ Tam tò mò hỏi: “Anh Dương, tên khốn Tôn mập đúng là lòng dạ nham hiểm”.

Triệu Dương trêu chọc: “Ngay cả cậu cũng nhìn ra được sao?”

Từ Tam lắc đầu cười ngây ngô: “Đi theo anh Dương thì đương nhiên em phải học cách trưởng thành! Nhưng mà ba tên đó mới là đồ ngốc, thật sự cho rằng miếng bánh từ trên trời rơi xuống, lại còn chủ động dâng lên tận miệng”.

Triệu Dương không tỏ rõ ý kiến, anh muốn kéo ba người kia thành một hội, nhưng ba người đó từ lúc bắt đầu đã không đoàn kết với anh, lúc làm việc thì lười nhác dùng mánh khóe thủ đoạn, bằng mặt không bằng lòng, nhìn thấy lợi ích lại sáng mắt ra.

Loại người đó cho dù nói cho bọn họ biết chân tướng, e rằng bọn họ cũng không tin!

Đang nói thì một nhóm người đuổi đến phía sau, chính là ba tên ngốc Từ Tam mới nhắc đến.

Ba người cúi đầu rất lễ phép.

“Anh Dương, trước đây mấy anh em chúng em không hiểu chuyện, không giúp anh chuyện ở công trường, mong anh đừng trách tội!”

“Đúng vậy, dù sao Tôn mập đồng ý rồi, thật sự rất có lợi, anh đừng quên mấy anh em chúng em đấy!”

“Anh Dương, anh yên tâm, chúng em hiểu quy tắc, chúng em sẽ gửi lại đủ cho anh phần nên gửi, bày tỏ lòng cảm ơn tôn trọng anh”.

Ban đầu Triệu Dương còn muốn âm thầm nhắc nhở, sau khi nhìn thấy bộ dạng này thì sững sờ.

Anh cười gượng nói: “Ba người yên tâm, các người tự mình làm chủ chuyện này là được, tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản tiền đồ của các người, nhưng mà tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút!”

Ba người họ không quan tâm đến lời nhắc nhở của Triệu Dương, mặt mày hớn hở, giả vờ tạm biệt.

Triệu Dương thở dài.

Từ Tam ở bên cạnh an ủi: “Anh Dương, anh đã tận tình tận nghĩa, là bọn họ bị mỡ heo che mắt!”

Triệu Dương cũng không nghĩ nhiều: “Đi thôi, cậu về nghỉ ngơi trước đi, lấy lại tinh thần, tối nay chúng ta có chuyện lớn phải làm!”

Vừa nãy Vương Như Nguyệt gửi tin, bảo rằng Lý Phong sẽ đến đón cô ta lúc tám giờ, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, chắc chắn là đi gặp cậu Hoa Tư kia.

Toàn bộ thắng thua đều phải xem tối nay thế nào!



Biết tin hôm nay Tô Linh tan ca như bình thường, Triệu Dương vội vàng đi siêu thị mua đồ ăn.

Đúng sáu giờ, một bữa ăn thơm ngon được bày biện trên bàn.

Tính toán thời gian, có lẽ cô ấy cũng sắp về rồi?

Vừa nghĩ đến đây, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Triệu Dương xoa tay, vội vàng mở cửa, kết quả lúc mở cửa, anh đột nhiên hơi hối hận.

Nếu thật sự là Tô Linh thì đâu cần phải gõ cửa? Dùng thẳng chìa khóa mở cửa là được mà!

Nhưng cửa mở được một nửa, anh muốn đóng cũng không kịp.

Triệu Dương bất chấp mở cửa, kết quả nhìn thấy người ngoài cửa thì đột nhiên sững sờ.

Thật sự quá bất ngờ khi nhìn thấy người phụ nữ trước mặt.

Chỉ một ánh mắt tựa như áp lực lớn vừa đè xuống, mạnh mẽ đến mức có thể dời núi lấp biển.

Ánh mắt mê hoặc khiến người khác khó thở.

Không cần giới thiệu nhưng Triệu Dương đã đoán được.

Nếu không đoán nhầm, có lẽ đây là dì Mai – người đã cãi nhau nhiều lần trong điện thoại nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.

Đặc biệt là hàng lông mày của đối phương giống Tô Linh đến bảy phần, nhưng Tô Linh lúc thì tự cao, lúc thì lạnh lùng.

Đôi mắt và lông mày của dì Mai rất đặc biệt, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao nhưng không mảnh mai mà đẫy đà, rất nữ tính.

Trong bà ta chẳng giống ba mươi tuổi chút nào.

Nói bà ta ngoài hai mươi, thật sự khiến người khác không dám coi thường.

Phong thái ung dung và khí thế mạnh mẽ được đúc kết qua mấy thế hệ, e rằng người khác rất khó có được

Trong khi Triệu Dương đang quan sát, dì Mai cũng cẩn thận đánh giá anh.

Ban đầu bà ta còn cho rằng người có thể mê hoặc được Tô Linh chắc chắn là loại đàn ông ẻo lả nhỏ nhắn, rất đẹp trai có thể khiến con gái u mê.

Kết quả không ngờ rằng, là một người đàn ông có ngoại hình không mấy xuất sắc, có lẽ trạc tuổi Tô Linh, cùng lắm cũng không nhiều hơn hai tuổi.

Nhưng mang đến cho người khác cảm giác rất chững chạc, ngay khi đối mặt với mình, cậu ta cũng hơi kinh ngạc và nhanh chóng bình tĩnh lại.

Dì mai đã nghĩ xong cách đối phó trước khi đến đây.

Thậm chí bà ta tự tin rằng, chỉ cần gặp mặt là có thể khiến đối phương sợ chết khiếp, từ đó không dám giở thủ đoạn với Tô Linh.

Kết quả nhìn thấy người trước mặt, thủ đoạn ban đầu không thể thực hiện được.

Không phải kiêng dè gì, mà là đối phương quá tầm thường.

Tầm thường đến mức khiến bà ta tìm không ra bất kì sơ hở nào.

Nhưng nghĩ lại vẫn không thấy thực tế.

Bà ta hiểu rõ tính tình của Tô Linh thế nào.

Cô chủ nhà giàu kiêu ngạo, hống hách, cao ngạo xa cách, xem thường toàn bộ đàn ông trên đời, số đàn ông có thể lọt vào mắt Tô Linh thật sự rất ít.

Một người bình thường sao có thể bước vào cuộc sống của Tô Linh?

Cho dù hai người chỉ đang diễn kịch, thì người đàn ông này chắc chắn cũng không phải đơn giản.

Huống hồ, nếu không có bản lĩnh, sao có thể cướp người từ tay Ngụy Đông Minh?

Lại có thể khiến người nhà họ Ngụy vác bộ mặt chán nản đến vậy?

Mặc dù bà ta không chứng kiến chuyện hôm đó, nhưng sau đó đã nghe ông ba kể lại.

Đánh bảo vệ nhà họ Ngụy và Ngụy Đông Minh, thậm chí tát vào mặt bà Ngụy.

Có thể nói, hầu như giẫm đạp lên toàn bộ thể diện nhà họ Ngụy.

Nếu dựa vào thủ đoạn trước đây nhà họ Ngụy, chắc chắn sẽ báo thù rất tàn nhẫn.

Kết quả không ngờ rằng, mặc dù người bị đưa đến cục cảnh sát thành phố, chưa đến hai mươi bốn giờ đã được thả ra.

Sau đó, mặc dù nhà họ Ngụy bất mãn, nhưng không có suy nghĩ tiếp tục truy cứu.

Rõ ràng, do một số áp lực nên chuyện này không thể giải quyết bên ngoài, nếu nhà họ Ngụy muốn lấy lại thể diện thì chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Bà ta hiểu rõ năng lực nhà họ Ngụy, nói một cách đơn giản là doanh nghiệp gia tộc có tiếng ở địa phương.

Nói một cách khó nghe là làm ăn bất chính, kẻ đằng sau cũng rất vững chắc, bà ta chưa từng gặp người khiến nhà họ Ngụy chịu tổn hại.

Nhưng dù vậy, bà ta vẫn không có thiện cảm với người đàn ông này.

Không phải có thành kiến với người này, ngược lại, bà ta vẫn rất thích tính cách của Triệu Dương.

Ngày đó có thể mạnh mẽ chịu đựng bảo vệ Tô Linh, bất kể nói thế nào cũng là một người chồng đầy trách nhiệm, đủ chững chạc và bản lĩnh.

Nhưng đáng tiếc, dưới tình hình hiện giờ của nhà họ Tô, không thể chấp nhận người đàn ông như Triệu Dương.

Bà ta đã điều tra hoàn cảnh gia đình của Triệu Dương.

Bố qua đời, mẹ nghỉ hưu ở doanh nghiệp nhà nước, lương hưu một ngàn tệ.

Anh cả có trình độ văn hóa cấp ba, là một công nhân lành nghề trong một nhà máy.

Tính cách chị dâu đanh đá, làm nhân viên văn phòng của một cơ quan ở Giang Bắc.

Gia đình có một căn nhà cũ, tiền thuê mỗi tháng là mười ngàn tệ.

Về con người Triệu Dương thì rất thẳng thắn, từng nhập ngũ nên tính cách vững vàng, người Thiên Châu, hoàn cảnh gia đình thế này, những người phụ nữ bình thường đã thấy tốt lắm rồi.

Nhưng trong mắt bà ta thì vĩnh viễn không đủ.

Cũng không phải chê nghèo thích giàu, mà với tư cách người nắm quyền của nhà họ Tô bây giờ, bà ta càng phải suy nghĩ nhiều hơn.

Không môn đăng hộ đối, một khi thân phận con rể của Triệu Dương bị lộ, sẽ ảnh hưởng thế nào đến toàn bộ nhà họ Tô, bà ta không thể không suy nghĩ, thậm chí cần phải nghĩ nhiều hơn!

Thích thì thích nhưng ghét cũng là sự thật.

Dù sao, bà ta không thể chấp nhận một người đàn ông quê mùa như vậy.

Hôm nay, cho dù cậu ta nói gì thì cũng vô dụng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play