Đợi hai người phụ nữ đi vào phòng bếp anh cả mới giải thích: “Tiểu Dương à, chị dâu thẳng thắn vậy đó, em đừng để bụng”.
Triệu Dương thẹn thùng: “Anh cả, anh nói đi đâu thế?”
Thật ra bản thân anh cũng cảm thấy hơi xấu hổ về chuyện này.
Từ nhỏ mẹ đã rất yêu thương chiều chuộng anh, trong nhà có đồ gì ngon, cái gì hay hầu như đều dồn hết cho anh, anh cả cũng không tranh giành với anh.
Khi hai anh em lớn lên cũng thế, lúc đó gia đình khốn khó, vì giúp anh hoàn thành tốt việc học, mẹ đã bảo anh cả nghỉ học đi làm sớm, anh cả cũng đồng ý luôn.
Vì không có học lực nên rất khó tìm được công việc tốt, mà tính cách của mẹ lại không chịu nhờ ai cho nên những năm qua anh cả sống rất khổ cực.
Trong ấn tượng của Triệu Dương lần duy nhất mà mẹ cầu xin người khác hình như là vì chuyện anh đi lính.
Suất nhập ngũ của anh bị một người họ hàng trong nhà lãnh đạo chiếm mất khiến mẹ anh mất ngủ cả đêm.
Khi đó trong nhà có một tủ rượu, trong đó đều là các món đồ quý báu mà khi còn sống bố cất kỹ, bình thường hai anh em cũng chẳng dám động tới.
Hôm đó là lần đầu tiên mẹ lấy hai chai rượu ra, kết quả ngày hôm sau chuyện anh nhập ngũ đã được giải quyết.
Tuy sau sự việc mẹ không giải thích gì, nhưng hai anh em đều hiểu rằng lần đó mẹ đã lên tiếng nhờ vả người ta.
Đúng là nợ mẹ, nhưng nếu nói là nợ thì Triệu Dương cảm thấy anh nợ anh cả nhiều hơn.
Bởi anh cả chưa từng vì những chuyện này mà oán hận anh, có thể nói rằng ngoài mẹ anh ra, anh cả chính là người mà anh kính trọng nhất.
Do đó dù chị dâu có như nào thì Triệu Dương cũng không để bụng.
Huống hồ gì anh cũng biết rõ con người chị dâu không xấu, chỉ là nhanh mồm nhanh miệng chút.
Nếu không có gì nghiêm trọng, một khi bị ai bắt nạt tuyệt đối sẽ giúp chú em ngay.
Chị ấy lại thích tính toán chi ly mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng không hề có ác ý.
Những năm qua Triệu Dương luôn thấy tiếc vì không có năng lực, cũng không có bản lĩnh để bù đắp được cho anh cả và chị dâu.
Tâm trạng của anh cả khá tốt, anh ta vỗ vai anh: “Nào, khó khăn lắm hôm nay mới về, uống cùng anh một ly!”
Triệu Dương nhận lời: “Vâng ạ!”
Đồ ăn nhanh chóng được dọn ra, hai anh em ăn uống vui vẻ.
Lúc ăn, đột nhiên chị dâu lên tiếng: “Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện”.
Bà Triệu bình thản nói: “Con nói đi”.
Anh cả khẽ ho một tiếng.
Chị dâu vờ như không nghe thấy, nói tiếp: “Mấy tháng nữa là Tiểu Mãn thi lên cấp hai rồi”.
Thấy chị dâu nhắc tới Tiểu Mãn, Triệu Dương cũng phấn chấn hẳn lên.
Thằng cháu này giống hệt anh hồi nhỏ, nghịch ngợm, lười học, cả ngày chỉ thích gây sự, bị ghi trong sổ ở trường.
Tuy nhiên có mỗi anh cả và chị dâu quản cậu bé nghiêm thôi, cho nên mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
Mỗi lần nhà trường mời phụ huynh rồi bị phê bình, nếu khi đó anh ở nhà, Tiểu Mãn chắc chắn sẽ tìm anh xử lý.
Lần trước lúc Tô Linh tới, Triệu Dương còn muốn giới thiệu cho cô, ai ngờ chẳng biết cậu bé chạy đi đâu, không gặp được.
Bà Triệu cau mày: “Chẳng lẽ nó không thi đỗ cấp hai sao?”
Cứ nhắc tới con trai là chị dâu lại đau đầu, nếu không chị ấy cũng chẳng phải mở miệng: “Mẹ, mẹ cũng biết từ nhỏ Tiểu Mãn đã thích thể thao, bây giờ trường học có suất cử học sinh học thể thao đi học, đây là cơ hội hiếm có!”
“Cử đi học?”
“Vâng, có suất đó là có thể học Trường Trung Học Cơ Sở Bốn Tám! Trong quận Giang Bắc chúng ta có mỗi trường trọng điểm này là có thể đỗ, nếu bảo Tiểu Mãn đi thi thì có cố hết sức cũng không thi đỗ!”
“Vậy cứ nộp đơn luôn là được mà? Tiểu Mãn không đủ điều kiện sao?”
Triệu Dương cũng thấy lạ, thành tích môn thể dục của Tiểu Mãn rất tốt, nhất là bóng bàn, cậu bé còn giành được vị trí quán quân của đội thiếu niên trong cuộc thi do quận Giang Bắc tổ chức.
Nếu có suất này thật, vậy chắc chắn cậu bé đạt yêu cầu chứ.
Chị dâu khó xử: “Ôi, bây giờ phụ huynh họ đều chạy vạy nhờ vả các mối quan hệ để giành lấy suất này đó”.
Bà Triệu bỏ đũa xuống: “Con nói thẳng luôn đi”.
Chị dâu mặc kệ ánh mắt của anh cả, nói luôn: “Mẹ, nếu xin được thì con đã không nhờ mẹ rồi! Suất này có hạn, vốn dĩ với điều kiện của Tiểu Mãn nhà chúng ta chắc chắn có thể được chọn, nhưng lại bị mấy vị phụ huynh nhờ vả các mối quan hệ kia chiếm mất rồi…”
Bà Triệu không nói gì, bà đợi chị ấy nói hết.
Chị dâu nói tiếp: “Mẹ, con nghe chồng con nói mẹ quen bạn bè ở phòng giáo dục quận Giang Bắc, mẹ có thể…”
“Khỏi phải nói nữa, mẹ sẽ không nhờ hộ đâu”.
Chị dâu sững sờ: “Tại sao chứ?”
“Vậy theo như mẹ nói, những đứa trẻ không thi đỗ Trường Trung Học Cơ Sở Bốn Tám thì khỏi cần học sao?”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, Tiểu Mãn có thể thi đỗ Trường Trung Học Cơ Sở Bốn Tám là bản lĩnh của nó! Nếu từ nhỏ đã khiến nó học được thói ngồi mát ăn bát vàng thì liệu tương lai có ra gì không?”
Rất ít khi chị dâu cãi lại ý mẹ, lần này hiếm khi mở miệng: “Mẹ, mẹ nói đúng, nhưng chúng ta cũng đâu thể để nó thua ngay từ vạch xuất phát!”
Bà Triệu không tán thành: “Không đỗ Trường Trung Học Cơ Sở Bốn Tám là thua ngay từ vạch xuất phát sao? Mẹ không nghĩ như vậy! Tiểu Dương cũng đâu có học trường trọng điểm, nhưng nó vẫn làm quân nhân, vẫn bảo vệ nước nhà, đâu có thua ngay từ vạch xuất phát?”
Chị dâu ngoảnh đầu lại: “Con mặc kệ, dù sao con cũng không muốn tương lai của Tiểu Mãn giống như bố nó!”
Giọng nói của bà Triệu dần trở nên lạnh lùng: “Bố nó? Con nói mẹ nghe xem bố nó làm sao?”
Anh cả đang định xen vào thì lại chậm nửa bước.
Chỉ nghe chị dâu tủi thân nói: “Bố nó chịu thiệt thòi vì không có bằng cấp, trước kia do chưa tốt nghiệp cấp ba nên lãnh đạo coi thường anh ấy! Lần này anh ấy làm việc ở công xưởng, rõ ràng anh ấy đạt yêu cầu, hơn nữa còn giỏi hơn những người khác, nhưng lại bị sa thải!”
Sắc mặt anh cả không vui: “Em nhắc tới chuyện này làm gì? Ăn xong thì mau ra ngoài đi!”
Bà Triệu cắt lời: “Con để nó ngồi xuống, muốn nói gì cứ nói thẳng ra!”
Khóe mắt chị dâu đỏ hoe: “Con chỉ cảm thấy mẹ thiên vị, chuyện của Tiểu Dương chưa cần lên tiếng mẹ đã lập tức đi giải quyết, còn bọn con có nhờ mẹ cũng không nhờ nổi!”
Bà Triệu nghe thấy thế bỗng đập mạnh vào bàn.
Triệu Dương sững sờ, rất ít khi thấy mẹ tức giận như thế nên anh vội vàng bước tới khuyên một câu: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, chị dâu không có ý đó đâu”.
Anh cả cũng đứng bên trợn tròn mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn, bệnh của mẹ vừa mới khỏi, còn không mau xin lỗi mẹ?”
Bây giờ chị dâu mới chợt nhận ra bản thân đã nói quá, vội vàng nhận sai: “Mẹ, con xin lỗi, con…”
Bà Triệu thở phào một hơi: “Tiểu Dương còn nhỏ, thằng cả nhường nó là phải rồi, chẳng ai trách nổi! Còn về chuyện nó không làm nổi công nhân viên chức là do nguyên nhân từ nó, đừng mượn cớ nhiều thế! Hơn nữa, mẹ chẳng cảm thấy làm công nhân có gì mất mặt cả!”
Chị dâu trong lòng uất ức không nói ra được, lại không thể phản bác nên đành im lặng.
Triệu Dương ở thế khó xử nên cũng không tiện nói.
Anh cả khuyên tiếp: “Mẹ, mẹ đừng giận nữa, không tốt cho sức khỏe đâu”.
Bà Triệu gật đầu rồi ra hiệu nói: “Vừa hay hai đứa đều ở đây mẹ nói luôn, chút nữa thằng cả dọn cho mẹ một phòng để mẹ dọn tới ở”.
Chị dâu há hốc mồm, mẹ luôn sống ở bên chỗ Tiểu Dương, sao đột nhiên lại muốn dọn tới chỗ bọn con?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT