Ngoài nụ cười ngây ngô, Triệu Dương không biết nên trả lời thế nào.
Lúc nãy khi Liễu Nhiên cãi nhau với Trương Vũ, cô ta đã nói rằng mình thích Triệu Dương, nhưng anh không biết là cô ta cố ý chọc giận Trương Vũ hay là thật.
Có điều, dù đó là sự thật thì anh cũng không dám mù quáng chấp nhận.
Mối quan hệ giữa anh và Tô Linh vẫn chưa được giải quyết rõ ràng nên anh hoàn toàn không có tâm trạng để nghĩ về chuyện tình cảm.
Hơn nữa, cho dù anh thực sự chia tay Tô Linh thì anh cũng sẽ không nghĩ đến việc ở bên cạnh Liễu Nhiên.
Những cô gái như Liễu Nhiên đang trong độ tuổi tôn thờ anh hùng một cách mù quáng, đâu biết tình yêu là gì, cũng chẳng biết chăm lo cho gia đình ra sao?
Yêu đương thì không sao nhưng một khi đã đến bước kết hôn thì không phù hợp lắm.
Hiện giờ Triệu Dương đang nóng lòng ổn định sự nghiệp, cũng không muốn mất thêm thời gian cho chuyện hẹn hò nên không để ý đến Liễu Nhiên.
Mãi một lúc sau mà Liễu Nhiên vẫn chưa nhận được phản hồi nên sắc mặt hơi mất tự nhiên.
Khổng Nguyệt kịp thời giải vây: “Cậu giải thích với mình làm gì? Nếu cậu thật sự thích anh Dương thì đó là chuyện của cậu, mình cũng không ngăn cản cậu đâu?"
Cô mỉm cười trêu chọc, nhưng lại khiến khuôn mặt Liễu Nhiên đỏ bừng: “Cậu đang nói gì vậy? Ai nói mình thích anh ấy chứ? Mình cố ý chọc giận tên cặn bã kia thôi!"
Khổng Nguyệt cũng không vạch trần: “Vâng, vâng, vâng!"
Sau một hồi khóc lóc thút thít, không biết hai cô gái đã nói thầm cái gì, chẳng mấy chốc đã nhao nhao cả lên.
Triệu Dương ở bên cạnh, nói: "Được rồi, nếu không còn chuyện gì thì tôi về trước đây”.
Anh cũng muốn thư giãn, nhưng ở nhà còn có một mớ hỗn độn, nên anh cũng chẳng còn tâm trạng nào.
Liễu Nhiên vội vàng nói: "Tôi cũng đi!"
Triệu Dương kinh ngạc quay đầu lại.
Liễu Nhiên tỏ vẻ đáng thương giải thích: “Tôi sợ sống ở đây lắm, nếu tên cặn bã kia quay lại quấy rối tôi thì sao?"
"Vậy mà lúc nãy cô còn bảo tôi thả anh ta đi? Nếu biết như vậy thì nên dạy cho anh ta một bài học và cho anh ta biết cái giá phải trả khi làm chuyện xấu!"
"Tôi là nghĩ duyên phận hết rồi thì thôi...”
Triệu Dương dở khóc dở cười, cô gái này thật sự quá ngây thơ, bị ức hiếp thành như vậy mà còn nghĩ nhiều thế.
Hơn nữa, cô ta còn bị đối phương bắt chẹt mười nghìn tệ, đúng là quá dễ lừa gạt.
Tuy nhiên, chuyện tình cảm cũng khó nói, một người sẵn sàng chiến đấu và người kia sẵn sàng chịu đựng, người ngoài cuộc như anh không dễ nhận xét đúng sai.
Khổng Nguyệt đề nghị: "Nhiên Nhiên, hay là thế này đi, cậu đến chỗ mình ở một thời gian, vừa hay ở bên mình cho đỡ buồn”.
Hai cô gái nhanh chóng ra quyết định.
Liễu Nhiên vội vã lấy áo quần trong tủ, cùng với sự giúp đỡ của Khổng Nguyệt, chẳng mấy chốc đã xếp đầy một vali lớn.
Lúc xuống tầng, Liễu Nhiên kinh ngạc hỏi: "Ôi, Porsche! Anh Dương, đây là xe của anh sao?"
Triệu Dương hơi ngượng ngùng, anh không ham giàu sang, nếu có lựa chọn khác, anh sẽ không mượn xe của Mạnh Kiều.
Nhưng ngoại trừ Mạnh Kiều ra thì anh nhất thời không nghĩ ra người nào khác, nên mỗi lần lái chiếc xe này đều bị người khác hiểu nhầm.
Triệu Dương thản nhiên giải thích, sau đó chất hành lý lên xe: “Xe của bạn”.
Khứu giác của phụ nữ là vũ khí tốt nhất để đối phó với sự dối trá của đàn ông. Liễu Nhiên vừa ngồi lên xe đã thấy có điều gì đó không đúng lắm: “Anh Dương, anh còn muốn nói dối tôi sao? Xe này thơm quá, rõ ràng là xe của phụ nữ! Là chị dâu à?"
Triệu Dương cũng lười giải thích, chỉ nói qua loa một câu lấy lệ.
Liễu Nhiên nghĩ rằng mình đã tìm được đáp án, trong lòng buồn phiền ảo não, cô ta đã nghe Khổng Nguyệt nhắc đến mấy lần, rằng Triệu Dương đã kết hôn.
Trước đây chẳng có cảm giác gì, nhưng không biết hôm nay tại sao, cô ta bỗng thấy hơi phiền muộn.
Đến mức lúc vừa lên xe còn rối rít trò chuyện nhưng suốt dọc đường đi lại chẳng ai nói gì.
Triệu Dương yên lặng lái xe, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Lúc xe vào khu biệt thự, Liễu Nhiên ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại ở đây? Nguyệt Nguyệt, đừng nói với mình là cậu sống ở đây đấy nhé!"
Khổng Nguyệt hơi lúng túng, khu vực kỳ hai của Đế Uyển đều là biệt thự, cũng thuộc quản lý của văn phòng công ty quản lý tòa nhà, cô lo lắng sẽ ảnh hưởng không tốt nên chưa bao giờ nói với ai rằng mình sống ở đây, kể cả Liễu Nhiên.
Bây giờ khi Liễu Nhiên hỏi vậy, cô chỉ có thể trốn tránh: "Là anh Dương giúp mình tìm nhà, không thì sao mình có thể sống ở đây được chứ?"
Liễu Nhiên trêu chọc: "Ồ, không phải là cậu đã được anh Dương bao nuôi rồi đấy chứ?"
Khuôn mặt Khổng Nguyệt đỏ bừng, khăng khăng giải thích cũng không tốt nên vội nói: “Đừng nói nhảm!"
Nhìn thấy bộ dạng của cô, trong lòng Liễu Nhiên càng chắc chắn với suy đoán của mình, không phục nói: “Nhìn không ra, anh Dương lại khiêm tốn đến vậy, uổng công tôi nói tốt giúp anh trước mặt Trương Vũ, hóa ra anh tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi! Sao vậy, sợ tôi ỷ lại vào anh à?"
Triệu Dương đã lâu không tới đây, đang tìm đường mà suýt chút nữa đã lái xe vào bồn hoa khi nghe thấy lời này.
Sau một hồi chật vật, cuối cùng cũng tìm được nhà.
Anh bước xuống xe và chuẩn bị giúp Liễu Nhiên xách hành lý.
Nào ngờ Liễu Nhiên chẳng hề cảm kích mà xách vali vào nhà một mình.
Triệu Dương sững sờ tại chỗ, mơ hồ hỏi Khổng Nguyệt: “Cô ấy bị sao vậy?"
Khổng Nguyệt cười thầm, đáp: "Tâm tư của con gái, anh đừng đoán!"
Triệu Dương vò đầu bứt tai, cho dù muốn đoán cũng không đoán được!
Sau khi dặn dò Khổng Nguyệt khóa cửa và cửa sổ, anh mới rời đi.
Biện pháp an ninh của khu vực kỳ hai Đế Uyển rất tốt, cho dù Trương Vũ biết Liễu Nhiên sống ở đây thì chắc chắn hắn cũng không vào được nên họ đều yên tâm hơn.
Triệu Dương định về nhà.
Giờ này chắc chắn Tô Linh đã đi ngủ, cho dù anh muốn bày tỏ thái độ của anh thì cũng phải đợi đến ngày mai.
Trước mắt, anh chỉ có thể trả xe cho Mạnh Kiều trước.
Sau khi dừng xe, Triệu Dương nhìn đồng hồ mới phát hiện đã hai giờ sáng, đoán rằng lúc này Mạnh Kiều cũng đã ngủ rồi nhỉ?
Nếu gõ cửa quấy rầy cô lần nữa thì anh cũng thấy ngại nên anh định ngủ luôn trên xe một đêm.
Trong lúc rảnh rỗi anh lấy điện thoại di động của mình ra, nhưng bất ngờ một dòng tin nhắn xuất hiện trước màn hình.
Tin nhắn này được gửi gần như cùng lúc với tin nhắn của Liễu Nhiên, lúc đó Triệu Dương cũng không để ý lắm, giờ nhìn kỹ lại, trong lòng đột nhiên mất bình tĩnh.
Chẳng trách lúc nãy vẻ mặt của Mạnh Kiều hơi mất tự nhiên khi anh quay lại mượn xe, có lẽ là vì tin nhắn mà cô đã gửi cho anh.
Tin nhắn này có nghĩa là gì?
Đồng cảm, quan tâm hay gợi ý thay đổi?
Triệu Dương cho rằng EQ của mình tiến bộ nhanh chóng, nhất thời không đoán được mục đích thực sự của Mạnh Kiều.
Đặc biệt là nhìn cánh cửa trước mặt, dường như nó có sức hút bí ẩn nào đó.
Trong đầu anh đang nghĩ đến nội dung tin nhắn, là để cửa cho anh ư?
Vậy rốt cuộc có vào hay không đây?
Triệu Dương rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, những mảnh ghép kí ức vụn vặt kể từ khi gặp Mạnh Kiều dần dần tràn vào tâm trí anh.
Khi mới vào làm việc tại Đế Uyển, anh không quen với cuộc sống ở đây, cộng thêm việc Tôn mập hết lần này đến lần khác vắt kiệt sức lực, nếu không phải có Mạnh Kiều ủng hộ thì anh đã sớm bỏ việc từ lâu rồi.
Không chỉ một lần cả hai nói chuyện thâu đêm suốt sáng và cũng không chỉ một lần uống rượu tâm sự, vì thế mà có rất nhiều tin đồn về hai người trong phòng an ninh.
Nhưng Mạnh Kiều không bao giờ để tâm đến điều đó.
Lúc cảm xúc nhất thời anh còn tưởng rằng mình đã gặp được tình yêu.
Kết quả xảy ra chuyện với Tô Linh làm rối loạn hoàn toàn mọi kế hoạch của anh.
Từ trách nhiệm của một người đàn ông, Triệu Dương bắt buộc phải gánh vác phần trách nhiệm này.
Đến mức trong một thời gian dài sau đó, anh thậm chí còn cố tình xa lánh Mạnh Kiều.
Cuối cùng không ngờ rằng, cô gái này dường như chưa bao giờ rời xa anh.
Đang nghĩ về điều này, cánh cửa nhà Mạnh Kiều đã gần trong gang tấc, rốt cuộc là có gõ hay không đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT