Trương Vũ vẫn được coi là có mắt nhìn, hắn nhận ra mình đã vô tình đắc tội với hai người phụ nữ xinh đẹp.
Nhưng hắn cũng không có ý hối lỗi, ngược lại vì chuyện này mà ghi hận Triệu Dương.
Bốn người họ đi thẳng xuống tầng.
Vì Triệu Dương đã nói anh sẽ mời nên tất nhiên người tính tiền là anh.
Trương Vũ chắc chắn sẽ không giành với anh, thậm chí ngay cả một câu phải phép lịch sự cũng không có.
Liễu Nhiên muốn giữ thể diện cho Trương Vũ nên không nói nhiều.
Còn Khổng Nguyệt để duy trì thân phận “bạn gái” của Triệu Dương nên cô cũng không giành đi trả tiền.
Triệu Dương nhìn hóa đơn, tính luôn cả đồ uống đã hơn ba trăm tệ, giá cả không đắt, đồ ăn cũng ngon, chẳng trách kinh doanh tốt như vậy.
Anh cười nói: “Thức ăn ở đây khá ngon, lần sau có thời gian chúng ta vẫn có thể hẹn ở đây, tôi sẽ mời!”
Hai cô gái dĩ nhiên vui vẻ đồng ý.
“Được!”
“Vậy cứ quyết định như vậy nhé”.
Trương Vũ ở một bên lẩm bẩm: “Xì, một bữa lẩu hơn ba trăm tệ thôi mà, giả vờ hào phóng gì chứ?”
Mặc dù giọng hắn không lớn nhưng mọi người vẫn nghe thấy.
Đừng nói là Triệu Dương, ngay cả Khổng Nguyệt nghe vậy cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Tục ngữ có câu, có được lợi ích thì phải giúp lại người ta. Cái tên Trương Vũ này hôm nay ăn đã ăn rồi, uống cũng đã uống rồi, dù đúng là có hiểu lầm gì thì cũng nên bỏ qua đi chứ?
Cứ nhỏ mọn như đàn bà vậy là có ý gì?
Liễu Nhiên cũng nhướn mày và nói: “Trương Vũ, anh làm sao vậy? Chút chuyện nhỏ mà cứ nhắc đi nhắc lại chưa xong à? Anh Dương là bạn em, nếu anh cứ nói chuyện quái gở như vậy thì sau này đừng đi ăn với em nữa!”
Trương Vũ thấy Liễu Nhiên tức giận vội nói: “Nhiên Nhiên, em nghe anh nói, anh không có ý đó…”
Ngay lúc hắn định nói xin lỗi, một người đàn ông nhanh chân bước vào: “Cô Khổng, cô Liễu, chào mừng hai người đến đây. Vừa rồi tôi bận tiếp khách, cũng không biết hai người đến lúc nào nên không tiếp đãi chu đáo”.
Không đợi người khác trả lời, anh ta lại nói với Khổng Nguyệt: “Thế nào cô Khổng? Hôm nay thức ăn có hợp khẩu vị không? Sau này có đến thì báo trước với tôi, nghe nói cô thích ăn cay nên đã đặc biệt chế biến ra món mới cho cô đảm bảo hợp với khẩu vị của cô!”
Mặc dù anh ta không nói rõ nhưng ai cũng có thể thấy được sự yêu thích và ngưỡng mộ trong lời nói của anh ta.
Trương Vũ ở bên cạnh ánh mắt lóe sáng, cũng không để ý đến việc xin lỗi nữa mà không ngừng nhìn ông chủ này và Triệu Dương bằng ánh mắt khôi hài.
Thật ra ông chủ Mã không lớn tuổi, có lẽ đã kinh doanh nhiều năm, lời nói có vẻ rất thành thục: “Ông chủ Mã cái gì? Chẳng phải nói các cô gọi tôi là anh Mã sao?”
Không đợi Liễu Nhiên lên tiếng, Trương Vũ chủ động nói: “Chào anh Mã!”
Ông chủ Mã ngạc nhiên: “Ồ, cô Liễu, vị này là bạn trai mà cô thường nhắc đến à? Quả nhiên là nhân tài, cậu làm ở đâu vậy?”
Trương Vũ hơi đắc ý: “Anh Mã khách sáo quá, còn thua xa anh nhiều, tôi chỉ là nhân viên nhỏ ở một công ty nước ngoài thôi”.
“Ôi, công ty nước ngoài à? Còn trẻ vậy mà đã có thể vào làm cho công ty nước ngoài rồi, quả nhiên không tồi!”
“Tôi có là gì chứ? Lượng khách ở nhà hàng lẩu này rất đông, thu nhập mỗi ngày chắc còn nhiều hơn lương một năm của tôi!”
“Kinh doanh nhỏ lẻ thôi!”, ông chủ Mã khiêm tốn nói, lúc này mới thấy bên cạnh Khổng Nguyệt còn có một người đàn ông nữa.
Thấy Triệu Dương không tự chủ động giới thiệu, ông chủ Mã hơi tò mò: “Vị này là?”
Trương Vũ giành nói: “Đây là Triệu Dương – bạn trai của cô Khổng, làm cùng ngành với tôi. Lẽ nào trước đây anh Mã chưa quen anh ta sao?”
Khuôn mặt ông chủ Mã biến sắc, sau đó mới đùa hỏi: “Lần đầu gặp, cô Khổng, cô có bạn trai lúc nào vậy, sao mà giữ kín thế?”
Khổng Nguyệt giải thích một câu: “Cũng mới gần đây thôi”.
Ông chủ Mã hơi thất vọng nhìn Trương Vũ: “Cậu Trương, các cậu là… đồng nghiệp à?”
Anh ta lăn lộn nhiều năm trong xã hội nên cũng có khả năng quan sát.
Mặc dù Triệu Dương không lên tiếng nhưng nhìn từ vẻ bề ngoài cũng không thể đánh giá anh và Trương Vũ là cùng một loại người.
Chỉ ánh mắt đầu tiên ông chủ Mã đã nhìn ra, mặc dù Trương Vũ này còn trẻ nhưng ỷ vào học vấn và công việc nên hắn thể hiện hơi quá đà và kiêu ngạo. Nếu không phải nể mặt Liễu Nhiên thì ông chủ Mã cũng lười nói chuyện với hắn.
Anh ta không nhìn ra gì nhiều về cái người ngồi bên Khổng Nguyệt nhưng người này lại mang đến cảm giác che giấu tài năng.
Trương Vũ không biết mình bị người khác xem thường, vẫn đắc ý nói: “Không phải là đồng nghiệp nhưng tôi làm bên thiết kế và nghiên cứu phát triển các sản phẩm an ninh của công ty. Còn anh Triệu đây là nhân viên bảo vệ khu biệt thự Đế Uyển, cũng là nơi sử dụng sản phẩm của chúng tôi, vậy có tính là đồng nghiệp không?”
Sắc mặt hai cô gái trở nên rất khó coi, nói những lời này khi chỉ có bốn người thì đã đành, bây giờ đang ở trước mặt người ngoài mà Trương Vũ còn lấy việc coi thường người khác để thể hiện sự ưu tú của mình như vậy à? Không thể miêu tả hắn bằng cụm từ “bụng dạ hẹp hòi” nữa rồi!
Triệu Dương chẳng sao cả, vẻ mặt anh vẫn như thường, lịch sự vươn tay ra: “Chào anh Mã, lẩu rất ngon, dù sao chúng tôi ở gần đây, sau này có thời gian tôi nhất định sẽ dẫn bạn đến đây!”
Ông chủ Mã vẫn luôn quan sát sắc mặt và lời nói của anh, thấy anh vẫn bình thản không cảm thấy mình bị người ta coi thường. Anh ta không khỏi xem trọng anh một chút, đồng thời cũng thấy hơi xấu hổ cho sự nhỏ mọn của Trương Vũ.
Hắn thích Khổng Nguyệt nhưng cũng biết khoảng cách giữa hai người không hề nhỏ.
Hôm nay nghe nói Khổng Nguyệt dẫn một người đàn ông đến ăn cơm nên cũng muốn đến xem thử rốt cuộc là người đàn ông thế nào mới có thể làm trái tim cô rung động.
Không gặp không biết, vừa thấy còn giật mình khiếp sợ, không thể miêu tả cụ thể thế nào, ít nhất là mạnh hơn bạn trai của Liễu Nhiên rất nhiều.
Ông chủ Mã sảng khoái nói: “Tôi thích câu nói này của cậu Triệu! Có thời gian nhất định phải dẫn Khổng Nguyệt đến đây nhiều hơn, chúng ta cùng uống rượu!”
“Anh khách sáo quá!”
Thấy ông chủ Mã và Triệu Dương nói chuyện rất vui vẻ vứt một mình Trương Vũ sang một bên khiến sắc mặt hắn tối đen như đáy nồi.
Trước khi rời đi, ông chủ Mã còn nói thầm: “Cậu Triệu, tôi phải nhắc nhở cậu câu này, đừng nên thân quen quá với một số người!”
Triệu Dương ngạc nhiên, anh biết người ông chủ Mã đang nói đến là Trương Vũ.
Nhưng hai người mới gặp nhau lần đầu mà ông chủ Mã có thể nói với anh mấy câu này khiến anh có thiện cảm khá tốt với người đàn ông này.
“Anh yên tâm, nhảy nhót như thằng hề thôi”.
Thấy Triệu Dương biết chừng mực, ông chủ Mã cũng không nhắc nhở nữa, anh ta vừa giảm hai mươi phần trăm hóa đơn thanh toán lại còn tiễn họ đến tận cửa.
Trương Vũ kiềm chế cảm xúc không vui nãy giờ, cuối cùng cũng có cơ hội, hắn lấy chìa khóa xe ra rồi nói: “Nhiên Nhiên, Tiểu Nguyệt, còn một lúc nữa mới đến giờ làm, anh dẫn hai bọn em đi hóng gió một lúc nhé?”
“Tôi đi dạo với anh Dương, hai người chơi vui vẻ!”
Khổng Nguyệt dứt lời liền khoác cánh tay Triệu Dương chủ động rời đi.
Liễu Nhiên đợi hai người đi xa mới chậm rãi xoay người lại.
Trương Vũ cảm nhận được sự khác thường vội cười xuề xòa: “Nhiên Nhiên, em giận à? Em cũng biết anh căng thẳng là vì để ý đến em mà! Ngược lại cái tên họ Triệu kia lại có ý với em, đúng rồi, em có cơ hội thì nhắc Tiểu Nguyệt một chút!”
Vốn dĩ Liễu Nhiên còn một tia hy vọng cuối cùng với hắn nhưng thấy hắn đến giờ vẫn có ý nói xấu sau lưng người khác thì hoàn toàn thất vọng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT