Triệu Dương nhìn thấu Tô Linh đang khó xử: “Cô thích ở đây à?"
Tô Linh hít một hơi thật sâu: “Thích thì sao chứ? Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi, lát nữa tôi sẽ trả lại nhà cho anh ta”.
Triệu Dương bình tĩnh nói: "Nếu cô thật sự muốn ở đây thì cũng được thôi, tiền thuê nhà tôi sẽ trả”.
"Triệu Dương, anh có biết tiền thuê nhà hàng tháng ở đây là bao nhiêu không?"
Tô Linh không muốn cãi nhau với anh, nhưng cô không khỏi tức giận khi nhìn thấy dáng vẻ cứ tỏ ra đàn ông mạnh mẽ của anh.
Lần trước anh đồng ý trả khoản vay ba mươi triệu tệ với dì Mai cũng vậy và hôm nay cũng y hệt như thế. Cô thực sự không biết anh lấy tự tin đâu ra để nói những điều này!
Triệu Dương hỏi lại: "Ba mươi nghìn tệ, đủ chưa?"
"Anh có thể kiếm được ba mươi nghìn tệ ư?"
"Cô về trước đi, tôi hứa sẽ kiếm được tiền trước khi cô tan làm”.
Thấy Triệu Dương chuẩn bị rời đi, Tô Linh vội vàng ngăn cản: “Triệu Dương, tôi không quan tâm anh đi đâu để kiếm được số tiền này. Nếu chỉ vì để so đo với Từ Hoa Dương thì không cần phải làm vậy đâu!"
"Không liên quan gì đến anh ta”.
"Vậy thì vì điều gì?"
Triệu Dương nói chắc như đinh đóng cột: "Vì cô!"
Tô Linh sửng sốt: “Vì tôi?"
Triệu Dương thay đổi giọng điệu: “Thái độ vừa nãy của tôi không được tốt, cô đừng để tâm. Nếu cô thích thì chúng ta sẽ sống ở đây, cô không cần lo chuyện tiền bạc, tôi sẽ tìm cách giải quyết”.
Tâm trạng Tô Linh hơi phức tạp, cô biết rõ hoàn cảnh gia đình của Triệu Dương, toàn bộ số tiền tiết kiệm được đều dùng để chữa bệnh cho bà Triệu.
Ba mươi nghìn tệ này có lẽ là toàn bộ tài sản cuối cùng của anh.
Chỉ vì cô thuận miệng nói thích một câu mà anh phải đánh cược tất cả số tiền mình có sao?
Tô Linh mím chặt khóe môi, hành động này của anh khiến cô xúc động gấp mấy lần so với việc Từ Hoa Dương cho cô ở căn nhà này!
Điều này cũng khiến cô lần đầu tiên hiểu được sự kiên trì đằng sau vẻ ngoài cứng rắn của Triệu Dương, như thể anh đã chạm vào nơi nào đó yếu ớt mềm mại trong lòng cô.
Nhìn thấy Triệu Dương xoay người đi, cô vô thức đưa tay ra.
Triệu Dương cũng sửng sốt, nếu nhớ không lầm thì đây là lần tiếp xúc cơ thể thân mật đầu tiên của hai người sau khi họ xác định mối quan hệ.
Bàn tay cô rất mềm mại và mát lạnh, đôi bàn tay như một viên ngọc bích cực phẩm, tựa như mang theo một loại ma lực nào đó khiến nhịp tim và tuần hoàn máu của anh gia tăng tốc độ.
Triệu Dương bùi ngùi xúc động, ranh giới mà anh đã muốn vượt qua vô số lần đã được Tô Linh hoàn thành một cách dễ dàng.
Tô Linh hốt hoảng thu tay về, gương mặt đỏ bừng giải thích: "Ai nói tôi thích sống ở đây?"
"Vậy cô..."
"Trở về nói với mẹ anh, tôi muốn dọn về ở ngôi nhà cũ!"
"Hả?"
Tô Linh trợn mắt: “Hả cái gì mà hả? Điều kiện của tôi vẫn như cũ, một phòng ngủ riêng và một phòng làm việc”.
Triệu Dương sững sờ, hoàn toàn không hiểu nổi, sao mọi chuyện lại phát triển đến bước này rồi?
Tô Linh nhướng mày: “Sao vậy, anh không bằng lòng à?"
Triệu Dương bật cười: “Bằng lòng, đương nhiên là bằng lòng!"
Tô Linh nghiêm túc nhắc nhở: “Được rồi, anh về nhà giải thích rõ ràng với mẹ anh, chỉ tạm thời ở đó một thời gian, vài bữa sẽ chuyển ra ngoài, đừng để bà ấy hiểu lầm!”
"Ừ, tôi biết rồi”.
Sóng gió qua đi.
Triệu Dương thậm chí còn muốn cảm ơn Từ Hoa Dương, nếu không có hắn thì có lẽ anh đã không có cách nào để vượt qua ranh giới với Tô Linh.
Trên đường trở về công ty, mặc dù cả hai không nói một lời nào nhưng có một cảm xúc khác lạ lan tỏa trong xe.
Triệu Dương xuống xe rời đi: “Được rồi, tôi về nhà thu xếp”.
"Chờ đã, anh lái xe đi đi”.
"Còn cô thì sao?"
"Tối nay anh đến đón tôi là được”.
...
Bên kia, Từ Hoa Dương nhìn chùm chìa khóa trên bàn, trong lòng bỗng thấy không thoải mái.
Ban đầu hắn gửi chùm chìa khóa này cho Tô Linh, một là vì những tâm tư xấu xa bẩn thỉu không thể nói với người khác, hai là, hắn muốn phá hoại tình cảm giữa hai người họ.
Đồng thời, hắn cũng muốn nói với Tô Linh rằng, Triệu Dương thậm chí không thể cho cô một ngôi nhà tử tế, thì liệu có bản lĩnh gì để mang lại hạnh phúc cho cô trong tương lai?
Kết quả không ngờ rằng, chưa tới trưa cô đã gửi lại chìa khóa cho hắn.
Hắn không thể hiểu nổi, với phương pháp thủ đoạn của dì Mai, ngôi nhà này tựa như đóng than hồng giữa trời đông giá lạnh đối với Tô Linh, vậy tại sao cô ấy lại không nhận nó?
Trong lòng nảy sinh nghi ngờ, hắn bấm điện thoại.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, Tô Linh mới bắt máy: “Xin lỗi, vừa nãy tôi đang bận”.
"Không sao, lúc nãy thư ký nói với anh, em đã trả lại chìa khóa?"
"Đúng vậy, cảm ơn lòng tốt của anh, tôi đã tìm được chỗ ở rồi”.
"Tìm được rồi? Ở đâu?"
"Triệu Dương có một căn nhà cũ ở quận Giang Bắc, căn nhà vẫn còn khá rộng rãi. Tôi sẽ dọn đến ở đó vài ngày”.
Từ Hoa Dương suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Quận Giang Bắc? Tô Linh, em có nhầm lẫn gì không vậy, sao có thể sống ở nơi quái quỷ đó chứ? Dì Mai có biết không? Không được, anh không đồng ý!"
Tô Linh nhắc nhở: “Hoa Dương, tôi hi vọng anh có thể hiểu mối quan hệ giữa chúng ta. Chuyện này là quyết định giữa tôi và Triệu Dương, bà ta không thể quản nổi và anh cũng vậy”.
Từ Hoa Dương vội vàng xin lỗi: “Anh không có ý đó”.
"Tôi biết, anh không cần giải thích”.
"Em không biết đâu, em căn bản không biết loại người nào sống ở quận Giang Bắc. Những người sống ở đó nghèo kiết xác, côn đồ, lưu manh vô lại, là tầng lớp thấp kém nhất của xã hội! Sao em có thể sống ở một nơi như vậy chứ?"
Tô Linh cau mày: “Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như anh cũng là người quận Giang Bắc?"
Từ Hoa Dương sững sờ tại chỗ, Tô Linh nói đúng, hắn là người xuất thân từ quận Giang Bắc, đây là điều mà hắn không muốn nhắc đến với bất cứ ai.
Trong những năm qua, đặc biệt là sau khi sự nghiệp thành công, hắn luôn cố tình né tránh vấn đề này.
Thậm chí chính hắn cũng sắp quên mất, sau lời nhắc nhở của Tô Linh, hắn mới nhớ ra rằng, bản thân hắn cũng giống như Triệu Dương, đều xuất thân từ khu ổ chuột quận Giang Bắc.
Từ Hoa Dương sững sờ một lúc, rồi mới thừa nhận: “Đúng, Không sai! Vì vậy, anh biết rõ hơn ai hết nơi đó bẩn thỉu như thế nào và những người ở đó vô liêm sỉ ra sao!"
Tô Linh chán ghét hắn, cô không giống dì Mai, không có quan điểm trọng giàu khinh nghèo sâu sắc đến vậy.
Cũng giống như năm đó, cô không khinh thường Từ Hoa Dương vì xuất thân của của hắn.
Ngược lại, chính bản thân hắn đã cố gắng che giấu xuất thân trước đây của mình.
Tô Linh không phủ nhận rằng môi trường ở quận Giang Bắc khá tồi tàn, nhưng cũng không đến mức không thể chịu đựng nổi như lời Từ Hoa Dương.
Ngược lại, cô thích sự giản dị mộc mạc và nhiệt tình ở đó.
Lần trước lúc cô ăn tối ở dưới nhà Triệu Dương, có không ít hàng xóm đã đến mời rượu.
Tình nghĩa sâu nặng thắm thiết giữa những người hàng xóm là điều mà trước đây cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Ví dụ ở thành phố, nhiều người đã sống trong cùng một tòa nhà cả đời mà thậm chí họ còn không biết tên họ của người hàng xóm đối diện.
Đến lúc thật sự xảy ra chuyện phiền phức, cũng chẳng có ai muốn giúp đỡ, họ lại nghĩ rằng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chỉ thích hóng hớt và xem chuyện cười của đối phương.
Nhưng ở quận Giang Bắc thì khác, hôm đó có một đám côn đồ đã đến cửa hàng gây rối.
Những cô chú ở gần đó đã ngay lập tức xuất hiện khiến Tô Linh cảm thấy vô cùng dễ thương.
Nếu không, hôm nay cô đã chẳng đồng ý với Triệu Dương trở về căn nhà cũ sống một thời gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT