Tôn mập ngứa miệng nói: “Chính cậu là người ra tay trước, cậu còn muốn chối cãi sao?”

Triệu Dương nhìn chằm chằm vào anh ta rồi hỏi: “Chứng cứ đâu?”

Tổ trưởng Hàn cũng hùa theo: “Đội trưởng Tôn, camera giám sát hôm đó có quay lại được không?”

Sắc mặt Tôn mập tối sầm lại, trong lòng thầm mắng tổ trưởng Hàn một trận, ngớ ngẩn, nếu anh ta thật sự có bằng chứng thì còn để Triệu Dương có cơ hội mở miệng hay sao.

Ngày hôm đấy, đúng là Triệu Dương ra tay trước nhưng đoạn phim quay lại thì đã sớm bị xóa mất rồi.

Chuyện anh ta bị đánh thật đáng xấu hổ, nhưng việc quấy rối chủ sở hữu biệt thự thì còn đáng hổ thẹn hơn, loại chuyện như vậy ai mà dám lưu lại chứng cứ, thế thì có khác gì tự chuốc lấy rắc rối đâu?

Tổ trưởng Hàn vẫn chưa hiểu rõ tình hình, chuyện không nên nói thì lại cứ nói ra, cần gì phải có bằng chứng chứ?

Vết thương trên người anh ta chính là chứng cứ rõ ràng nhất!

Ánh mắt Tôn mập ngập tràn thù hận nói: “Không quay được, nhưng chuyện Triệu Dương không hòa hợp với tôi thì cả đội bảo vệ của Đế Uyển đều biết, ngày hôm đó cậu ta cố ý gây sự với tôi, còn cần bằng chứng gì nữa chứ?”

Triệu Dương chất vấn: “Thế là không có bằng chứng phải không?”

Tôn mập chống chế: “Còn cần bằng chứng gì nữa? Lẽ nào vết thương trên người là do tôi tự mình gây ra?”

Tổ trưởng Hàn lại lên tiếng phụ họa: “Không sai, tôi tin đội trưởng Tôn, chả lẽ vì muốn hãm hại anh mà anh ấy phải tự làm mình bị thương, hơn nữa, ban nãy chính miệng anh cũng đã thừa nhận mình đánh đội trưởng Tôn rồi!”

Triệu Dương cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, không phải bởi vì anh đuối lý mà là vì anh cảm thấy chán ghét cái kiểu tranh cãi như thế này.

Suy cho cùng, anh vẫn thích hợp làm việc trong môi trường quân đội hơn, bỗng nhiên phải tới Thiên Châu khiến anh hơi khó thích nghi.

Hôm nay bọn họ bày ra dáng vẻ chất vấn anh như vậy rõ ràng là không muốn cho anh có cơ hội trở mình, hơn nữa còn muốn đá anh ra khỏi Đế Uyển ngay lập tức.

Tiếp tục tranh cãi chuyện này thì có ý nghĩa gì chứ?

Trưởng phòng Khương nhận ra sự chán ghét của Triệu Dương, đoán được rằng Tôn mập vẫn chưa có bằng chứng chắc chắn để chống lại Triệu Dương, đã bị ăn đòn như vậy rồi mà còn không chỉ ra được lý do là gì hay sao?

Nếu không thì với tính cách của Tôn mập, một khi bị ức hiếp như thế sợ là anh ta đã nhảy dựng lên từ lâu rồi.

Dù sao Tôn mập cũng là em họ của Tôn Vệ Đông, nếu thật sự phát sinh rắc rối gì thì cô ta cũng đành phải nói giúp Tôn mập vài lời.

Trưởng phòng Khương nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đội phó Triệu, kể cả có mâu thuẫn gì thì cậu cũng không thể nặng tay như vậy, dù gì đội trưởng Tôn cũng là cấp trên của cậu, cậu làm ra chuyện như thế này thì những người cấp dưới khác nhìn vào sẽ nói thế nào đây?”

Triệu Dương thở dài, đúng là gừng càng già càng cay, cô ta chẳng buồn hỏi căn nguyên của sự việc mà đã đưa ra kết luận một cách vô cùng cảm tính, chuyện này có lẽ không thể giải quyết cho rõ ràng được rồi.

Mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng anh vẫn cố gắng phản bác: “Là tôi ra tay không biết tiết chế nặng nhẹ, thế này đi, tôi sẽ chi trả toàn bộ viện phí cho đội trưởng Tôn!”

Câu nói này của anh cũng coi như là bày tỏ thái độ nhượng bộ.

Nếu trưởng phòng Khương đồng ý thì chuyện này cũng chấm dứt tại đây.

Còn nếu trưởng phòng Khương vẫn cứ cố chấp không thôi thì cũng không thể trách anh được.

Trong đầu Trưởng phòng Khương toàn là toan tính nhưng vẫn mềm mỏng nói: “Chi phí chữa trị và thuốc men thì đương nhiên phải trả, có điều quy định của công ty cũng không phải đặt ra chỉ để trang trí, đội phó Triệu, mặc dù tôi rất xem trọng cậu nhưng với điều lệ công ty thì không ai có thể trốn tránh trách nhiệm”.

Triệu Dương cảm thấy chán ghét với sự giả dối, khẩu Phật tâm xà của cô ta.

Càng chán ghét hơn việc trưởng phòng Khương đứng đứng về phía tình cảm chứ không phải lý lẽ, tùy ý để cho Tôn mập “hắt nước bẩn” lên người anh.

Anh xoa hai bên thái dương và nói: “Trưởng phòng Khương, đừng vòng vo nữa, muốn xử lý tôi thế nào thì cứ nói thẳng!”

Trưởng phòng Khương sững sờ trong giây lát, có vẻ như cô ta không ngờ Triệu Dương lại thẳng thắn như thế, trực tiếp chọc thủng lớp giấy ngăn cách đầy giả tạo giữa hai người.

Tổ trưởng Hàn nhảy dựng lên như thằng hề và hỏi: “Triệu Dương, anh như thế là có thái độ gì, lẽ nào anh vi phạm quy định của công ty thì trưởng phòng Khương không thể xử phạt anh hay sao?”

Triệu Dương coi hắn như không khí, ánh mắt hướng thẳng về phía trưởng phòng Khương.

Trưởng phòng Khương hoang mang, vốn dĩ định nghe theo ý của Tôn mập, nhân cơ hội này đuổi Triệu Dương ra khỏi phòng an ninh Đế Uyển.

Sau đó không hiểu vì sao, lời nói ra đến miệng lại thay đổi: “Thế này đi, viết một bản kiểm điểm năm nghìn chữ, sau đó nhận lỗi với đội trưởng Tôn trước mặt mọi người, chuyện này coi như xong”.

Vốn dĩ Tôn mập muốn phản đối, nhưng vì bị trưởng phòng Khương liếc xéo nên anh ta chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng.

Cùng lúc thu lại ánh nhìn, tầm mắt lưu luyến dừng ở cổ áo kín đáo của cô ta một chút, trong mắt chợt lộ ra sự đố kỵ và thèm muốn.

Tuy chỉ trong chốc lát nhưng Triệu Dương vẫn bắt được ánh mắt ấy.

Anh cảm thấy buồn nôn, hỏi ngược lại: “Trưởng phòng Khương, chỉ vậy thôi sao, còn gì nữa không?”

Trưởng phòng Khương bị giọng điệu của anh kích động, lạnh lùng nói: “Đương nhiên, viện phí không thể không trả, ngoài ra cậu tạm thời bị đình chỉ công việc một tuần, nếu không những người khác không biết sợ mà học theo thì có mà loạn mất!”

Triệu Dương đứng dậy phủi quần: “Được, tôi nghe theo quyết định của công ty, cũng cảm ơn trưởng phòng Khương đã xử lý công bằng!”

Trưởng phòng Khương không lên tiếng, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Xử lý công bằng?

Cậu ta đang châm biếm ai vậy?

Mặc dù chuyện này cô ta xử lý không công bằng, nhưng nếu như ban nãy cô ta không mở cho Triệu Dương một con đường thì Triệu Dương còn có thể đứng ở đây hay sao?

Sợ rằng Triệu Dương sớm đã phải cuốn gói cút khỏi nơi này rồi.

Bây giờ thì tốt rồi,Triệu Dương chỉ bị đình chỉ một tuần, thế mà vẫn còn nói ra được giọng điệu như vậy, thật sự cho rằng cô ta không xử lý được một tên đội phó nhỏ bé như anh sao?

Trưởng phòng Khương vốn rất hiếu thắng, nhìn thấy Triệu Dương cứng rắn như vậy thì nảy sinh tâm lý kỳ quặc muốn chinh phục được anh.

Cô ta lại tiếp tục lên tiếng gọi Triệu Dương lại: “Còn nữa, vì cậu gây ra chuyện này trong khoảng thời gian đang giữ chức đội phó nên tạm thời chức đội phó này sẽ bị hủy bỏ!”

Suy nghĩ một chút, cô ta lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, nếu như sau này cậu có biểu hiện tốt thì cũng không hẳn là tôi không thể giúp cậu phục hồi chức vụ!”

Triệu Dương cười nhạt: “Chị nói xong chưa? Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây, bản kiểm điểm năm nghìn chữ cũng phải chuẩn bị trong một khoảng thời gian dài đấy!”

Nói xong, anh quay lưng bước đi không dừng lại, vung tay đóng cửa lại.

Đi làm lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên anh phải chịu uất ức như này, mẹ kiếp, đúng là bực mình!



Nhìn thấy Triệu Dương bị cắt chức luôn như vậy, tổ trưởng Hàn thầm vui vẻ một hồi.

Kể từ hôm nay, ở trước mặt hắn thì Triệu Dương chẳng là cái gì cả, xem sau này còn ngông cuồng được nữa hay không?

Hắn vội vã rời đi là vì muốn tìm Khổng Nguyệt để khoe khoang.

Đợi hắn đi khuất, Tôn mập mới xoay người nói: “Chị dâu, chúng ta bỏ qua cho tên đó như vậy sao?”

Trưởng phòng Khương bực bội nói: “Ở công ty thì gọi tôi bằng chức vụ!”

Tôn mập bĩu môi khinh thường, vừa nhìn về phía cổ áo, vừa đổi cách xưng hô: “Trưởng phòng Khương, cái tên Triệu Dương này bướng bỉnh không chịu phục tùng, cho hắn ở lại Đế Uyển thì sớm muộn gì cũng gây ra tai họa, chị không được thả hổ về rừng!”

“Tôi làm gì thì cũng không cần cậu phải dạy!”

Vốn dĩ cô ta muốn nói khác, cuối cùng lại phát hiện ra ánh mắt của Tôn mập không đứng đắn nên ngay lập tức trừng mắt nhìn anh ta.

Trưởng phòng Khương ngỏ ý đuổi khách: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì về dưỡng thương đi, tôi còn có việc phải giải quyết!”

Những năm gần đây, cô ta và Tôn Vệ Đông bằng mặt không bằng lòng, cũng đã nghĩ đến chuyện ai sống cuộc sống của riêng người đấy.

Thế nhưng mấy người đàn ông bên cạnh lại chẳng có ai vừa mắt cô ta, còn Tôn mập, không có chuyện gì là lại đến xun xoe nịnh bợ, ý nghĩ bẩn thỉu đấy của hắn càng không giấu nổi cô ta.

Nếu như không phải vì nể mặt Tôn Vệ Đông thì cô ta chẳng bao giờ cho loại người như Tôn mập có cơ hội để tiếp cận mình.

Kể cả có muốn ăn vụng thì cô ta cũng sẽ không tùy ý vơ đại.

Nghĩ tới nghĩ lui, bóng lưng cao lớn lúc rời đi của Triệu Dương lại xuất hiện trong đầu cô ta.

Tôn mập không chịu bỏ cuộc: “À, tối nay anh họ có nhà không? Hôm qua em vừa bắt được mấy con ba ba…”

Trưởng phòng Khương nói với sắc mặt lạnh lùng: “Anh ấy không có ở nhà, sau này cũng đừng mang mấy thứ linh tinh đến nhà tôi nữa!”

Tôn mập cười đen tối: “Chị dâu, ba ba này là đồ ngon, nó ngon mà cả chị cũng ngon…”

Trường phòng Khương bày ra sắc mặt khó coi: “Cút!”

Tôn mập chán nản rời đi, trong lòng vẫn băn khoăn liệu có phải anh họ thường xuyên vụng trộm ở bên ngoài, không đáp ứng được nhu cầu của chị ta hay không, nếu không thì sao chị ta lại hay cáu gắt đến như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play