“Hai chúng ta đã không thể quay lại được nữa rồi, lúc trước anh luôn tôn trọng em, nhưng mong em đừng lấy sự tôn trọng này để chọc tức Tô Linh!”
Triệu Dương không muốn nói nhiều: “Những gì nên nói anh đã nói cả rồi, hai người tự xem đó mà làm đi”.
Dứt lời, anh quay người dẫn anh cả rời đi.
Lần này, cho dù Thư Tình có gào thét thế nào đi nữa thì Triệu Dương cũng sẽ không ở lại.
Sau khi hai người họ rời đi, Thư Tình ngồi xuống ghế, trong lòng thất vọng hơn bao giờ hết.
Khoảng thời gian trước, khi cô ta chia tay với Thôi Kiếm cũng không hề tuyệt vọng như này.
Bởi vì trong lòng cô ta trước giờ luôn nghĩ rằng Triệu Dương sẽ ở đó đợi cô ta.
Cho dù cô ta có phạm bao nhiêu sai lầm đi nữa, cho dù Tô Linh có giỏi giang đến đâu, chỉ cần cô ta đồng ý quay lại thì Triệu Dương nhất định sẽ dang hai tay chào đón cô ta.
Nhưng kết quả không giống vậy, tất cả mơ mộng đều đã tiêu tan.
Bà Thư giật nảy mình: “Ôi trời, con gái ngoan, con sao thế này, đừng có dọa mẹ chứ!”
Thư Tình lau nước mắt: “Con không sao ạ”.
Bà Thư an ủi: “Đúng rồi đấy, Triệu Dương nó có gì mà dám hống hách chứ? Chẳng qua được con vợ giàu đó bao nuôi thôi, con cho nó cơ hội đã là coi trọng nó lắm rồi”.
Bà ta càng lên giọng: “Thằng nhóc phụ tình này, nó cũng không xem lại mình có gì sao? Ngay cả căn nhà cũng bị chú Hai nó chiếm đoạt rồi!”
Bà Thư mặt dày đáp: “Ôi trời, thằng nhóc thối tha đáng chết này, chẳng lẽ nó thật sự vẫn nghĩ chúng ta thích nhà của nó nên cố ý đề phòng chúng ta sao?”
Thư Tình không nói năng gì, thực ra vừa nãy cô ta không tin những lý do từ chối của Triệu Dương.
Nhưng trước sức ép của người mẹ đã khiến cô ta do dự trong chốc lát, cũng chính là khoảnh khắc đó khiến cô ta hiểu ra mình đã hoàn toàn đánh mất Triệu Dương.
Thực ra, cô ta không phải là kẻ nịnh hót như mẹ mình, cũng không có cách nào chấp nhận sự khắt khe của mẹ cô ta.
Nhưng khó khăn lắm mẹ mới nuôi lớn cô ta thành người, cô ta không thể nào chỉ suy nghĩ cho riêng mình, nếu không thì sẽ không có những phiền phức của ngày hôm nay.
Bà Thư cũng hơi sầu não: “Tiểu Tình à, đừng sợ, đợi mấy ngày nữa Tiểu Thôi về, mẹ sẽ giúp con tìm cách!”
Bà ta ở đó an ủi nhưng lòng dạ Thư Tình đã không còn ở đó nữa.
…
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, anh cả đã thở phào nhẹ nhõm: “Tên nhóc này, vừa nãy dọa anh suýt chết rồi!”
Triệu Dương gượng cười: “Sao thế? Anh vẫn sợ em sẽ đồng ý với mẹ Thư Tình sao?”
Anh cả nói với giọng điệu hoài nghi: “Cũng khó nói lắm, vừa nãy nếu anh không nhắc, chắc em bị hai mẹ con nhà đó cho uống thuốc mê rồi!”
Triệu Dương bất lực đành đáp: “Anh cả, anh xem thường em quá rồi đấy?”
“Đúng rồi, vừa nãy sao em lại nghĩ đến việc làm thế nào để dò xét thủ đoạn của bà Thư thế, có phải Tiểu Linh bảo em vậy không?”
“Anh cả à, chỉ là em không muốn phí công tốn sức với những chuyện này thôi, sao em có thể không nhìn ra ý đồ của bà Thư được chứ?”
“Thế em có nhìn ra được Tiểu Linh rất thích mẹ mình không?”
Triệu Dương cười miễn cưỡng, sao anh lại không thể nhìn ra được chứ.
Anh cả tiếp tục: “Nếu em biết thì tốt, anh nói cho em hay, Tiểu Linh là cô gái tốt, người ta có điều kiện như thế, lại thích em, em đừng có phúc mà không biết hưởng đấy!”
Triệu Dương hỏi lại: “Em làm sao chứ?”
Anh cả nói với vẻ không bằng lòng: “Em thì sao ư? Sau này phải để Tiểu Linh dốc sức trừng trị em rồi!”
Hai anh em nói một hồi, phòng bệnh đã gần ngay trước mặt.
Chưa mở cửa đã nghe được tiếng cười rôm rả của ba người phụ nữ từ trong phát ra như tiếng chuông reo.
Trong đó giọng cười của mẹ có thể dễ dàng nhận ra nhất.
Hai anh em nhìn nhau một lúc, có lẽ bọn họ đã lâu chưa được thấy mẹ vui vẻ như thế.
Cảm thán một lúc, hai người họ vội vã bước vào phòng bệnh.
Thấy bọn họ trở về, ba người phụ nữ đều thay đổi sắc mặt.
Tô Linh xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn thấy dáng vẻ của Triệu Dương.
Bà Triệu kéo tay Tô Linh, thái độ đứng về lẽ phải.
Thậm chí chị dâu cũng đứng về phe của bọn họ.
Anh cả gượng cười: “Như này là sao, sao lại nhìn con và Tiểu Dương với thái độ này chứ?”
Chị dâu đáp: “Hai anh em đều cùng hội cùng thuyền, không thể vui vẻ với hai người được, nói chuyện với bác sĩ Thư kia sao rồi, đã nói rõ ràng chưa?”
Anh cả vội vã cam đoan: “Nói rõ rồi, nói rõ rồi, anh đã đứng một bên nghe hết mọi chuyện, anh dám đảm bảo lần này thái độ của Tiểu Dương rất kiên quyết, không hề dây dưa!”
Ngẫm nghĩ một lát, anh ta lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, lúc đó bà Thư cũng ở đó, Tiểu Dương đã nói rõ hết rồi!”
Bà Triệu hỏi: “Nó câm rồi sao, sao con cứ nói giúp nó hết vậy?”
Dứt lời, bà ấy và chị dâu đều im lặng.
Anh cả đá Triệu Dương một cái từ phía sau, nháy mắt ra hiệu về phía Tô Linh: “Còn ngây ra đó làm gì nữa?”
Triệu Dương xoa chân, đến bên Tô Linh cười nói: “Xin lỗi vừa nãy là anh không tốt, em đừng giận nhé”.
Tô Linh không đón nhận: “Em giận, em giận gì đâu chứ? Em có là gì của anh đâu?”
Triệu Dương vò đầu: “Vừa nãy trên đường về, anh cả đã bảo anh có phúc mà không biết hưởng, có được người phụ nữ tốt như em còn không biết thương”.
Tô Linh không quen với ánh mắt này của anh lắm, cô đáp: “Nói nhiều như thế rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Triệu Dương dứt khoát nói: “Anh muốn nói là anh đau lòng, vừa nãy thấy em chịu thiệt thòi như thế anh đau lòng chết đi được”.
Lần đầu tiên Tô Linh nghe Triệu Dương nói ra những lời ngọt ngào như thế, đặc biệt là trước mặt bà Triệu, khuôn mặt xinh đẹp vốn lạnh lùng bỗng đỏ bừng.
Chị dâu đứng một bên nói thêm vào: “Ôi trời, nổi da gà, Tô Linh, em tha thứ cho nó đi chứ chị không nghe tiếp được nữa rồi”.
Tô Linh cũng mặc kệ Triệu Dương, cô đỡ cánh tay bà Triệu lên và nói: “Đi thôi cô, chúng ta xuất viện nhé!”
“Ừ!”
Bà Triệu vui vẻ gật đầu.
Thấy Triệu Dương vẫn đứng đó, Tô Linh liếc mắt: “Ngây ra đó làm gì nữa? Còn không mau giúp người ta xách hành lý!”
“À à à…”
Triệu Dương lúc này mới thất thần, vội vã chạy tới.
Trên đường về Triệu Dương lái xe, anh cả ngồi ở ghế phó lái.
Chị dâu và Tô Linh dìu mẹ ngồi vào giữa, nói cười rôm rả trên đường về.
Gần về đến ngôi nhà cũ, Tô Linh không thể không đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là quận Giang Bắc của Thiên Châu, đập vào mắt là những ngôi nhà tự xây lộn xộn.
Có những tòa nhà nhỏ hai ba tầng, cũng có nhiều nhà mái bằng, nhà khung thép nhiều màu sắc thì càng nhiều hơn, xa xa những ngôi nhà cao thấp trông rất tráng lệ.
Lúc trước Tô Linh chỉ biết có nơi thế này tồn tại, nhưng trong ấn tượng của cô, ở đây hoàn toàn xa lạ với thế giới của cô, nó giống như “khu nhà ổ chuột”.
Tỉ lệ phạm tội trộm cắp, lừa đảo, cướp của, giết người và những vụ phạm pháp khác nhau trước giới trong cả Thiên Châu có thể nói là một căn bệnh ung thư của toàn thành phố này.
Mấy năm gần đây, Thiên Châu định dự tính quy hoạch hoàn toàn lại nơi này, chỉ là vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp.
Lúc trước Tô Linh đã từng nghe bố nhắc đến một lần, năm đó Tô Thị cũng dự tính đầu tư ở đó, nhưng rồi vì một vài lý do mà trước giờ vẫn chưa thực hiện được.
Thậm chí sau này kế hoạch có gặp trở ngại, cô cũng không biết được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT