Triệu Dương bấm chuông hồi lâu mới có người ra mở cửa.

Khổng Nguyệt thấy người đến là anh nên vui mừng nói: “Anh Dương, anh đến rồi”.

Triệu Dương lo lắng hỏi: “Thế nào, Liễu Nhiên đã đỡ hơn chưa?”

Khổng Nguyệt lắc đầu: “Vẫn như vậy, cứ luôn miệng nói Trương Vũ là do cậu ấy hại chết, haiz…”

Triệu Dương thở dài, cái tên khốn kiếp Trương Vũ thật sự biết cách hại người, chết rồi mà vẫn còn dây dưa.

“Dẫn anh đi xem thử”.

Đi đến phòng ngủ, Triệu Dương nhíu mày.

Liễu Nhiên ôm vai co người lại vào một góc trong phòng, tinh thần không tốt lắm. Hoàn toàn khác với cô gái cởi mở, hoạt bát trước đây.

Khổng Nguyệt khẽ nói: “Tiểu Nhiên, cậu xem ai đến kìa, là anh Dương đến thăm cậu đấy!”

Triệu Dương thử bước lên trước hai bước, kết quả anh còn chưa lên tiếng đã thấy Liễu Nhiên trốn sau rèm cửa sổ.

Cô ta hốt hoảng nói: “Đừng, đừng qua đây, đừng quấn lấy tôi!”

Triệu Dương nhìn mà thấy xót xa, cũng nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhiên, là tôi, tôi là Triệu Dương”.

Liễu Nhiên ngây người, cẩn thận nhìn Triệu Dương. Sau đó mới nửa tin nửa ngờ hỏi: “Anh… anh Dương… là anh sao?”

“Là tôi”.

Lúc này Liễu Nhiên chạy như bay đến nhào vào lòng Triệu Dương: “Hu hu hu… Anh Dương, tôi sợ quá, tôi cứ luôn có cảm giác Trương Vũ đang quấn lấy tôi…”

Triệu Dương luống cuống giơ hai tay lên, thật sự không biết nên để ở đâu.

Liễu Nhiên chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, lúc nãy khi chạy đến, nó đã trượt xuống một nửa.

Đập vào mắt là bờ vai trắng như tuyết, anh nào dám để tay lên đó.

Khổng Nguyệt thấy Triệu Dương khó xử liền vội đến giải vây: “Tiểu Nhiên, chúng ta ngồi xuống rồi nói”.

Cô không nói còn đỡ, nhưng khi nghe vậy, hai tay Liễu Nhiên càng ôm chặt anh hơn: “Đừng, đừng, anh Dương đừng đi!”

Triệu Dương ra hiệu cho Khổng Nguyệt, lúc này mới vỗ nhẹ lưng Liễu Nhiên nói: “Không sao, tôi không đi, có tôi ở đây Trương Vũ không dám đến quấy rầy nữa, đừng sợ!”

Liễu Nhiên giống như tìm được nơi ỷ lại, vùi đầu vào trước ngực Triệu Dương rồi bật khóc. Âm thanh càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Khổng Nguyệt thở phào và chỉ tay về phía giường.

Triệu Dương gật đầu, sau đó ôm cô ta lên, không hề liếc mắt nhìn và đặt cô ta lên giường.

Nhưng Liễu Nhiên ôm quá chặt, lại không thể đánh thức cô ta nên bận rộn một lúc mới đắp được chăn cho cô ta.

Lúc Khổng Nguyệt ra khỏi phòng ngủ, cô thấy Triệu Dương đang hút thuốc bên ngoài, hết điếu này đến điếu khác.

Cô cười nói: “Anh sao vậy, sợ về không giải thích được à?”

Triệu Dương cười gượng, lúc nãy Liễu Nhiên vừa ôm vừa khóc trên người anh.

Anh và Tô Linh đang trong thời gian khá nhạy cảm, tất nhiên anh không muốn xảy ra mâu thuẫn vì những hiểu lầm này.

Khổng Nguyệt cười nói: “Nếu chị dâu biết anh để tâm đến chị ấy như vậy thì chắc chắn chị ấy sẽ rất vui”.

Triệu Dương không muốn nói đến vấn đề này: “Đúng rồi, em tính sao với Liễu Nhiên?”

Khổng Nguyệt cũng mất hết phấn khích khi nghe anh nói vậy: “Em định ngày mai dẫn cậu ấy đến bác sĩ tâm lý”.

Cô càng nghĩ càng tức: “Tên khốn nạn Trương Vũ này làm hại người ta, một cô gái đang tốt lành bị anh ta hại thành thế này đây?”

Triệu Dương cũng không còn cách nào tốt hơn: “Nếu em gặp khó khăn gì cứ gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào”.

Khổng Nguyệt bỗng nói: “Em không có chuyện gì đâu, ngược lại là anh Dương đấy, có lẽ anh sắp gặp rắc rối rồi!”

Triệu Dương sửng sốt, sau đó anh cũng hiểu là chuyện gì. Chiều nay, anh đánh Tôn mập một trận ở chỗ Mạnh Kiều, anh đoán có lẽ là vì chuyện này.

Quả nhiên, Khổng Nguyệt nói tiếp: “Buổi chiều Tôn mập đến văn phòng quản lý công ty tòa nhà tố cáo anh, anh ta nói anh làm việc rất tiêu cực, còn ra tay đánh người. Anh Dương, thật sự có chuyện này à?”

Triệu Dương gạt tàn thuốc: “Ừ, là anh đánh hắn, tên khốn kiếp Tôn mập đó muốn ăn đòn!”

Anh hoàn toàn không hối hận về chuyện này, nếu tên khốn đó còn dám quấy rầy Mạnh Kiều nữa thì anh sẽ ra tay tàn nhẫn hơn.

Khổng Nguyệt khó xử nói: “Anh Dương, anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, theo ý của trưởng phòng Khương…”

Triệu Dương cười khẩy: “Thế nào, chỉ dựa vào lời nói một phía của Tôn mập mà công ty muốn sa thải anh sao?”

Khổng Nguyệt cũng tức giận siết chặt nắm đấm: “Đúng thế, em cũng nghĩ như vậy, trưởng phòng Uông còn nói giúp anh vài câu nhưng trưởng phòng Khương không chịu buông tha”.

Triệu Dương đã dự đoán được điều xấu nhất: “Em nói đi, quyết định cuối cùng là gì?”

Khổng Nguyệt tỏ vẻ không cam lòng: “Anh Dương, mặc dù anh đánh Tôn mập có nguyên do nhưng dù sao anh ta cũng là đội trưởng, chức đội phó của anh lại còn đang trong thời gian đại diện, thế nên…”

Triệu Dương không cười nổi: “Thế nên anh không thể làm đội phó nữa à?”

Khổng Nguyệt hết cách chỉ có thể thành thật nói: “Cũng không phải ý đó, chỉ là nói… đình chỉ để kiểm tra”.

Triệu Dương nghe được trọng điểm: “Đình chỉ? Trong bao lâu?”

“Chuyện này họ lại không nói, có lẽ sẽ không lâu đâu nhỉ? Anh Dương, anh yên tâm, trưởng phòng Uông sẽ không ngồi yên không quan tâm đâu”.

Triệu Dương cười nhạt, sẽ không lâu?

Sao có thể chứ!

Bây giờ cuối cùng anh cũng đã hiểu, chẳng trách Tôn mập biết rõ anh đã về mà lại còn dám đến quấy rầy Mạnh Kiều. Hóa ra anh ta đã tính toán hết mọi chuyện, chỉ đợi anh mắc câu.

Có trưởng phòng Uông nói giúp thì sẽ không lo bị sa thải.

Nhưng việc đình chỉ không thời hạn này xem như đã chặn họng anh rồi.

Một khi bị đình chỉ, chắc chắn sẽ không có tiền lương.

Tô Linh lại tiêu tiền như nước, tiền lương của cô đều dùng vào những bữa tiệc và mỹ phẩm.

Chi tiêu hằng ngày đều dùng chút tiền lương ít ỏi này của anh. Nếu không có lương thì anh có thể kiên trì được bao lâu?

Hơn nữa Triệu Dương gần như có thể suy đoán, một khi anh bị đình chỉ làm việc thì chắc chắn Tôn mập sẽ đến nhà kho gây phiền toái.

Với tính cách của Từ Tam sẽ khó tránh khỏi việc xảy ra xung đột.

Đến lúc đó liên lụy đến Tiểu Ngũ, Tôn mập sẽ đá cả bọn ra khỏi phòng an ninh.

Anh đã mất đi cánh tay phải rồi thì dù anh có quay lại làm việc còn có tác dụng gì nữa chứ?

Cả đội bảo vệ của Đế Uyển đều là người của Tôn mập, đến lúc đó ngoại trừ việc anh để mặc người ta bóp nắn, lẽ nào còn cách khác sao?

Tâm trạng Triệu Dương dần trầm xuống, mặc dù anh muốn bóp chết Tôn mập nhưng trước giờ anh không giở trò thủ đoạn mà muốn quang minh chính đại.

Nếu Tôm mập chính trực, ngay thẳng thì dù anh không thể tìm ra vấn đề gì, chắc chắn cũng sẽ không thể làm gì được.

Nhưng ngược lại, đối phương không hề lo lắng mấy chuyện này mà còn dám dùng thủ đoạn không biết xấu hổ như vậy.

Nếu hôm nay anh đến muộn một chút thì Mạnh Kiều chắc chắn đã chịu thiệt. Đến lúc đó mâu thuẫn càng thêm mâu thuẫn, anh chắc chắn sẽ đối mặt với xử phạt nghiêm trọng hơn.

Quan trọng nhất là để bảo vệ danh dự của Mạnh Kiều nên không thể làm lớn chuyện này!

Khổng Nguyệt an ủi: “Anh Dương, anh cũng đừng lo lắng, em sẽ giúp anh nghĩ cách”.

Triệu Dương đáp: “Không cần đâu, em cứ mặc kệ chuyện này đi, anh tự có cách”.

Tôn mập đã làm một thì đừng trách anh làm đến mười lăm!

Mấy thủ đoạn dạy dỗ người khác thôi mà, ai mà không biết chứ?

Đối phương đã trở mặt xé nát tấm mặt nạ và bắt đầu không từ thủ đoạn. Nếu anh còn khách sáo với đối phương thì đúng là kẻ đần độn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play