Triệu Dương bị chửi đến ngây ngốc: "Dì Mai, ý dì là gì?"
Dì Mai khinh thường: "Ý gì à? Cậu có gan làm, tôi không có gan nói sao. Giờ cậu cút ra ngoài cho tôi, không đừng trách tôi trở mặt".
Triệu Dương sững sờ, hoàn toàn không hiểu anh đã đụng vào dây thần kinh nào của dì Mai.
Lúc anh ngẩn người ra, bầu không khí ngày càng căng thẳng.
A Quân ở bên ngoài xông vào, đứng chắp tay sau lưng dì Mai, nhìn Triệu Dương chằm chằm, ánh mắt lộ rõ sự cảnh cáo.
Tô Linh tiến lên: "Không phải đuổi, Triệu Dương, chúng ta đi!"
Dì Mai mất kiên nhẫn, đưa tay ra: "Ai cho mày đi, mày về nhà với tao!"
Tô Linh hất tay bà ta: "Dì dựa vào đâu mà đòi quản tôi?"
Dì Mai không đáp, chỉ hạ thấp giọng: "A Quân, đưa cô chủ về nhà!"
A Quân im lặng gật đầu, lạnh lùng lấy tay nắm chặt Tô Linh.
Tô Linh nghiêm mình tránh, nhưng động tác của A Quân nhanh hơn, trong chớp mắt đã tóm được cổ tay Tô Linh.
Trái tim cô trùng xuống, dù dì Mai cưỡng ép thế nào, nhưng cô luôn tôn trọng bà ta, trước giờ không hề gay gắt đáp trả.
Vậy mà hôm nay, bà ta khiến cô nổi cơn tam bành như vậy?
Đang mải nghĩ, cổ tay cô đã nằm gọn trong tay A Quân.
Cô thét lên một tiếng chói tai, quay đầu nhìn lại theo bản năng, thì thấy chỗ Triệu Dương vừa đứng giờ đã không còn ai ở đó.
Chưa kịp phản ứng, người đã nhanh chóng áp sát, cảm giác an toàn dần trào dâng trong lòng cô.
Triệu Dương đứng một bên ôm chặt Tô Linh, tay còn lại cầm chắc tay A Quân!
Tay A Quân bị Triệu Dương kiểm soát, lập tức ra tay để phán kháng lại anh.
Hai bên đánh nhau, từng đòn giáng xuống.
Triệu Dương đẩy vai lên đỡ, đồng thời anh nắm chặt tay A Quân rồi kéo về phía sau.
Phần bả vai bị lĩnh một đòn, song Triệu Dương cũng nhanh chóng dùng chân đạp vào bụng đối phương.
Hai người họ lui về phía sau, có vẻ kẻ thắng người thua đã được định đoạt.
Sắc mặt Triệu Dương vẫn bình thường, còn bụng A Quân in hằn cả một dấu chân, đòn chân này lực rất mạnh, khiến thế trận áp đảo.
Ông ta hít sâu một hơi mới miễn cưỡng chịu nổi cơn đau.
Dì Mai tái mặt, bà ta không tin Triệu Dương dám ra tay với người của bà ta.
Nên làm gì tiếp theo đây?
Tên Triệu Dương đáng chết này, bản lĩnh khác không có, nhưng đánh nhau thì rất giỏi.
Lần đầu tiên dì Mai cảm thấy mọi thủ đoạn của bà ta đều vô dụng trước mặt Triệu Dương.
Cứng không được, mềm không xong, chẳng lẽ cứ để mặc Triệu Dương đạt được ý định?
Triệu Dương thấy thế thì kiềm chế lại: "Dì Mai, có phải có hiểu lầm gì không?"
Dì Mai cười khẩy: "Hiểu lầm, cậu cho rằng tôi không biết cậu mưu đồ gì sao? Gạo đã nấu thành cơm, sau đó mang ra uy hiếp tôi, uy hiếp nhà họ Tô? Tôi nói cho cậu biết, trừ khi tôi chết, không thì đừng có mơ!"
Bà ta tự vạch trần ý đồ của Triệu Dương, một tháng, mục đích chính là để Tô Linh có bầu.
Việc cậu ta có hoàn thành giao hẹn không, cũng đâu có gì khác biệt?
Chỉ có vậy, mọi chuyện mới được giải thích rõ ràng.
Đến lúc đó, nếu đẻ được con trai, thì dù bà ta ghét Triệu Dương thế nào, hay bậc cửa vào nhà họ Tô có cao đến đâu, với đứa trẻ đó, Triệu Dương có thể chen chân vào được!
Đó là thói quen của những cô gái tầm thường gả vào gia đình giàu có, nhưng không ngờ Triệu Dương lại biết được.
Bà ta mới nghĩ đến đây mà đã thấy tức lộn lên.
Nghĩ đến huyết mạch nhà họ Tô, bị thứ xuất thân thấp kém như Triệu Dương làm ô uế, bà ta phát điên, ánh mắt căm phẫn điên cuồng hận không thể giết luôn anh.
Triệu Dương cười gượng, thì ra nguyên nhân dì Mai lo lắng là vậy.
Ý tưởng hay đấy, nhưng quan hệ giữa anh và Tô Linh còn cách những cặp tình nhân bình thường một quá trình nỗ lực không ít nữa. Muốn tiến thêm một bước ư? Mọi chuyện đâu dễ dàng vậy.
Tô Linh cũng hiểu sự lo lắng của dì Mai.
Đầu tiên cô rất xấu hổ, ai ngờ thấy dì Mai hét toáng lên thì thay đổi ý định: "Đây là việc của tôi và anh ấy, không đến lượt dì xen vào!"
Dì Mai thấy thái độ của Tô Linh như vậy thì càng tin vào suy đoán của mình: "Mày dám!"
Tô Linh lấn lướt chiếm ưu thế: "Sao mà không dám, tôi và Triệu Dương có giấy chứng nhận kết hôn đàng hoàng, được pháp luật bảo vệ, dì dựa vào đâu mà phản đối?"
"Mày... mày... mày còn không biết xấu hổ?"
"Tôi không biết xấu hổ? Ở cùng với Triệu Dương mới không mất mặt, còn dì bán tôi cho nhà họ Ngụy, lợi dụng tôi lấy lòng Từ Hoa Dương, vậy là có thể diện à?"
"Dù Ngụy Đông Minh hay Từ Hoa Dương thì đều là những thanh niên ưu tú đẹp trai ở Thiên Châu, chỗ nào không xứng với mày, chỗ nào thua kém Triệu Dương?"
Tô Linh tức giận, không kiêng dè gì: "Nếu dì thấy bọn họ tốt thế, thì sao dì không cưới bọn họ đi!"
Dì Mai nheo mắt, quay ra nhìn Triệu Dương với ánh mắt ghê tởm: "Cậu ta dạy mày điều này à? Đạo đức của mày đâu, giáo dục của mày đâu?"
Tô Linh không nhượng bộ: "Gả cho ai thì theo người đó, chuyện của tôi dì không phải quản".
"Mày dám nói vậy với bố mày sao?"
"Sao mà không dám? Đến cả em vợ mà ông ta cũng dám cưới, thì có gì mà tôi không dám nói?"
Bị nói đến chỗ đau, sắc mặt dì Mai thay đổi: "Mày!"
Triệu Dương thấy hai người họ cãi vã thì vội cản lại: "Dì Mai, cháu đảm bảo cháu không hề có ý định đó!"
Mặt dì Mai đầy vẻ nhạo báng: "Đảm bảo? Lời hứa của loại người như cậu thì tin được mấy phần?"
Triệu Dương hít sâu một hơi: "Cháu biết dì xem thường cháu, nhưng trước mắt, trừ việc tin cháu ra, thì dì còn cách nào khác sao?"
Giọng dì Mai lạnh như băng: "Cậu uy hiếp tôi?"
Không phải bà ta không có cách đối phó với Triệu Dương, mà là vì tập đoàn Tô Thị đang nguy hiểm, bà ta không muốn tốn tài nguyên cho vấn đề nội bộ lục đục này.
Bà ta cũng nhận ra, tên bảo vệ bà ta không thèm để ý này, lúc này lại bám dai giống như con đỉa.
Đá mãi không đi, nhìn vô cùng chán ghét.
Triệu Dương bình tĩnh giải thích: "Cháu chỉ đang nói lại sự thật, nếu dì không tin cháu, thì thôi không cần nói đến khoản nợ ba mươi triệu kia nữa".
Dì Mai hỏi lại: "Ý cậu là gì?"
"Không có ý gì, nếu cháu là tên vô lại, một tháng sau cho dù cháu không làm được việc mà cháu hứa, cháu cũng không rời bỏ Tô Linh, thì dì cũng đâu có làm được gì cháu!"
"Tôi không làm gì được cậu? Anh cậu là Triệu Bình, chị dâu cậu là Khang Tú Lệ, đúng không? Có tin chỉ với một cuộc điện thoại, tôi có thể dìm chết sự nghiệp của họ không?"
"Thế cháu mới nói, cứ uy hiếp nhau chi bằng tin tưởng nhau. Dì là người bận rộn, tội gì phải tiêu hao sức lực vì tên nhãi nhép như cháu".
Dì Mai suy nghĩ một hồi: "Tốt nhất cậu hãy giữ lời!"
Triệu Dương dứt khoát: "Dì yên tâm, tuy cháu nghèo nhưng giàu ý chí!"
Dì Mai không nhìn Triệu Dương nữa, quay đầu nhìn Tô Linh: "Nếu mày định buông thả bản thân, thì hãy nghĩ đến mẹ mày!"
Đó là lời dặn dò, cũng là lời cảnh báo.
Trước khi đi, A Quân cũng nhìn với ánh mắt thù địch: "Họ Triệu kia, cậu đừng có thu hút sự chú ý của cô chủ, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu!"
Chờ đến khi trong phòng yên tĩnh lại như lúc đầu, Triệu Dương mới thở dài một hơi.
Ba mươi triệu đâu có đơn giản vậy!
Nếu không phải bị dì Mai ép vào bước đường cùng, thì sao anh lại sẵn sàng chịu nguy hiểm như thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT