Triệu Dương không hề bất ngờ, nghĩ cũng phải, trông Tôn mập lạc quan yêu đời dáng người đầy đặn đó, thế nhưng người như anh ta lại thù dai nhất, vừa rồi chỉ là bị ép cho qua.

Hôm nay mất mặt như thế, chắc chắn anh ta sẽ không để yên, chỉ là không biết anh ta còn giở trò gì nữa đây.

Quả nhiên vừa vào phòng đã nghe thấy có người kỳ quái nói: “Từ Tam, được lắm, tìm được chỗ dựa nhanh vậy à?”

Trong đội bảo vệ có rất nhiều kẻ khó đối phó, tuy vừa rồi đã chịu thiệt trong tay Triệu Dương, nhưng nếu nói khiến bọn họ chịu khuất phục chỉ sau một lần bị đánh thì là chuyện không thể.

Người nói chính là tên đàn em của Tôn mập, trong tay hắn cầm một con dao găm sáng loáng, thuộc hạng người dám giết bất kỳ ai.

Triệu Dương mặc kệ hắn, quay đầu chào hỏi Tôn mập: “Đội trưởng Tôn”.

Tôn mập gật đầu, tỏ ý hài lòng với Triệu Dương, anh ta bảo mấy tên đàn em chuẩn bị mấy con dao găm là vì muốn giữ quyền uy của mình trong đội bảo vệ.

Chỉ cần không bị mất mặt là được, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì anh ta cũng không muốn quyết một phen sống chết với Triệu Dương.

Tên đàn em đó hừ một tiếng, hắn còn tưởng Triệu Dương sợ trước khí thế của hắn, nụ cười trên mặt lại càng kiêu ngạo.

Chào hỏi vài câu, Tôn mập lấy một bản hợp đồng chính thức từ trong ngăn kéo ra đưa cho anh.

Triệu Dương nhìn rồi nói: “Bản của Từ Tam đâu, làm luôn đi”.

Sắc mặt Tôn mập hơi u ám, đưa bản hợp đồng của nhân viên chính thức cho Từ Tam cũng được thôi, chuyện đó cũng chỉ là chuyện cỏn con với anh ta.

Nhưng mấu chốt là người nói ra câu đó lại là Triệu Dương, nếu nghe theo lời cậu ta, vậy chức đội trưởng đội bảo vệ này là của mình hay cậu ta?

Tên đàn em nhảy ra hét lớn nói: “Mẹ kiếp, đội trưởng Tôn đưa bản hợp đồng chính thức cho mày trước đã là ban ơn cho mày rồi, Từ Tam mới tới được hai ngày, sao có thể nhanh vậy được?”

Hắn vừa dứt lời, văn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng kêu rên.

Người ra tay là Triệu Dương, anh đá vào phần bụng dưới của tên đàn em vừa lên tiếng.

Tuy đá nhẹ, nhưng cũng đúng lúc, đối phương đang hít thở, bị Triệu Dương đá đến xì cả hơi.

Hắn bịt mồm ho khan một trận, mặt đỏ bừng.

Kéo ghế, di chuyển bàn, một loạt những tiếng động ồn ào trong phòng làm việc, bầu không khí vốn đang lặng thinh bỗng như được ai đó châm dây phát nổ, có thể nổ bất cứ lúc nào!

Triệu Dương như thể không nghe thấy, anh vẫn nở nụ cười, nhìn chằm chằm tên đàn em hỏi: “Tôi đang nói chuyện với đội trưởng Tôn, chuyện này có liên quan tới anh à?”

“Triệu Dương, mẹ kiếp mày đừng có điên!”, tên đàn em bị đáp trả một trận mặt đỏ bừng, những người khác đều lăm le cầm dao găm.

“Anh không phục sao?”, Triệu Dương vẫn cười.

Trước kia anh không muốn gây rắc rối nên anh luôn khiêm nhường, giờ nếu anh đã muốn thăng chức thì phải tỏ chút thái độ.

Vừa dứt lời, anh quét quanh phòng làm việc một vòng.

Kẻ tốt người xấu trong văn phòng làm việc rộng lớn này đều rất rõ, bốn năm tên đi theo sau Tôn mập, một nhóm người còn lại hiển nhiên là trung lập, xem ra bỏ ra một trăm nghìn tệ cũng có ích.

Ít ra từ hôm nay trở đi phòng bảo vệ không bền chắc như thép nữa.

Tên đàn em giật mình, giờ hắn mới nhớ ra người trước mặt hắn là người nham hiểm, một người đánh bại hết nửa phòng bảo vệ thì đã đành, lại còn không nể mặt cả anh Năm.

Quan trọng nhất là có thể khiến anh Năm chán nản rời đi, chẳng lẽ anh ta không có lai lịch gì sao?

Hắn chột dạ, chân mềm nhũn, vô thức lùi lại về sau vài bước.

Tôn mập thấy có gì đó không đúng lắm, anh ta ra hiệu cho mấy tên đàn em, vội vàng nói: “Được rồi, mọi người đều là đồng nghiệp, có gì từ từ nói”.

Mấy tên đàn em liếc mắt nhìn nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác đó rất lạ, giống như thứ mà họ đối mặt không phải là người mà là một con dã thú.

Tuy anh Năm cầm con dao găm và nói chắc chắn sẽ để lại vết sẹo trên người Triệu Dương.

Nhưng chắc cũng phải có mấy tên đen đủi phải trả giá đắt, bảo bọn họ đánh đấu lẫn nhau còn được chứ chẳng ai muốn thử vận may với Triệu Dương.

Triệu Dương đã giữ thể diện cho Tôn mập đủ rồi, anh vội vàng gật đầu: “Phải, đội trưởng Tôn nói phải, tôi thô lỗ rồi, các anh đừng để bụng”.

“Tên nhóc Từ Tam này biểu hiện cũng tốt, thật ra tôi cũng rất thích cậu ta, dù cậu em Triệu Dương không nói thì tôi cũng định đưa hợp đồng chính thức cho cậu ta!”, Tôn mập tìm một lối thoát chomình.

Nói xong, anh ta lại cười híp mắt nói thêm: “Mọi người tới phòng bảo vệ đều trải qua chuyện như vậy cả, bản lĩnh của chú em quá rõ rồi, sẽ chẳng ai nói gì”.

“Nhưng… Tiểu Từ là một người mới, tôi cũng khó mà phá lệ cho cậu ta!”

Triệu Dương không tiếp lời, chờ Tôn mập nói tiếp.

“Như này đi, tôi giao cho cậu ta chút việc vặt, nếu cậu ta có thể hoàn thành thì tôi sẽ phê duyệt báo cáo chuyển sang nhân viên chính thức cho hai người luôn”, Tôn mập cười híp mắt, lòng bàn tay cầm cốc trà cũng trở nên trắng bệch.

Đây là giới hạn lớn nhất của anh ta rồi, nếu Triệu Dương vẫn không đồng ý thì chỉ có thể mất cả chì lẫn chài.

Văn phòng làm việc ồn ào lại trở nên yên tĩnh, dường như tiếng hô hấp cũng trở nên nặng nề đến lạ thường!

Từ Tam bước lên trên nửa bước, âm thầm tóm chặt lấy chiếc ghế gỗ trong tay, nếu Triệu Dương ra tay thật thì cậu ta sẽ là người xông lên đầu tiên.

Triệu Dương biết việc vặt mà Tôn mập nói tuyệt đối không phải chuyện nhàn hạ gì, nhưng lúc này anh chẳng thể làm gì, dù gì anh cũng là người có gia đình có vợ, không thể động một tí là đánh nhau, như vậy chỉ khiến Tô Linh coi thường anh.

Với lại dùng võ chỉ có thể trấn áp người, dùng tài đức mới có thể khiến người ta khuất phục, Triệu Dương không muốn trở thành Tôn mập thứ hai, một phòng bảo vệ cỏn con đương nhiên không phải mục tiêu cuối cùng của anh.

Dự tính vươn lên hồi ban đầu vẫn còn đó, nhưng có rất nhiều cách và giờ chính là một cơ hội dâng tận cửa!

Nghĩ tới điều này Triệu Dương nhìn về phía sau anh một cái, rồi gật đầu nói: “Đội trưởng Tôn yên tâm, có chuyện vặt gì anh cứ việc giao phó”.

Tôn mập thở phào một hơi, bắt đầu bàn giao một mạch, chưa đợi nghe hết thì Triệu Dương đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khu biệt thự Đế Uyển thuộc khu nhà đất rộng lớn, không tính các chung cư cao tầng và quảng trường thương mại, chỉ riêng khu biệt thự cao cấp đã có năm kỳ rồi.

Hiện giờ số căn nhà ở chỉ có kỳ một và kỳ hai, những căn khác đang trong quá trình khởi công xây dựng.

Nơi xảy ra vấn đề là ở khu biệt thự kỳ ba, cứ đến nửa đêm lại rơi đồ, phòng bảo vệ cử người tới điều tra hai lần nhưng đều không có kết quả gì, do đó lãnh đạo cấp cao của công ty rất bất bình.

Chuyện vặt lần này Triệu Dương nhận chính là tuần tra canh phòng, đồng thời bắt lấy tên trộm ăn cắp vật liệu xây dựng.

Tôn mập giao xong việc, giả bộ hỏi: “Sao, Tiểu Triệu, có vấn đề gì không?”

Triệu Dương đoán chuyện vặt này e là không đơn giản như Tôn mập nói, nhưng anh lại nói: “Không sao, nhưng công trường lớn như vậy, hai người bọn tôi sao đủ?”

“Dễ thôi”, Tôn mập nói xong liền gọi thêm vài người nữa.

Tuy anh là đội trưởng đội bảo vệ kỳ một, nhưng dưới trướng anh ta luôn có vài kẻ không ưa anh ta, nên anh ta nhân cơ hội mỉa mai Triệu Dương lần này để tống cổ hết cả đám.

Tôn mập lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, chuyện này là do cấp trên giao cho, thời hạn là một tuần, nếu không làm tốt tôi cũng chẳng thể nói giúp các người đâu”.

Triệu Dương biết ngay Tôn mập sẽ không bỏ qua cơ hội gây khó dễ cho anh vậy đâu, cứ chờ đó.

Anh cũng không nói nhiều, thẳng thắn nói: “Đội trưởng Tôn yên tâm, nếu không hoàn thành, chúng tôi sẽ vứt áo ra đi”.

Mắt Tôn mập sáng ngời, không ngờ Triệu Dương lại dễ nghe theo sự chi phối như vậy, thế là anh ta đắc ý vênh váo nói: “Tôi biết chú em sẽ không khiến tôi khó xử, nếu hoàn thành nhiệm vụ, cả phòng bảo vệ chúng ta sẽ ăn mừng cho sự thành công của mọi người!”

“Khỏi cần ăn mừng, đến khi đó mỗi người cứ gửi nửa số lương làm tiền thưởng là được”, Triệu Dương trả lời.

“Được!”, Tôn mập đồng ý vội.

Muốn lấy tiền thưởng?

Đâu có đơn giản thế được!

Chuyện vặt này chưa không những có nội tình khác, mà dù có hoàn thành xong thì Triệu Dương cũng chẳng thể ở lại phòng bảo vệ, chứ đừng nói đến tiền thưởng.

Nếu không hoàn thành thì càng đơn giản, anh ta vừa loại bỏ được cái đinh trong mắt là Triệu Dương, tiện thể lại tống cổ được đống vật cản.

Có ra sao thì cũng là một mũi tên trúng hai đích, cứ yên tâm đợi kiếm khoản tiền lớn!



Triệu Dương rời khỏi phòng bảo vệ trước, vừa rồi Tôn mập phân công cho ba người tới đây, tính cả Từ Tam thì tổng cộng có bốn người đi theo anh.

Buổi sáng vẫn cô độc một mình, chớp mắt đã có cả đội ngũ riêng của mình.

Triệu Dương không nói gì, nhưng thật ra trong lòng anh vẫn có chút cảm giác thành tựu, tuy thân phận và địa vị của anh vẫn là một bảo vệ nhỏ, nhưng cũng được coi là có chút tên tuổi.

Kết quả cảm giác thành tựu chưa được bao lâu thì lại có người tạt cho một gáo nước lạnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play