Khi Triệu Dương chạy đến, căn nhà đã bị dán giấy niêm phong.

Dì Mai đã rời đi từ lâu, chỉ có A Quân ở đó với gương mặt lạnh lùng.

Anh không để ý đến sắc mặt khó coi đó của A Quân mà bước lên phía trước nhìn phần chữ của giấy niêm phong, công ty thế chấp XX.

Không khó để đoán được, căn biệt thự này đã bị thế chấp rồi.

Trước đây vẫn luôn cho rằng, sở dĩ dì Mai đuổi hai người ra khỏi biệt thự, chẳng qua là vì lý do ép họ mỗi người một ngả.

Bây giờ xem ra, chẳng lẽ nguồn vốn eo hẹp của Tô Thị thật sự xảy ra chuyện rồi?

Nhưng rốt cuộc nhà họ Tô đã gặp phải chuyện gì, mà bây giờ ngay cả nhà của Tô Linh ở cũng phải thế chấp theo chứ?

Căn biệt thự này của Tô Linh ở Đế Uyển cũng không được coi là đặc biệt, nhưng chắc chắc không tệ.

Trên dưới ba tầng, chỉ riêng diện tích xây dựng đã vượt hơn năm trăm mét vuông, đây vẫn chưa tính tầng hầm và vườn hoa được tặng.

Tính cả thiết bị lắp đặt và đồ dùng trong nhà, tuân theo trị số ước lượng trên dưới tám triệu chắc không thành vấn đề.

Kết quả không ngờ rằng, bây giờ lại bị thế chấp.

Không để ý sắc mặt khó coi của A Quân, anh bước lên một bước hỏi: “Có phải công ty xảy ra chuyện không?”

“Cậu quản hơi nhiều rồi đó? Đừng cho rằng bà chủ lên tiếng thì tôi không dám động vào cậu!”

“Ông đánh lại tôi sao?”

A Quân siết chặt nắm đấm và hừ một tiếng: “Chuyện của nhà họ Tô, cậu không có tư cách để hỏi!”

Nói xong, ông ta không quay đầu mà bước lên xe rời khỏi đó.

Từ Tam giậm chân ở phía sau: “Mẹ kiếp, bày cái mặt thối tha đó cho ai coi vậy?”

“Bỏ đi”.

Triệu Dương lại hỏi: “Sao cậu lại đến đây? Không phải nói hôm nay trong nhà có việc sao?”

Từ Tam cố ý che giấu: “Không sao, anh Dương, em đến giúp anh chuyển đồ”.

“Có phải trong nhà lại thúc giục cậu tìm việc không?”

Từ Tam gật đầu, tạm thời đình chỉ công việc mấy ngày nay mà người nhà đã hối cậu ta đổi việc.

Một phần là vì trong nhà cần tiền nên thúc giục gấp.

Một phần khác, cũng cảm thấy làm bảo vệ là nghề có tuổi đời ngắn, đừng thấy tiền lương trước mắt cao, nhưng chung quy vẫn không phải công việc đàng hoàng.

“Cậu nghĩ thế nào?”

Triệu Dương cũng rất hợp với cậu ta, ở chung thời gian lâu như thế anh vẫn luôn coi cậu ta là anh em.

Nếu không có khó khăn thì thật sự không nỡ chia cách.

Nhưng trên đời không có tiệc rượu nào không tàn, tình hình lúc này khó khăn, Khương Anh vẫn còn ở bệnh viện, rõ ràng mấy ngày này không thích hợp để xử lý Tôn Vệ Đông.

Ngay cả bản thân anh cũng không biết nên làm như thế nào, chẳng lẽ để Từ Tam cũng bị liên lụy theo anh sao?

Còn về Tiểu Ngũ, Triệu Dương không hề lo lắng.

Cậu nhóc đó có kỹ thuật máy tính nổi trội, nhiệm vụ của Cửu Xử lại vô cùng cấp bách, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi thì có được thân phận làm việc bên ngoài không phải vấn đề khó.

Đến lúc đó cho dù giữ nguyên chức vụ ở Cửu Xử hay ra ngoài tìm công việc phù hợp, với cậu ta mà nói cũng không phải chuyện khó.

Nhưng Từ Tam phải làm sao?

Triệu Dương cũng mới biết gần đây, Từ Tam nhìn thì cà lơ phất phơ, thật ra hoàn cảnh gia đình chẳng hề dư dả.

Sức khỏe của mẹ không tốt, trong nhà còn có em gái đang học đại học, cả gia đình lớn nhỏ đều chờ dùng tiền, cũng không thể kéo dài như vậy mãi.

Từ Tam không hề chần chừ: “Anh Dương, đừng nghĩ chuyện khác nữa, không làm được việc bảo vệ cũng không sao, em muốn theo anh lăn lộn”.

Triệu Dương đưa cho cậu ta một điếu thuốc: “Theo tôi lăn lộn thì có triển vọng gì chứ? Người nhà họ Tô đối xử với tôi thế nào cậu cũng thấy rồi đó”.

Từ Tam gãi đầu: “Anh Dương, con người em không có trình độ văn hóa gì, cũng không nói ra được nhiều đạo lý như thế, em chỉ thấy anh không phải người bình thường, sớm muộn cũng có lúc vượt trội hơn người, bây giờ không ôm chân anh thì sau này đâu còn kịp chứ?”

Triệu Dương vỗ vai cậu ta: “Thằng nhóc này! Thế này đi, tôi sẽ nói với chị Như Nguyệt, cậu cứ tới chỗ chị ấy làm việc trước đi”.

Từ Tam vội lắc đầu: “Anh Dương, em không được đâu, anh cũng biết tính em mà, đến đó chắc chắn sẽ gây họa cho chị Như Nguyệt, hơn nữa em cũng không giải quyết được cái tên Mã Cương kia”.

“Bên phía Mã Cương cậu không cần lo, hôm nay tôi tìm anh ta nói chuyện, nếu không có vấn đề gì thì có lẽ sau này anh ta sẽ không kiếm chuyện với cậu nữa, bây giờ tôi chỉ lo một chuyện”.

“Chuyện gì vậy?”

“Bên phía chị Như Nguyệt đều là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cậu qua đó đừng trêu hoa ghẹo nguyệt là được”.

“Anh Dương, em là loại người đó à?”

Tâm trạng Triệu Dương khá tốt nên đùa một chút: “Cậu không phải sao?”

Đang lúc nói chuyện, một đám người lảo đảo đi đến gần.

Người đi phía trước chính là Tôn mập, anh ta đứng từ xa đã bắt đầu trêu chọc: “Ôi, sao thế, cậu Triệu, bị cô Tô đuổi ra khỏi cửa rồi à?”

Từ Tam bước lên một bước: “Tên họ Tôn, mẹ kiếp, anh giữ mồm miệng sạch sẽ chút đi”.

Tôn mập có mấy phần kiêng nể Triệu Dương nhưng với cậu ta thì không có những lo lắng này: “Từ Tam, bây giờ cậu đã bị tôi đuổi rồi, còn gì để hung hăng càn quấy chứ?”

“Anh nói đuổi là đuổi à?”

“Đuổi một nhân viên nhỏ như cậu, ngay cả báo cáo tôi cũng không cần làm, không chỉ cậu, còn có tên Ngũ Cường kia nữa, hai người cùng nhau cút hết cho tôi!”

Từ Tam xắn tay áo muốn ra tay, kết quả bị Triệu Dương ngăn lại.

“Anh Dương, anh buông em ra, hôm nay em nhất định phải dạy dỗ hắn một trận!”

Tôn mập không lo sợ: “Thằng nhãi ranh, ở địa bàn của tôi còn dám hung hăng như vậy, cậu thử động vào tôi xem?”

Anh ta liếc nhìn Triệu Dương với mặt đầy vẻ đắc ý nói: “Còn cậu nữa, đừng giả làm người tốt với tôi, thông báo của bộ phận nhân sự sẽ đến nhanh thôi, cậu cứ đợi đi!”

Nói xong, Tôn mập dẫn người nghênh ngang rời đi.

Từ Tam phẫn nộ mắng chửi: “Mẹ nó, kẻ hèn hạ bỉ ổi!”

“Nhịn chút đi, sớm muộn gì cũng tính sổ với anh ta!”

Triệu Dương an ủi mấy câu rồi bảo cậu ta lái xe đợi bên ngoài.

Chần chừ một lát, anh xoay người đi về phía nhà Mạnh Kiều.

Chuông cửa vừa vang lên, cửa nhà liền được mở ra.

Mạnh Kiểu mặc đồ ở nhà, lười nhác dựa ở cửa: “Sao anh lại đến?”

Triệu Dương hơi sững sờ, mấy ngày không gặp, gò má cô ta đã gầy đi không ít, sắc mặt cũng không còn hồng hào như trước đây, môi hơi tái khiến người ta đau lòng.

“Cơ thể không khỏe à?”

Mạnh Kiều không trả lời lại, mà hỏi ngược lại: “Anh đang quan tâm tôi sao?”

“Chúng ta không phải bạn bè ư, tôi quan tâm chị thì sao?”

Cô ta châm chọc: “Không có gì, anh đã trốn tôi mấy ngày rồi, đột nhiên quan tâm nên tôi không quen lắm”.

Lần trước ở trước cửa, Triệu Dương đã vì cô ta mà đánh Tôn mập một trận.

Mạnh Kiều luôn muốn tìm cơ hội ăn bữa cơm với anh, một phần là để cảm ơn, một phần cũng là muốn gặp anh.

Kết quả tên này thì hay rồi, một mực từ chối, hẹn mấy lần cũng không hẹn được.

Triệu Dương hơi lúng túng: “Gần đây hơi bận, không phải cố ý tránh né chị đâu”.

“Không có thời gian à? Tôi nghe Tôn mập nói, cậu bị đình chỉ mấy ngày liền, còn gì để bận chứ?”

Triệu Dương ngượng ngùng vì bị người khác vạch trần lời nói dối.

Mạnh Kiều hơi áy náy hỏi: “Có phải vì chuyện lần trước nên anh ta cố ý kiếm chuyện với anh đúng không?”

“Hai người bọn tôi đã có mâu thuẫn từ lâu, không liên quan đến chị”.

Mạnh Kiều nhếch khóe miệng: “Vậy anh dự định thế nào?”

“Tạm thời không có dự định gì, đi đến đâu tính đến đó vậy”.

“Hay là tôi giới thiệu một công việc cho anh?”

Nói xong, bản thân Mạnh Kiều cũng lắc đầu.

Với năng lực của Tô Linh, những chuyện như tìm việc cho Triệu Dương làm sao đến lượt cô ta chứ?

Triệu Dương không muốn tiếp tục chủ đề này: “Hôm nay đến để chào tạm biệt chị”.

“Sao vậy, đã tìm được việc mới rồi à?”

“Tôi phải chuyển đi rồi”.

Mạnh Kiều sửng sốt, giống như bị một cái búa gõ mạnh vào lồng ngực, mãi lâu sau vẫn chưa tiếp lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play