Ngoài phòng họp, Tiểu Ngũ ôm vai ngồi co rúm lại ở một góc hành lang.
Triệu Dương đứng cách đó không xa, anh không đi đến làm phiền mà đợi cậu ta bình tĩnh lại.
Đường Nhu đi theo phía sau.
Triệu Dương nhíu mày hỏi: “Cô ra đây làm gì?”
Đường Nhu bĩu môi: “Sợ anh xử lý không được, phụ nữ giải quyết những vấn đề trong lòng như vậy dễ hơn”.
Triệu Dương xoa bụng dưới đau nhức, nghĩ lại còn sợ liền đùa nói: “Cô mà cũng được xem là phụ nữ à?”
Lúc nãy cũng may anh phản ứng nhanh, nếu phản ứng chậm một chút, e rằng rất có thể để lại di chứng sau này.
Nếu cô ta cũng có thể xem là phụ nữ, vậy thế giới này không có người đàn ông nào hết!
Đường Nhu nhấc mũi chân lên sau đó giậm mạnh xuống.
Triệu Dương không hề phòng bị, đau đến mức sắc mặt tối sầm: “Đồ xấu xa, chết tiệt…”
Dường như Đường Nhu rất thích cảm giác đấu võ mồm với anh, cô ta nói: “Đáng đời, tự anh chuốc lấy thôi, giữ miệng sạch sẽ chút cho tôi!”
Tính tình cô ta ngang ngược, nhưng vì chức vụ trưởng phòng ở Cửu Xử nên cũng có rất ít người dám đùa với cô ta.
Nay bỗng gặp được Triệu Dương không giống mọi người, cô ta như thể phát hiện ra đồ chơi mới nên muốn lại gần nhưng lại không muốn anh vui vẻ.
Triệu Dương đau đến mức cảm thấy ớn lạnh, đang định trả đũa lại thì Tiểu Ngũ bỗng nói: “Anh Dương, có thể cho em một điếu thuốc không?”
Đường Nhu thu chân lại, đưa mắt ra hiệu: “Mau qua đó đi!”
Triệu Dương hạ giọng nói: “Cô đợi đấy cho tôi!”
Anh không cam tâm trừng cô ta một cái, sau đó lấy hộp thuốc ra và bước đến cạnh Tiểu Ngũ.
Đường Nhu đắc ý nhếch miệng, tâm trạng khá tốt.
Tiểu Ngũ nhận lấy thuốc, rít mạnh hai hơi.
Bình thường cậu ta không hút thuốc, vì vậy tư thế kẹp thuốc không tự nhiên lắm, lúc rít vào còn ho sặc sụa.
Triệu Dương khuyên nhủ: “Trong lòng có gì không vui cứ nói ra hết đi, cậu cứ thế này cũng không phải là cách”.
Tiểu Ngũ nửa tin nửa ngờ nói: “Anh Dương, họ nói Lan Hâm là Bọ Cạp, anh nghĩ có thể có chuyện đó sao?”
Triệu Dương vỗ vai cậu ta: “Nếu Cửu Xử gọi cậu đến đây, có lẽ đã có chứng cứ đầy đủ cả rồi”.
Tiểu Ngũ vứt tàn thuốc đi, cũng không ngại Đường Nhu đứng đằng kia mà giải thích ngắn gọn quan hệ của hai người.
Triệu Dương ngạc nhiên hóa ta tên Bọ Cạp này không chỉ là bạn cùng phòng của Tiểu Ngũ mà còn là bạn thân nhất của cậu ta. Lúc đầu cả hai có cùng chí hướng, đều rất thành thạo công nghệ máy tính.
Họ còn từng ước hẹn, sau khi tốt nghiệp sẽ cùng nhau thành danh trong xã hội.
Nhưng Tiểu Ngũ bị trường đuổi vị chuyện của La Thiến, thế nên sau khi tốt nghiệp chỉ có thể tìm một công việc bảo vệ để kiếm sống.
Còn Lan Hâm lại đột nhiên bỏ học, hai người đã không liên lạc với nhau gần một năm.
Tiểu Ngũ không ngờ khi nghe được tin về hắn lại là trong buổi thảo luận vụ án của Cửu Xử. Hơn nữa hắn còn trở thành Bọ Cạp khét tiếng!
Triệu Dương yên lặng một lát: “Tiểu Ngũ, cậu nói cho tôi biết rốt cuộc cậu có muốn giải quyết chuyện này không? Nếu cậu không muốn, chuyện còn lại cứ để tôi, không ai có thể ép buộc cậu ở lại cả!”
Đường Nhu không biết đã đi đến phía sau Triệu Dương khi nào, vốn dĩ cô ta còn muốn cắt ngang để an ủi Tiểu Ngũ.
Nào ngờ Triệu Dương không chỉ không giúp cô ta nói chuyện với Tiểu Ngũ mà ngược lại phá hỏng chuyện của cô ta!
Cô ta nhéo mạnh vào eo Triệu Dương, cái tên đáng chết này nghĩ mình là ai chứ, còn nghĩ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?
Triệu Dương lật tay lại giơ tay về phía sau bắt lấy cổ tay Đường Nhu.
Tiểu Ngũ thấy hai người đôi co với nhau bèn vội nói: “Anh Dương, anh hiểu lầm rồi, em không có ý đó”.
Đường Nhu cũng nhìn Tiểu Ngũ, nhất thời quên cả việc vung tay ra khỏi tay Triệu Dương.
Tiểu Ngũ kiên định nói: “Em vẫn không tin Lan Hâm sẽ làm chuyện phạm pháp, lần này em quyết định giúp Cửu Xử để trả lại sự trong sạch cho cậu ấy!”
Đường Như nói xen vào: “Nếu sự thật chứng minh Lan Hâm mà cậu quen kia chính là Bọ Cạp thì sao?”
Triệu Dương trừng mắt nhìn cô ta, người phụ nữ này làm sao vậy, tại sao cứ thích đả kích người khác như thế?
Đường Nhu thử vung tay ra, thấy không thoát ra được, cô ta dứt khoát nâng cằm lên bày ra bộ dạng “không phục thì anh cắn tôi đi”.
Tiểu Ngũ trầm mặc một lúc: “Nếu cậu ấy đúng là Bọ Cạp thì tôi nhất định sẽ khuyên cậu ấy cải tà quy chính!”
“Cải tà quy chính, nào có dễ như cậu nói”.
Mặc dù Đường Nhu không muốn liên tục đả kích cậu ta nhưng cô ta phải chắc chắn Tiểu Ngũ đã chuẩn bị tốt tâm lý để có thể chấp nhận kết quả xấu nhất.
Vào lúc này, có vẻ như Tiểu Ngũ đã trưởng thành hơn: “Trưởng phòng Đường yên tâm, trắng đen ở ngay trước mắt thì tôi sẽ có chừng mực!”
Nghe cậu ta nói vậy, Triệu Dương cũng yên tâm. Chỉ cần Tiểu Ngũ có thể tự mình mở lòng không còn buồn bực nữa là được, nếu không anh còn thật sự lo lắng Tiểu Ngũ sẽ tự chui vào ngõ cụt vì chuyện này.
“Trưởng phòng Đường, tổ trưởng Bạch đang hỏi…”
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói, nói đến một nửa thì đột nhiên dừng lại.
Đường Nhu quay đầu lại nhìn, người nói là Hạ Minh nhưng thấy tầm mắt hắn nhìn về hướng nào đó, lúc này cô ta giật mình, cổ tay cô ta vẫn bị Triệu Dương giữ chặt.
“Ừ, chuyện ở đây đã xong rồi, tiếp tục vào họp thôi!”
Sắc mặt Đường Nhu không được tự nhiên lắm, cô ta giả vờ bình tĩnh quay lại phòng họp.
Tiểu Ngũ đi rửa mặt, cũng đi vào sau.
Triệu Dương đi sau cùng, lúc đi ngang qua chỗ Hạ Minh thì bị hắn ngăn lại.
“Có ý gì đây, muốn đánh nhau với tôi à?”
“Tên họ Triệu kia, anh đừng ngang ngược hống hách. Nếu tôi muốn dạy dỗ anh thì chỉ cần tùy tiện động ngón tay là được!”
Hạ Minh tức đến nghiến răng nghiến lợi, ngay cả anh Thần cũng không phải là đối thủ của Triệu Dương, nếu hắn cố tình đụng vào anh thì chẳng khác nào tự rước nhục vào người.
Triệu Dương cảm thấy kỳ lạ: “Tổ trưởng Hạ, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ?”
“Phải”.
“Vậy tôi không đắc tội với anh chứ, tại sao anh cứ có thành kiến với tôi vậy? Chẳng lẽ… anh thích trưởng phòng Đường à?”
Mặt Hạ Minh đỏ ửng, vội giải thích: “Anh đừng nói bậy bạ! Tôi… Tôi… Tôi sợ anh làm chậm trễ hành động lần này!”
Triệu Dương vỗ vai hắn: “Không cần giải thích, đều là đàn ông cả, tôi hiểu! Nhưng anh cứ yên tâm đi, tôi đã là người có gia đình, hơn nữa vợ tôi đẹp hơn Đường Nhu nhiều nên tôi sẽ không trở thành tình địch của anh đâu”.
Hạ Minh cũng không che giấu nữa, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Anh nói thật à?”
Lúc nãy hắn vừa đi ra đã thấy Triệu Dương và Đường Nhu đang nắm tay, lúc đó cả người hắn đều run rẩy. Bây giờ nghe Triệu Dương nói rõ quan hệ của hai người họ, hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Triệu Dương vẫy tay: “Tất nhiên là thật, tôi không có hứng thú với kiểu phụ nữ mà giống đàn ông vậy đâu”.
“Đứng lại, anh nói ai là phụ nữ giống đàn ông?”
Đợi Hạ Minh phản ứng lại thì Triệu Dương đã bước vào phòng họp.
Hắn đành phải hừ một tiếng, sau đó cũng dần hiểu ra. Với tính cách của Đường Nhu, sao có thể thích cái tên quê mùa, thô tục như Triệu Dương được chứ?
Hạ Minh vừa tận dụng thời gian nghỉ ngơi để đi tra thông tin về Triệu Dương. Anh có mấy năm làm lính, lý lịch trong quân đội của anh cũng rất bình thường, không có gì quá xuất sắc.
Sau khi giải ngũ, anh làm bảo vệ trong khu biệt thự dưới trướng của Hoa Khoa. Cái tên này có tư cách gì mà trở thành đối thủ cạnh tranh với hắn chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT